Phụ huynh hai nhà đều mơ mơ hồ hồ, sau khi mời người thân và bạn bè xong, thì có hẹn gặp nhau để trò chuyện tán gẫu.
Dương Đường trang điểm cho Long Ngọ trong phòng trang điểm, còn Thi Sơn Thanh một mình ra ngoài chào đón khách đến.
“Anh Thi ơi, chị đâu ạ?” Ninh Trừng thừa lúc Trương Liêu không chú ý liền chạy đến trước mặt Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh đã điều chỉnh lại cảm xúc lúc ở phòng trang điểm, trước mặt người khác vẫn là dáng vẻ thờ ơ thường thấy, không hề nhìn ra chút không vui lúc trước.
“Phòng thứ hai bên trái, em qua đó với cô ấy đi.” Thi Sơn Thanh thấp giọng nói, có người quen bên cạnh sẽ thấy đỡ hơn.
Ninh Trừng gật đầu, lập tức đi về phía bên kia. Hành lang ngoài cửa chẳng có ai, cô ấy cũng không nghe thấy tiếng động bên trong. Cô ấy đi đến gõ cửa, liền có người mở ra từ bên trong.
Ninh Trừng không biết là ai, đành phải nói mình đến tìm Long Ngọ, là bạn cùng phòng của chị ấy.
“Vào đi.”
Phòng trang điểm rất lớn, bên trong có một dãy lễ phục, đây đều do Dương Đường vận chuyển đến thành phố A, để phòng việc ngoài ý muốn.
“Thế này có được không? Có hở quá không?” Ninh Trừng đi vào liền nghe thấy một giọng nói mềm mại đang hỏi.
“Dạ.” Cái kiểu ngắn gọn này hiển nhiên là của chị cô ấy.
Ninh Trừng vòng qua giá treo quần áo, liền nhìn thấy một người quen mắt, cô có biết. Người mà đám con gái ở thành phố A đều muốn trở thành, Dương Đường.
Lúc này bà ấy đang khom lưng thắt đai lưng cho một người, Ninh Trừng di chuyển tầm mắt, sau đó hô hấp ngừng lại.
Đối diện là một cô gái có khí thế mạnh mẽ, chỉ cần một ánh mắt lạnh nhạt thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực. Vẻ lộng lẫy đập vào mắt làm cho Ninh Trừng không dám chớp mắt.
Đúng vậy, lộng lẫy, không phải vẻ đẹp vì trang điểm đậm. Người ấy chỉ đứng ở đó thôi, nhưng bạn sẽ cảm thấy cô như đang khinh thường cả thế gian này.
Quần áo đơn giản, phần trên là lễ phục màu xanh nhạt, phần dưới là quần tây màu đen, túi quần được viền đăng ten. Lại thêm một dây thắt lưng, làm nổi bật phần eo.
Nếu nói cô giống như một nữ hoàng ở tít trên cao, vậy thì những món trang sức nho nhỏ đã trung hoà những khí chất ấy của cô. Tóc tuy ngắn nhưng lại mềm mại, được xõa xuống.
Ồ? Tim Ninh Trừng đập thình thịch, tóc ngắn?
“Chị?” Ninh Trừng thử gọi.
Môi Long Ngọ được thoa son, cô cứ thấy là lạ nên nhịn không được mà bặm môi suốt, Dương Đường đã thoa lại cho cô ba lần rồi. Cho nên cô không nói gì, chỉ gật đầu với Ninh Trừng.
“…” Thật sự là chị cô ấy kìa! Ninh Trừng đứng sửng sờ tại chỗ, nhìn Long Ngọ đối diện. Tuy rằng khí chất của chị ấy khá hung hãn nhưng rõ ràng là một đại mỹ nhân, choáng nha.
Ánh mắt vẫn là ánh mắt đó, mặt cũng vẫn đơ, nhưng không biết tại sao lại giống như biến thành người khác.
“Ôi chao, cô bé đến đúng lúc lắm.” Dương Đường thắt dây lưng xong, liền đứng thẳng dậy cười tủm tỉm nói với Ninh Trừng, “Cháu đè tóc con bé giúp bác, để bác định hình.”
Trên đỉnh đầu của Long Ngọ có một chỏm tóc không an phận, cứ lặng lẽ vểnh lên.
“Chuẩn bị xong hết chưa? Khách đến đủ rồi chứ?” Thi Lợi Hành vừa nói chuyện với Long Hoành xong, tới xem tình hình thế nào.
“Xong hết rồi ạ.” Thi Sơn Thanh chỉnh lại cái nơ bị lệch rồi nói, “Đợi A Ngọ ra là có thể bắt đầu rồi.”
Đã chào hỏi mọi người xong, Thi Sơn Thanh liền đi đến phòng trang điểm, định dẫn Long Ngọ ra.
Cậu nâng tay lên, còn chưa kịp gõ thì người ở bên trong đã ra rồi.
“Anh Thi.” Ninh Trừng là người ra đầu tiên.
“Tiểu Ngọ đã xong rồi.” Dương Đường là người ra thứ hai.
Thi Sơn Thanh đáp lại từng người, rồi chuyển ánh mắt đến người đi ra sau cùng.
Không giống Ninh Trừng đã sửng sốt thật lâu, Thi Sơn Thanh hoàn hồn rất nhanh. Cậu kìm nén tình cảm sâu sắc nơi đáy mắt, mỉm cười như mọi khi rồi vươn tay về phía Long Ngọ.
Long Ngọ vốn cảm thấy cả người cứ là lạ, nhưng khi thấy Thi Sơn Thanh vẫn như bình thường thì dần dần thả lỏng. Cô nhìn Thi Sơn Thanh rồi nở nụ cười, từ từ đưa tay mình ra