Sau khi ra ngoài, không ai hỏi Tiêu Nhạc về chuyện đánh nhau cả.
Tiêu Nhạc là cựu học sinh nổi bật của trung học Tung Sơn, vừa là doanh nhân xuất thân từ thành phố S, gần đây có chí nguyện tu sửa hệ thống thành phố, đang định viết tên anh xuống. Thật vất vả lắm thành phố mới có một nhân vậy như vậy, là vinh dự của trung học Tung Sơn. Mọi người đều yêu mến một cựu học sinh như vậy, không thể để cho việc anh ẩu đả đánh nhau tranh giành đàn bà truyền ra ngoài.
Lần này Tiêu Nhạc xem như là chuyện tốn tiền, bồi thường đủ loại tiền phí cho Hoắc Thần. Dĩ nhiên anh không quan tâm đến chuyện tiền bạc, lại càng không quan tâm tới Hoắc Thần.
Lần này Hoắc Thần trở về quê cũ, coi như danh tiếng giáo sư đại học trẻ tuổi có chí hướng đổ sông đổ biển rồi.
Sau khi tiễn hiểu trưởng đi, Tiêu Nhạc dắt theo Diệp Ninh lặng lẽ leo lên xe của Andy.
Trên xe, Diệp Ninh cầm khăn giấy giúp Tiêu Nhạc lau đi vết máu bên mặt, nhíu mày hỏi: “Anh không bị thương tích gì chứ? Có muốn quay trở lại kiểm tra chút không?”
Cô chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh.
Tiêu Nhạc lắc đầu: “Không sao.”
Diệp Ninh vẫn không hề yên lòng, kéo cánh tay qua kiểm tra.
Tiêu Nhạc giương mắt nhìn bộ dạng lo lắng này của cô, nở một nụ cười hiếm có: “Kiểm tra trên xe không tốt.”
Diệp Ninh ngạc nhiên, ngay sau đó hiểu ra, mặt đỏ lên, nhìn Andy trước mặt, mắng giận một câu rồi quay mặt sang chỗ khác nhìn ra bên ngoài, không thèm quan tâm tới Tiêu Nhạc nữa.
Tiêu Nhạc dựa ra ghế ngồi, nói lạnh nhạt với Andy: “Đi thôi, trở về thành phố B.”
Andy không lên tiếng gật đầu, lái xe về hướng đường cao tốc.
Tối hôm qua Diệp Ninh ngủ với Tiêu Nhạc, nhưng chỉ giới hạn ở việc ôm, hành động gì cũng không có. Da mặt cô mỏng, vừa rồi bị Tiêu Nhạc nói như vậy, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa, bên cạnh còn có Andy nghe được, cô chỉ đành nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thôi.
Phải nói là mấy năm nay, thành phố S phát triển rất khá.
Năm đó thành phố S là huyện thành nhỏ, nay đã biến thành thành phố cấp huyện, coi như cũng được gọi là thành phố, còn là mô hình kết hợp giữa thành thị và thôn quê. Trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã có chút thể diện vì phong thái thành phố này.
Cô ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không quay đầu sang nhìn Tiêu Nhạc.
Tiêu Nhạc cũng không nói chuyện với cô, cầm điện thoại di động, híp mắt lại đọc đọc, có vạch vạch bên trên.
Dư quang khóe mắt Diệp Ninh liếc qua, nhìn không rõ lắm.
Vì vậy cô đành kiên trì là bộ như không thấy, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phong cảnh bên ngoài không tệ, từng mảnh rừng xanh, đẹp mắt.
Nhưng đẹp gì thì đẹp, nhìn hoài cũng chán.
Diệp Ninh nghiến răng cắn lợi! Người này nha, tại sao không biết dỗ dành mình vậy?
Cô có chút tức giận, nhưng quyết định phải ráng nhịn.
Nhưng vừa lúc đó, Tiêu Nhạc đột nhiên lên tiếng: “Em thích kiểu Tây hay kiểu Trung?”
Giọng nói anh trầm thấp, Diệp Ninh nghe không rõ: “Kiểu gì là sao?”
Tiêu Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn cô nghiêm túc: “Hôn lễ đó, em thích kiểu gì?”
Diệp Ninh sửng sốt, nhìn anh thật lâu: “Kiểu gì với kiểu gì?”
Tiêu Nhạc giơ tay ra kéo cô tới gần: “Tới xem một chút.”
Anh đưa di động ra chỉ cho cô xem, là một bài văn, dự án tiến hành đám cưới của một công ty tổ chức hôn lễ cao cấp. Đại khái chia ra làm ba loại, kiểu Trung, kiểu Tây và kiểu Trung-Tây kết hợp, có hình, có văn bản, mọi phương diện đều miêu tả rất tỉ mỉ chi tiết.
Tiêu Nhạc kéo màn hình xuống một chút, để Diệp Ninh nhìn rõ chi tiết.
“Đây là ý gì?” Rốt cuộc cô nhịn không được hỏi.
Tiêu Nhạc vẫn nhìn chằm chằm màn hình di động như cũ, mấp máy môi dưới, lúc này mới nói: “Không phải chúng ta nên cử hành hôn lễ sao?”
Hả?
Hơi thở Diệp Ninh bỗng chốc dừng lại, cô nhíu mày nhìn mặt Tiêu Nhạc không chớp mắt.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, giống như cho cô nhìn một bản kế hoạch nghiêm túc vậy.
Diệp Ninh chợt nhớ tới rất lâu trước đây, anh chạy tới hẹn hò với mình. Nơi anh hẹn là một quán trà cổ lỗ sĩ, nói chuyện nghiêm túc cứng nhắc. Mình hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó, có thể đã lên sẳn bản kế hoạch cho mình hết rồi.
Bộ dạng của anh khi đó thật giống như bây giờ!
Mắt của Tiêu Nhạc vẫn còn đặt trên màn hình điện thoại di động, nhưng ngón tay táy máy màn hình đã dừng lại.
“Em cảm thấy như thế nào?” Câu hỏi của anh có chút do dự thăm dò, ý nghĩa vô cùng mơ hồ.
Diệp Ninh nghiêng đầu tiếp tục quan sát anh. Sau khi nhìn một hồi, cuối cùng cô cũng phát hiện mang tai của anh đã đỏ bừng lên.
Cô lập tức mỉm cười, cười thật thoải mái.
Tiêu Nhạc ngước mắt lên, ánh mắt không vui.
Trong lòng Diệp Ninh lại vui vẻ, cười càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn bổ nhào qua ôm cánh tay của anh mà cười.
Vẻ mặt Tiêu Nhạc thật khó coi, mặc cho cô ôm cánh tay của mình, nhưng cũng không lên tiếng.
Andy ngồi phía trước đương nhiên biết hết những chuyện đang tiến diễn phía sau. Cậu ta cũng cảm thấy lúng túng, không nhịn được ho khan một tiếng.
Diệp Ninh cười đã đời, lúc này mới nghiêng đầu nhìn anh, còn giơ tay ra kéo kéo lỗ tai của anh: “Hừ, anh còn chưa cầu hôn, tại sao bắt em phải đồng ý gả mà ở đây chọn lựa phương thức tổ chức hôn lễ!”
Người này bá đạo hống hách quá nhỉ, trực tiếp nhảy vọt qua thật nhiều giai đoạn.
Tiêu Nhạc mím môi, ngồi im ở đó cứng ngắc, không biết trả lời làm sao.
Lần này coi như Diệp Ninh lấy lại đủ vốn, cười khanh khách nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài thật đẹp, cho dù ngàn kiểu giống nhau vẫn đẹp vô cùng!
Qua một hồi lâu, rốt cuộc Tiêu Nhạc cũng nhích lại gần, khàn khàn nói: “Ninh Ninh, em xem, nếu chúng ta không kết hôn, người ta sẽ chê cười. Ngay cả Hoắc Thần kia cũng chạy tới kêu gào, đúng không?”
Diệp Ninh nhìn trời: “Đây gọi là cầu hôn à?”
Tiêu Nhạc nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Đây là trong xe, làm sao mà quỳ!”
Diệp Ninh lườm anh: “Không quỳ được thì nằm đi, được không?”
Tiêu Nhạc im lặng nhìn cô, nhìn ra sự vui vẻ cũng như hài hước trong mắt cô, rốt cuộc cũng nhịn không được, kéo cô lại gần:
“Anh mặc kệ, em muốn gả cũng phải gả, không muốn cũng phải gả!”
“Tại sao?”
“Vì anh là cha của Nam Nam!”
“Đây đều là chuyện xưa!”
“Còn vì tối hôm qua em ôm anh ngủ cả đêm!”
“Anh… Tiêu Nhạc!” Tự dưng khi không lại không biết xấu hổ rồi!
“Em phải chịu trách nhiệm, biết không?” Tiêu Nhạc kề hàm răng trắng như tuyết bên tai Diệp Ninh, uy hiếp.
*********************************
Về vấn đề làm sao mới tính là cầu hôn, Tiêu Nhạc bị làm khó thật lâu.
Cuối cùng Diệp Ninh cũng thôi trêu chọc, xem như bỏ qua.
Tiêu Nhạc đã sớm mời một công ty tổ chức hôn lễ hạng sang bắt đầu tiến hành kết hoạch. Đối phương đưa ra ba phương án, hiện tại Diệp Ninh chỉ có thể tha hồ lựa chọn, cho ý kiến.
Thật ra cô cũng không có ý kiến gì, chỉ nghe theo Tiêu Nhạc.
Mấy ngày này là thời gian làm việc, Tiêu Nhạc bận rộn với công việc nhưng lại không muốn rời Diệp Ninh nửa bước, cho nên Diệp Ninh đành phải đi tới chỗ làm chung với anh.
Diệp Ninh gọi điện thoại cho Thịnh Xương Thịnh, đành phải chịu vì bây giờ Thịnh Xương Thịnh đã hoàn toàn đứng bên Tiêu Nhạc.
“Diệp Ninh, cô biết không, thật ra thì Tiêu tiên sinh cũng có cổ phần trong công ty chúng ta, cho nên cô___”
Thịnh Xương Thịnh do dự một chút, rốt cuộc cũng ý thức được điều gì: “Cô ở bên công ty của Tiêu tiên sinh đi làm đi. Dù sao công việc của chúng ta chỉ cần nghiệp tích là được!”
Nói xong người ta liền cúp điện thoại.
Diệp Ninh ngây người ra một lúc, rốt cuộc cũng hiểu ra được. Sau khi hiểu ra được, đối diện với Tiêu Nhạc nghiêm trang đang gọi điện thoại cho thuộc hạ nào đó ở ngoài tỉnh, cô thật hận không thể nhào tới bóp cổ anh.
Sau khi Tiêu Nhạc để điện thoại xuống, nhìn cô một cách dịu dàng: “Ninh Ninh, giúp anh nhìn một chút ___”
Anh còn chưa dứt lời thì Diệp Ninh đã từ chối thẳng thừng: “Không rảnh!”
Nói xong, cô tiếp tục chơi game điện thoại.
Bây giờ càng nghĩ càng không biết là tư vị gì, cô cảm giác anh chính là tên lường gạt nhìn có vẻ vô hại nhất thế kỷ này!
Trên tay cô cầm chính là điện thoại của Tiêu Nhạc, vừa đúng công ty tổ chức hôn lễ kia gởi qua bản kế hoạch mới vừa sửa lại, cô tính nhìn một chút.
Nhưng mới vừa mở màn hình di động ra, vừa vặn nhìn thấy app trang blog trên trang chính, cô giật mình mở ra.
Vừa mở ra, cô nhìn chằm chằm cái tên mạng ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ chình ình ở đó. Nhìn tới danh sách anh đã từng ‘like’, cô càng thêm nghiến lợi.
Quả.Thật.Là.Anh!
Thua thiệt cho anh phải giả đò như thế này!
Diệp Ninh không thèm quan tâm nữa, nhào qua, bóp chặt cổ anh
“Anh là tên lường gạt! Thì ra vẫn len lút theo dõi trang blog của em!”
Nghĩ đến những gì mình đã từng chia sẻ cũng bị anh nhìn thấy hết, đơn giản một chút, mình chính là người trong suốt trước mặt anh, cô xấu hổ bực bội lại tức giận.
Tiêu Nhạc đang nói chuyện với thuộc hạ trên LYNC*, đột nhiên bị Diệp Ninh bóp chặt như vậy, mặt anh đỏ rần, vội vàng ra hiệu bảo Diệp Ninh buông ra.
*LYNC là chương trình giống như Skype nhưng dành cho giới kinh doanh/thương mại
Diệp Ninh cũng sợ bóp anh nghẹn thở, vội vàng buông ra, Tiêu Nhạc ho khan.
Anh ho tới mức nước mắt trào ra, mắt đỏ bừng, nói một cách khó khăn: “Anh cũng chưa bao giờ khẳng định đó không phải là anh.”
Diệp Ninh cười lạnh: “Anh còn nói sạo, em đã từng hỏi qua!”
Tiêu Nhạc cầm ly trà uống một ngụm: “Em hỏi anh trang blog của anh là gì, anh chỉ nói cái chính thức thôi. Anh vẫn chờ em hỏi tiếp cái tư nhân, như vậy anh sẽ nói cho em biêt, ai ngờ___”
Anh nhướn mày: “Em không hề hỏi mà.”
Diệp chỉ biết câm nín! Tại sao người này có thể ngụy biện hay đến thế.
Cô nhịn không được bóp mũi anh: “Anh quá biến thái!”
Tiêu Nhạc cũng không giãy giụa, mặc cho cô bóp: “Phải, anh biến thái.”
Lần này anh lại ngoan ngoãn nhận tội, cô cũng hết lời. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô tiếp tục hỏi ép tới: “Nói, anh còn lừa em cái gì nữa?”
“Lừa gạt?” Tiêu Nhạc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ: “Không có, anh có lừa em cái gì sao?”
Diệp Ninh nhéo lỗ tai anh: “Anh có gạt em hay không anh cũng không biết?”
Nhìn không chút thành tâm!
Tiêu Nhạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu không vậy đi, em hỏi anh, em hỏi cái gì, anh bảo đảm sẽ thành thật trả lời.”
Nhìn dáng vẻ rất có thành ý của anh, Diệp Ninh suy nghĩ một chút, có một vấn đề cô rất muốn hỏi, nhưng cô lại do dự. Lời này có chút không tốt để hỏi ra.
LYNC vẫn luôn sáng lên trên máy, đây là thông tin mới thuộc hạ gởi đến, nhưng Tiêu Nhạc không thèm nhìn.
Anh ngồi hiên ngang trên ghế da làm việc, trong mắt mang đầy ý cười nhìn Diệp Ninh, nhìn thấy mắt cô lóe lên, muốn nói nhưng lại thôi.
“Muốn hỏi cái gì, nhanh lên một chút, chỉ có một cơ hội này, quá hạn không tính đâu.”
Diệp Ninh ngượng ngùng, nhưng cũng là nhịn không được, hỏi: “Lúc trước, anh đã từng muốn kết hôn phải không?”