Câu nói vừa rồi của Tống Như Ca, Hà Ngộ Ngộ còn tưởng rằng lỗ tai của cô nghe nhầm, hiện tại đầu óc hỗn loạn, căng thẳng đến mức có chút ù tai.
Tống Như Ca lại nghiêm túc nói: "Nghỉ phép một thời gian, rồi cùng tôi nói chuyện yêu đương được không?"
Hà Ngộ Ngộ chắc chắn rằng lần này cô không nghe lầm, mặc dù cô rất thích Tống Như Ca, và từng có những suy nghĩ không an phận với Tống Như Ca, nhưng bây giờ Tống Như Ca đang ở trước mặt cô tỏ tình.
Nói chuyện yêu đương với cô ấy sao?
Tống Như Ca nhìn vẻ mặt vừa rồi của Hà Ngộ Ngộ, có lẽ là bị doạ rồi, cô nói, "Em không cần phải vội vàng trả lời tôi, có lẽ em đã sớm phát hiện tôi thích em, bây giờ tôi không nhịn được mới nói ra. Thích em là chuyện của tôi, em có chấp nhận hay không là chuyện của em, nếu...."
"Tôi đồng ý." Hà Ngộ Ngộ ngắt lời Tống Như Ca, tại sao cô không thể đồng ý?
Cô cũng thích Tống Như Ca mà, lúc trước cô còn cho rằng Tống Như Ca không thích cô, hoá ra lúc cô hôn mê ở bệnh viện nước T, Tống Như Ca thật sự hôn cô, không phải giả.
Tống Như Ca nghe vậy thì lập tức đứng dậy, chỉ mất một giây để đến bên Hà Ngộ Ngộ, cô lập tức nắm lấy cằm Hà Ngộ Ngộ.
"Nếu em đã đồng ý thì không được đổi ý đâu đó." Sau khi Tống Như Ca nói điều này, cô lập tức hôn Hà Ngộ Ngộ...
Xong...
Hà Ngộ Ngộ ngượng ngùng khi tỉnh lại trên giường của Tống Như Ca, cô nhìn xuống giường một chút, dưới đất quần áo rơi khắp nơi, này là hôm qua cởi ra.
Tống Như Ca tỉnh dậy mà không chạm thấy vào Hà Ngộ Ngộ, dụi mắt và ra khỏi giường.
Khi cô phát hiện ra Hà Ngộ Ngộ đã đi làm, nhất thời cảm thấy mất mát, chẳng lẽ tiến độ quá nhanh sao?
Tối hôm qua, sau khi Hà Ngộ Ngộ nhận lời tỏ tình, hai người cùng uống một chai rượu đỏ, sau đó xảy ra chuyện không thể diễn tả được. Đây là lần đầu tiên Tống Như Ca làm điều này trong nhiều năm như vậy, cô ấy có chút hoảng loạn.
Cô bước đến bàn ăn và tìm thấy một chiếc bánh sandwich đã chuẩn bị sẵn và một tờ giấy note trên đó.
"Tôi đi làm, nhớ ăn sáng." Đằng sau đó là một trái tim vụng về được vẽ lên.
"Sao lại có cảm giác bị ngủ xong rồi vỗ mông bỏ chạy vậy?" Tống Như Ca nghiêng đầu cười ngọt ngào nhìn tờ giấy note.
Hà Ngộ Ngộ vừa đến sở, cô vào văn phòng ngồi thẩn thờ.
Sau khi Tống Như Ca tỏ tình vào đêm qua, cô ấy lấy trong phòng ngủ ra một hộp găng tay trắng dùng một lần, tổng cộng có 999 đôi. Hà Ngộ Ngộ nhìn chiếc hộp lớn và sững sờ.
Lúc tỏ tình, người khác tặng hoa thì Tống Như Ca lại tặng cho cô đôi găng tay trắng. Cô ấy nói cái này để cô dùng lúc đi phá án, tay sẽ không bị lạnh, hơn nữa bao tay này không dễ bị hỏng, lúc kiểm tra thi thể thì không bị thương.
Hà Ngộ Ngộ giật giật khóe miệng, rồi hai người cùng nhau uống rượu.
Rồi sau đó...
Ngay khi cô đang nghĩ đến nhập thần, đội trưởng Trần đến.
"Cảnh sát Hà." Đội trưởng Trần cầm hai cái bánh bao trên tay, đưa hai cái bánh bao cho Hà Ngộ Ngộ, Hà Ngộ Ngộ cảm ơn rồi nhận lấy.
"Lại có vụ án mới sao?" Hà Ngộ Ngộ cầm bánh bao trong tay, cô không ăn vì sáng nay cô đã ăn sáng rồi.
Đội trưởng Trần cười lắc đầu: "Trong đội định cho cô nghỉ phép một tuần, nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Cái gì? Đừng nói muốn sa thải tôi nha?" Hà Ngộ Ngộ nhớ đến mấy bộ phim truyền hình cô từng xem, cốt truyện đều thế này.
"Chậc chậc, cô nhìn thấy chúng tôi là loại người vô nhân tính thế à, dùng người xong thì vứt bỏ?" Đội trưởng Trần vỗ vai Hà Ngộ Ngộ: "Là thế này, trong đội chúng ta vừa có một cảnh sát nữ mới đến, Vân Dung, cô biết chứ?"
Hà Ngộ Ngộ đương nhiên biết nữ cảnh sát có ngoại hình và giọng nói ngọt ngào, nếu như mà để cô ấy đi đóng phim cung đấu, chắc chắn hậu cung 3000 người sẽ xem cô ấy là đối tượng cần loại trừ.
"Cô bé ấy có lẽ còn quá trẻ, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, đang mắc chứng PTSD." Lúc nói ra, đội trưởng Trần có chút phân vân, suy cho cùng cũng mới làm cảnh sát không bao lâu, đã phải nhận nhiệm vụ lần trước, người khác thì đứng ở xa nhìn đầu Nguỵ Mai nổ tung, còn Vân Dung thì ôm Nguỵ Mai, đầu Nguỵ Mai ở trong vòng tay Vân Dung nổ tung.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: "Tôi không sao, tôi còn có thể làm việc!"
Đội trưởng Trần cười mắng: "Cô nha, muốn ở đây mỗi ngày gặp người chết à?"
"Không, không, không, thôi ạ, tôi bỏ của chạy lấy người đây, không ở đây cản trở mắt của Ngài." Hà Ngộ Ngộ vừa mặc áo khoác vừa nói, "Đi rồi!
Hà Ngộ Ngộ đi ra, quấn chặt áo khoác, đã gần đến giao thừa rồi, không biết năm nay sẽ qua như thế nào.
Hình như lâu rồi cô chưa có về nhà, phải về thu xếp về nhà một chuyến.
Vừa đến bên ngoài căn hộ, cô đã thấy xe của Tống Như Ca đang chuẩn bị rời đi.
"Chị muốn đi ra ngoài à?" Khi Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy Tống Như Ca, đương nhiên không phải không biết xấu hổ, tối hôm qua cũng quá... khụ khụ.
Tống Như Ca dựa vào cửa xe, sắc mặt trông rạng rỡ, mặc chiếc áo khoác kaki, gió thổi tóc cô ấy rối tung, đẹp như tranh vẽ: "Lại đây."
Tống Như Ca đưa tay lên ngoắc ngoắc ngón tay, ma xui quỷ khiến Hà Ngộ Ngộ cứ thế đi qua.
Vừa nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đi tới, Tống Như Ca lập tức nắm lấy cổ áo Hà Ngộ Ngộ, xoay người đẩy Hà Ngộ Ngộ dựa vào xe, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của Hà Ngộ Ngộ.
"Chị!" Hà Ngộ Ngộ sửng sốt, đây là ở ngoài, nếu bị chụp ảnh, tương lai của Tống Như Ca có thể sẽ bị hủy hoại, dù sao hoàn cảnh xã hội hiện tại vẫn chưa cởi mở nhiều.
Tống Như Ca dang hai tay ra với vẻ mặt vô tội: "Xin lỗi, ở đây gió lớn quá."
"A..." Hà Ngộ Ngộ nắm lấy góc áo của cô, hai má có chút đỏ lên, có chuyện gì vậy, sao cô lại ngại ngùng như vậy? Tại hiện trường gây án, cô là một cảnh sát hình sự oai phong lẫm liệt, nhưng ở trước mặt Tống Như Ca, cô sao cứ như tiểu bạch thỏ để người khác làm thịt."
"Sao em về rồi? Bị đuổi việc à?" Tống Như Ca rời khỏi người Hà Ngộ Ngộ, cô ấy vuốt tóc Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ nhất thời không nói nên lời, nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, sau này chị nuôi tôi đi."
Tống Như Ca nhướng mày, ánh mắt dịu dàng: "Được, vậy ngươi cả đời này chỉ có thể để tôi nuôi."
Hà Ngộ Ngộ cười, đấm nhẹ vào vai Tống Như Ca: "Trong đội để tôi nghỉ phép mấy ngày."
"Được rồi, em có muốn đi đâu chơi không? Tôi sẽ đưa em đến đó." Tống Như Ca nói một cách thản nhiên, nhưng thật ra cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Hà Ngộ Ngộ kéo kéo góc áo, "Tôi muốn về nhà, đã lâu không về."
"Được rồi, chúng ta đã xác lập quan hệ với nhau, chắc cũng nên gặp ba mẹ." Tống Như Ca cười nói.
"Vậy thì, ngày mai được không?" Hà Ngộ Ngộ nheo mắt lại, gió thổi khiến mắt cô hơi cay.
"Được rồi, bây giờ tôi phải đến công ty xử lý chút chuyện, em ngoan ngoãn đi vào nhà đi." Tống Như Ca sờ mặt Hà Ngộ Ngộ, gió thổi sắp đông lạnh rồi.
"Chú ý an toàn." Hà Ngộ Ngộ nói xong liền xoay người muốn nhanh chóng vào nhà.
Tống Như Ca nhìn bóng lưng của Hà Ngộ Ngộ đôi mắt cô cong cong lên.
Lần này Tống Như Ca đến công ty để thảo luận về hướng phát triển của bản thân trong tương lai, lần này cô đã giành được giải thưởng ở nước ngoài, có thể nói Tống Như Ca đã trải qua một bước chuyển mình hoàn toàn, cô ấy sẽ rất thận trọng khi nhận kịch bản trong tương lai, nếu không cô ấy sẽ bị rơi khỏi thần đàn.
"Em đã nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Nhã ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, giọng điệu bằng phẳng.
Tống Như Ca dựa vào cửa, trong văn phòng có vài tấm áp phích lớn của cô ấy.
"Ừm, tôi đang yêu." Khi Tống Như Ca nói điều này, bản thân cô cũng không nhận ra niềm vui trong giọng điệu của mình, trên khuôn mặt cô cũng tràn đầy tươi cười.
Tiêu Nhã đoán Tống Như Ca sẽ nói thế: "Vậy ý em là sau nay bớt nhận thông cáo, không vì chất lượng mà là để giành thời gian yêu đương à?"
Tống Như Ca nâng cằm, "Cũng có thể là nói như vậy."
"Em!" Tiêu Nhã hận không thể sắt thép. Sự nghiệp của Tống Như Ca đang lên như diều gặp gió, nhiều người trong làng giải trí cũng vì chuyện yêu đương mà giảm vớt công việc, nhưng mà có rất nhiều người sau khi chia tay thì phải vất vả quay lại con đường kia, cô không muốn Tống Như Ca đi vào con đường này.
Nhưng theo tính khí của Tống Như Ca, chỉ cần cô ấy quyết định, cô ấy sẽ không thay đổi.
"Không phải là tôi không diễn nữa, tôi chỉ muốn diễn tốt hơn thôi. Mấy cái quảng cáo dưới 9 triệu cũng đừng nhận, quá lãng phí thời gian." Tống Như Ca nói trước khi rời đi.
Tiêu Nhã nghiến răng: "Chính là sợ lãng phí thời gian, quấy rầy em yêu đương"
Tống Như Ca làm vẻ mặt đương nhiên.
Sau khi cô về đến nhà, Hà Ngộ Ngộ đang nấu ăn, có cảm giác hai người đã sống với nhau rất lâu rồi.
"Chị, chị về rồi à?" Hà Ngộ Ngộ bưng hết dĩa này đến dĩa khác đặt lên bàn, mới vừa rồi cô còn suy nghĩ có lên đem đồ ăn đi giữ nhiệt không, lỡ đâu Tống Như Ca về trễ thì sao?
Hà Ngộ Ngộ lau tay, định đi tới cởi áo khoác cho Tống Như Ca, nhưng ngay khi cô đi qua, cô đã bị Tống Như Ca ôm chặt.
"Gấp không thể chờ nổi sao?" Tống Như Ca cúi đầu nói vào tai Hà Ngộ Ngộ, cô biết chỗ nhạy cảm nhất của Hà Ngộ Ngộ là tai.
Hà Ngộ Ngộ muốn cự còn nghênh, cô cảm giác được trên người có mùi khói dầu: "Ăn trước đi."
Sau khi ăn xong, đồ của Hà Ngộ Ngộ được chuyển hoàn toàn sang phòng của Tống Như Ca, khi bộ cảnh phục của cô được treo bên cạnh váy của Tống Như Ca, Hà Ngộ Ngộ vẫn còn hơi sững sờ, cô thực sự đã yêu rồi sao? Là cùng Tống Như Ca sao?
Ngày hôm sau, Hà Ngộ Ngộ thức dậy đi rửa mặt cùng với cái eo đau rã rời, Tống Như Ca cũng nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo thoải mái.
"Ngộ Ngộ, lát nữa đi mua đồ cho ba mẹ em chứ?" Tống Như Ca đang cài cúc áo.
Hà Ngộ Ngộ nghe vậy, cô còn đang đánh răng liền sặc: "A, được."
Hai người mua một số sản phẩm chăm sóc da cho Mẹ Hà và hai hộp trà cho Ba Hà.
Lúc ở dưới lầu nhà Hà Ngộ Ngộ, Tống Như Ca đứng trước cửa kính xe sửa sang lại quần áo: "Tôi thế này được chưa?"
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: "Mẹ tôi thích chị nhất, chị mặc gì cũng đẹp."
Tống Như Ca yêu chiều sờ sờ khuôn mặt của Hà Ngộ Ngộ: "Ý của tôi là, tôi mặc đồ thế này có thích hợp để đến nói chuyện phó thác chung thân không?"
Hà Ngộ Ngộ không trả lời, cô chạy lên cầu thang và nói, "Phù hợp!"
Tống Như Ca nhìn thứ cô đang xách, rồi nhìn lên cầu thang, cái lạnh mùa đông dường như tan biến.
Vừa bước vào nhà, mẹ Hà đeo tạp dề bước ra, lau tay ngay khi nhìn thấy Tống Như Ca: "Tiểu Tống đến rồi!"
"Chào dì ạ." Tống Như Ca mỉm cười ngọt ngào, và Mẹ Hà rất thích điều đó.
Bà nhìn thấy Tống Như Ca xách nhiều túi đồ, "Tiểu Ngư, con nhìn xem con kìa, sao có thể để cho Tiểu Tống mang nhiều đồ như vậy hả? Người ta là một cô gái nhỏ nhắn."
Mẹ Hà nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Tống Như Ca, cho dù là quần áo dày cộp cũng không khỏi có chút xót xa.
"Con cũng là con gái nhỏ!" Hà Ngộ Ngộ cảm thấy uỷ khuất nhưng mà không nói ra được, sức của Tống Như Ca đêm qua còn hơn thế nữa!
Tống Như Ca đến giải vây, "Dì à, là con muốn xách, gần đây Ngộ Ngộ phá án vất vả lắm."
Sau khi mẹ Hà vào bếp, Hà Ngộ Ngộ đưa Tống Như Ca vào phòng ngủ.
"Chị nhìn mấy tấm hình này đi," Hà Ngộ Ngộ mang đến một cuốn album: "Đây là những bức ảnh từ khi tôi còn nhỏ cho đến lớn."
Tống Như Ca ngay lập tức bị một bức ảnh chụp Hà Ngộ Ngộ ở học viện cảnh sát thu hút, cửa sổ phía sau Hà Ngộ Ngộ trong tấm ảnh, hình như là cô thì phải?
Lúc đó Tống Như Ca đang quay phim ở học viện cảnh sát của Hà Ngộ Ngộ, đây cũng là nơi đâu tiên cô nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ.