• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Quan Vũ.

"Không, Hạ Sơ, em có thể, giống như bây giờ." Tả Thành nắm lấy vai cô, không để cho cô có cơ hội lui về phía sau, trên đầu ngón tay trắng nõn, mạch máu màu xanh thoắt  ẩn thoắt hiện, hình như tất cả cảm xúc bị đè nén đã tìm được cửa đột phá, "Em định tội cho anh ngay, kỳ hạn là bao lâu? Rốt cuộc, phải bao lâu, em muốn hành hạ anh như vậy bao lâu, em nói đi."

Lại không biết, một đàn ông luôn luôn ít nói lạnh lùng trở nên cuồng loạn như vậy, cũng sẽ nảy sinh ngoan độc không thể ức chế như vậy, nhưng vẫn mang theo một nét đẹp rung động lòng người.

Bả vai phỏng đau thấu, rõ ràng đáy lòng đã bị Tả Thành xáo trộn thành mớ bòng bong, này không phân biệt ra thứ cảm giác đang tồn tại trong đáy lòng là chua xót hay là đau đau, không còn manh mối, nhưng vẫn quật cường lạnh lùng và kiêu ngạo: "Người nào có năng lực lớn thế kia để định tội cho Tả Thành anh."

Năng lực kia, phải xem Tả Thành đồng ý cho ai.

Trên đời này cũng chỉ có một người như vậy, lúc này, trong mắt của Tả Thành, trong sâu thẳm được chiếu ra là, dáng hình Giang Hạ Sơ, anh nói, kiên quyết đến không thể hoài nghi như vậy: "Có, Giang Hạ Sơ, em biết, em một mực đều có."

Cô im lặng, tóm lại, thứ gì Tả Thành cấp cho, cũng không có một người nào có thể cự tuyệt được.

Hồi lâu, cô hỏi: "Cho nên sao?"

Cô muốn nói, người đàn ông này ư, dù có cho người nào quyền định tội, người kia đâu dám kia chứ? Cô cũng không dám, bởi vì vĩnh viễn không thể đoàn trước được, bước kế tiếp cái người đàn ông điên cuồng này sẽ làm ra tới cái gì?

Chống lại Tả Thành, thật cẩn thận cũng không đủ, anh làm, vĩnh viễn ở ngoài sức chịu đựng của người.

Cô sao, là càng ngày càng hiểu rõ người đàn ông này, cái người đàn ông thâm sâu không lường được này.

Cô nhìn anh, chờ câu trả lời của anh, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy như muốn hút người ta vào, d-đ-l-q-đnói: "Thế tục, đạo đức, thiên lý, đối với anh mà nói, những thứ đồ này đều không có tác dụng, Tả Thành anh giết người, luật pháp cũng không thể làm gì anh."

Đúng là như thế, không phải cuồng vọng, anh có thứ tư bản này.

Giang Hạ Sơ không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhìn Tả Thành, giọng nói của anh dừng lại, trầm thấp như thì thào: "Nhưng mà, Hạ Sơ, thứ anh đã cho em chính là quyền lợi."

Giang Hạ Sơ sững sờ, hoảng hốt thoáng qua, nhưng một cái thoáng chốc như vậy, trong tay đã có thêm một con dao găm nhỏ màu hoàng kim tinh xảo, mà Tả Thành, nắm tay của cô, chậm rãi rút dao găm ra.

"Nếu là em, anh cũng nhận thức giết người thì đền mạng." Vừa dứt câu, nắm Giang Hạ Sơ tay và kéo về phía lồng ngực.

Tay của anh rất đẹp, có lẽ do hàng năm cầm nắm, nên lòng bàn tay có vết chai thật nhỏ.

Chợt Giang Hạ Sơ lui về phía sau, không có chút do dự, một loại phản xạ có điều kiện khó hiểu, cô hoảng sợ tái mặt: "Anh làm gì đấy?"

Bàn tay Tả Thành, nắm tay cô, lành lạnh, trong tay cô, là dao găm, cũng lành lạnh.

Con dao găm nhỏ kia, là Tả Thành cho cô, khi đó, lúc cho cô, anh nói: Hạ Sơ, nếu có một ngày, em không thể nhịn được nữa, thì dùng nó.

Giang Hạ Sơ vẫn luôn để dưới gối, thì ra là, con dao găm này, không phải là vũ khí của Tả Thành, là của chính cô.

Một người đàn ông như vậy, rốt cuộc là cuồng vọng, hay là cố chấp, mà lại chuẩn bị một con đường cụt cho mìn.

Hiện tại, con đường kia, chỉ còn chên vênh trong một ý niệm của cô.

Nhưng mà, ngoại trừ trống rỗng và run rẩy ra, thì cô hoàn toàn không biết làm sao: "Anh muốn tôi ra tay sao?"

Giọng nói run run, cô sợ hãi, nhìn Tả Thành, không biết đang sợ cái gì, nhưng tóm lại là rất sợ.

Anh nâng một cái tay khác của cô, nắm dao găm, hướng vào vị trí tim, mỗi một động tác cũng kiên quyết đến độ không cho người ta có cơ hội cự tuyệt, bờ môi, đẹp khiến cho người ta tan nát cõi lòng: "Nếu anh muốn chết, thì cũng chỉ có thể chết trong tay em, Hạ Sơ, chỉ có em mới có thể, anh chỉ cho em một cơ hội, nếu như em giết chết anh rồi, anh cam tâm tình nguyện, nếu như em không thể giết anh, sau này, người đàn ông bên cạnh em, mãi mãi cũng chỉ là Tả Thành anh."

Dứt lời, mũi dao dâm vào ba phân, anh dùng sức rất mạnh, màu đỏ đẹp đẽ nở rộ một mảnh, chậm rãi thấm ướt áo sơ mi của anh.

"Không --" Bỗng Giang Hạ Sơ lắc đầu, sợ hãi muốn lui về phía sau, lại phát hiện Tả Thành hoàn toàn không để cho cô lui về phía sau.

Chợt sắc mặt Tả Thành tái đi, thậm chí anh chưa từng cau mày, nhìn cô, cười thật tuyệt mỹ: "Hạ Sơ, đừng sợ."

Dùng lực, lại vào sâu thêm một phân. Chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt rơi sxuống, từng giọt từng giọt, liên tiếp, sềnh sệch, nồng đậm, lan tràn lên trên tay cô, đỏ chót chói mắt rực rỡ.

Đừng sợ...... Không, sao cô có thể không sợ, người đàn ông này quá độc ác, ngay cả bản thân cũng không bỏ qua.

Cuối cùng cô đỏ hoe đôi mắt, không biết vì ai đã tràn lan bi thương, cô mờ mịt nhìn Tả Thành, sợ hãi như đứa bé lạc đường, khóe mắt tràn lệ: "Đừng ép tôi."

Anh đưa tay, ngón tay trắng toát gần như trong suốt lau nước mắt của cô: "Sao lại khóc?"

Dòng máu dính trên đầu ngón tay ở trên mặt cô, anh cuống quít dùng tay áo lau lại, nhẹ nhàng, một lần rồi lại một lần, buông lời dụ ngọt: "Ngoan, đừng khóc."

Giang Hạ Sơ khóc dữ dội hơn, run rẩy muốn thu xoay tay lại, nhưng mà, không chống lại sức mạnh của Tả Thành được, giãy giụa một lát, máu chảy ồ ạt hơn, nhuộm đầy bàn tay cô: "Đồ điên, anh cái đồ điên này, anh buông tay ra."

Màu máu xinh đẹp, trong đôi mắt tuyệt mỹ của người đàn ông, anh thì thầm: "Đối với em, anh đã điên tư lâu rồi."

Lần này, dùng sức mạnh, dao găm, gần như đã đâm vào một nửa.

Máu chảy từ dao găm, chảy xuống tay cô, rơi lên trên thảm lông màu đen, từng giọt từng giọt, không ngớt.

Thì ra bọn họ nói đúng, Tả Thành điên rồi, thật sự là không hề có nguyên tắc.

Trong đôi mắt toàn là màu đỏ, Giang Hạ Sơ hoảng sợ nói không nên lời.

Người đàn ông này, cô đã từng nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, nhưng không hề dự đoán được, sẽ sợ anh chết đi như vậy.

Thì ra là, trên đời này, thật sự có người có năng lực giết Tả Thành, cô chính là người này. Cuối cùng cô đã tin tưởng rồi.

Máu, vẫn còn tràn ra, rịn xuống thảm lông, uốn lượn ngoằn ngoèo như con rắn trên sàn nhà, còn cả, trên giày của cô, giày màu trắng, đã đỏ mất rồi.

Đồng tử phóng đại, hình như nơi cổ họng bị ghìm chặt, đột nhiên, cô gần như không thể hô hấp.

Tả Thành, người đàn ông anh tuấn nhất từ trước tới nay mà cô đã từng gặp, hôm nay, gương mặt không có chút huyết sắc nào và cả tức giận, như bức tranh được vẽ ra, anh ôm cô, ôm lấy cô thật chặt, từng chút một, bên trong, con dao găm còn cắm ngang ở ngực anh, tiến sát từng li.

"Đừng sợ, nghe lời, mạnh lên, chỉ cần lại mạnh một chút, em đã tự do."

Mùi máu tươi vô tình, bỗng chốc đã thổi quét khắp không gian.

Thế nhưng anh lại không hề hay biết đau nhường nào, DdLqĐôn-q-v-pgiọng nói vẫn mang mê hoặc.

Cô cũng hoàn toàn không biết, trừ sợ, chóp mũi, mùi máu tươi nồng nặc.

Dao găm, lại đi sâu vào một phân, đúng như anh nói, đối với cô, anh đã điên từ lâu rồi.

Tả Thành gần như không đứng vững, một chân nửa quỳ trên mặt đất, cả thân thể phủ trên người cô, dường như cô nghe thấy âm thanh máu thịt xé tan.

"Không——" Cuối cùng cô không cách nào ức chế đã thét chói tai.

Đột nhiên, cửa bị mở toang ra, mười mấy người ở cửa hoa mắt cả lên.

"Thiếu gia!"

"Tiên sinh!"

Mùi máu tươi khắp phòng, máu đỏ đầy đất, người của Tả gia, không người nào là là không đi ra từ gió tanh mưa máu, nhưng vẫn cảnh tượng như vậy làm sợ tái mặt.

"Mau, mau gọi Tả Hữu qua đây." Chú Tiến loạn tung cả lên, nhưng lại không thể không ép mình trấn định lại.

"Ai cho các người vào, cút hết ra ngoài cho tôi!"

Chừng như người đàn ông đã kiệt sức, giọng nói rất nhỏ, như khàn đặc, nhưng lại uy hiếp mười phần.

Bao gồm cả chú Tiến, mọi người không dám tiến một bước nữa.

Đối với Tả Thành, bọn họ tuân theo thành thói quen lâu rồi, từng chữ, mỗi câu, từng động tác của anh, trải qua thời gian dài, bọn họ luôn nghe theo mệnh lệnh của anh. Giống như là một loại trực giác, một loại bản năng.

Lời nói của Tả Thành, bọn họ không thể cãi lại, cứ tiếp tục như thế, Tả Thành chết chắc, không thể nghi ngờ, đường sống duy nhất của anh nằm ở Giang Hạ Sơ.

Chỉ là...... Tả Thành đang ép cô cùng nhau nổi điên.

Anh quỳ một chân trên đất, ngước đầu, vẫn nắm tay của cô, đôi mắt không hề có sức sống, nhưng vẫn đẹp hoa lệ: "Hạ Sơ, còn thiếu một chút nữa, em phán tội cho anh, thanh toán lần này có được hay không?"

Cô như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, cứ lắc đầu liên hồi, trong miệng lẩm bẩm lặp lại một cách máy móc: "Đừng mà, đừng mà......"

Giết Tả Thành......

Trong lòng cô, vẫn có một âm thanh như thế này, cứ lặp đi lặp lại trong khó chịu, sắp đập tan lý trí của cô, chỉ là, chỉ là...... Đôi tay lại không tài nào chi phối được.

Cuối cùng cô vẫn không xuống tay, có một vạn lý do muốn anh chết, thậm chí không tìm ra một lý do để phản đối cả, nhưng mà, nhưng mà bàn tay của cô không nghe lời.

"Đừng mà." Cô hét to, máu trên mặt bị nước mắt rửa trôi sạch rồi, như phờ phạc, lồng ngực trở nên thắt lại, bắt đầu đau đớn.

Con dao găm kia, đến cuối cùng là cắm vào ngực của ai, vì sao cô lại đau?

Bên tai, là giọng nói yếu ớt của Tả Thành: "Hạ Sơ, anh nói rồi, anh chỉ cho một cơ hội này."

Trên tay cô, không dám lộn xộn, cô lắc đầu, khóc: "Tả Thành, chúng ta dừng lại có được hay không?" Giọng cô gần như năn nỉ, không dám lớn tiếng, cẩn thận từng li từng tí, "Tôi...... Tôi nhận thua."

Cuối cùng vẫn là cô nhận thua trước......

Cô không biết quỷ sai thần khiến thế nào mà cô lại nói ra hai chữ như vậy, mất tất cả nguyên tắc, tất cả thù hận, tất cả phòng thủ quật cường.

Nhận thua thôi, đối với Tả Thành, cô đã thua, mặc dù không biết từ lúc nào, cô chỉ biết kết quả: Tả Thành không chết, cô sợ, Tả Thành chết rồi, cô càng sợ.

Tả Thành cúi người, đôi môi tái nhợt kề sát vào cô mí mắt, hôn lên giọt nước mắt rơi xuống: "Anh không nỡ để em khóc, nhưng lại thích em rơi nước mắt vì anh."

Mặn chát, là nước mắt, cực kỳ giống mùi máu.

Người phụ nữ này, cuối cùng cũng có một lần khóc như thế chỉ vì Tả Thành anh.

Giang Hạ Sơ khóc như mưa, vì anh, chỉ vì anh, trong miệng lẩm bẩm máy móc: "Tôi nhận thua."

Cuối cùng cô, nảy sinh cảm tình khác phẫn hận với Tả Thành, thương xót? Không đành lòng? Đau lòng? Cô không biết, cái thứ đồ đó, không diễn tả được không biết là cái gì, chẳng biết lúc nào đã mọc lên trong lòng, lớn lên từng chút từng chút một, lặng yên không một tiếng động nhưng sức mạnh hung hãn.

"Hạ Sơ, cuối cùng anh đã thắng em một lần." Anh buông tay, cười với cô, lần đầu tiên anh nở nụ cười thuần túy như thế, nhưng lại mỹ lệ như thế, tựa như hoa quỳnh kia, chỉ nở rộ trong nháy mắt, anh chậm rãi ngã xuống, đôi mắt mệt mỏi khép lại.

Người đàn ông này, anh luôn là đánh cuộc.

Lần đầu tiên, đối với cô, đánh cuộc hôn nhân, lần này, đánh cuộc tính mệnh.

Cuối cùng rồi...... Thắng rồi.

"Tả Thành." Cô đừng khóc, khe khẽ gọi một câu, đẩy đẩy người đàn ông trên đất.

Người đàn ông kia, máu me đầy người, đôi mi khép chặt, an tĩnh đến nổi tưởng chừng như đã không mở ra được nữa vậy. Phóng thích toàn bộ hoa lệ, cả người hiển ra hơi thở trụy lạc, hủy diệt bản thân mình thật khuynh thành diễm lệ.

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian lặng im như tờ trong một thoáng.

Tả Thành ngã xuống, cả bầu trời Tả gia sụp đổ, mà cô, vẫn còn sống khỏe mạnh, chỉ là trái tim đã thủng một lỗ.

Hôm nay, mùng 7 tháng 10 này...... Giang Hạ Sơ nhớ mãi không quên.

"Cuối cùng cô đã làm gì cậu ấy?" Chú Tiến rống to l/q/đ/d/đ@quanVũ với Giang Hạ Sơ đang hoảng hoảng hốt hốt, cũng không để ý tới chủ tớ khác biệt nữa, trong mắt của ông, người phụ nữ này chính là hủy diệt của Tả Thành thậm chí cả Tả gia.

Giang Hạ Sơ sững sờ, nhìn người đàn ông trên đất, lầm bầm lầu bầu: "Cuối cùng tôi đã làm cái gì à?"

Tại sao không có giết anh chứ? Cơ hội tốt như vậy, cho dù là bây giờ tống thêm một dao cũng còn kịp, nhưng, cô lại không làm được.

Tả Ngư, tiến lên, vỗ về cô: "Thiếu phu nhân, sao cô có thể?"

Đúng vậy nhỉ, tại sao có thể nương tay, người đàn ông này, anh chưa chết, cô sẽ mãi mãi không thấy Mặt Trời kia mà.

Giang Hạ Sơ khóc, vừa cười, chảy nước mắt, tay run rẩy kịch liệt, còn là...... Còn là không xuống tay.

Đàn ông khắp phòng, vây quanh Tả Thành không dám lộn xộn, ai cũng hoảng loạn, ngoại trừ chờ cứu viện, cũng không làm được cái gì cả.

Chú Tiến như già rồi mấy phần, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn, nhìn Giang Hạ Sơ: "Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người chờ câu ấy chết không? Cô có biết cậu ấy có ý nghĩa thế nào đối với Tả gia không? Nếu cậu ấy ngã xuống, tất cả mọi người phải chết, bao gồm thiếu phu nhân cô. Nhưng nhiều người mong cậy ấy chết như vậy, không ai động vào cậu ấy được." Không có giọng điệu chỉ trích, mà chỉ là thất vọng thê lương, "Trừ thiếu phu nhân cô."

Giang Hạ Sơ vẫn luôn lặng thinh, chậm rãi ngước mắt lên, dường như đang ngỡ ngàng, nhìn Tả Thành trên đất, tự lẩm bẩm: "Tôi cho rằng tôi có thể đâm thủng trái tim của anh ta thật mạnh." Dừng một chút, trong đôi mắt cô là mờ mịt không có tiêu cự, "Nhưng tại sao......"

Tại sao không giết Tả Thành? Tại sao lại nương tay?

Cô giơ tay lên, nhìn tay mình vẫn còn run rẩy: "Tại sao không làm được chứ?"

"Thiếu phu nhân, cô cứ muốn lấy mạng thiếu gia như vậy."

Giang Hạ Sơ mấp máy môi, cũng không nói gì.

Bỗng cánh cửa bị đẩy ra với một lực thật mạnh, Tả Hữu đến, chỉ vội vàng liếc nhìn Giang Hạ Sơ một cái, thì đã bắt đầu kiểm tra tình trạng vết thương, cả quá trình, biểu cảm trên gương mặt cô đọng.

"Sao rồi?"

"Vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều, phải lập tức làm phẫu thuật, nắm chắc 40%." Đặt nhẹ lên vết thương Tả Thành, "Đưa đến bệnh viện, không nên đụng đến vết thương."

40%...... Tả Hữu là thiên tài y học trăm năm khó gặp, anh cũng chỉ nắm chắc 40%.

Lần này, Tả Thành xuống tay quá độc ác.

Giang Hạ Sơ chẳng biết tại sao, chân đứng không vững, ngã xuống đất, Tả Ngư, chỉ liếc mắt nhìn, lần đầu tiên không để ý đến cô, đi theo.

Trong phòng trống không trong phút giây, cả Tả gia chỉ còn lại một mình cô, máu đầy đất, còn có một câu kia lúc gần đi của Tả Hữu: "Họa thủy!" Đang vang vọng.

Quả thật, cô là họa thủy của Tả Thành, họa thủy của Tả gia.

Nhưng Tả Thành cũng là kiếp nạn của cô, hung hăng tấn công vào sinh mạng của cô, vạn kiếp bất phục.

Người nào rơi xuống mới tốt đây?

Cô cười giễu, nhìn máu đã nguội lạnh đầy đất, lầm bầm lầu bầu: "Tả Thành, anh đã làm gì tôi? Tôi lại làm gì anh thế?"

Cô sao, vẫn chưa nghĩ ra được, tại sao cô không thể hung hăng đâm một dao vào trái tim người đàn ông kia.

Chân nam đá chân chiêu, cô co ro trong chăn, tắt đèn, bóng đêm nặng nề như vậy, không quen đến đáng sợ, cô gắt gao quấn lấy mình, nhắm mắt lại, không nhìn cái gì cả, chỉ là khứu giác lại bắt đầu bén nhạy thật quá đáng, quanh chóp mũi toàn là mùi máu.

Máu của Tả Thành, cô không thích, rất không thích đấy.

Đêm này, đêm ngày mùng 7 tháng 10, hình như rất dài rất dài, chậm chạp, hình như không tới ngày mai, Tả gia quá lớn, cô rất lạnh rất lạnh.

Đầu óc mê man, ngủ như không ngủ, cô cũng không phân biệt được nữa, dài đằng đẵng như trôi qua một thế kỷ, đèn bật lên, đột nhiên cô mở mắt ra, nhìn về phía cửa.

Là cô ấy...... Không phải anh ta.

Sao cô lại quên mất chứ, người đàn ông kia, sao có thể xuất hiện.

"Thiếu phu nhân." Tả Ngư chậm rãi đi tới, mệt cả người, có lẽ là do bôn ba một đêm.

"Cô về rồi."

Đôi mắt như âu lo như ngơ ngác của Giang Hạ Sơ từ từ ngắm lại, nhìn ngắm màu trắng bạc bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn lúc rạng sáng, lại rất giống màu mắt Tả Thành, đẹp khiến người ta hít thở không thông.

Sau đó, Giang Hạ Sơ không nói gì thêm, không hỏi về Tả Thành một câu nào.

Tả Ngư muốn nói lại thôi một lát, mới mở miệng: "Thiếu phu nhân, đi bệnh viện thôi."

Ai cũng biết, người Tả Thành muốn gặp chỉ có một, lLqĐ.Q.V/nhưng ai cũng cũng biết, Giang Hạ Sơ tâm địa sắt đá.

Cô giấu bàn tay khẽ run xuống dưới đệm chăn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt không kinh không sợ, chỉ thản nhiên hỏi: "Anh ta vẫn còn sống sao?"

Cô chuyển mắt, nhìn Tả Ngư, không muốn hỏi, không dám hỏi, nhưng vẫn hỏi, không chịu khống chế của lí trí, giống như vừa nãy vậy, hình như dạo gần đây,những lúc như thế, càng ngày càng nhiều.

"Vẩn đang tiến hành phẫu thuật."

Đôi mắt đang ngưng động của Giang Hạ Sơ từ từ thoáng qua một đường, khôi phục một chút sức sống. Trái tim vẫn thấp thỏm, dường như đã yên ổn, cô không hề phát hiện ra, cô hít một hơi thật sâu.

"Tôi biết rõ kỹ thuật chữa bệnh của Tả Hữu rất tốt." Cô như đang lầm bầm lầu bầu một câu.

Tự an ủi mình sao?

Tả Ngư lạnh lùng đáp lời: "Thiếu phu nhân cũng xuống tay thật độc ác."

Đúng như mọi người thấy, người cầm dao găm là Giang Hạ Sơ, cô là đầu sỏ gây nên.

Giang Hạ Sơ không phủ nhận, cô khó chối tội này, chỉ trả lời một câu thật bâng quơ: "Còn giữ lại 60% đường lui."

Nếu cô thật sự hạ quyết tâm, ra tay độc ác, tuyệt đối không để lại bất cứ đường lui nào.

Chỉ là, lần này, cô không dùng được một chút sức lực nào cả.

"Thiếu phu nhân thật sự hy vọng tiên sinh chết sao?"

"Trước kia là đúng." Giang Hạ Sơ trả lời như vậy, hình như có sơ hở, nhưng không có người nào đi xoắn xuýt vào chỗ sơ hở trong đây.

Chẳng hạn như, trước kia là vậy, hiện tại thế nào?

Hiện tại sao, chính cô cũng không thể lý giải, chuyện thay đổi, càng ngày càng rối loạn.

Tả Ngư khẽ thờ dài, giọng điệu giống như khuyên giải hơn, nhưng lại có một loại ý vị trách cứ: "Thiếu phu nhân, xin cô đồng ý với Tả Ngư, đừng tiếp tục nữa, nếu lần này tiên sinh mạnh khỏe, thì cứ vui vẻ đợi ngài ấy đi, mặc kệ người ngoài như thế nào e ngại tôn sùng ngài, tôi cũng cảm thấy ngài là người đàn ông đáng thương."

Tả Ngư nói thật, lời này, cũng chỉ dám nói ở trước mặt Giang Hạ Sơ, bởi vì Giang Hạ Sơ sẽ không thèm quan tâm, làm bộ như không có nghe thấy.

Quả nhiên, cô không có phản ứng gì. Thở dài, không lên tiếng, đứng dậy, đi tới tủ ly, rót ly rượu, chateau màu đỏ, từng động tác chầm chậm tuần tự, lau vết máu khô khốc trên tay, từng chút từng chút một, kiên nhẫn, nghiêm túc.

Tả Ngư thấy phải kinh ngạc, ngoại trừ Tả Thành, Giang Hạ Sơ là người thứ nhất khiến cho cô cảm thấy sợ hãi không giải thích được.

"Thương cảm?" Chợt, Giang Hạ Sơ mở miệng, tựa như hỏi ngược lại, giọng nói âm u lạnh lùng, Tả Ngư kinh ngạc một chút: "Ấy?"

"Cô nói anh ta là người đàn ông đáng thương." Cô chỉ rũ mắt xuống, tập trung vào động tác trên tay, lau lòng bàn tay từng chút một đến lqdkhi sạch sẽ, chỉ dùng một ly rượu, chateau màu đỏ này như đỏ hơn, đó là rượu đỏ Tả Thành thích nhất, anh đặt ở phòng của cô, Giang Hạ Sơ chưa bao giờ đụng đến, chỉ có Tả Thành uống mấy lần.

Đổ rượu bên trong ly vào thùng rác, cô xử lý xong, chuyển con mắt nhìn Tả Ngư.

Tả Ngư sửng sốt, không biết trả lời làm sao, đúng thật sự, không thể trả lời.

Giang Hạ Sơ đến gần, thản nhiên nói một câu: "Bởi vì gặp tôi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK