Bọn họ đã điều động tất cả giám sát cũng không phát hiện Nam Nam đã từng ra ngoài. Bọn họ cũng gấp gáp liên lạc Tiêu Nhạc, nhưng không thể nào liên lạc được anh, cho nên chỉ đành gọi điện thoại cho Diệp Ninh bên này.
Diệp Ninh phản ứng rất nhanh, một mặt nhờ thầy giáo ở trường báo cảnh sát, một mặt tự mình chạy tới, đồng thời liều mạng gọi điện thoại liên lạc với Tiêu Nhạc.
Máy vẫn tắt, cô cũng tuyệt vọng, vội vàng đón xe đi, truy hỏi tình huống trường học bên kia báo cảnh sát như thế nào. Họ nói nhân viên cảnh sát đã đến, phong tỏa chung quanh, bắt đầu điều tra.
Lúc xe taxi gần tới trường học, điện thoại của cô vang lên, là Tiêu Nhạc gọi tới.
“Em tìm anh?” Giọng nói của Tiêu Nhạc bên đầu điện thoại bên kia dường như rất thô ráp, cũng rất cứng rắn.
Lúc này Diệp Ninh cũng không để ý nhiều như vậy, kêu lớn vào điện thoại: “Trường học nói không tìm thấy Nam Nam, không tìm thấy Nam Nam!”
Cô nhịn không được lập lại hai lần. Sau lần thứ hai, cô lập tức nghẹn ngào.
“Anh____ anh____”
Cô nhớ tới anh vẫn tắt máy, đau thương uất ức chống chất thêm. Cho dù anh và cô chia tay, nhưng đây là con trai đó, anh dứt khoát bỏ mặc luôn cả con mình!
Tiêu Nhạc ở đầu bên kia vừa nghe được, giọng nói lập tức thay đổi: “Em nói cái gì? Bây giờ em đang ở đâu?”
“Trường học!” Nói xong, Diệp Ninh cúp điện thoại!
Xe taxi dừng trước cửa trường, cô nhào ra ngoài.
Bên này, cảnh sát đã bắt đầu kiểm tra video giám sát, đang theo dõi. Hiện tại bọn họ đã điều tra ra được, vào khoảng thời gian này, đã từng có một chiếc xe hàng vận chuyển nước trái cây ra vào trường học. Trước mắt, mục tiêu đã được tập trung vào chiếc xe vận chuyển hàng hóa này.
Đang nói thì Tiêu Nhạc đã chạy tới, sắc mặt anh xanh mét: “Có nhận được cú điện thoại nào khác không?”
Diệp Ninh không hiểu, nhưng rồi nhận thức rất nhanh. Đây là anh đang nói điện thoại tống tiền?
Sắc mặt cô dần dần tái mét, nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc nói: “Không có.”
“Anh, ý của anh có thể là bắt cóc?” Cô mím đôi môi không còn giọt máu: “Tiêu Nhạc, nếu như bọn họ muốn tiền, không phải anh có nhiều tiền lắm sao, cho bọn họ đi, em chỉ muốn Nam Nam. Em chỉ muốn Nam Nam trở về!”
Đương nhiên cô trở nên kích động: “Tiêu Nhạc, em muốn Nam Nam!”
Thật ra thì bình thường cô cũng được xem là người bình tĩnh, nhưng vừa trải qua đủ mọi chuyện, cùng với sau cơn bệnh nặng, tâm trạng của cô đang lênh chênh trên bờ vực thẳm. Bây giờ lại gặp phải chuyện Nam Nam bị mất tích, cô đã chống đỡ hết nổi nữa rồi.
Tiêu Nhạc tiến lên một bước, ôm cô vào lòng: “Ninh Ninh, em bình tĩnh lại, anh sẽ nghĩ cách. Cho dù bọn họ muốn cái gì, anh cũng có thể nghĩ cách, nhất định sẽ tìm được Nam Nam trở về!”
Diệp Ninh nghe được giọng nói trầm ổn khàn khàn của anh, cảm nhận được ấm áp từ lồng ngực rộng lớn kia, lập tức òa khóc, khóc đến nổi lời nói không rõ ràng: “Em muốn Nam Nam, em muốn Nam Nam! Tại sao anh lại tắt máy! Có lẽ bọn họ sẽ gọi điện thoại cho anh!”
Đúng rồi, nếu như là bắt cóc, nhất định sẽ nhắm vào Tiêu Nhạc. Bọn họ sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc, nhưng anh lại tắt máy!
Diệp Ninh nghĩ tới đây, đau lòng không thể đau hơn được nữa, vừa tức vừa hận, đấm cuồng loạn lên ngực anh: “Đều tại anh, tại anh!”
Tiêu Nhạc đau lòng nhìn cô, ôm chặt cô, nắm tay cô: “Em bình tĩnh trước cái đã!”
****************************
Bản thân những người ở trường học quý tộc này đều có bối cảnh, bây giờ lại liên quan đến việc con trai của nhà doanh nghiệp nổi tiếng bị bắt cóc, cho nên cảnh sát rất coi trọng, tập trung một số nhân lực tương đối lớn. Hiện giờ mọi người phỏng đoán đây là vụ án bắt cóc có mục đích, mà thậm chí Tiêu Nhạc cũng hoài nghi, chuyện này có liên quan tới tai nạn xe của mình lần trước.
Cuối cùng Diệp Ninh cũng bình tĩnh trở lại, không còn sự điên cuồng giống như lúc ban đầu, nhưng vẫn thẩn thờ nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc.
Tiêu Nhạc nhìn mặt cô gầy đến mức nhọn ra, rất tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, không khỏi nhíu mày, giọng nói dịu dàng trấn an:
“Yên tâm, chỉ cần là bắt cóc, nhất định bọn họ sẽ gọi điện thoại. Cái bọn họ cần chính là tiền, vậy anh sẽ cho bọn họ tiền.”
“Nếu như bọn họ không muốn tiền thì sao?” Hai mắt cô ảm đảm nhìn anh: “Nếu như là người gây tai nạn xe cho anh lúc trước thì có lẽ bọn họ muốn trả thù.”
Nếu nói như vậy thì Nam Nam sẽ ra sao? Nghĩ đến tình cảnh đáng sợ, Diệp Ninh không khỏi rùng mình, hai chân xụi lơ không chút sức lực.
Cô không biết, nếu mất đi Nam Nam, cô sẽ như thế nào?
Cô còn có thể sống được không?
Mấy năm qua, Nam Nam gần như là động lực duy nhất khiến cô có thể sinh tồn.
Bàn tay Tiêu Nhạc vuốt ve lên gương mặt gầy gò của cô, khàn giọng nói: “Sẽ không, anh nhất định sẽ không để Nam Nam gặp chuyện không may.”
Diệp Ninh cắn chặt môi, không nói câu nào.
Trước khi gặp lại Nam Nam, cho dù là lời nói của ai cô nghe cũng không lọt tai.
Thời gian kế tiếp chính là một loại đau khổ như địa ngục. Mỗi lần kim giây đồng hồ trên tường nhúc nhích là trong lòng Diệp Ninh giống như bị búa đập.
Cảnh sát vẫn điều tra truy tìm, Tiêu Nhạc và Diệp Ninh bên này cũng ngừng thở nhìn điện thoại di động.
Thẩm Tòng Thụy và Lỗ Phi cũng tới, im lặng đứng một bên giúp đỡ.
Cứ chờ liên tục như vậy đến 10 giờ tối, trong lúc mọi người có chút tuyệt vọng thì điện thoại của Tiêu Nhạc vang lên.
“Mười triệu, đổi mạng con trai mày. Đối với mày mà nói thì chẳng có bao nhiêu.” Giọng nói của đối phương ồ ồ, đương nhiên là đã được chuyển âm, vô tình mà lạnh băng.
“Phải, không nhiều lắm, tôi đáp ứng điều kiện.” Tiêu Nhạc bình tĩnh trả lời lại.
“Tao biết mày đã báo cảnh sát, nhưng mày phải hiểu, chỉ cần để tao thấy cảnh sát nghi ngờ điều gì, tao sẽ thẳng tay giết chết con tin. Nếu không muốn nhặt xác con trai của mình thì bảo bọn họ cút đi hết!” Đối phương nói chuyện rất phách lối.
“Tôi sẽ không mang cảnh sát theo. Đối với tôi mà nói, mười triệu không đáng là bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho các người, sẽ không bởi vì mười triệu này mà mạo hiểm tính mạng của con trai tôi.” Tiêu Nhạc nhìn Diệp Ninh nín thở nhìn điện thoại di động bên này, nhè nhàng nói như vậy.
“Được, một lát nữa tao sẽ báo tụi bây biết địa chỉ. Trước hết bảo đám cảnh sát rút lui đã. Bọn họ không lui, mày cũng đừng hòng muốn chuộc người!”
“Nhưng tôi muốn nghe giọng nói của con trai tôi một chút.” Tiêu Nhạc chậm rãi đưa ra lời cầu xin ngắn gọn.
“Được.” Đối phương sảng khoái đáp ứng.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Nam Nam: “Ba, mẹ___”
Chỉ có mấy chữ thôi, điện thoại lập tức bị cắt ngang.
Diệp Ninh che miệng lại, đau khổ kêu rên: “Nam Nam…”
Tiêu Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn những người có mặt ở chỗ này: “Tôi muốn con tôi tuyệt đối bình an, cho dù phải trả bất cứ giá nào.”
**********************
Đối với Diệp Ninh mà nói, mấy ngày kế tiếp là sự dày vò dài đằng đẵng.
Cô gần như không ăn không ngủ, cứ như vậy chờ đợi tin tức.
Lúc mới bắt đầu Tiêu Nhạc còn khuyên cô, sau đó không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh hiểu được tầm quan trọng của Nam Nam đối với Diệp Ninh. Cứu không được Nam Nam trở lại thì cô cũng sẽ mất mạng.
Anh cho người truyền nước dinh dưỡng cho Diệp Ninh, bổ sung đường glu-cô.
Mà trong mấy ngày này, người bị tình nghi bắt cóc Nam Nam có đi ngang qua mấy lần dò xét, sau đó rốt cuộc quyết định thời gian và địa điểm một cách mơ hồ, yêu cầu Tiêu Nhạc đi tới một chỗ trước.
Diệp Ninh ngay lúc này không còn cả sức lực để nói chuyện, nghe được tin tức này, lại nhảy dựng lên nói: “Em đi chung với anh, có được không?”
Cô vội nói: “Mười triệu đó, anh cần người lái xe.”
Tiêu Nhạc kiên quyết phản đối, nhưng Diệp Ninh khăng khăng yêu cầu: “Em muốn đi!”
Tiêu Nhạc cau mày nhìn cô: “Em lý trí một chút.”
Diệp Ninh cố chấp nhìn anh: “Đó là con trai của em.”
Sau khi im lặng một hồi, Tiêu Nhạc nhượng bộ.
Anh nghiến răng, hiểu mình gặp phải cô, thế nào cũng nhượng bộ hết lần này tới lần khác, cho dù quyết định của cô có vô lý cỡ nào!
Mười ngàn nhân dân tệ bó lại, một xấp nặng trĩu, mười triệu nhân dân tệ chính là 1000 cọc, bỏ vào trong vali đầy ấp.
Lần này Tiêu Nhạc lái xe, Diệp Ninh đi theo, cùng nhau đi tới địa điểm tên côn đồ chỉ định.
Gương mặt cương nghị của Tiêu Nhạc tỉnh táo, hai tay nắm chặt tay lái, nhìn về phía trước.
Diệp Ninh cắn môi, ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Xe cách âm rất tốt, bên trong rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Đêm hôm đó bọn họ trở mặt ầm ĩ, cô đau khổ trách móc, anh xấu hổ thành giận, đối đãi với cô thô bạo. Sau cùng cũng không đành lòng, thả cô đi, bảo cô cút.
Gặp lại nhau lần này, con trai lâm cảnh nguy hiểm, hai người không có thời gian cũng như tâm tình nói lại chuyện này.
Có lẽ hiện giờ quá khẩn trương, tay Tiêu Nhạc nắm tay lái giật giật, môi mím chặt, cau mày, thấp giọng nói: “Em có muốn uống chút gì không?”
Diệp Ninh lắc đầu, không nói một lời.
Hiện giờ cô giống như cung tên mảnh mai đã kéo quá căng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời.
Tiêu Nhạc khàn khàng thở dài: “Ninh Ninh___”
Anh chỉ gọi tên cô rồi không nói tiếp nữa.
Thật ra thì anh không biết nói gì. Cứu không được Nam Nam thì cả đời này Diệp Ninh cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Cứu được Nam Nam thì Diệp Ninh vẫn là sẽ không tha thứ cho anh cả đời này.
Cô quật cường cố chấp, bướng bỉnh, chui rúc vào ngõ cụt sẽ không lò đầu ra.
Không có người nào hiểu cô rõ ràng giống như anh. Đây cũng là lý do vì sao anh có thể im lặng bình tĩnh đứng đợi một bên nhiều năm như vậy.
Diệp Ninh thẩn thờ ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhạc.
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nhìn thấy Tiêu Nhạc lái xe. Trước kia anh luôn có tài xế, tài xế có thể là mình, cũng có thể là Andy, còn có một ông chú luôn nở một nụ cười thân thiện thật thà.
Bây giờ thì sao, cằm anh căng thẳng, nhíu mày, mắt nhìn về phía trước.
Đường cong trên khuôn mặt anh kiên cường sắc bén, không hề che giấu chính mình nữa. Vừa nhìn vào thì người ta có thể biết ngay anh là dạng người nào.
Tiêu Nhạc nói đúng, mình không thích chính là bộ dạng này của anh, cho tới bây giờ đều không thích. Anh như thế này sẽ mang lại cảm giác không thoái mái cho mình, khiến mình cảm thấy không an toàn.
Anh vô cùng sắc bén nắm bắt được điểm này, liền ngụy trang trước mặt mình.
Diệp Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy mệt mỏi.
Thật ra thì những năm gần đây cô thật sự rất mệt mỏi.
Anh cho mình một ảo ảnh tốt đẹp nhất, thế nhưng cái ảo ảnh này lại xuyên qua một cái tấm gương biến dạng, trên thực tế, hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Cô giơ tay lên, bóp lấy trán, môi giật giật.
Cô muốn nói, nếu như cứu Nam Nam về được, anh đàng hoàng đừng đùa cợt tâm tư của em nữa, chúng ta cùng nhau chung sống cho thật tốt.
Nhưng cô quá mệt mỏi, môi mỏng mấp máy vài cái, nhưng cuối cùng cũng không thể lên tiếng.
Điều cô không nghĩ tới chính là, sau đó cô gần như không có cơ hội để nói với anh những lời này.