• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động này của Tịch Diêm không có bất kì ý tứ giả mạo hoặc quái dị, hoàn toàn tự nhiên phát ra từ tâm. Bởi trong mắt Tịch Diêm, Thẩm Đồng vẫn luôn là sự tồn tại tinh tế yếu đuối cần phải được bảo vệ và hầu ha thật tốt, cho dù ở lần đầu gặp mặt Thẩm Đồng từng dùng hình tượng uy vũ giúp hắn đuổi đi một đống thiếu niên.

Bản thân Tịch Diêm là bán thú nhân, vốn mạnh mẽ hơn người bình thường gấp mấy lần, thân thể cứng rắn, đao tiễn bình thường không dễ dàng mà làm hắn bị thương, một bàn tay thật không đáng để nói đến. Nếu có thể làm Thẩm Đồng nguôi giận, lại đánh hắn mấy cái cũng không thành vấn đề. Huống hồ giờ trong bụng Thẩm Đồng còn có bảo bảo, Tịch Diêm rất lo lắng sẽ xuất hiện bất kì sơ xuất gì với hắn, cho dù đem người ngậm trong miệng cũng lo lắng bất an như thường.

Thẩm Đồng không nói một lời rút tay về, có chút khàn khàn mà mở miệng "Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Ngữ khí bằng phẳng giống như nhiều một chút tình cảm thì chính là bố thí cho đối phương.

Tịch Diêm khựng lại hơn một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi cúi đầu như một pho tượng gỗ. Trên người tràn đầy khí tức cô đơn, thậm chí làm Thẩm Đồng suýt chút nữa lại nhẹ dạ. Đồng thời từng bước một lùi về phía sau giống như đáp lại "mệnh lệnh" của Thẩm Đồng, một đường lùi đến tận cửa mới dừng lại.

Thẩm Đồng vốn tưởng Tịch Diêm sẽ cứ như vậy rời đi, lạnh nhạt ngước mắt liếc nhìn đối phương một cái, lại không ngờ rằng đối phương lại làm ra hành động khiến hắn vô cùng khiếp sợ, hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mọi người.

Tịch Diêm hướng về phí hắn quỳ xuống.

Thẩm Đồng theo bản năng trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt lớn lên giống hệt Hàn Doanh của Tịch Diêm, gần như muốn lao xuống giường đỡ người lên. Sự phẫn nỗ cùng bất mãn trong lòng trước cái quỳ này như bị đánh nát hơn nửa, mảnh vỡ sắc nhọn lướt qua địa phương mềm mại nhất của hắn, mang đến cảm giác đau rát.

Thần sắc Tịch Diêm phi thường bình tĩnh, giống như người quỳ xuống không phải là hắn, cũng giống như quỳ xuống trước hắn là một việc đương nhiên, âm thanh cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng Thẩm Đồng trầm giọng nói "Ta đã biết sai rồi, ta xin lỗi."

"Ân nhân, người thân, bạn bè, người yêu của ta, toàn bộ đều là một mình ngươi, vì vậy..."

"Ta yêu ngươi, ta không thể sống thiếu ngươi."

Ngữ khí Tịch Diêm nghe vô cùng nghiêm túc cùng thấp kém, chỉ là ba câu nói đơn giản lại làm cho người nghe được sự thâm tình quyết không hối hận. Nhưng hắn cũng không có ý tứ bức bách Thẩm Đồng, sau khi nói xong rất thức thời một lần nữa đứng lên, sau đó đi ra khỏi phòng, cũng giúp đóng chặt cửa.

Chỉ để lại một mình Thẩm Đồng trong phòng ngẩn người.

Trong lòng rối tung rối mù, hoàn toàn không biết nên làm gì. Kì thực những ảo giác mà Tịch Diêm tạo ra cho bản thân cũng không tính là cái vấn đề gì nghiêm trọng, bởi vì Tịch Diêm vốn là Hàn Doanh, Thẩm Đồng canh cánh trong lòng cũng chỉ là Tịch Diêm lừa dối cùng muốn khống chế hắn, cùng với cảm giác tội lỗi khi cùng trẻ vị thành niên yêu đương.

Những người lâm vào hốn loạn thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là trốn tránh, mà sự xuất hiện của Lôi Tiêu Sơn vừa vặn đáp ứng điều này của hắn. Tại thời điểm Lôi Tiêu Sơn đề nghị hắn đến nhà mình, Thẩm Đồng liền gật gật đầu "Được."

Vì vậy đợi Tịch Diêm quay trở lại thì phát hiện người đã rời đi, chỉ để lại phòng trống không cùng mảnh giấy ghi lại lời nhắn.

Đôi mắt phút chốc liền nhiễm huyết sắc, như dã thú lặp lại ba chữ Lôi Tiêu Sơn, vươn tay đem tờ giấy kia xé thành mảnh vụn.

Thẩm Đồng ở nhờ nhà của Lôi Tiêu Sơn rất thoải mái. Lôi Tiêu Sơn vì hắn mà an bài một gian phòng khách độc lập, cũng sẽ không giống Tịch Diêm nửa cưỡng chế nửa dỗ dành để bắt hắn phải ăn hết cơm, càng không càn thiệp vào bất kì việc gì của hắn.

Cơm nước xong xuôi Thẩm Đồng liền làm ổ trong phòng đọc sách, tóc đen tùy ý thả ở hai bên, theo vai mà trượt xuống giống như tơ lục thượng hạng, khiến người không nhịn được mà nghĩ muốn cầm vào tay thưởng thức. Ngửi mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng Lôi Tiêu Sơn như có móng vuốt cào cào, thật ngứa.

Kì thực mấy hôm nay Lôi Tiêu Sơn vô cùng bận, nhưng hắn vẫn như cũ rút ra rất nhiều thời gian để bồi Thẩm Đồng. Lại đến cuối thu, rồi bắt đầu vào đông, mấy năm nay liên tục không có phát sinh thú triều, ở năm nay lại giống như có dấu hiệu bạo động, mà một khi thú triều bạo phát quy mô tất nhiên còn hung mãnh hơn cả tận thế, vạn nhất không chống đỡ được, toàn bộ người trong thành sẽ lâm vào nguy hiểm.

Lôi Tiêu Sơn nôn nóng đến nỗi hai ngày liên tục không ngủ, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thẩm Đồng, lòng liền bình tĩnh lại, phảng phất như có thể thấy hoa nở.

Đêm nay Thẩm Đồng cũng có chút mất ngủ. Một người ngủ đáng ra càng thoải mái hơn so với cùng người khác ngủ, nhưng Thẩm Đồng nhìn phần giường bên cạnh không có Tịch Diêm, khó nói đực sinh ra một loại cảm giác vắng vẻ.

Thẩm Đồng mở rộng tứ chi, chiếm toàn bộ giường, mãi đến tận khi trời sắp sáng thì mới chìm vào mộng đẹp.

Một giấc ngủ này rất sâu, đợi thời điểm Thẩm Đồng tỉnh lại một lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện mình đã trở về nhà.

Vừa ngồi dậy liền thấy Tịch Diêm đẩy cửa đi vào liền lập tức nhíu mày lại "Tại sao ta lại ở đây? Lôi Tiêu Sơn đâu?"

Hai vấn đề được hỏi liên tiếp, nhưng nhận lại cũng chỉ có trầm mặc. Thẩm Đồng hít sâu một hơi, lập tức xuống giường, chạy như bay về phía cửa.

Tịch Diêm cuối cùng cũng có phản ứng, chặt chẽ chặn lại Thẩm Đồng "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta đi đâu không đến phiên ngươi quản."

Tịch Diêm rất trực tiếp ôm Thẩm Đồng thả lại trên giường, động tác phi thường ôn nhu, lực đạo lại không cho hắn cơ hội tránh thoát.

Thẩm Đồng cũng xuất phát từ bản năng bảo vệ bảo bảo trong bụng, không tiếp tục dùng sức dãy dụa cùng Tịch Diêm "... Ngươi có ý gì?"

"Bác sĩ nói ngươi trong khoảng thời gian này nhất định phải tĩnh dưỡng" Ngữ khí Tịch Diêm cũng rất ôn nhu, nói sang chuyện khác "Đời thêm chút nữa là có thể ăn cơm."

Nhưng cho dù có ôn nhu hơn nữa, cũng không thể che dấu sự thực hắn lần thứ ha có ý đồ đem Thẩm Đồng giam lại "Ta muốn đi ra ngoài, không muốn ăn cơm." Thẩm Đồng một lần nữa nhắc đến Lôi Tiêu Sơn "Lôi Tiêu Sơn đâu?"

Tịch Diêm rốt cuộc ở thời điểm Thẩm Đồng liên tục hỏi đến nam nhân khác mà trầm mặt xuống, có chút cứng rắn mở miệng "Ngươi tìm hắn làm gì? Lại để cho hắn đem ngươi rời khỏi ta sao?... Đáng tiếc hắn về sau cũng không thể đem được."

Thẩm Đồng nghe ra được vấn đề trong lời nói của đối phương, còn muốn hỏi lại đã thấy mâu sắc của Tịch Diêm dần biến đậm, bình tĩnh nhìn hắn, trầm giọng nói từng câu từng chữ "Cả đời này của ngươi đừng hòng có người nam nhân thứ hai, trừ khi ta chết."

Tịch Diêm hôn trán Thẩm Đồng "Thân và tâm của ngươi chỉ có thể là của ta... Ta đem hết thảy mọi thứ đều cho ngươi, không cần rời xa ta có được không?"

Thẩm Đồng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, không nói gì. Tịch Diêm nhìn đôi mắt kia của hắn, mắt cong giống như quả hạnh nhân, cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, vẫn như trước trong suốt, đẹp kinh người.

Luôn có thể cất giữ những vẻ đẹp của năm tháng.

Cơm trong bếp còn cần mấy phút nữa mới chín, Tịch Diêm sợ Thẩm Đồng sẽ bị đói, trước đem trái cây Thẩm Đồng yêu thích tới cho hắn.

Thẩm Đồng thở phì phò đem toàn bộ trái cây đều hất xuống dưới đất, sau đó nhắm chặt mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Sau khi có bảo bảo Thẩm Đồng càng trở nên dễ buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi, đợi Tịch Diêm trở lại, hắn đã ngủ rất say.

Nhìn chỗ trái cây bị Thẩm Đồng làm đổ, Tịch Diêm vì tính tình trẻ xon của hắn mà sủng nịnh nở nụ cười, lại vì vấn đề hắn không ăn cơm mà vô cùng lo lắng, sau đó đi đến bên giường, đem trái cây nhặt lên để vào mâm gỗ nhỏ trên đầu giường. Dọn dẹp xong, vừa ngẩng đầu liền bị đường nét cần cổ lộ ra của Thẩm Đồng thu hút tầm mắt.

Theo đường cong tao nhã một đường hướng xuống phía dưới, ẩn dưới lớp áo ngủ như có như không, lộ ra ngoài cổ áo làn da như ngọc.

Cổ họng nhất thời có chút khô.

Tịch Diêm cúi đầu nhìn nhan sắc Thẩm Đồng, bất cứ lúc nào, bata cứ nơi đâu đều có thể tràn ngập yêu thương nồng đậm... Nhẹ nhàng hôn nhẹ lên mặt của hắn, mọi chuyện rồi sẽ ổn, đúng không?

Cẩn thận lại gần hôn lên hai má, khó có thể khống chế mà chạm tới môi của hắn. Vừa nghĩ tới trong bụng hắn còn có hài tử của bọn họ, trái tim Tịch Diêm đập càng thêm lợi hại. Hắn hi vọng hài tử có thể giống như Thẩm Đồng, như vậy hắn có thể bù đắp tiếc nuối chưa từng thấy qua thời kì ấu thơ của người yêu. Hắn sẽ xem đứa trẻ là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Đồng mà sủng tới trời, nghĩ đến một lớn một nhỏ này mà từng giọt huyết dịch trong hắn đều kích động sục sôi lên.

Nhưng mong ước này rất nhanh bị phá hủy.

Bác sĩ được Tịch Diêm mời đến nhà, nhân lúc Thẩm Đồng còn đang ngủ mà kiểm tra tỉ mỉ một lần, sau đó nghiêm túc mà đề nghị phá thai.

"Đáng ra chỉ cần điều dưỡng là có thể thành công sinh ra bảo bảo, nhưng trước đó hắn lại bị tiêm thuốc có hại đối với dựng phu, lại trải qua lần xuất huyết lúc trước, thân thể đã trở nên rất yếu, không đủ khả năng để cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi trong bụng, còn có tỉ lệ xuất huyết rất cao khi sinh và các bệnh bội nhiễm, dẫn đến người lớn tử vong. Nếu bây giờ đúng lúc đem hài tử loại bỏ thì còn có thể giữ lại tính mạng người lớn, vì vậy phải suy nghĩ cho thật rõ ràng, nhanh chóng đưa ra quyết định."

Tịch Diêm vô thức đè lại ngực, đau lòng cùng hối hận mỗi ngày đều đem trái tim hắn dằn vặt một lần, làm cho hắn khó chịu đến nghẹt thở. Hai chữ "tử vong" trong miệng bác sĩ càng làm cho hai tay hắn khẽ run lên. Trong lòng Tịch Diêm quan trong nhất vẫn là Thẩm Đồng, mười ngàn hài tử cũng không thể so sánh với một đầu ngón tay của Thẩm Đồng, hắn phảng phất như không thể thở nổi, sau mới nhẹ thở ra một hơi, cắn răng làm ra quyết định "Ta đồng ý đem hài tử bỏ, chỉ cần bảo vệ người lớn bình an."

==========

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Đồng: Tên khốn kia lại muốn đem đào nhỏ bỏ đi, quá phận, thật quá đáng! Ta muốn về nhà mẹ đẻ!

Mỗ Bích: Ừ, lập tức sắp xếp cho ngươi về rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK