Buồn bực một mình, cô cũng không muốn ăn cơm tối, sau khi tan học đi thẳng đến lớp huấn luyện.
Chương trình huấn luyện bộ não là cô chủ động xinphép mẹ học, tuy mẹ cô ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, bà bận rộn kiếm sống, khó mà quan tâm được chu toàn.
Cố Tương hiểu, cũng không bận lòng.
Cô đã sớm quen với việc làm mọi thứ một mình.
Khi đi học cô rất tập trung, người phát hiện ra bụng cô sôi ùng ục trong lớp là cô Quách. Cô ấy hỏi cô: "Em chưa ăn com sao?"
"Vâng."
"Bình thường mẹ em tan làm khi nào? Trong nhà là mẹ nấu cơm sao?"
Cố Tương tính toán thời gian, nói: "Đã hai ngày em chưa gặp mẹ rồi, mẹ em rất ít khi nấu cơm."
Trong lòng cô Quách tràn đầy sự đồng tình, cũng truyền lại lời cho ông chủ của cô ấy là lão Tiêu tổng.
Ông Tiêu đã hơn năm mươi, gần ba mươi mới có một người con trai, ông vô cùng muốn có áo bông nhỏ tri kỉ, tiếc là mãi mà vợ ông không mang thai nữa.
Cố Tương hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ áo bông nhỏ trong mơ của ông, xinh đẹp đáng yêu, lanh lợi hiểu chuyện, ham học, hơn nữa cực kì thông minh, ngoài không thích nói chuyện khiến ông cảm thấy buồn chán ra thì cô chả có chút khuyết điểm nào.
Ông Tiêu nghe chuyện nhà thảm thương của Cố Tương, vô cùng đau lòng, lấy một bát cơm rang trứng, huơ trước mặt Cố Tương, "Hôm nay thầy mời em ăn cơm."
Tiêu Mân mới từ trường học trở về, đói đến mức không phân biệt được phương hướng, ông Tiêu không thèm đứa con trai kia, tay phải giơ xẻng, tay trái giơ lên cao, đột nhiên cảm nhận được có cơn gió, trơ mắt nhìn bàn cơm tối vừa nấu biến mất.
Cố Tương đói bụng, ngoan ngoãn nói: "Em cảm ơn ạ." Sau đó nhìn về phía "đầu bếp", "Chú ơi, có đũa không ạ?"
Tiêu Mân: "..."
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp cô.
Sau đó cô dần dần đến gần, thường xuyên ở bên cạnh anh ta, anh ta thường xuyên bắt đầu thích nhớ lại, mỗi lần đều là năm đó.
Anh ta học đại học năm tư, cô mới lớp sáu.