Bây giờ trời đã nhá nhem tối, Quan Hân trở về, thì nhìn thấy một màn như thế.
Trên gương mặt Quan Ngải là nụ cười quỷ dị, cô dựa vảo cửa, khiến người ta không khỏi nhớ đến câu – ôm cây đợi thỏ.
“Em làm gì trong phòng của chị?” Tan tầm, còn chưa kịp tẩy trang, thì đã gỡ bỏ bộ mặt đoan trang tao nhã.
“Còn chưa tỉnh ngủ, tìm nhà cầu, lại mò lộn phòng.” Vẻ mặt thành thật, không nhìn thấy một tia đỏ mặt tía tai, bản lĩnh nói láo như cắt cỏ của người này đã vượt qua mức nói láo như cuội.
Bản lĩ́nh nói láo quá tệ, Quan Hân cũng lười vạch trần, trong phòng Quan Ngải có nhà cầu, sờ lộn cửa mà tì́m tới đây được, lời này, quỷ mới tin.
Quan Hân lộ ra gương mặt xinh đẹp lạnh như tiền, vừa muốn nhắm mắt làm ngơ đi vòng qua, thì lại bị Quan Ngải ngăn lại.
“Cái này là từ đâu tới?” Quan Ngải giơ giơ một đống tài liệu trong tay trước mặt Quan Hân.
Sắc mặt Quan Hân biến đổi, mắt phượng xinh đẹp, lạnh lùng khó chịu mở miệng: “Em đi tìm nhà cầu, còn lục lọi đồ luôn à?”
Đưa tay muốn lấy lại những tư liệu kia.
Quan Ngải không thể so đo với Quan Hân, nhưng ra tay thì tuyệt đối nhanh nhẹn hơn, lắc mình một cái là đã tránh khỏi, giơ tay cao lên: “Tôi tìm giấy chùi đít không được sao?”
Mặt mày Quan Hân đỏ tía, tức lên tận đỉnh đầu: “Đưa đây, không hề liên quan đến em.”
Giơ tay phải định với lấy tờ giấy trên tay Quan Ngải, chẳng qua là đã cởi giày cao gót, không có ưu thế chiều cao, phút chốc không thể nào chạm tới mép giấy.
Quan Ngải nhón chân, nhanh chân tránh trái né phải, hào khí nói thẳng: “Giang Hạ Sơ là bạn bè của tôi, tất nhiên là liên quan đến tôi, rốt cuộc chị thu thập những tài liệu này để làm cái gì?”
Một mớ tài liệu này, toàn là tài liệu ba năm trở về đây của Giang Hạ Sơ. Khiến cô ngứa tay trong phút chốc, đụng vào giá sách của Quan Hân.
Quan Hân thu tay lại, lười tranh giành, khoanh hai tay lại, một thục nữ danh viện bây giờ làm bộ lưu manh: “Có thể làm gì, cô ta là bậc thầy sáng tác nhạc, chị là người của truyền thông, mỗi người có nhiệm vụ riêng của mình mà.”
Quan Ngải suy nghĩ một lát, câu này nghe có vẻ không có gì mờ ám, nên nghiêm mặt nói: “Quan Hân, chúng ta làm giao dịch đi.” Cười tươi, rồi nói thêm, “Trước tiên thì nói cho rõ, hẳn là có liên quan đến Tả Thành.”
Quan Hân chế nhạo ra mặt, Quan Ngải thì vẻ mặt quỷ dị. Hai gương mặt giống hệt nhau, nhưng vẻ mặt thì khác xa.
“Nói nghe thử.”
Một giờ sau, cửa lớn Quan gia, hai người lần lượt ra ngoài.
Một người mặc bồ đồ hơi nhăn, giống như không kịp thay ra.
Người còn lại thì mặc một bộ váy dài thục nữ bằng tơ lụa trắng tinh khôi, lết một đôi giày cao gót mười centi, vừa đi vừa lảo đảo, miêng mắng to: “A, Giang Hạ Sơ, tớ vì câu, đúng là trò gì cũng chơi rồi.”
Sau đó, vẻ mặt giống như phải lên máy chém, #Guānyǔ vội vội vàng vàng khí phách mạnh mẽ hiên ngang sãi bước đi như vào sinh ra tử.
Một màn tiệc, một người độc nhất bí ẩn, đổi lấy dàn xếp ổn thỏa cho Giang Hạ Sơ, trước khi lên đường, Quan Ngải cảm thấy đáng giá, chẳng qua là ba giờ sau……
Cầm một ly rượu pha cồn uống vào bụng, sau khi Quan Ngải tỉnh táo thì nói một câu: “Tôi thua rồi.”
Nói xong thì ngã lên bàn ăn, bất tỉnh nhân sự.
Trưởng đài đại nhân lúng túng, cười xòa nói với Trương Ngạo Thiên đang ngồi ở vị trí cao nhất: “Phát thanh viên Quan tửu lượng không tốt lắm, Trương tổng thông cảm bỏ quá cho.”
“Không có sao.” Cười đến ý vị sâu xa, ánh mắt kia nhìn người phụ nữ say như chết kia, tìm tòi nghiên cứu.
Trưởng đài đại nhân liếc mắt qua, Tiểu Triệu ngồi ở bên cạnh vội vàng đẩy cái người say bí tỉ nào đó, tiếc là không hề có chút phản ứng nào.
Sắc mắt trưởng đài đại nhân tái mét, khóe miệng như kéo da trâu, kéo làm mặt cười: “Chuyện này cũng bình thường thôi, nếu phát thanh viên Quan cũng say, vậy thì để Tiểu triệu đưa cô ấy về đi.”
Bình thường thôi? Bây giờ mới bắt đầu được có năm phút thôi đấy có được không vậy, người nào đó uống một cái là gục ngay, cái gì gọi là bình thường thôi hả? Tiểu Triệu oán thầm trong tim.
Trương Ngạo Thiên gật đầu, tầm mắt vẫn cứ rơi vào một chỗ, hai điểm nóng rực sắc bén.
Trường đài đại nhân cười cười, dùng vẻ mặt với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu bằng mặt mà không bằng lòng, lập tức đứng dậy, vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài.
Tiểu Triệu đi ra cửa, còn bên trong KTV thì vẫn náo nhiệt như cũ, đau khổ than thở: “Tôi còn chưa ăn được miếng nào đấy.”
Đi được vài bước, đột nhiên Tiểu Triệu dừng bước một chút, lắc lắc người phụ nữ trong tay: “Phát thanh viên Quan, đừng giả bộ nữa, ra hết đi.”
Ai mà không biết, trong tất cả các nữ công nhân viên trong Lăng Giang, phát thanh viên Quan có thể uống.
Chẳng qua là, hôm nay, người này, ngoại trừ hô hấp nặng nề, thì chẳng có phản ứng gì cả.
Lại đẩy một cái: “Phát thanh viên Quan, tỉnh lại.”
‘Quan Hân’ đưa tay dụi dụi mắt, rồi lại bất tỉnh nhân sự.
Đặt người lên ghế salon ở đại sảnh: “Không phải là ngủ tiếp đấy chứ? Cô còn chưa nói cho tôi biết nhà cô ở đâu?”
Vẻ mặt Tiểu Triệu bất đắc dĩ, đành phải đến tiền sảnh, đặt một gian phòng, lấy chìa khóa về nhét vào trong tay ‘Quan Hân’: “Đừng có đi lung tung đấy, tôi đi lấy hóa đơn rời sẽ trở lại ngay.”
Bây giờ Tiểu Triệu chân trước vừa mới đi, thì người say như chết kia trên salon lật người qua lật người lại nhiều lần, không tìm thấy vị trí thoải mái, thì mở mắt ra ngay, cặp mắt như sương mù, đi loạng choạng đụng tùm lum.
Thật trùng hợp, đụng trúng người ta, thật trùng hợp, cái chìa khóa rơi xuống đất, thật trùng hợp, lại cầm lộn cái chùm chìa khóa kia.
Thật đúng là một sự trùng hợp kì lạ.
Quan Ngải híp mắt tìm kiếm người bị đụng, là một người phụ nữ, là một người phụ nữ phong tình vạn chủng, vóc người có thể nói là một người quyến rõ. Cô lầu bầu một câu: “Người đẹp à.”
Người đẹp kia cũng chẳng thèm ngó cô, thì đi luôn, chuyện sau đó, Quan Ngải chẳng có chút ấn tượng nào.
Đèn vừa sáng lên, KTV giải tán hết, trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn cái gậy gõ trên mặt đất, một chuỗi âm thanh quỷ dị, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
“Trương tổng, cô Quan Hân này, hình như có vấn đề.” Người đàn ông áo đen bên cạnh Trương Ngạo Thiên có tướng mạo giống ông ta, mặt đen thui.
“Phụ nữ bên cạnh Tả Thành, sao có thể đơn giản.” Trương Ngạo Thiên lqđôn nâng ly rượu, hơi đung đưa trong tay. Nếp nhăn giữa hai chân mày chau lại, mặt thâm sâu.
“Bước kế tiếp, chúng ta nến làm thế nào?”
“Phụ nữ của Tả Thành, thật đúng là muốn xem một chút coi có bao nhiêu cân.” Cười quỷ dị hung ác đến tội cùng, “Một chân của tôi, dùng ả phụ nữ này trả trước đã.” Tay đặt lên chân trái, cứng ngắc lạnh như băng, ngón tay bóp chặt.
Mười năm chân giả, chịu nhục, chờ đến một cuộc gió tanh mưa máu.
Cảm giác chếnh choáng lan khắp KTV, cũng không giấu nổi sự mù mịt hung ác trong cả căn phòng.
Tháng 7, trời vừa tỏ, ánh Mặt Trời chói chang chiếu xuống, mùa hạ đến hơi chậm, nhưng khí thế thì hùng mạnh, nóng bức, kéo ào ào.
Không có bãi đậu xe, tủi thân cho chiếc xe cho thuê sang trọng của Diệp Tịch, bị phơi như nóng chảy dưới ánh Mặt Trời.
Diệp Tịch đội mũ lưỡi trai, kéo kéo nó xuống, đây là lần đầu thấy dùng cái mũ này để che nắng, còn áo khoác thì lại vắt vẻo trên vai, miếng kim loại bị ánh nắng Mặt Trời nóng rực treo ngược trĩu xuống kêu vang leng keng.
Trên trán, mồ hôi nhễ nhại, Diệp Tịch lau một lần rồi lại một lần, cái mặt âm u khó chịu, không phải vì nóng, mà là vì mỹ nhân đáng ghét nào đó phá kiểu tóc của anh ta rối bù xù.
Đôi mắt đào hoa, sóng mắt uốn lượn đi tuần tra xung quanh: A, chim không đẻ trứng, ngoài trừ cái tiệm nát thì cũng chỉ là cái tiệm nát, ngay cả chỗ dừng chân cũng chẳng có luôn.
Giang Hạ Sơ, đúng là nhờ phúc của cô…… Người nào đó hơi nghiến răng nghiến lợi.
Trên cái tiệm cũ nát viết một chữ thật to ‘Hủy’, Diệp Tịch chán ghét né sang, lầu bầu một câu: “Đây là cái nơi khỉ ho cò gáy gì vậy.”
Khuôn viên chẳng biết bao nhiêu dặm, Diệp Tịch nhìn thấy được nó rất lớn, chỉ có một tiệm bán đồ lặt vặt, cố ý kéo thấp cái mũ xuống, che kín cả khuôn mặt rồi mới tiến đến.
Đã bao nhiêu năm chưa từng đến [email protected]@l"q"d tiệm bán mấy thứ đồ lặt vặt bao giờ, thật đúng là công lao của người nào đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tịch trông thấy tiệm mì đơn sơ, bốn cái bịch nylon, ghép lại giống như một cái ô che nắng rất lớn, dưới cái ô là một cái bàn và một cái ghế. Có thể đổ không thế? Diệp Tịch vừa nghĩ vừa đi qua đó. Ngồi vào dưới cái ô che nắng cũ rách, anh xích xích vào trong, làn da anh đã trăm cay nghìn đắng chăm sóc cũng bị cháy đỏ. Gương mặt tuấn tú bình tĩnh, cao giọng: “Một tách Latte, không bỏ đường.”
Diệp Tịch kén ăn, chỉ uống cà phê, hơn nữa chỉ uống một loại.
Đến tiệm bán đồ vặt mua cà phê, chắc chắn từ trước đến nay chỉ có mình anh ta, yêu nghiệt này rất cực phẩm, là cực phẩm!
Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đi ra khỏi ‘Cánh cửa hàng quán nylon’, hơi phúc hậu, có lẽ do trời nóng, cho nên gương mặt cũng bình tĩnh như nhau, liều lĩnh giống hệt như yêu nghiệt nào đó.
“Cái gì Latte? Chỉ có hồng trà đá.” Người phụ nữ liếc mắt, dấu vết trên má trái nói rõ rằng bá ấy bị quấy rầy giấc ngủ chiêm bao.
Đại gia nào đó vẫn bền lòng vững dạ như cũ, nói lại: “Cà phê, tôi muốn cà phê.”
Diệp Tịch thuận tay gỡ mũ lưỡi trai xuống, quả nhiên kiểu tóc đã rối đến rối tung rối mù. Cầm điện thoại di động trái soi, phải ngắm, chân mày mang khí thế hào hùng nhíu lại. Giang Hạ Sơ là cực phẩm, ký giả cũng sẽ không mò đến chỗ ‘rừng núi hoang vu’ này, anh ta hoàn toàn không lo lắng.
Người phụ nữ ngáp một cái, ánh mắt tỉnh táo, trợn trắng mắt đảo qua cũng không bỏ sót điều gì: “Không bán cà phê, chỉ có hồng trà đá.”
Diệp Tịch muốn điên, đôi mắt xinh đẹp vô ngần nhìn người phụ nữ chằm chằm, buồn bực nói: “Thế—— một chai hồng trà đá.” Dừng một chút, “Hai chai.”
Giang Hạ Sơ, cô nhớ kỹ cho tôi! Diệp Tịch định tội.
Người phụ nữ một tay đưa hàng, một tay đòi tiền: “Bảy đồng tiền.”
Móc ra một tờ một trăm, người nào đó vô cùng hào phóng đập lên bàn: “Không cần thối lại.” Cái bàn lắc lư mấy cái, thế là cái ô che nắng cũng lắc lư mấy cái.
Cặp mắt người phụ nữ lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào tờ một trăm đồng nhân dân tệ và cười đến người run rẩy. Từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc nhìn Diệp Tịch, lần này người nào đó không vui, thử dò xét: “Bà không biết tôi?”
Không phải chứ, vận may tháng này đứng bậc nhật mà……
Người phụ nữ bỏ một trăm đồng trên bàn vào túi, nó giống như là, sợ sẽ bị lấy lại. Ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Tịch: “Đưa đến?”
…… Diệp Tịch không nói gì, chuyện tự rước nhục vào thân như thế, anh ta sẽ không ngu đến nỗi đi làm lần thứ hai. Mà lại càng nghi ngờ về sức quyến rũ của bản thân.
Người phụ nữ vỗ vỗ một trăm đồng chưa hết nóng trong cái túi, nhìn ba lượt rồi mới quay đầu đi vào trong, lẩm bẩm trong miệng, “Hình như từng thấy rồi thì phải.”
TV ‘Phòng nylon’ vẫn đang mở, 【Đường cung】 đang hừng hực như lửa.
【Đường cung】—— Tác phẩm Diệp Tịch vinh dự được nhận giải Oscars.
Diệp Tịch mở cái nắp vặn ra, ực một ngụm lớn, chán ghét nhíu mày. Người này nói chuyện điêu thật.
Diệp Tịch lầm bầm lầu bầu: “Còn cả cái loại chỗ này, Giang Hạ Sơ thật đúng là có bản lĩnh mà. Cứ gặp mặt một cái lày như rằng khiến cho người ta phải giao tiếp như hạ đẳng.” Giọng nói nghe như thế nào, hung tợn như thế nào, giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, gương mặt tuấn tú nhăn như khỉ ăn ớt.
Cái dù che nắng cũ rách vô cùng, Mặt Trời như thiêu đốt, người nào đó rất buồn bực, thời gian trôi qua rất chậm. Diệp Tịch kiên nhẫn, liên tục uống ực thứ thức uống anh ta ghét cay ghét đắng, luôn nhìn vào trong đồng hồ bóng bẩy.
Người phụ nữ trong nhà dồn đập nhìn xung quanh, có lẽ là không dám nghĩ sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, suy nghĩ thật kỹ rồi nhưng cũng không có ý định nhìn 【Đường cung】.
Cầm điện thoại di động lên, không biết đã soi gương đến lần thứ mấy rồi, đúng là thê thảm không nỡ nhìn, Diệp Tịch nghiến răng nghiến lợi, sau đó ảnh ngược trong điện thoại di động có gương mặt của người nào đó.
Diệp Tịch từ từ ngẩng đầu lên, [Vũ]lêq"?đ? u ám khó dò nói: “Chịu tới rồi?” Đẩy cái chai hồng trà đá kia tới ngay trước mặt Giang Hạ Sơ theo bản năng.
Còn Giang Hạ Sơ thì hơi thở ổn định tinh thần thoải mái, lạnh nhạt ngồi xuống, gương mặt trắng nõn không trét phấn trang điểm, phủ một lớp mồ hôi hơi mỏng mờ nhạt, ‘ừ’ một tiếng như có như không.
Đây là thái độ gì vậy? Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tịch gặp người đã trễ mà còn táo bạo như thế.
Thật đúng là không biết là do ai, anh ta chịu cái tội này, không có máy điều hòa nhiệt độ, không có cà phê, ngay cả cái mặt nóng cũng không cho.
Diệp Tịch, mi thật đúng là thích tự ngược.
Đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp liếc nhìn Giang Hạ Sơ một lúc lâu rồi mới nói: “Phụ nữ bình thường trang điểm nửa giờ trước khi định ra ngoài, có thể hiểu. Giang Hạ Sơ, có thể nói cho tôi biết, cái thân này của cô…… Trang điểm đơn giản thôi mà phí kiểu gì mà hết cả một canh giờ luôn thế? Cô biết không, tôi rất là bận rộn, cô, cái người phụ nữ này cho tôi một canh giờ để bay đến.”
Thật sự đúng là trang điểm đơn giản, T-shirt phối với quần cụt. Diệp Tịch buồn bực, người phụ nữ bên cạnh không phải là khổng tước sặc sỡ, sao bây giờ đến Giang Hạ Sơ, thì như hoa nhài tây rồi. Ba năm, số lần thấy cô mặc quần cụt, Diệp Tịch đoán là chỉ đếm trên một bàn tay là cùng.
Nhưng mà trong căn hộ của Diệp Tịch, có trồng một chậu hoa nhài tây……
Tóc dài của Giang Hạ Sơ được cột lại đơn giản, khuôn mặt thanh lệ càng trở nên nhỏ hơn, hiếm khi có người có thể bình tĩnh hỏi một câu như vậy: “Anh rất rảnh?” Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Đến sớm năm mươi phút.”
Diệp Tịch nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh thừa nhận rằng anh hơi cường điệu hóa. Không tự nhiên chuyển đời tầm mắt, giống như có tật giật mình, con ngươi từ từ bớt sáng.
Chỉ là…… Nghệ sĩ nha, phải đến nơi đến chốn, nói một canh giờ thì một canh giờ, phải nghiêm túc một chút: “Nhờ phúc của cô, bỏ phí một hai giờ, một canh giờ dùng để tắm nắng.” Lời này nửa thật nửa giả, nửa trước là thật nửa sau là giả. Hơn nữa thấy hay thì thu, cầm điện thoại di động, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của mình, bắt đầu oán than, “Gương mặt của tôi, phơi bị thượng thì làm sao? Ngay mai còn phải xuất cảnh, không thể trở về để chăm sóc bảo vệ cho tốt được. Cô xem cô đã chọn cái chỗ nào, gặp mặt rồi nói chuyện như hạ đẳng.” Người hiểu rõ Diệp Tịch cũng biết, người này yêu quý gương mặt của anh ta.
Quan Vũ: Haizzz~ Mọi chuyện xảy đến với Quan Ngải thế nào, hẳn mọi người đoán ra được rồi. 99.99% là chị tiêu chắc rồi. Số phận. Đôi khi chị em cũng chỉ có thế thôi. Quan Hân nhận biết được nguy hiểm rình rập nên nhân Quan Ngải gây khó khăn cũng đưa em mình lên đầu ngọn sóng, hứng hết phong ba bão táp trong khi cô gái ngốc này chỉ là một người buôn bán tiệm cà phê các kiểu, ít giao thiệp trong xã hội như Quan Hân. Cuộc đời hai người có ngoại hình giống nhau nhưng lại như hai ngã rẽ. Chuyện tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào?
2 giờ hơn zồi, lần đầu Vũ thức lâu đến thế.