Nguỵ Mai cau mày, ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím: "Hệ thống điện ở phố này có tường lửa, nhưng rất nhanh sẽ bị phá."
"Tại sao chúng ta không cắt dây đi?" Hà Ngộ Ngộ hỏi đùa giỡn.
Nguỵ Mai liếc mắt nhìn cô, nhấn phím Enter: "Hiện tại là xã hội pháp trị, nhìn bộ đồ cảnh sát chị đang mặc đi, chị không biết xấu hổ sao?"
"Suỵt—!" Liên tiếp mấy con đường bị cúp điện.
Cách đó không xa có tiếng reo hò vang dội của các học sinh trong trường.
"Trâu bò!" Hà Ngộ Ngộ phanh xe, dừng xe cách xa nhà Văn Lâm 2km.
"Nhớ năm đó em đây, ở trường đại học hack mạng lưới điện làm cho nó cúp điện vài ngày chơi." Nguỵ Mai lắc đầu và vô tình đập vào cửa kính ô tô.
Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng đưa tay ra, cẩn thận sờ lên cửa sổ: "May mà cửa sổ không bị vỡ."
"Chị!" Ngụy Mai giả bộ tức giận muốn ra tay.
Hà Ngộ Ngộ rẽ xe vào một con đường và dừng lại ở một nơi kín đáo.
"Xuống xe đi đến nhà Văn Lâm." Hà Ngộ Ngộ cởi bỏ thắt dây an toàn, nhờ ánh trăng soi soi tóc của cô qua gương chiếu hậu.
Hai người bọn họ không dùng đèn pin, cả đường căn bản không có người đi bộ, ngoại trừ ánh trăng không quá sáng, căn bản là không có chút ánh sáng nào.
"Em... em sợ!" Ngụy Mai đi phía sau Hà Ngộ Ngộ, kéo lưng áo Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ nhớ lại lúc trước khi đi điều tra "vụ án đào ruột", Nguỵ Mai cũng rất sợ hãi, ai rồi cũng sẽ có điểm yếu.
"Không sao đâu..." Cô chưa kịp nói xong thì cách đó không xa có một ánh sáng, giống như tiếng xe máy điện.
Nguỵ Mai và Hà Ngộ Ngộ nhìn về phía ánh sáng chói kia, nhưng quá chói, họ không nhìn thấy ai đi qua.
Khi chiếc xe máy điện chạy đến trước mặt họ, Nguỵ Mai ngay lập tức hét lên.
"Má ơi!!" Nguỵ Mai tái mặt, giữ chặt cánh tay Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ cũng sửng sốt, đầu tiên là tiếng hét thất thanh của Nguỵ Mai, và người còn lại là... hai người trên chiếc mô tô, một người mặc hán phục màu trắng và người kia mặc áo khoác đỏ. Vạt áo che kín chân, hai người giống như hai bóng ma, nếu không có xe máy thì Nguỵ Mai đã ngất đi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, ngày nay, nếu đốt giấy tiền vàng bạc, cũng có thể một chiếc Rolls Royce và biệt thự, đúng không?
Nguỵ Mai còn niệm vài câu "Thịnh vượng, Sức mạnh, Dân chủ, Văn minh và Hòa hợp" nhiều lần trước khi cô ấy bình phục.
"Yên lặng đi." Hà Ngộ Ngộ nhẹ nhàng nói, mặc dù vẫn còn cách nhà Văn Lâm bảy tám trăm mét.
Khi hai người chạm vào cửa nhà Văn Lâm, Hà Ngộ Ngộ nhìn trái nhìn phải, chắc chắn rằng tia hồng ngoại của camera giám sát đã biến mất, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vịn vào tường, xoay người đi vào sân biệt thự của Văn Lâm.
Nguỵ Mai theo sát, Hà Ngộ Ngộ vừa mới đi vào, đã cọ vào cành cây hoa hồng trồng trong bồn hoa, làm xước vài chỗ.
"Đi đâu trước?" Ngụy Mai thấp giọng nói, hai người đứng sau bồn hoa.
Hà Ngộ Ngộ nhìn xung quanh, lúc cô vừa vào cửa đã quan sát vị trí nhà Văn Lâm, có quá nhiều phòng, cho dù ngẫu nhiên tìm được một phòng cũng chưa chắc bị Văn Lâm bắt gặp.
Trong biệt thự, Văn Lâm đang ngồi dưới tầng hầm, bên trong sáng đèn và bên cạnh còn có một người mặc áo khoác dài màu trắng.
"Tôi nên làm gì bây giờ?" Bác sĩ nói một cách máy móc.
Văn Lâm vẫy vẫy tay, trước mặt anh là màn hình giám sát, nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai được đang trốn sau một bồn hoa.
Ánh sáng phản chiếu từ màn hình xám xịt chiếu vào khuôn mặt Văn Lâm, gần như có thể nhìn thấy nếp nhăn trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt tràn đầy vẻ khinh thường.