• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần lớn đồ ăn là của khách sạn, chỉ có món canh là do Thi Sơn Thanh nấu. Không phải nguyên liệu nấu ăn đại bổ gì, mà cốt ở cái thanh đạm. Khi bọn cậu về đến cũng vừa đúng lúc.

Lâu ngày Thi Sơn Thanh cũng phát hiện ra, tuy nhìn bên ngoài Long Ngọ có vẻ không kén ăn, nhưng thực tế lại thiên về vị cay nồng, rõ ràng thức ăn ở nhà họ Long đều thiên về vị ngọt.

Cậu muốn sửa lại để giảm bớt loại yêu thích này của Long Ngọ, vì nó không tốt cho thân thể. Lại thêm trước đây lão đại phu đã từng nói, phải cẩn thận điều dưỡng mới tốt.

“Wow, anh Thi, đây là anh nấu ạ?” Ninh Trừng đã ổn định lại tâm trạng trước khi Long Ngọ về, thấy Thi Sơn Thanh bưng một tô canh từ phòng bếp ra thì tò mò hỏi.

Nguyên liệu trong canh không nhiều nhưng được cái chất tốt, Long Ngọ chưa từng thấy những thứ bên trong, hơn nữa phải sát lại gần mới ngửi được vị thanh trong đó.

Ninh Trừng thúc cho Trương Liêu đang nhìn món ăn một cùi chõ, ý bảo cậu ta nên học Thi Sơn Thanh nhiều hơn.

Trương Liêu tủi tủi thân thân liếc nhìn cặp đôi lúc nào cũng thích thể hiện tình cảm ở đối diện, oán khí liền cao đến tận trời. Loại chuyện như nấu ăn là phải có thiên phú, một người đàn ông cao lớn như cậu ta mà vào phòng bếp, không làm cháy nó đã là tốt rồi.

“Chị ơi, về sau chị sẽ ở đây ạ?” Long Ngọ vừa đi, ký túc xá chỉ còn lại một mình cô ấy.

“Chắc vậy, gần đây bận lắm, có thể sẽ ít về trường.” Long Ngọ gật đầu.

Bởi vì buổi chiều Ninh Trừng còn có lớp, nên hai người không thể ở lâu. Cơm nước xong xuôi đã gần 3 giờ, nên họ chạy về trường luôn.

Long Ngọ thật sự mệt, tắm rửa sạch sẽ vừa lên giường nằm thì ngủ luôn, ngay cả tóc cũng không cả sấy.

Thi Sơn Thanh mới đi ra từ phòng bếp, liền nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô. Cậu yên lặng nhìn quầng thâm dưới mắt của Long Ngọ, tim đau như bị đâm.

Thi Sơn Thanh lấy một chiếc khăn mặt từ ngăn tủ, sau đó ngồi quỳ chân trên giường, giúp Long Ngọ lau khô tóc. Mấy ngày nay Long Ngọ cũng đã quen dần với mùi trên người Thi Sơn Thanh, nên không còn phòng bị khi cậu tới gần nữa. Nhưng động tác này của cậu vẫn khiến Long Ngọ nhăn mày khi đang ngủ say.

Hơi dừng động tác tay, Thi Sơn Thanh dùng lòng bàn tay khẽ vuốt nơi giữa chân mày của cô rồi cúi đầu hôn lên, sau đó mới tiếp tục lau khô tóc cho Long Ngọ.

Sau khi lau tóc cho Long Ngọ xong, Thi Sơn Thanh liền ra ngoài tắm rửa, rồi mới trở vào ôm Long Ngọ ngủ.

Có lẽ thật sự quá mệt, nên Long Ngọ ngủ đến tối cũng không tỉnh lại, mà ngủ thẳng đến tận sáng sớm ngày hôm sau. Trong lúc đó thì Thi Sơn Thanh có tỉnh lại một lúc, nhìn Long Ngọ hơn nửa giờ lại đi ngủ tiếp.

“A Ngọ, cậu phải đi rồi à?” Thi Sơn Thanh ngồi dậy từ giường, nhìn Long Ngọ đang mặc quần áo, hỏi.

“Ừ, đội phó Lôi vừa gọi điện thoại cho tớ.” Long Ngọ cúi đầu cài nút áo.

“Vậy trưa có về không?”

Long Ngọ lắc đầu: “Không đâu, cậu ăn cơm ngon nhé.”

Lôi Thật gọi điện thoại với tâm trạng không được tốt lắm, giọng rất trầm, không nói gì nhiều chỉ bảo cô nhanh chạy qua đó.

Lúc Long Ngọ tới cục cảnh sát, Dương Bộ và Quý Ngọc Lâm đã đến rồi. Dương Bộ nhìn thấy cô thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Long Ngọ.

“Đội phó Lôi.” Long Ngọ cũng không để ý tới anh ta, lập tức đi đến chỗ Lôi Thật.

Lôi Thật mặt lạnh như khối băng: “Mất dấu kẻ đó rồi.”

Long Ngọ không tiếp lời, mà chờ Lôi Thật nói tiếp.

“Em đi cùng Dương Bộ, Quý Ngọc Lâm đến thành Đông Thạch tìm người đi.” Lôi Thật đưa tài liệu cho Long Ngọ, “Cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Thành Đông Thạch không phải là một thành phố, chỉ là tên của một sòng bạc nằm dưới lòng đất. Dương Bộ đi đầu, Quý Ngọc Lâm đi theo sau. Quý Ngọc Lâm là nữ binh vào sau, nghe nói là người mới rất có tiềm lực. Ít nhất thì cũng như Long Ngọ năm đó, được lính cũ dẫn theo để học kinh nghiệm.

Quý Ngọc Lâm khá tò mò về Long Ngọ, có vài người chính là như vậy, cho dù đã rời đi nhưng nơi mà họ đi qua vẫn có truyền thuyết về mình.

Mỗi lần Quý Ngọc Lâm và đồng đội đạt được thành tích tốt trong quân đội, đều sẽ có người nói ai hơi kém hơn ai một chút, hoặc là nói cũng không tệ lắm, có thể theo kịp người nào đó.

Người đó chính là Long Ngọ. Cô ta ở trong quân đội, nghe cái tên Long Ngọ muốn chai cả tai. Lần này đến thành phố Hải chắc hẳn Dương Bộ cũng không biết là sẽ gặp Long Ngọ ở đây. Quý Ngọc Lâm liếc mắt nhìn Dương Bộ đằng trước.

Chính cô ta cũng không ngờ Long Ngọ lại bình thường như vậy, lần đầu tiên Quý Ngọc Lâm thấy Long Ngọ đã thật sự thất vọng. Những người cũ trong quân đội đã miêu tả hình tượng của cái người tên Long Ngọ kia như thế này: Vóc dáng cao, lạnh lùng ít lời, khí thế hung hãn bức người, bản lĩnh trong nhóm nữ binh chẳng ai có thể địch nổi.

Giờ lại chẳng hề giống, cô thỉnh thoảng sẽ cười khi nhận điện thoại, còn mặc cho một đội phó nho nhỏ hét tới quát lui.

Sòng bạc ngầm yêu cầu giấy thông hành đặc biệt, không biết Lôi Thật kiếm được một tờ ở chỗ nào. Bởi vì không muốn để ai trốn thoát, nên Quý Ngọc Lâm sẽ chi viện ở cửa sau.

Nhiệm vụ quan trọng, Dương Bộ không muốn nhìn Long Ngọ nhiều hơn một cái, liền đi thẳng vào.

Vừa vào bên trong, hơi nóng liền táp vào mặt. Long Ngọ đã thu lại khí thế trên người mình, đi trong đám người không hề gây chú ý. Dương Bộ phía trước cũng đã lẫn vào giữa đám người từ lâu.

Theo tài liệu của Lôi Thật thì những kẻ say sưa sẽ ở tầng ba, bọn họ muốn nghênh ngang đi lên tầng ba hiển nhiên là chuyện không thể, bảo vệ trong đây rất nghiêm mật.

Vài động tác đã đánh cho bảo vệ ngất xỉu, Dương Bộ lập tức kéo người đến một góc hẻo lánh gần đó.

Long Ngọ lập tức đi tới vài bước, lặp lại động tác trước đó.

Những bảo vệ được thuê để trông coi tầng ba quả thực có năng lực rất mạnh, nhưng có thế nào cũng không thể so với những người xuất thân từ Lang Kỵ như bọn họ.

Có lẽ Dương Bộ quá tự tin, nên trực tiếp đạp cửa xông vào. Bên trong là một cơ thể trần truồng. Một gã đàn ông bụng bự phệ nệ đang lõa thể để một đám đàn bà mặc sức chơi đùa, gã nhìn thấy bọn họ thì lập tức gọi người.

Dương Bộ bước một bước dài đi thẳng đến dùng súng chỉ vào gã, không thèm liếc mắt nhìn mấy người đàn bà bên cạnh, muốn dẫn người đi.

Long Ngọ chỉ kịp theo ở phía sau, ngay cả một câu khuyên can cũng không kịp nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Bộ dẫn người ra ngoài.

Đúng lúc này, một ả đàn bà bên cạnh bỗng nhiên rút súng nhắm ngay Dương Bộ. Long Ngọ lập tức móc tay, đánh vào cổ tay cầm súng của ả kia mới khiến ả ta bắn lệch.

“Đi!” Long Ngọ để Dương Bộ dẫn người đi trước, còn mình bọc hậu.

Một phát súng kia đã trực tiếp khiến những kẻ ở tầng một dừng động tác của mình, bắt đầu chạy lên tầng ba.

Long Ngọ vốn còn muốn dẫn người đi mà không kinh động tới những kẻ khác, hiện tại chỉ có thể chạy.

Dương Bộ dẫn theo một người không chịu phối hợp, nên di chuyển khá khó khăn, cũng may có Quý Ngọc Lâm chi viện ở cửa sau.

“Long Ngọ đâu?” Quý Ngọc Lâm nhìn phía sau anh ta, hỏi.

“Quay đầu xe đi!” Dương Bộ cau mày nói.

Quý Ngọc Lâm do dự một lúc vẫn cho xe quay đầu. Dương Bộ lập tức bảo cô ta lái đi.

“Long Ngọ vẫn chưa ra…”

“Lái!” Dương Bộ lạnh lùng ra chỉ thị.

~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK