• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần đầu tiên đi vào ngục thất đã là chuyện cách đây khá lâu, lúc đó Lãnh Kiều Yên mang tâm trạng phấn khích muốn đến nhạo báng Lăng Sở Nhược, hoàn toàn không hề để tâm đến khung cảnh xung quanh. Hiện tại nàng đến bước vào cũng run rẩy, làm sao có một nơi đáng sợ như vậy. Tiếng la hét vào khóc chui vào tai khiến nàng phải dùng tai bịt lại, không dám liếc ngang liếc dọc.

Dưới chân đầy rẫy những xác chuột bọ, thỉnh thoảng còn có vài mảnh xương trắng hếu vẫn còn dính vài mảng thịt đỏ tươi. Thật sự ghê tởm, Lãnh Kiều Yên đôi lần ho khan muốn ói, nàng và Hoàng Kỳ bị đẩy vào phòng biệt giam tăm tối, nhìn khối sắt đặc nặng nề khép lại, nước mắt nàng suýt chút nữa trào ra. Hy vọng cuối cùng của nàng đã dập tắt, giam giữ như vậy làm sao mà Lăng Sở Hương có thể biết mà đến cứu nàng chứ? Nữ nhân vô lương tâm luôn tự cho mình thông minh, nàng chỉ mong nàng ta thực sự thông minh, có thể tìm ra được ký hiệu mà nàng để lại.

"Ây dô, Yên nhi? Đại Kỳ? Sao mà hai người cũng chui vào đây ở vậy nè? Trong này có gì vui đâu, chán muốn chết"

Đốm lửa leo lắt bốc lên từ đống rơm nhỏ, đó là thứ duy nhất có trong lồng giam này. Mấy ngày vừa qua Lãnh Hi vẫn luôn để dành, đến hôm nay mới có dịp sử dụng.

"Cô cô?" Lãnh Kiều Yên trừng mắt ngạc nhiên, mặc dù ánh lửa rất khiêm tốn nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy rõ Lãnh Hi đang vui vẻ tiến lại gần mình, bên cạnh là một nữ nhân trẻ tuổi.

Lạc Lạc chớp mắt nhìn hai vị vừa bị ném vào, lòng trầm trồ khen ngợi Thần phi quá là lợi hại, ngay cả quận chúa kiêu ngạo lẫn phó tướng quân mà cũng bắt được. Nàng liếc nhìn vẻ nhăn nhở của Lãnh Hi, buông tiếng thở dài, còn nữ nhân vô dụng này muốn bắt lúc nào chả được, liên lụy cả nàng phải chịu khổ cùng.

"Từ lúc hồi cung cũng không thấy mặt mũi cô cô, hóa ra đã chuyển chỗ ở rồi" Lãnh Kiều Yên ngăn cơn buồn nôn, cố làm ra vẻ trào phúng nói, mùi rơm cháy xua tan một chút ẩm mốc khó chịu khiến nàng cũng dễ thở hơn.

"Nơi này cũng không tồi, ngày nào cũng nghe mùi thịt nướng"

Để minh họa cho lời nói của Lãnh Hi, bên ngoài vang lên tiếng la hét vô cùng chói tai, tiếp theo sau đó quả nhiên có mùi thịt bị cháy khét len lỏi vào. Lãnh Kiều Yên không ngăn được nữa, cúi đầu ói ngay. Lãnh Hi nhíu mày đưa tay lên mùi phẩy phẩy

"Yên nhi yếu đuối quá đi"

Lạc Lạc khinh thường nhìn Lãnh Hi, người nào mới mấy ngày trước lúc mới vào đây cũng ói mật xanh mật vàng? Đối với dân nghèo như nàng, những điều kinh khủng hơn đều đã thấy qua, có những ngày còn không có chỗ ở, phải chui rúc ở những chỗ còn bẩn thỉu hơn, phải dọn rửa những thứ ghê gớm nhất, bao nhiêu đây có là gì to tát quá đâu.

"Cô cô quả nhiên phong lưu, vào đây cũng không quên mang theo mỹ nữ bầu bạn"

Mặc dù Lãnh Kiều Yên lúc này chỉ muốn khóc một trận nhưng niềm kiêu hãnh không cho phép nàng rơi nước mắt. Nàng đưa tay quệt ngang miệng, dời sự chú ý bằng việc đánh giá Lạc Lạc, vị cô nương này thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, tay chân thô ráp, tuy không quá xinh đẹp nhưng cặp lông mày lại rất đều và rậm, mũi rất cao, môi lại nhỏ, ngũ quan sắc sảo nhìn một lần liền nhớ ngay. Đáng tiếc, dáng vẻ này hoàn toàn khác với mẫu người mà Lãnh Hi thích.

Lạc Lạc bị nhìn đến chóng mặt, cũng rón rén nhìn lại Lãnh Kiều Yên. Ngay tức khắc nàng có cảm giác giống như bị ai điểm huyệt, thậm chí mắt cứ căng cứng không dám chớp. Trước khi gặp Lăng Sở Nhược, mỹ nhân đẹp nhất mà Lạc Lạc từng được thấy chính là đệ nhất hồng bài của Hồng Phất lâu, Liên Hoa cô nương. Hiện tại nàng giống như được khai sáng, hóa ra Bích thành rộng lớn không hiếm nhất là mỹ nhân.

"Lạc Lạc tham kiến quận chúa"

Lạc Lạc quỳ gối một cách cung kính và quy củ khiến Lãnh Hi há hốc mồm, nha đầu này hoang dã ngây ngô, xưa nay chưa từng một lần hành lễ với nàng, không nhận ra nàng ta cũng có một mặt nghiêm túc thế này.

"Cho dù nữ nhân của cả Thục quốc này chết hết ta cũng chẳng thèm đến nàng ta, suốt ngày chỉ biết xu nịnh"

Tiếng hừ lạnh của Lãnh Hi như kim châm đâm vào tim Lạc Lạc, thật kỳ lạ, từ trước đến nay kẻ khinh thường nàng có xếp hàng đến cửa cung cũng không đếm xuể nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy khó chịu như lúc này. Có lẽ đứng trước một mỹ nhân tài mạo song toàn như quận chúa, sự tự ti hèn kém của nàng cũng dần bộc lộ ra.

"Trưởng công chúa quá lời, nô tỳ chẳng qua chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, được theo hầu người cũng là phúc ba đời rồi, nào có ý nghĩ gì quá phận đâu" Huống hồ ta cũng không có biến thái đi thích nữ nhân như ngươi. Lạc Lạc nuốt thầm câu nói sau trong lòng, cười hề hề đáp. Cuộc sống của nàng nay lừa mai gạt, điều gì không giỏi chứ riêng khoản nhẫn nhịn thì không ai bằng.

Lãnh Hi trái lại không thấy vui vẻ gì, nàng miệng nói như thế nhưng nào có ý hạ thấp người khác, nha đầu này tốt, ngược lại làm cho nàng uất nghẹn hơn. Nhìn thấy sắc mặt trưởng công chúa càng lúc càng khó chịu, Lạc Lạc vốn tự cho mình hơn người ở khoản hiểu ý người vô cùng khó hiểu. Mà mặc kệ, dù sao nữ nhân này hỉ nộ bất thường, đợi đến lúc nàng ta vui vẻ thì dỗ dành vài câu là được.

"Hiếm thấy cũng có lúc cô cô nặng lời như vậy, nữ nhân là để nâng niu, đây chẳng phải lời mà cô cô vẫn luôn dạy Yên nhi sao?" Lãnh Kiều Yên túm lấy tấm áo choàng Hoàng Kỳ đưa cho quấn quanh người, sự ẩm thấp khiến nàng ho liền mấy tiếng.

Lãnh Hi chột dạ nhìn Lạc Lạc, ban đầu nàng thật không thích nha đầu hay xu nịnh này một chút nào, cảm thấy nàng ta là một người rất thực dụng nên vẫn luôn mặc kệ không đếm xỉa đến nàng. Thế nhưng mấy ngày nay bị bắt chung mới ẩn ẩn phát hiện, có lẽ tâm địa Lạc Lạc không xấu, ít nhất trước kia nàng cũng vì bảo vệ thanh danh của Lãnh Nguyệt Thanh mà suýt mất mạng, hiện tại còn vì mình mà chịu liên lụy khổ cực.

"Được được, là ta sai rồi, ta không nên nói ngươi như vậy"

"Nô tỳ không dám" Lạc Lạc cúi đầu cười trộm, thực ra bộ dạng lúng túng của Lãnh Hi cũng khá dễ thương.

Cửa sắt đột ngột mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến ai nấy đều nheo mắt. Rất nhanh sau tiếng đóng cửa, mọi người đều phát hiện có sự xuất hiện của một người khác.

Nhiếp Khiếu Lan trong tay cầm lệnh bài của Thần phi, tần ngần không dám tiến lên một bước. Nàng vì nhiệm vụ mà đến đây nhưng suốt cả đoạn đường dài cũng không nghĩ ra cách có thể nói chuyện với Hoàng Kỳ. Đôi mắt lạnh lẽo tựa diều hâu chĩa thẳng vào khiến nàng không thể thở nổi, lồng ngực âm ẩm đau, lần đầu tiên nàng thấy Hoàng Kỳ lạ lẫm như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?

"Hoàng Kỳ" Nhiếp Khiếu Lan cúi đầu, thấp giọng như hài tử làm sai bị phát hiện. Hoàng Kỳ chậm rãi bước đến gần nàng, gần đến mức nàng có thể nghe thấy hơi thở nặng nề đầy sát khí vấn vít quanh mình.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Hoàng Kỳ suốt từ này đến giờ đều trầm ngâm không nói, hiện tại vì nhìn thấy Nhiếp Khiếu Lan mà càng trở nên kỳ quái, ngay cả Lãnh Hi cũng phải rùng mình lùi lại mấy bước. Lãnh Kiều Yên đưa mắt nhìn Lãnh Hi, ý muốn hỏi vì sao Hoàng Kỳ lại đột nhiên trở nên như vậy, đáp lại nàng là cái nhún vai của Lãnh Hi.

Biết rõ Nhiếp Khiếu Lan là người của Thần phi phái đến nhưng Lãnh Kiều Yên không sao tức giận được. Một phần là nàng bị khí thế của Hoàng Kỳ dọa một trận, thứ hai chính là nhìn bộ dáng bệnh mỹ nhân của Nhiếp Khiếu Lan, nàng không sao mắng người nổi. Aiz, ai bảo nàng thiện lương chứ, thôi, chuyện của Hoàng Kỳ thì cứ để nàng ta giải quyết vậy.

Lạc Lạc là người mới vào cung, nào có nhân duyên tốt như vậy quen biết được Nhiếp Khiếu Lan. Chỉ là nàng rất hiếu kỳ, vốn nghe qua Hoàng Kỳ phó tướng quân nhu hòa nhất trong số tứ đại thị vệ của thái tử điện hạ, từ trước đến nay chưa ai nhìn thấy nàng ấy nổi giận nhưng tình cảnh hiện tại thật sự có chút bất đồng...

"Hoàng Kỳ, ta..." Nhiếp Khiếu Lan mất tự nhiên kéo lại cổ áo không dám nhìn thẳng vào Hoàng Kỳ, cả người nàng run rẩy đến đáng thương. Nàng sợ, sợ rằng nói ra sẽ khiến Hoàng Kỳ chán ghét nàng nhưng nếu không nói, Thần phi độc ác kia sẽ dùng bao nhiêu cực hình kinh khủng nàng cũng không biết nữa.

"Hoàng Kỳ, mọi điều ta làm đều là vì ngươi" Nhiếp Khiếu Lan yếu ớt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Kỳ, có lẽ cả đời này chưa bao giờ nàng cảm thấy mình đáng thương như lúc này.

Nhiếp Khiếu Lan nhìn thấy bản thân trong mắt Hoàng Kỳ, run rẩy mà nhỏ bé, vẫn đang cố gắng không rơi nước mắt. Hoàng Kỳ vẫn im lặng nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói.

"Thục quốc hiện tại không thể nào trở lại như trước nữa, hoàng đế bệnh mãi không dứt, Lãnh Nguyệt Thanh mất tích rồi, sẽ sớm thôi Túc thân vương sẽ đánh đến đây, ngươi không thể trung thành với người đã chết được."

Ầm một tiếng, cả người Nhiếp Khiếu Lan bị xô vào cánh cửa sắt, trên môi đột ngột bị tấn công, tai văng vẳng tiếng người lạnh lẽo nói.

"Nếu ngươi đến đây nói hươu nói vượn vì điều này, ta cho ngươi"

Nhiếp Khiếu Lan cảm thấy chân mềm nhũn, eo bị người ôm chặt như muốn gãy đôi, cánh tay lạnh lẽo không ngừng bò loạn trên người nàng, mạnh mẽ mà bá đạo khơi gợi dục vọng làm người ta đỏ mặt tía tai trong nàng. Cánh môi ướt át rơi xuống cánh cổ trắng ngần, chẳng mấy chốc đã khiến nơi đó đỏ lên.

"Không, ngươi làm gì vậy?"

Nhiếp Khiếu Lan lúng túng vặn vẹo người, đầu óc nàng hỗn loạn, không nghĩ đến Hoàng Kỳ sẽ dùng cách này để trừng phạt nàng. Trong ký ức của nàng, Hoàng Kỳ không phải người như thế này.

Lãnh Hi, Lãnh Kiều Yên và cả Lạc Lạc như hóa đá nhìn xuân cung đồ sống diễn ra trước mắt. Không nghĩ đến một nữ nhân truyền thống như Hoàng Kỳ cũng có thể làm ra loại chuyện cưỡng bức con gái nhà lành trước mặt người khác. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Hoàng Kỳ hôm nay uống nhầm thuốc gì sao?

Ngay khi chiếc áo ngoài của Nhiếp Khiếu Lan rơi xuống đất, Lãnh Hi liền quay người, kéo cả Lạc Lạc còn đang trợn mắt ngây ngốc, cảm giác được tay nàng run rẩy ướt đẫm mồ hôi. Lãnh Kiều Yên tự dùng tay che mắt, muốn nói cũng không cất nổi tiếng, không ngờ đến có một ngày một quận chúa không sợ trời không sợ đất như nàng cũng bị người ta dọa đến á khẩu.

"Hoàng Kỳ" "Dừng lại" "Đừng" Mặc cho Nhiếp Khiếu Lan kêu gào không thành tiếng, thanh âm ám muội vẫn cứ đều đều vang vọng.

"Hoàng Kỳ, ta xin ngươi" Nước mắt nàng im lặng chảy xuống, lúc này trên người chỉ còn vỏn vẹn một chiếc áo lót, bờ vai trần đầy ấn ký run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn. Đột nhiên sức nặng không còn, chẳng biết Hoàng Kỳ đã rời khỏi từ lúc nào.

Nhiếp Khiếu Lan ngồi bệt xuống đất, nhặt lấy những mảnh y phục bị ném xuống khoác vào người. Nàng khóc đến không nhìn rõ được, chỉ mờ mờ ảo ảo thấy được bóng lưng thẳng tắp tuyệt tình.

Đây chính là người nàng yêu hơn chính bản thân mình đó sao?

"Ngươi đi đi"

Lãnh Hi len lén nhìn sang, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Kỳ liền rụt cổ lại. Ai nha, từ bao giờ mà Đại Kỳ ôn nhu đáng yêu của nàng lại trở thành sói thế này, không được, nàng không cam tâm.

Nhiếp Khiếu Lan đã đi rất lâu mà không khí trong phòng giam vẫn cứ im lìm đến đáng sợ. Lạc Lạc ngồi sát lại gần Lãnh Hi, ở bên cạnh con hổ giấy này vẫn hơn đến gần sói. Lãnh Kiều Yên cũng không ngoại lệ, quen biết Hoàng Kỳ lâu như vậy, lần đầu tiên có cảm giác lòng người thật khó đoán.

Hoàng Kỳ ngồi ôm gối bên đống lửa, mãi vẫn không lên tiếng, nàng ngơ ngẩn khác hẳn với bộ dạng hung dữ vừa rồi. Trên môi vẫn còn nguyên hương vị ngọt ngào của Nhiếp Khiếu Lan, còn có tiếng nấc nghẹn của nàng vẫn còn văng văng bên tai. Chẳng lẽ nàng đã sai rồi sao?

Lãnh Hi vừa đứng dậy, Lạc Lạc đã vội kéo tay nàng lại.

"Sao thế?"

Lạc Lạc rụt tay lắc đầu, buồn bực bản thân lắm chuyện. Thấy nàng buồn cười như vậy, Lãnh Hi phì cười, nha đầu hẳn là bị dọa ngốc rồi, không còn lanh lanh lợi lợi như ngày thường. Lạc Lạc cảm giác trên đầu ấm áp, định thần lại chỉ còn thấy bóng lưng của người kia. Nàng ngơ ngác đưa tay chạm đến chỗ vừa được xoa, đây là cảm giác được an ủi sao?

Lãnh Hi ngồi cạnh Hoàng Kỳ, tay cầm lấy một cọng rơm nhỏ phẩy phẩy nghịch nghịch, ánh lửa leo lắt tranh tối tranh sáng khiến mắt nàng trở nên sáng ngời.

"Đại Kỳ ngươi thật tốt"

Hoàng Kỳ cứng người, một lúc lâu mới mở miệng trả lời "Trưởng công chúa nói gì Hoàng Kỳ không hiểu"

"Ngươi làm vậy để nàng chán ghét ngươi, ngươi cho rằng nàng chán ghét ngươi thì sẽ bỏ mặc ngươi?" Lãnh Hi vỗ vai Hoàng Kỳ hệt như huynh trưởng đang dạy dỗ đệ đệ muội muội trong nhà, thân thiết ấm áp khiến người ta lưu luyến không thôi.

"Đại Kỳ ngốc, nàng yêu ngươi như vậy, từ bỏ tất cả để đi theo ngươi, ngươi nghĩ chỉ vì chuyện này mà chán ghét ngươi sao?" Tiếng thở dài nhẹ nhàng buông xuống như một cái tát khiến Hoàng Kỳ bừng tỉnh. Không biết nàng nghĩ gì mà chậm chạp không trả lời, mãi đến khi Lãnh Hi nản chí đứng dậy, nàng mới đột nhiên nói.

"Sai lầm ở đâu thì chấm dứt ở đó đi"

Lãnh Kiều Yên nhíu mày nghĩ mãi vẫn không hiểu, Lạc Lạc thì khỏi phải bàn, nàng căn bản không rõ chuyện gì đang xảy ra, dù biết Lãnh Hi có sở thích biến thái nhưng không ngờ ngay cả phó tướng quân và vị cô nương vừa rồi cũng như vậy. Hoàng cung này phải chăng đã bị nguyền rủa rồi phải không?

Mãi đến sau này Lạc Lạc mới được Lãnh Hi lý giải về đoạn tình duyên giữa Hoàng Kỳ và Nhiếp Khiếu Lan cùng lời nói ẩn ý ngày hôm đó. Hoàng Kỳ luôn cho rằng Nhiếp Khiếu Lan yêu nàng vì sự dịu dàng năm ấy, nếu nàng có thể dập tắt mộng tưởng bằng hành động bạo lực, tình cảm ấy cũng sẽ chấm dứt. Có điều Hoàng Kỳ đã quá xem thường mị lực của bản thân, cũng quá xem thường sự chung tình của Nhiếp Khiếu Lan. Tình cảnh sau này, âu cũng là vì sự bộc phát ngu dốt lúc ấy mà thành.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK