Cô chợt lại nghĩ nếu mười năm trước cô vẫn tiếp tục sống với dạng khí hậu này, có lẽ cô sẽ quen rồi.
Cố Tương để chăn lên chóp mũi, cúi đầu hít hà, cố gắng tìm lại trí nhớ. Đúng lúc này có tin nhắn đến. Cô cong khóe miệng, với điện thoại từ bên tủ đầu giường.
Cao Kình: Trước khi anh đi ra ngoài quên cho cá ăn rồi, em giúp anh nhé?
Cố Tương: Vâng.
Cao Kình: Giúp anh tưới hoa nữa.
Cố Tương: Vâng.
Cao Kình: Trong tủ phòng bếp có một túi rong biển, lúc tan làm anh muốn nấu canh rong biển, em giúp anh ngâm vào nước nhé.
Cố Tương: Vâng.
Cao Kình: Em có thể ở chỗ anh chơi, xem TV đọc sách vọc máy tính đều được.
Cố Tương: Em có thể lục đồ của anh sao?
Cao Kình: Anh không có bí mật gì với em hết.
Cố Tương ôm lấy chăn, ngồi trên giường phủi, đi chân trần trên giường mấy bước, sau đó nhảy xuống đất. Đi dép lê, cô thuận tiện chỉnh lại tóc, vẻ mặt nghiêm túc ra khỏi phòng ngủ.
Trong bệnh viện, Cao Kình cất di động đi, ra khỏi văn phòng, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Cha của Chu Huân - ông Chu Bảo sinh gần đây tình hình dường như có chuyển biến tốt đẹp, đã có thể nói đùa với Cao Kình. Ông vừa ăn sáng xong, cầm khăn mặt lau miệng, nói: "Là con gái tôi làm, trước khi đi làm có lòng mang tới, tôi bảo con bé đừng phiền như vậy, mà nó không chịu nghe. Con bé vô cùng hiếu thuận."
Bà Chu cười nói: "Tiểu Huân hiếu thuận, bây giờ ông vui rồi chứ?"
Ông Chu Bảo sinh: "Vui lắm. Còn chưa cám ơn cậu bác sĩ Cao, cám ơn cậu đã thuyết phục con gái tôi."
Cao Kình nói: "Cũng là vì cô Chu thật lòng suy nghĩ cho chú, ý nguyện của chú quan trọng hơn mọi thứ."
Ông Chu Bảo Sinh tất nhiên là thích người khác khen con gái mình, "Con gái tôi cái gì cũng tốt, luôn đặt công việc lên đầu, đã sắp 27 rồi, đến bây giờ còn chưa có đối tượng."
Cao Kình trò chuyện với ông mấy câu, lại kiểm tra tình hình sức khoẻ một lần, lúc này mới đi đến phòng bệnh khác.
Bà Chu vẫn nhìn theo bóng dáng anh rời đi, quay đầu nói với chồng: "Bác sĩ Cao đúng là một bác sĩ tốt, tôi còn chưa thấy từng thấy bác sĩ nào đối với bệnh nhân kiên nhẫn như vậy."
"Đúng vậy." Ông Chu Bảo Sinh cảm thán, lại hỏi, "Không biết cậu ta có bạn gái hay chưa?"
Bà Chu sững sờ. Ông Chu Bảo Sinh nói: "Bà nói xem cậu ta và Tiểu Huân có xứng đôi hay không?"
Bà Chu nghĩ thầm, các điều kiện phương diện của Chu Huân quả thật không tệ, nhưng ánh mắt nên tinh tường nhiều hơn một chút, lần đầu tiên bà thấy con bé đối xử với người xa lạ tốt như vậy, từng bác sĩ y tá đều được con bé đối xử tốt, trong lòng bà nghĩ thầm, cho đến khi bà nhìn thấy Chu Huân muốn tranh buổi đêm khi bác sĩ Cao có ca trực, bà mới nhận ra điều gì đó.
Bác sĩ Cao làm người vô cùng chân thành, không biết sẽ thích người như thế nào, chồng bà thấy con gái mặt nào cũng tốt, bà là mẹ kế, nhìn người càng khách quan hơn, bề ngoài Chu Huân không có vấn đề gì, nhưng làm người quả thực...khó mà nói được, bình thường con bé biểu hiện không nhìn ra được, người lớn bạn bè đều ưa thích con bé.
Bà khẽ thở dài trong lòng, có lẽ là bởi vì đối xử thật lòng không nhận được tương xứng, nên bà mới có thành kiến với Chu Huân, điều này không nên chút nào. Bà Chu thuyết phục chính mình, cười nói: "Tiểu Huân rất xinh đẹp, không sợ không tìm được đối tượng. Ông đó, cũng đừng quan tâm chuyện này."
Ông Chu Bảo Sinh nói: "Tối nay Tiểu Huân không tới sao?"
Bà Chu: "Con bé bảo buổi tối phải tiếp khách hàng ăn cơm, không chắc đã đến được."
Ông Chu Bảo Sinh nói tiếp: "Tôi thấy bác sĩ Cao thật sự rất tốt, bà giúp tôi hỏi thăm một chút, xem cậu ta đã lập gia đình chưa."
"Biết rồi, ông cứ nghỉ ngơi đi." Bà Chu nói.
Sau khi Cao Kình đi kiểm tra cho Chu Bách Đông xong, dặn dò y tá mấy câu, y tá nói: "Ông Chu đúng là giỏi chịu thật, nghe nói tối hôm qua ông ấy còn không ngủ được hai tiếng, vậy mà không chịu kêu y tá một tiếng. Không trách ông ấy có thể phát tài, người làm chuyện lớn đúng là giỏi chịu đựng hơn người thường."
Cao Kình hơi dừng bút, rồi lại viết tiếp: "Tăng thêm chút thuốc giảm đau, đừng để cho người bệnh quá khổ sở."
Y tá cũng không biết có nghe vào hay không, tự quyết định: "Anh nói xem người có tiền cũng thật là kỳ quái, tại sao lại chạy tới chỗ chúng ta nằm viện chứ? Để cho phóng viên ngồi bên ngoài cả ngày không nói, còn lãng phí tài nguyên chữa bệnh."
"Cái gì lãng phí tài nguyên chữa bệnh?"
"Chiếm giường bệnh đó, người như ông ấy chẳng lẽ không thể chăm sóc tại nhà."
"Lãng phí ư?" Cao Kình cũng không ngẩng đầu lên, vẫn viết tiếp, nói, "Nói như cô, quan tâm lâm chung của chúng ta cũng là đang lãng phí tài nguyên chữa bệnh, người bệnh đều không còn chữa trị được, tại sao phải chiếm dụng nhiều người vật tư như vậy để chờ chết đây?"
Y tá khẽ giật mình.
Cao Kình viết xong, đóng bút lại, nhìn về phía y tá nói: "Trong xã hội có lẽ có rất nhiều bất công, nhưng ở trước mặt tử vong, mỗi người đều ngang bằng, tôn trọng mỗi sinh mệnh chưa bao giờ là lãng phí."
Y tá: "Xin lỗi bác sĩ Cao, tôi không phải có ý này."
Cao Kình cong môi: "Để tâm làm việc."
Cả ngày làm liên tục không nghỉ, bận đến lúc sắp tan làm, Cao Kình đang muốn nhắn tin cho Cố Tương, điện thoại đột nhiên xuất hiện số lạ gọi đến. Là số địa phương, Cao Kình bắt máy, vừa cởi áo khoác, vừa nói: "A lô."
"Bác sĩ Cao."
Cao Kình do dự, không quá xác định: "Tiêu..."
"Là tôi." Tiêu Mân nói bên đầu kia điện thoại.
Cao Kình nhíu mày, cởi áo khoác: "Sao anh Tiêu lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi thế này?"
"Vết thương của bác sĩ Cao đã đỡ chưa?"
Cao Kình mỉm cười: "Đã khỏi rồi, cám ơn đã quan tâm."
"Vậy có tiện đi ra ngoài nói chuyện không?"
Cao Kình vắt áo khoác lên ghế, cụp mắt chỉnh lại quần áo, nói: "Có thể." Hẹn xong địa điểm, anh nhắn tin cho Cố Tương, báo cho cô biết anh tạm thời có hẹn.
Lúc Cố Tương nhận được tin, cô đang ở nhà Cao Kình hầm xương. Cô chậm rãi nhắn lại, sau đó lại mở trang web dạy nấu ăn ra, xem cách nấu canh rong biển. Trình tự nhìn rất đơn giản, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thử qua. Nhân lúc đang ninh xương, cô bắt đầu bóc tỏi, bóc được hai củ, đưa tay lên ngửi, thối quá. Cô đột nhiên nghĩ đến lúc trước, có một lần Tiêu Mân nấu cơm cho cô, lúc bóc xong tỏi còn cố ý đưa tay lên mũi cô, trước nay cô đều không hoảng hốt, nhưng lần đó chỉ muốn giơ cả chân lên.
Đặt tỏi lên thớt, Cố Tương hoàn hồn. Nhíu mày, cô không nên nghĩ đến những chuyện đó. Ngón tay chạm vào màn hình, dùng dao đập tỏi. Cố Tương giơ dao lên, dùng sức đập xuống. "A..."
Mưa phùn liên tục, Cao Kình đi vào nhà hàng, để ô vào trên kệ ở cửa ra vào. Đi vào nhìn xung quanh một vòng, lại không nhìn thấy Tiêu Mân, ai ngờ lại gặp được Chu Thiếu Khang. Chu Thiếu Khang đứng dậy đón, cười nói: "Bác sĩ Cao, chờ anh đã lâu rồi, mời anh ăn bữa cơm chả dễ dàng chút nào."
Cao Kình không cười, "Anh Chu?"
Chu Thiếu Khang nói: "Bác sĩ Cao, chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói chuyện."
Cao Kình im lặng mấy giây, sau đó mỉm cười, ngồi xuống.
Chu Thiếu Khang chọn đầy một bàn đồ ăn, uống một ngụm bia nói: "Tuy chỗ này chỉ là nhà hàng nhỏ, nhưng tay nghề rất tốt. Khi còn bé trong nhà tôi còn chưa phát đạt, cũng phải trải qua không ít khổ sở. Cho nên bác sĩ Cao à, anh đừng coi tôi là cái gì phú nhị đại, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, so với rượu vang, tôi càng thích bia hơn."
Cao Kình vẫn mỉm cười, anh không nói nhiều lắm, thỉnh thoảng động đũa, còn bia thì không uống giọt nào.
Chu Thiếu Khang đã uống hết cốc thứ ba, anh ta cảm khái: "Năm đó mọi khổ sở của cha, tôi đều nhìn thấy hết ở trong mắt. Trước kia tôi không hiểu chuyện, hiện tại hiểu chuyện rồi, đáng tiếc...Xem như là tôi đã hiểu rõ, cái gì gọi là con cái trưởng thành mà cha mẹ không đợi được, aiz." Nói xong mấy câu, anh ta như nghĩ ra gì đó, chậc một tiếng, đột nhiên từ chỗ ngồi bên cạnh cầm lấy một cái túi, đặt lên trên bàn.
Logo chiếc túi dễ làm người khác chú ý, đồ vật bên trong giá trị xa xỉ. Chu Thiếu Khang nói cảm ơn Cao Kình đã chăm sóc cha mình, tặng đồ này cho anh.
Cao Kình nói: "Anh Chu, tôi không thể nhận."
Chu Thiếu Khang lại đẩy ra một cái thẻ, cười nói: "Chỉ là chút quà cho bạn bè thôi. Còn có cả chiếc thẻ VIP này nữa. Ngày hôm qua đụng phải bạn gái anh, vốn muốn cho cô ấy, nhưng cô ấy không muốn. Tôi nhìn cả người cô ấy toàn hàng hiệu, cho rằng có lẽ cô ấy sẽ thích cái này. Bác sĩ Cao..."
"Bạn gái của anh nhìn là đã biết sống an nhàn sung sướng, thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp phải tốn không ít tâm tư, sao có thể giữ được? Muốn theo đuổi cô ấy không tốn tiền sao?"
Trên bậc thang nhà hàng, có người gọi: "Chu Huân, làm gì vậy, đứng đấy làm gì?"
"À, đến đây." Chu Huân thu lại ánh mắt, vội vàng đi lên với đồng nghiệp, trước khi đi vào lối rẽ quay lại nhìn.
Lúc Cao Kình rời khỏi nhà hàng, mưa rơi càng lớn hơn, hai tay anh trống không vọt tới chỗ đậu xe. Lên xe, ô che mưa cũng ướt sũng chỗ ngồi, Cao Kình rút khăn tay lau nước mưa trên người, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái thời tiết mắc dịch này, tối tăm phiền muộn lại còn ẩm ướt, anh không rửa xe một thời gian rồi, trên đệm lúc này toàn là bùn đất và nước đọng.
Về đến nhà, vừa mở cửa anh đã ngửi được mùi hương thoang thoảng, bật đèn lên, anh đi vào trong phòng tìm xung quanh, phát hiện trên bếp ga có một nồi đất nhỏ. Mở ra xem, là canh rong biển nấu với sườn.
Cao Kình mỉm cười, bấm gọi cho Cố Tương. Vang lên một lát không có người nghe, nhìn thời gian, đoán chừng cô đang tắm. Anh nhắn tin. "Anh về đến nhà rồi, chuẩn bị ăn canh em nấu."
Anh đun nóng lại canh, sau đó đi tắm. Tắm xong đi ra, canh cũng đã nóng, anh múc ra bát, thử một ngụm. Không bỏ muối.
Cao Kình lại uống thêm một ngụm nữa, xác định thật sự không bỏ muối. Anh tự xử, múc thêm chút muối bỏ vào. Anh vừa ăn vừa nhìn xung quanh, chú cá nhỏ đã được cho ăn rồi, hoa cũng đã tưới, TV mở ra, không phải kênh khi tắt ngày hôm qua, có người dùng TV rồi.
Cao Kình chuẩn bị nhắn thêm một tin, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Anh cong khóe miệng, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, một người nhào vào trong lòng anh.
"Cao Kình..." Nguyễn Duy Ân cả người ướt đẫm, vô cùng chật vật, run rẩy, ôm chặt Cao Kình.
"Duy Ân?" Cao Kình nhíu mày, bắt lấy cánh tay cô ta, "Xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Duy Ân ôm chặt anh, "Em...em..."
Cô ta thật sự quá chật vật, Cao Kình nói: "Vào rồi nói sau."
Bên dưới, Cố Tương tắm rửa xong, lau khô tóc ngoài phòng khách, rồi mới trở về phòng ngủ, nhìn thấy tin nhắn Cao Kình gửi tới. Cô mím môi cười, nghĩ gì đó, cô cầm chìa khóa đi ra cửa. Đi đến tầng mười hai, cô đút thẳng chìa khóa vào, giữ cửa đẩy, sau đó đứng ở cửa ra vào, nhếch môi cười, đợi Cao Kình vội tới cầm dép lê cho cô. Ánh mắt xuyên qua phòng khách, thẳng tới bàn ăn cạnh bếp. Cao Kình chưa cầm dép lê cho cô, anh đứng bên cạnh bàn, áo ngủ bị người bắt lấy một góc, người nọ tóc dài ướt sũng thả ra sau lưng, mặc bộ quần áo nam rộng thùng thình.
Cao Kình thấp giọng nói: "Uống ngụm canh trước đã."