• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ây, trước khi vào truyện thì xin lỗi các bạn vì mình lặn hơi lâu nhé. Khoảng thời gian qua mình không ổn lắm, hơn nữa wattpad lại lỗi trên máy nên mình cũng không thiết tha gì lắm. Như từ đầu đã nói thì mình sẽ không bao giờ drop truyện, nên các bạn yên tâm nhé! 

-Còn nữa, dạo này mình đang edit lại toàn bộ truyện, thêm thắt cho hoàn hảo hơn nên hy vọng mọi người sẽ đón nhận phiên bản mới hơn về sau. Còn hiện tại mình nghĩ gì viết nấy, xem như bản thảo nên có hơi lủng củng,  cũng đồng nghĩa truyện sẽ ra nhanh hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ đứa lười như mình. 

Thân ái. 

Ruri.

---------------------------------------------

An Nghiệp Tự vốn là nơi thờ cúng tổ tiên hoàng tộc, bốn bề uy nghiêm cao quý, nhang khói cuồn cuộn không dứt. Nơi này ngoại trừ trụ trì sư sãi thì cũng chỉ có hoàng gia người mới được phép bước vào.

Cổ kính mà nặng nề, thật khiến lòng người khó chịu.

Hoàng hậu ngày thường không chịu được thanh tịnh, bị áp lực nặng nề đè áp làm cho khó thở. Thần phi trước đây từng có đoạn thời gian nương nhờ cửa phật, đã quen với trình tự cúng bái, làm rất thành thục.

Trụ trì từ sáng mới nhận được ý chỉ, chạy không kịp thở mới miễn cưỡng dọn dẹp xong phòng cho hoàng hậu, việc hậu phi phạm sai bị phạt đến đây khác với chính cung hoàng hậu tự mình muốn ở lại. Tuy nói nàng là vì cầu phúc mà đến, mọi thứ nên chuẩn bị đơn giản nhưng nàng là quốc mẫu, có thể đơn giản thế nào đây?

Thần phi hài lòng nhìn sân viện kín đáo thanh tĩnh, càng thanh tĩnh càng tốt, có thể làm một số chuyện không cần phải kiêng kị. Hoàng hậu nhìn nụ cười gian tà trên môi nàng, lông tóc đều muốn dựng đứng cả lên.

"Trời không còn sớm nữa, Thần phi hồi cung đi" Cố đè xuống bất an trong lòng, hoàng hậu lạnh nhạt nói.

"Hoàng hậu ở đây, thần thiếp sao có thể to gan trở về"

Du ma ma không khỏi nhíu mày, nếu là vị phi tử nhu hòa nào đó nói câu này, bà nhất định tin tưởng nàng vì muốn nịnh bợ hoàng hậu mới muốn ở lại. Có điều đây là Thần phi, sủng phi duy nhất của hoàng thượng, hiện tại hậu cung, còn có triều đường đều muốn nắm trong tay, nàng làm vậy nhất định có âm mưu quái quỷ gì đó.

"Du ma ma ngươi đứng đó làm gì? Nương nương đói rồi, đi nấu chút cháo mang đến đây" Thần phi không kiên nhẫn ra lệnh, ý muốn đuổi người vô cùng rõ ràng. Du ma ma nhìn sang sắc mặt tái mét của hoàng hậu, còn muốn cự tuyệt thì giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.

"Bổn cung nếu muốn ra tay thì không cần chờ đến bây giờ đâu, đừng để bổn cung mất nói lại lần hai"

Du ma ma rùng mình, liếc sang hoàng hậu, thấy nàng gật đầu rồi mới yên tâm lui xuống. Còn lại hai người, hoàng hậu cố tỏ ra bình thản, ngồi xuống ghế, vuốt nếp nhăn trên gấu váy, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng hòng che đi tâm trạng đang vô cùng rối loạn của mình. Nàng không tin Thần phi lại dám vọng động ở chốn phật đường này.

Đáng tiếc hoàng hậu đã tính toán sai lầm, Thần phi không những dám, mà còn rất điên cuồng. Nàng áp sát người đến, ép chặt lấy bộ ngực đẫy đà mềm mại, dáng người Thần phi rất gầy, ngực không thể so được với đa số các mỹ nhân trong hậu cung, không hiểu sao lại mê hoặc được hoàng thượng. Chẳng lẽ thật sự do kỹ năng quá tốt sao?

Hoàng hậu đỏ mặt nghĩ thầm, không khỏi giãy giụa thêm vài cái, đáng tiếc nàng là hoàng hậu, thân thể vô cùng kiều quý, căn bản không phải đối thủ của Thần phi xuất thân hèn kém.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã lăn khỏi ghế, hài của hoàng hậu bị văng ra xa, ẩn ẩn lộ ra bàn chân trắng trẻo đầy đặn trong đôi vớ trắng. Bàn tay trôi tuột vào trong váy, dù có dưỡng đến đâu cũng không phai đi được thô ráp, xung quanh đồ đạc ngổn ngang ngã rạp. Vài vị ni cô nghe động vốn muốn đến xem đều bị thị vệ mặt sắt chặn ở bên ngoài.

Thần phi cái lưỡi như rắn độc, ấm nóng liếm một vòng quanh tai hoàng hậu, tiếng cười khàn đục mang dục vọng chiếm hữu như thứ ma chú khiến người nghe phải dựng tóc gáy.

"Ngươi mãi mãi không thể thoát khỏi tay ta đâu"

Hoàng hậu nhất thời như bị thôi miên, ngơ ngác nhìn từng chiếc trâm cài bị gỡ xuống khỏi tóc mình, mái tóc mềm mại đen như mực bị xổ tung rơi trên nền đá hoa cương đẹp đến vô ngần. Mãi đến khi cảm giác được gió lạnh lùa vào, nàng mới yếu ớt chống cự, đáng tiếc yếm đỏ trước ngực bị xé toạc, lộ ra cảnh xuân chọc người đỏ mặt.

Thần phi cúi đầu ngậm lấy một mảnh đầy đặn trắng tuyết, một tay bóp lấy một mảnh mềm mại bên kia, xúc cảm vô cùng tốt đẹp.

"Đừng" Cả người hoàng hậu đều run rẩy kích động, thân thể nàng vì sao lại trở nên nhạy cảm như vậy, ngay cả lúc hành phòng cũng hoàng thượng cũng không như thế này. Khoái cảm xen lẫn sợ hãi khiến nàng muốn khóc, chỉ là làm hoàng hậu đã lâu, quen ở trên cao, ngạo khí xâm nhập cốt tủy khiến cho nước mắt đọng ở khóe mi, mãi không chịu rớt xuống.

Không khí bên trong vô cùng mị hoặc, hơi nóng tỏa ra khiến gương mặt hoàng hậu đỏ bừng như hoa đào. Nàng là chính cung hoàng hậu bình thường chưa từng phóng đãng như vậy, quy quy củ củ mà làm trước nay chưa từng quên một khắc, hậu cung mỗi người đều đang mong nàng ngã xuống, nàng làm sao dám buông lỏng.

Nhưng mà..

Lúc này đây, mỗi một tấc da trên người nàng đều chịu kích thích không thôi, nếu nói lần trước là bị thôi tình dược khống chế, vậy còn lần này? Đôi môi nóng ấm nhu tình trượt xuống vùng bụng loang lổ những vết rạn dấu vết do sinh đẻ, mỗi lần nhìn đến nơi xấu xí này, ánh mắt chán ghét của hoàng thượng đều khiến nàng âm thầm rơi nước mắt.

"Đừng khóc, ngươi rất đẹp"

Hoàng hậu đưa tay sờ lên mắt, không biết từ lúc nào đã ướt hết cả một mảnh. Nàng mê man ngước nhìn.

"Ngươi nói dối đúng không?"

"Không cần thiết" Thần phi hơi nhếch môi, ở bên tai hoàng hậu thổi nhẹ một hơi "Ngươi cho rằng ta hiện tại vẫn là Hạ tần nho nhỏ phải đi nịnh nọt ngươi năm đó sao?"

Hoàng hậu mím môi không nói, năm đó là nàng mắt mù mới chọn tên sói mắt trắng này làm cung nữ thân cận. Hạ Ưu Nhi khi đó cứu nàng một mạng từ tay thích khách áo đen, hiện tại nghĩ lại, có lẽ từ khi ấy đã là một mưu kế rồi.

Bàn tay lần chạm phải huyệt hoa ẩm ướt đưa suy nghĩ của hoàng hậu trở về thực tại. Nàng là mẫu nghi thiên hạ, là chủ lục cung, vì cớ gì lại ở nơi này làm xằng làm bậy với người khác. Hơn nữa lại là một nữ nhân?

"Hạ Ưu Nhi, ngươi lăn ra đây cho ta"

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất không đúng lúc, khỏi phải nói cũng biết biểu cảm trên gương mặt Thần phi đáng sợ đến mức nào. Nhân cơ hội này, hoàng hậu liền đẩy mạnh nàng ra, trốn nhanh sau tấm bình phong.

Thần phi liếm liếm khóe môi, lưu luyến hương vị vẫn còn vương vấn. Xuân Nhàn đáng ghét này, nhất định phải tìm một kẻ nào đó tống tiễn nàng ta đi, đúng là bổng đả uyên ương.

Nàng thật nghi ngờ, có phải Xuân Nhàn cố ý hay không?

Nghe thấy tiếng cửa mở rồi khép lại, hoàng hậu mới thở phào một tiếng, ra ngoài nhặt vội y phục khoác lên người. Thần phi quả thực gì cũng dám làm, nếu để người khác nhìn thấy, vị trí hoàng hậu này của nàng cũng coi như xong.

Hoàng hậu nhẹ nhàng bước đến gần cửa, dự định cài then cho an toàn, không ngờ nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.

"Chủ nhân cho người mật báo, có người nhìn thấy thái tử trong thành" Nàng nhận ra giọng này dường như là nha hoàn thân cận của Thần phi, Xuân Nhàn. Lúc trước nàng chán ghét tới mức không thèm điều tra, xem ra bọn họ đã cùng hầu một chủ tử từ lâu rồi.

"Ồ, chủ nhân ra tay mà vẫn không làm gì được các nàng sao? Chậc chậc, thật không hiểu chủ nhân nghĩ gì, cứ một đao chém cho xong có phải đỡ phiền không?"

Hoàng hậu có thể tưởng tượng được bộ dạng cà lơ phất phơ của Thần phi khi nói chuyện. Nàng khẽ lắc đầu, làm chủ tử của nàng ta quả thật không dễ dàng gì. Nhắc đến chém người, không hiểu sao hình ảnh máu me trên phố lại xuất hiện. Từ nhỏ đến lớn hoàng hậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, bất giác sau lưng mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.

"Chuyện của chủ nhân không đến lượt ngươi xen miệng. Bên phía Túc thân vương thế nào?" Xuân Nhàn lạnh lùng liếc mắt, không hiểu sao nghe giọng nói của nàng ta, hoàng hậu lại cảm thấy giống như có lưỡi dao vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đè lên cổ họng.

"Túc thân vương?" Thần phi khinh miệt hừ lạnh "Chỉ là triều thần dưới váy ta, còn có thể làm gì?"

Xuân Nhàn giễu cợt "Hừm, còn chẳng phải vì ngươi dùng thôi tình dược sao? Có gì đáng khoe khoang?"

Thần phi đắc ý ghé sát người vào Xuân Nhàn, đưa tay sờ sờ cái cằm nhọn của nàng "Ngươi ghen tỵ sao? Có giỏi thì ngươi dùng đi, thôi tình dược của người khác có thể so với của ta sao?"

Sắc mặt Xuân Nhàn rất tệ, ấy vậy mà Thần phi không hề nhận thấy nguy hiểm, tiếp tục luồn tay về phía cổ nàng ta "Có muốn thử không?"

Ầm một tiếng, cả người Thần phi đổ về phía cửa, Xuân Nhàn một tay bóp lấy cổ nàng, hai mắt nheo lại tỏa đầy sát khí như nhìn một con kiến hôi, giọng nói lạnh lẽo đầy vẻ chán ghét khiến lòng người lạnh buốt "Ngươi thử chạm bàn tay bẩn thỉu ấy vào người ta thử xem?"

Thần phi có chút bất ngờ, sau đó bật cười ha hả "Sao nào? Chẳng phải ngươi cũng đang chạm vào ta ư?"

Xuân Nhàn buông tay, Thần phi như con diều ngã xuống đất. Nàng cúi đầu ho rũ rượi, tên sắt đá này đúng là chơi không được, không biết đùa giỡn mà, vẫn là hoàng hậu đáng yêu hơn nhiều. Đáng tiếc hôm nay không được, nàng còn có việc phải làm rồi.

Thần phi đưa mắt về phía bóng đen vụt biến sau cửa, thở phào một hơi. Vừa rồi nếu không đánh lạc hướng Xuân Nhàn, chỉ e không cần chờ chủ nhân ra lệnh, tên sắt đá kia nhất định không tha cho nàng ấy.

Mãi đến lúc Du ma ma gõ cửa đến lần thứ ba, hoàng hậu vẫn còn bần thần không thoát ra được. Tin tức nàng vừa nhận được không phải là nhỏ, hóa ra Túc thân vương không phải người đứng sau tất cả. Vậy rốt cuộc thế lực đằng sau Thần phi và Xuân Nhàn là ai?

Càng nghĩ càng rối rắm, chuyện tranh đấu vốn dĩ chỉ nên ở trong nhà, hiện tại có kẻ khác chen chân vào, nàng rốt cuộc phải làm sao mới tốt?

"Nương nương" Du ma ma nôn nóng, gõ cửa càng lúc càng mạnh mới miễn cưỡng đem hoàng hậu từ suy nghĩ thoát ra.

"Du ma ma sao? Ngươi đi tìm một bộ y phục đến đây cho bổn cung" Nhìn nhìn một hồi, cảm thấy không ổn cho lắm, hoàng hậu lại dặn thêm "Để trước cửa, bổn cung tự mình thay"

Du ma ma mạc danh kỳ diệu vâng mệnh, cũng không dám nói nhiều thêm.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK