• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Joseph thân là gia chủ một gia tộc, chưa có ai dám cắn hắn, huống hồ chỗ con mèo nhỏ cắn có chút lúng túng, quả thực làm cho người ta có loại không nói ra được chua xót, sảng khoái cùng phiền muộn, lại không thể tính toán với một con mèo con đang ngủ say.

Con mèo nhỏ bên này lại ngược lại đối với hắn rất không vừa ý, thần tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt, cái mũi nhỏ đều nhăn lại, thậm chí ở trong mơ le lưỡi một cái.

Bộ dáng vật nhỏ thực sự quá thú vị, Joseph nhìn chằm chằm biểu tình thay đổi thất thường của nó, cuối cùng cũng không vì bị ghét bỏ mà nổi giận, trái lại có chút buồn cười.

Kiên trì đợi một hồi, mèo con cuối cùng cũng coi như tỉnh lại.

Mắt còn chưa mở ra liền đem tứ chi duỗi ra chậm rãi xoay người, tiếp đó theo thói quen bắt đầu dùng móng vuốt xoa mắt rửa mặt, mãi đến lúc phát hiện người ở bên cạnh không phải Lệ Thiệu Lẫm mà là gương mặt phóng to của Joseph sau, động tác bổng nhiên dừng lại, toàn bộ mèo đều ngẩn ra.

Trong nháy mắt một cặp mắt đá mèo vì người xa lạ lại gần mà trợn to ba phần, lông mao trên chóp đuôi đều xù lên một chút. Sau một giây phục hồi lại tinh thần liền dùng hai móng vuốt nhỏ cấp tốc che lên hai mắt, giống như chỉ cần che lại có thể làm cho Joseph biến mất.

Joseph nhìn mà buồn cười, nhíu mày lại, ung dung nhìn hành động tiếp theo của vật nhỏ. Sau khoảng nửa phút, chỉ thấy mèo nhỏ lại bắt đầu dùng tốc độ rùa bò đem hai cái móng vuốt bỏ xuống, lén lút lộ ra non nửa con mắt. Đợi thời điểm nhìn thấy Joseph vẫn còn ở đây, không có biến mất như mong muốn, toàn bộ miêu đều không vui, thẳng thắn xoay người ném cho Joseph một cái gáy.

"Này" Joseph rốt cục bật cười, thò ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọc chọc cái mông nhỏ lông xù xù của cục lông nhỏ "Ta chính là từ trong tay bọn cướp cứu ngươi đó, Trung Quốc các ngươi không phải có câu "lấy thân báo đáp ơn cứu mạng" sao, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng ngươi như thế sao?"

Joseph hơi dương cao giọng giữa chừng, nội dung câu chuyện cũng nửa thật nửa giả. Tập đoàn Lệ thị kinh doanh nhiều năm như vậy, không khỏi có một ít kẻ thù hoặc là kẻ trộm đơn thuần, mà cho dù Lệ Thiệu Lẫm đối với mèo nhỏ sủng ái đến đâu, nhóm cướp hung ác cũng không ngờ tới lại đi bắt một con mèo.

Dù sao mèo cũng chỉ là một cái sủng vật mà thôi, dựa theo tư duy của người bình thường, đều sẽ cảm thấy cho dù chủ nhân có yêu thích nó như thế nào đi nữa, cũng sẽ vì một cái giá lớn mà đem nó đổi lấy. Mà bọn họ hao phí hết tâm tư đánh vào Lệ thị chỉ để bắt một con mèo, tất cả đều nhờ bọn đàn em của Joseph.

Thẩm Đồng nghe, mặc dù không có hoài nghi Joseph nhưng cũng không tin hắn, vì vậy làm bộ như không nghe thấy trực tiếp đứng dậy, muốn nhảy xuống giường rời đi.

"Đừng đi, ta biết ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói" Joseph vội giơ tay đem con mèo nhỏ bắt lại "Ngươi là loại miêu yêu có thể tu thành hình người đúng hay không?"

Thật ngại, gió quá lớn không biết ngươi đang nói cái gì.

Mèo nhỏ tiếp tục làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, triệt để không nhìn Joseph, lại càng làm cho Joseph khẳng định suy đoán của chính mình, cho nên ngay cả dụ dỗ cũng mang theo uy hiếp nói "Ngươi biến thành hình người cho ta xem, ta sẽ đưa ngươi về có được không? Không thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về tìm Lệ Thiệu Lẫm."

Ha ha.

Con mèo nhỏ thông qua âm thanh ở cuống họng trực tiếp phát ra hai tiếng tiêu chuẩn a, nhượng vừa vặn gần đây bổ túc thêm không ít kiến thức văn hóa Joseph hơi hơi nghĩ liền hiểu ra, nhất thời sửng sốt.

Hắn lớn tới bằng này còn chưa có ai dám trực tiếp xem thường hắn như vậy, Joseph không những không tức giận, ngược lại hắn bắt đầu giống như mấy tên si hán, điềm tĩnh nghiêm mặt bày tỏ lòng trung thành đối với con mèo nhỏ "Ta thật sự không có ác ý, chỉ là đặc biệt yêu thích những yêu tinh trong truyền thuyết, muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng sau khi yêu tinh hóa thành hình người mà thôi... Chỉ cần ngươi biến một lần, điều kiện gì ta cũng thỏa mãn ngươi có được không?"

Con mèo nhỏ tràn ngập hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, Joseph không ngừng cố gắng, học tập người cổ đại Trung Quốc, giơ tay phát thệ nói "Ta tuyệt đối khoing lừa ngươi, nếu không sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, đoạn tử tuyệt tôn, thế nào?"

Không nghĩ tới cái giống này còn có thể dùng thành ngữ, con mèo nhỏ rốt cục hạ mình quay trở lại, dùng một cặp mắt đá mèo vừa to vừa sáng đem Joseph từ trên xuống dưới đều quét một lần

Đôi mắt đẹp tựa bảo thạch làm trong tim Joseph như có từng tia, từng tia rung động chưa từng có chảy vào, khó giải thích mà trở nên khẩn trương, mặt lộ vẻ chờ mong nhìn nhất cử nhất động của con mèo nhỏ, mắt cũng không dám chớp, thậm chí theo bản năng cúi thấp người, lại chỉ nhận đến một tiếng mềm mại non nớt "Miew~"

Trẫm đói bụng rồi, muốn được ăn ngon.

Nó còn sợ Joseph loại này kém thông minh nghe không hiểu, lại duỗi móng vuốt nhỏ ra chỉ chỉ bụng nhỏ, lại dùng cái chân ngắn vung thành một vòng tròn lớn, hiển nhiên đang nói muốn rất nhiều, rất nhiều ăn ngon mới được.

Thật là một cái tiểu yêu tinh.

Joseph công cốc chờ đợi một hồi, khẽ cắn răng nhận mệnh sai ngươi đem đồ ăn tới. Thuộc hạ tác phong nhanh nhẹn, rất nhanh các loại cơm tàu, cơm tây đã bày kín một bàn, còn có điểm tâm ngọt tiểu tử yêu thích, quả thực không còn gì khen thêm được nữa.

Đây có lẽ là vụ bắt cóc thoải mái nhất thế giới.

Bởi Joseph đối với con mèo nhỏ quả thực giống như tổ tông vậy, muốn gì được nấy, bữa bữa đều có một bàn đồ ăn cùng điểm tâm ngọt, muốn cái gì liền cho cái đó, chỉ ngoại trừ việc không biến hình thì sẽ không thả ra. Mà mèo nhỏ trải qua 2 ngày ở chung đã hiểu được đại khái, Joseph chính là một tên bị bệnh xà tinh, hơn nữa đầu óc cùng trí thông minh song song đều có vấn đề.

Tỷ như vào lúc này, Joseph lần thứ hai mở ra trạng thái mười vạn câu hỏi vì sao "Yêu tinh các ngươi tu luyện thế nào?"

"Ngươi có quen biết với các yêu tinh khác không?"

"Ta nghe nói ngươi cứu Lệ Thiệu Lẫm một mạng, ngươi có phải là tìm đến Lệ Thiệu Lẫm báo ân?"

"Trong sách viết yêu tinh đều rất si tình,.... Ngươi thích Lệ Thiệu Lẫm có đúng hay không?"

Những vấn đề này căn bản không chiếm được câu trả lời, bất quá Joseph không hề để ý, hỏi hỏi bỗng nhiên mặt lại hồng lên "ta sẽ đối với thật tốt, ngươi đừng thích Lệ Thiệu Lẫm, thích ta được không?"

Mèo nhỏ quả thực muốn thở dài. Nếu như hắn có thuốc, nhất định phải đút cho tên lắm mồm này ăn.

Một việc khác cũng khiến hắn thở dài chính là không thoát được. Đảo mắt đã trôi qua một ngày rưỡi, cũng không biết Lệ Thiệu Lẫm có vì hắn mất tích mà lo lắng hay không. Trước mắt chỉ đoán được nơi này là một khách sạn cao cấp, không gian trong phòng rất lớn, đáng tiếc cửa thời thời khắc khắc đều đóng chặt, căn bản không có cơ hội trốn đi. Cửa sổ thì càng không cần nghĩ, bản thân hắn đang ở trên hai mươi tầng lầu, nhảy xuống chắn chắn chết, lực lượng tu chân trong cơ thể còn chưa hồi phục trở lại, cưỡng ép sử dụng kĩ năng không phải hành động sáng suốt.

Hắn không biết rằng, Lệ Thiệu Lẫm không chỉ là lo lắng, mà là mất ăn mất ngủ, ngày hôm đó hắn đã gác lại mọi chuyện, tự mình tìm kiếm suốt đêm, trái tim theo thời gian trôi qua mà càng trầm xuống, sắc mặt khó coi dọa người.

Một nam nhân cô độc, tính cách lạnh lùng với một cuộc sống vô vị, một khi để ý cái gì, nhất định là sủng ái đến đòi mạng. Nếu như mèo nhỏ không mất tích, Lệ Thiệu Lẫm cũng không ý thức được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đối phương đối với mình trở nên quan trọng như vậy. Hắn thậm chí nóng nảy đến muốn giết người, vẫn là Lục Trạch liều mình khuyên nhủ "Con mèo của ngươi thông minh đến sắp thành tinh rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, coi như bị người bắt đi cũng sẽ tự mình chạy, nói không chừng ngày mai liền trở về."

Trong khoảng thời gian nửa ngày Lệ Thiệu Lẫm miễn cưỡng ngủ không đến hai tiếng, nhưng hai tiếng này cũng không thể ngủ yên, nhắm mắt lại liền thấy bộ dáng cô đơn bất lực của mèo nhỏ, âm thanh mềm mại khiến hắn yêu thương không hết, một đôi mắt xanh long lanh ngập nước lộ ra nồng đậm ủy khuất. Ngay sau đó hình ảnh xoay một cái, trên người nó máu tràn ra ngày càng nhiều.

Lệ Thiệu Lẫm nháy mắt bừng tỉnh, cũng không ngủ được nữa.

Ngắm nhìn bốn phía, đâu đâu cũng có vết tích mèo con để lại, các loại đồ dùng và đồ chơi cho mèo, còn có con gấu bông yêu thích của nó, nhưng mà... mèo con biến mất.

Toàn bộ lồ ng ngực trở nên trống rỗng, gió ngoài của sổ thổi tới xuyên thẳng ngực mà qua, tay chân đều lạnh lẽo. Cái cảm giác này càng giống như yêu, thậm chí so với yêu càng thêm nồng đậm, sâu sắc. Một nam nhân bình thường yêu trúng một con mèo nhỏ, chuyện này cũng quá mức hoang đường.

Mà giờ khắc này, mèo con cũng đã tìm được phương pháp vượt ngục.

Cái này cần phải kể đến các gia đình ở tầng dưới, nói chính xác hơn, là con vẹt châu Phi màu xám được gia đình tầng dưới nuôi dưỡng.

Con vẹt này IQ khá cao, giá trị của nó đã lên thẳng đến một phòng nhỏ ở trung tâm thành phố, việc yêu thích của nó chính là hát vang mỗi tối, hát đều là thể loại trăng cũng đang lên, Thẩm Đồng càng nghe càng buồn bực, không nhịn được dùng móng vuốt gõ keng keng keng lên cửa sổ.

Tiếng hát vì vậy mà ngừng, mèo nhỏ dựa vào đôi tai nhạy cảm, vừa vặn nghe được vẹt đuôi dài cũng dùng mỏ gõ lên khung cửa sổ, cùng là loại nhịp keng keng keng, lại làm cho nó thở phì phò, râu vểnh cả lên.

Ai cũng không ngờ tới, tại đây, trong tòa khách sạn cao cấp, có một con mèo tầng 24 đang cùng với một con vẹt tầng 23 dùng mã Morse mà cãi nhau.

Keng keng cạnh keng cộc cộc cộc...

- Hát như vậy ồn muốn chết!

Keng cạnh keng keng cộc cộc...

- Quản nhiều như vậy ngươi là ai a!

Tuy rằng chúng nó đầu thai không hề tốt đẹp gì, có thể chính là không đánh thì không quen biết, một mèo một chim giao lưu với nhau đã nhanh chóng xây dựng nên tình cảm cách mạng, dưới sự lay động của mèo con, sự giúp đỡ của con vẹt cũng vì vậy mà thuận lí thành chương.

Vì vậy nói chuyện điện thoại xong chủ nhân con vẹt cũng chỉ thấy vẹt của hắn đột nhiên mở của sổ, từ ban công bay ra ngoài, một lúc sau lại bay xuống, trên lưng lại có thêm một con mèo phi thường xinh đẹp.

Mèo nhỏ đã được Lệ Thiệu Lẫm nuôi gần 3 tháng, ngoại hình cùng với lúc vừa được Lệ Thieeun Lẫm mang về cũng không chênh lệch bao nhiêu, giống như không hề lớn lên. Mà một mình cơ thể con vẹt cũng đạt tới 40cm, sau khi duỗi cánh thì càng to hơn, chở một con mèo chỉ 20cm cũng chẳng tính là vất vả.

Chủ nhân con vẹt nhất thời ngẩn người. Không nói đến chuyện vẹt của hắn từ trước đến giờ đều ngạo kiều, chạm còn không cho chạm chứ đừng nói cưỡi, càng quan trọng là... Hắn thề, hắn từ trên mặt con mèo đang cưỡi trên con vẹt của mình nhìn thấy rõ ràng biểu cảm rất nhỏ.

Theo bản năng liền dùng điện thoại đang cầm trong tay liên tục chụp ảnh chúng nó, sau đó đăng lên Facebook.

Làm một đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim nổi tiếng, số lượng người theo dõi tài khoản chủ cpn vẹt cũng không phải là ít, trong nháy mắt liền truyền đi rộng rãi. Tại thư phòng xử lí công vụ, cho đến khi nghe tiếng cửa sổ Joseph mới cảm thấy không đúng, lúc kinh ngạc chạy tới thì đã chậm, ngay cả lông mèo cũng không nhìn được.

Joseph cũng không phải không hiểu mã Morse, lại kém ở thính lực. Thính lực của động vật so với con người cao gấp mấy lần, một mèo một chim lại gõ rất nhẹ, con người căn bản không thể nghe rõ.

Con vẹt đã đưa người bạn mới của nó đến bến xe bus gần nhất, con mèo nhỏ ngẩng đầu, rất may mắn tìm được tên con đường chỗ tập đoàn Lệ thị, sah đó đàng hoàng trịnh trọng cùng những người khác chờ xe đến. Vừa khéo lúc này xe bus cũng tiến đến, nó lên cùng mọi người, giương mắt liền nhìn thấy một chỗ ngồi, xoẹt một cái liền nhảy lên.

Em gái đi sau nó hoa hoa lệ lệ mà kinh sợ.

Trời ạ, một con mèo nhỏ cũng sẽ cướp chỗ ngồi, động tác còn lưu loát gọn gàng, nhất định là phương thức lên xe của ra không đúng! Ta có nên xuống xe rồi lên lại lần nữa!

===================

Mã Morse hay Mã Moóc-sơ là một loại mã hóa kí tự dùng để truyền các thông tin điện báo những năm 70-76. Mã Morse dùng 1 chuỗi các thành phần đã được chuẩn hóa để biểu diễn các chữ, số, dấu và các kí tự đặc biệt cho 1 thông điệp. Các thành phần có thể được biểu diễn bằng âm thanh, các dấu gạch hoặc các xung...

Mã Morse hiểu đơn giản chính là mã điện báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK