• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Thúy Hoàng

Biên tập: Iris

photo-1-1467560865360

Chẳng mấy chốc đã có một cuộc điều tra cặn kẽ với bản ghi chép trò chuyện của Mã Mai. Một nhà thám tử tư đã điều tra ra chân tướng, bên phía người phụ trách sẽ ngỏ lời với phía cảnh sát. Từ rất lâu trước đó, Mã Mai đã từng tìm bọn họ, yêu cầu cũng chỉ có một đó là phải luôn luôn chú ý hành tung của chồng cô ta, bao gồm ngày đó anh ta đi những đâu, gặp những ai. Tất cả người người phụ nữ có dính dáng đến Tôn Phó đều được cô ta nắm chắc trong lòng bàn tay.

Đứng trước những chứng cớ này, Mã Mai không còn gì có thể chối cãi, những tố chất tâm lý vốn có của bà ta đều rất hiếm gặp. Đồng nghiệp trong đội của cô đều rối rít bày tỏ họ theo nghề này đã bao năm, rất ít khi gặp được người phụ nữ có tố chất tâm lý vượt trội như Mã Mai, không chỉ đối với người đã từng giết bao nhiêu người mà không cảm thấy hối hận mà trong cuộc truy vấn của cảnh sát vẫn trấn tĩnh như thường. Dẫu có đặt chứng cớ trước mặt bà ta hay tiến hành tạm giam, bà ta vẫn trưng ra bộ mặt không coi ai ra gì như trước, không có vẻ gì là ăn năn hối hận hay kêu gào oan uổng như họ tưởng tượng cả, mà giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, trầm lặng ngồi trên ghế.

Mà Tôn Phó chồng của bà ta lại khiến người khác mở rộng tầm mắt. Vừa nghe tin mình bao nhiêu năm qua đều sống trong sự kiểm soát của vợ, hơn thế vợ mình còn là sát thủ giết người liên hoàn, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, ngay lập tức trốn sau lưng Ôn Hành Viễn, khinh bỉ vợ mình: “Mất cả một thời gian dài điều tra, hóa ra bà là kẻ giết người!? Não bị nhúng nước à!”

Những người có mặt ở đó đều không khỏi ngạc nhiên trước thái độ của Tôn Phó với vợ mình, rồi nghĩ lại. Trên một khía cạnh nào đó, vợ của hắn ta giết người hắn sẽ không thể thoát khỏi liên quan, thậm chí có thể nói người đàn ông vừa nhu nhược vừa cặn bã này chính là kẻ đầu sỏ của thảm án giết người liên hoàn này. Tôn Phó vừa nói xong, không thèm ngoái đầu lại vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát, chỉ còn lại đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Thẩm vấn sau đó rất thuận lợi, Mã Mai thú nhận những hành vi phạm tội khác, mãi đến khi Đổng Mặc mở miệng hỏi bà ta, thái độ của bà ta đột nhiên thay đổi.

“Cô có muốn biết nếu tôi không bị bắt thì mục tiêu tiếp theo của tôi là những ai không?”  Mã Mai cắt ngang cuộc thẩm vấn của Đổng Mặc, đá lông mày nói với cô. Ôn Hành Viễn yên lặng ngồi một bên thoáng nghiêng mặt, Đổng Mặc cũng hơi sững sờ. Chỉ nhìn thấy khóe miệng Mã Mai nhếch lên một nét cười, dùng tay chỉ vào lồng ngực của Đổng Mặc cười nói: “Cô, chính là một trong số đó.”

“Cô cho rằng ngực nở mông cong dáng người nhỏ nhắn một chút là có thể quyến rũ đàn ông ư? Con hồ ly tinh như cô, sớm muộn gì cũng…” Thái độ không giống như trước của Mã Mai đột nhiên giống như một kẻ lớn miệng ăn nói tục tĩu vậy, vô cùng khó nghe. Ôn Hành Viễn nhíu chặt mày, chính lúc muốn vung cho người đàn bà điên này một cái tát vào miệng thì ngoài dự liệu của anh, Đổng Mặc đã cho cho ả ta một cái tát, bị đánh đầu Mã Mai nhất thời choáng váng, bên má trái trắng bạch bồng hằn lên một mảng đỏ.

Đổng Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt: “Cái tát này, chính là một loại ban ơn đối với kẻ tội ác tày trời như bà.” Cô giờ đang nhớ lại ngày đó Tôn Phó khinh bạc mình, trong lòng liền nổi lên một nỗi ghét bỏ, loại thủ đoạn độc ác như của Mã Mai hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ của người khác đáng nhận sự trừng trị của pháp luật, loại cặn bã nhu nhược nhát gan tư lợi như Tôn Phó sớm muộn cũng chết trong tay của chính mình.

“Đội phó! Đội phó!!” Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi của đồng nghiệp, Đổng Mặc quay đầu, thấy Vưu Nhiên từ cửa sải bước tiến về phía phòng thẩm vấn. Tài liệu kết án vừa mới chỉnh sửa trong tay cũng không thấy nữa, nghĩ rằng chắc là đã giao cho cấp trên, cô nàng khí thế hung hăng đạp cửa, tiến thẳng đến trước mặt Mã Mai, một tay nắm lấy tóc Mã Mai, nâng cả đầu bà ta nâng lên nhìn thẳng vào mắt mình.

“Là bà đã giết Từ Tâm Ý?” Tâm trạng cô chất chứa bao ngày nay bùng nổ mạnh mẽ đúng vào giờ phút này. Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một cú đấm đã giáng xuống mặt của Mã Mai, Mã Mai muốn phản kháng, bất đắc dĩ đôi tay đều đã bị khóa lại trong chiếc còng tay, chỉ có miệng phát ra những trận cười quái dị. Trong lí trí của Vưu Nhiên hoàn toàn không có tiếng cười này, một chân liền đá ả ta ngã rạp xuống đất, nhằm cái ghế bị đá văng ra đập về phía Mã Mai. Ôn Hành Viễn lập tức ngăn cô nàng lại: “Vưu Nhiên!”

Đổng Mặc cũng chạy nhanh đến bắt lấy đôi tay của Vưu Nhiên: “Đội phó, tỉnh táo lại đi, người đàn bà này nhất định sẽ nhận được sự trừng phạt.” Thực ra, tất cả mọi người nhìn thấy trong lòng đều rất sảng khoái, nhưng mà đành chịu, đây là đội hình sự, thân phận của họ chính là cảnh sát, cho dù trước mặt là tội phạm tội ác không thể tha nhưng trước khi bà ta ra tay trước thì họ cũng chẳng có lý do để đánh ả. Bây giờ những cảnh sát xung quanh đều hận không được từng người lên đánh cho ả ta một trận. Dẫu ả bị ép vì tình, cũng đáng thương khi gặp phải tên cặn bã Tôn Phó nhưng tất cả trước mắt đều là ả tự làm tự chịu. Đều nói không tìm đến cái chết thì không chết, đã giết người rõ ràng chính là tự tìm lấy cái chết, huống hồ còn giết nhiều người như vậy một cái mạng đền cũng không nổi.

“Từ Tâm Ý? Một xác hai mạng không tốt hơn à? Tiện nhân với đứa con hoang kia đều đã đi gặp Diêm Vương, tao giết một được hai còn tặng kèm theo bao tính toán? Thảo nào còn muốn để con của ả gọi chồng tao là bố à?”

Vưu Nhiên ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn cô ta, kêu lên: “Con hoang?”

“Mày cho rằng đứa con trong bụng mụ Từ Tâm Ý là của chồng nó ư? Ha ha, nhờ mày chuyển lời đến chồng nó giúp tao, thằng ngu như hắn đã bị con tiện nhân đó lừa rồi! Tao đã nói rồi, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, nào là vợ hiền mẹ đảm, nhưng cũng đi vụng trộm, là con kĩ nữ mặc người cầm nắm mà thôi.” Mã Mai vật lộn đứng lên, cặp mắt đỏ ngầu, gào thét. Lúc ấy, chẳng ai chú ý đến lão Viên đã đứng ngoài cửa.

Các khớp xương đều bị anh ta siết chặt đến trắng bệch, trong ánh mắt có một cảm xúc chẳng thể hiểu nổi, yên lặng rời đi. Vưu Nhiên nghe thấy tiếng động phía sau mình, bỗng nhiên nhìn lại, nắm lấy bờ vai của lão Viên: “Chuyện Tâm Ý phản bội anh anh có biết hay không?” Lúc này trái tim cô đang run rẩy, cô không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với hoàn cảnh bây giờ. Mặc dù hung thủ đã bị bắt rồi nhưng tại sao trong lòng cô chẳng thấy thoải mái chút nào, sau khi nghe được tin này lại càng cảm thấy khó chịu. Người chết là Từ Tâm Ý, là Từ Tâm Ý mà cô hiểu rõ nhất, cô cho rằng ở cùng với lão Viên cô sẽ bớt phóng túng đi song lại không ngờ rằng cô vẫn như xưa.

Trong mắt của tất cả những người lo lắng, lão Viên gật đầu ngoài dự đoán của mọi người.

Giây phút ấy, Vưu Nhiên buông bàn tay đang túm lấy anh ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng hiểu ra rằng, những chuyện này, thời gian có qua đi cô cũng không nhìn ra được bản chất của anh ta. Nếu lão Viên không biết Từ Tâm Ý lừa mình, Vưu Nhiên làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ Từ Tâm Ý này. Nhưng anh ta rõ ràng biết vợ mình đã vượt quá giới hạn, rõ ràng biết đứa con trong bụng của vợ mình không phải của mình nhưng lại có thể làm được đến bước này, cô còn biết nói gì nữa đây Cô nhìn thấy trong tim trong mắt của lão Viên đều được lấp đầy bởi một người mang tên Từ Tâm Ý, cô vốn dĩ vẫn có chút hổ thẹn với Từ Tâm Ý nhưng vào giờ khắc này đã biến mất hoàn toàn.

Tâm Ý phụ lòng lão Viên, anh ta có thể tha thứ cho cô ta, nhưng Vưu Nhiên cô lại không thể.

Cô cắn chặt môi, nhìn vẻ mặt bao la mờ mịt của lão Viên, đụng vào vai lão đi ra ngoài. Không ai có thể hiểu được tâm trạng của lão Viên mà những đắng cay trong đó, chỉ e cũng chỉ có mình hắn ta mới có thể hiểu được。

Vụ án này cũng được coi là xong, tranh thủ cuối tuần, đa phần mọi người đều muốn có một kì nghỉ, Đổng Mặc cũng là mọi trong số đó. Tuy Ôn Hành Viễn không có kì nghỉ rõ rang nhưng không cần phải làm thêm giờ nên cũng coi là quay lại quãng thời gian rảnh rỗi. Chiều ngày hôm ấy, mọi người đều hào hứng tan ca, mãi đến khi trong đội chỉ còn lại vài đồng nghiệp, lúc này Tống Ninh ung dung bước vào. Khi nhìn thấy hình dáng của Đổng Mặc thì thoáng dừng lại, những lời muốn nói lại vào giây phút này ngập ngừng.

Tống Ninh sắp xếp lại đồ trên bàn rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đến khi Đổng Mặc phát hiện ra thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng vội vàng, gấp gáp của Tống Ninh. Không hiểu sao Đổng Mặc không gọi Tống Ninh lại, lại đúng lúc nhận được tin nhắn của Ôn Hành Viễn bảo cô tan làm, anh sẽ đứng ở cổng đợi cô.

Sau khi nhận được tin nhắn, Đổng Mặc sửa sang lại một chút, sau đó chào mấy đồng nghiệp rồi chạy ra ngoài cổng. Ôn Hành Viễn mở cửa sổ vẫy tay với cô, mấy đồng nghiệp đi qua mỉm cười, có người còn trêu chọc vài câu: “Đổng Mặc, chạy nhanh lên, đôi giày cao gót của chị có bị trẹo bì vẫn còn đội trưởng Ôn đến bế chị cơ mà! Không cần phải lo lắng gì cả, cứ dũng cảm tiến về phía trước!”

Thậm chí còn làm động tác cổ vũ, Đổng Mặc đỏ mặt, cúi đầu duy trì tốc độ. Ôn Hành Viễn cười mỉm, chờ cô lên xe xong mới đóng cửa xe rồi tháo túi xách xuống. Mãi đến khi xe đi được nửa đường, Đổng Mặc mới phát hiện ra trời đang nổi trận tuyết lớn.

“Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay rồi! Vài ngày nữa nhiệt độ sẽ bắt đầu tăng cao.” Ôn Hành Viễn bâng quơ nói, Đổng Mặc ngoảnh ra ngoài, tâm trí cũng bay đi phương nào.

Xe dừng lại ở bờ sông, mặt nước sông mênh mông đen sẫm, lại nhìn về phía trước, đèn đường phía đối diện con sông hệt như đom đóm. Ôn Hành Viễn dắt tay Đổng Mặc xuống bậc thang bên bờ sông, đôi tay nắm chặt, nhẹ nhàng hít thở một cái rồi hỏi: “Đồng Mặc, em có biết lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đâu không?”

Đổng Mặc nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, rất phối hợp với suy tư của anh, bắt đầu nhớ lại. Từng hình ảnh dần hiện lên trong đầu, có điều bên nhau thì ngắn, xa cách thì dài. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin mình và người đàn ông này lại có quan hệ như thế.

Kí ức rất lẻ tẻ, cũng rất mơ hồ, nghĩ một hồi Đổng Mặc áy náy lắc đầu.

Ôn Hành Viễn mỉm cười: “Hồi ấy anh mười bảy tuổi gặp một cô bé sáu tuổi là em ở chính nơi này.” Kí ức của anh cũng dần dần hiện ra, mang theo sự tin tưởng lạ lùng cùng với duyên phận khó có thể đoán trước được, trong giọng nói còn xen lẫn một chút vui vẻ nhìn Đổng Mặc. Dường như anh nhìn thấy mình năm ấy. “Lần đầu tiên thầy dẫn em đến trước anh, nói với anh đây là cô gái “đồng mệnh tương liên” với anh. Anh vẫn nhớ khi ấy em nhìn anh thấy rất lạ lẫm, trốn sau lưng thầy, đôi mắt mang đầy vẻ tò mò nhìn anh. Thầy vì phải theo một vụ án nên tạm thời giao em cho anh một ngày. Kết quả thầy vừa đi, em liền khóc bật khóc. Em có biết để dỗ dành em không khóc anh đã làm gì không?”

Anh nhướn mày hỏi, sau đó lại cười: “Giữa mùa đông, anh chạy ra sông bơi cho em xem thì em mới ngừng khóc.” Bây giờ anh nhớ lại, thấy mình đúng là điên rồi. Nói thế nào, anh cũng là một chàng trai đã trưởng thành, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy thật sự khiến anh bây giờ thổn thức không ngừng. Rõ ràng để trêu một đứa bé cười có rất nhiều cách, nhưng không biết tại sao, anh lại muốn hy sinh chọn hành động vừa ngây thơ ngu ngốc lại vừa không đảm bảo như vậy, nhưng số anh may mắn là Đổng Mặc đã không phụ lòng ý tốt của anh.

Khi anh vừa nói xong câu này, Đồng Mặc không nhịn nổi phì cười ra tiếng, bởi vì khi Ôn Hành Viễn nói cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó buồn cười đến mức nào, cho nên cô đã bật cười thành tiếng. Ôn Hành Viễn nghiêng đầu, cười theo sau đó lấy một hộp nhỏ từ trong túi áo ra, mở ra lấy chiếc nhẫn đến trước mặt Đổng Mặc và nói: “Đổng Mặc, đây là thứ đầu tiên anh nợ em.”

Nói xong, dứt khoát kéo tay Đổng Mặc lại, cầm chiếc nhẫn vừa xinh xắn vừa tinh tế đeo vào ngón áp út của cô. Đổng Mặc khi nhìn thấy chiếc nhẫn liền sửng sốt, mãi đễn khi Ôn Hành Viễn hài lòng nói một câu “Vừa lắm” thì cô mới tỉnh táo lại. Tự nhiên cảm thấy băn khoăn, cô nhìn dáo dác không biết nên nói gì. Ôn Hành Viễn cầm chiếc nhẫn còn lại đưa đến trước mặt cô, hỏi một câu: “Em không định đeo lại cho anh hả?”

Cô bối rối, nhận lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón tay anh. Khi tay của cô còn chưa rút ra, Ôn Hành Viễn đan mười ngón tay cô trong tay anh, nhìn cô say đắm.

Đổng Mặc khẽ rung khóe miệng: “Chú…Chú Ôn.”

“Đồng Mặc hãy gọi anh là Hành Viễn.” Ngữ điệu vừa kiên định vừa dịu dàng, Đổng Mặc hít sâu một hơi, cố gắng nói nhưng mãi không thốt nên lời. Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, hai mắt ngập tràn vẻ vô tội và ấm ức: “Bây giờ em vẫn…cảm thấy gọi như vậy chưa quen. Chú Ôn, em…”

“Ừm, không sao, cứ từ từ.” Ôn Hành Viễn khẽ lắc đầu, chẳng qua chỉ là muốn trêu cô một chút mà thôi, thực ra trong trái tim anh, hai chữ “chú Ôn” này vẫn thân mật hơn bất kì chữ nào. Chỉ có Đồng Mặc gọi ra hai chữ này anh mới có cảm giác chân thự, chỉ khi ở bên cô anh mới thực sự cảm nhận được Đồng Mặc đã trở thành một phần không thể tách rời của mình.

Anh nghĩ, tuy không thể biết sau này ra sao nhưng lấy sự thấu hiểu cũng như tự hạn chế hơn mười năm của anh, Đổng Mặc sẽ là phần anh không thể vứt bỏ được.

Gió sông thổi những bông hoa tuyết bay lệch hướng rơi xuống đất, trên đầu hai người cũng dính không ít những bông tuyết trắng. Ôn Hành Viễn chợt có ý muốn hôn, dưới đáy lòng thổi lên ý muốn này, quả nhiên như những người trước nói, động chạm một chút đã không chịu được. Có vẻ như bây giờ anh đã biến thành như vậy, anh rất muốn ôm Đổng Mặc và cũng rất muốn hôn cô.

Nhưng có lúc sự vậy thường đảo ngược trong nháy mắt, như bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK