Biên tập: Iris
Đổng Mặc chưa từng nghĩ đến, khi cô hoàn toàn tỉnh lại lại xảy ra chuyện khiến mình không thể ngờ được. Bởi vì khi cô vừa mới mở mắt, ngồi trước mặt cô là Tống Ninh đã lâu không gặp.
Cô ấy vẫn có vẻ mặt như ngày thường ngồi bên giường cô gọt táo, bởi vì quá chuyên tâm nên không phát hiện ra cô đã tỉnh lại.
Mặc dù đã tỉnh, nhưng vẫn chưa tìm lại được giọng nói, đầu cũng choáng váng, nặng trĩu, đợi một lúc cho đến khi Vưu Văn từ ngoài phòng đi vào, cô mới có thể phát ra chút âm thanh.
Hai người đều nghe được âm thanh không lớn của Đổng Mặc, lập tức nhìn lên giường, thấy cô đã tỉnh lại vội vàng lại gần.
“Tôi đi gọi bác sĩ!” Tống Ninh cẩn thận quan sát Đổng Mặc rồi lập tức xoay người đi ra cửa, Vưu Văn đặt tay cô vào trong chăn: “Cuối cùng em cũng tỉnh, hôn mê lâu vậy vẫn khỏe chứ?”
Giờ khắc này, Đổng Mặc phảng phất thấy mình như vừa mơ một giấc mơ dài.
Dường như tất cả mọi chuyện đều không tồn tại, trong khoảnh khắc đó cô không thể chấp nhận được sự thật. Cả người lơ lửng như đi trên mây, bốn phía không có lấy một điểm tựa, cảm giác sợ hãi đó càng ngày càng khắc sâu. Cô nhíu mày thật chặt, chợt nắm lấy cổ tay Vưu Văn, mở miệng hỏi: “Chú Ôn, anh ấy…”
“Tất cả mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa cả rồi, em chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được. Chuyện liên quan đến cha em, đã xảy ra rồi em hãy nén bi thương. Còn gã đàn ông bắt cóc em trước đó, nghe nói đã nhảy lầu, ở chỗ này.” Vưu Văn vừa nói vừa dùng tay chỉ vào cửa sổ phía trên: “Sau khi em bị đánh hôn mê, hắn liền nhảy từ trên này xuống.”
Vưu Văn cảm thấy không cần phải giấu Đổng Mặc những chuyện này, chẳng qua anh cũng cố gắng hết sức nói bằng giọng thoải mái hơn, để lòng Đổng Mặc có thể buông xuống được một ít. Ngay sau khi Vưu Văn nói xong, Đổng Mặc vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Ánh mắt cô dõi theo ngón tay Vưu Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nên lời. Gã cứ như vậy nhảy lầu, như vậy, ba đã mất…
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hai chữ “hạ giá”, chết thoải mái như thế, nhanh chóng như vậy, cho dù là trong chốc lát cô cũng không chấp nhận nổi. Chẳng lẽ gã sẽ không bị khiển trách về đạo đức hay bị pháp luật trừng trị hay sao? Tại sao có thể dễ dàng nhảy xuống như vậy? Nếu nói là một mạng đổi một mạng thì cái gọi là trao đổi ngang giá này cô không thể chấp nhận nổi. Đổng Nghiễn trong lòng cô quan trọng biết bao nhiêu, Đổng Nghiễn là một loại tồn tại mà không ai có thể thay thế được. Dựa vào cái gì mà nguyên nhân Đổng Mặc tự sát cô cũng không rõ, gã kia lại rũ bỏ hết mà nhảy lầu?
“Đổng Mặc.” Vưu Nhiên chăm chú nhìn suy nghĩ giấu dưới đôi mắt cô, đặt một tay lên bả vai cô nói: “Chuyện đã qua, em đừng tự hành hạ trái tim mình nữa, những vấn đề em muốn biết, từ từ anh sẽ cho em biết. Chỉ là, bây giờ em hãy kiểm soát cảm xúc của mình”
Trong hai ba ngày này, anh và Vưu Nhiên chạy trước chạy sau đều hiểu được ngọn nguồn, tất cả cũng nhờ Ôn Hành Viễn cung cấp các đầu mối. Cái chết của Đổng nghiễn không phải là một tai nạn, cũng không phải chuyện bất ngờ. Cái chết của ông ấy đều là kế hoạch báo thù của Triệu Vĩnh, vì người em trai thay hắn ngồi tù mà chết trong ngục báo thù, vì báo thù mà lẩn trốn cảnh sát mười năm chờ thời cơ, đồng thời cũng thể hiện sự bất mãn của hắn.
Bác sĩ tới giúp cô xử lý một cách đơn giản, Tống Ninh khoanh tay đứng trước cửa nhìn vào trong phòng bệnh, cho đến khi y tá đi ra ngoài, cô mới đi vào cầm túi của mình.
Ngay khi cô chuẩn bị đi, Đổng Mặc mở miệng gọi cô lại: “Tống Ninh, sao cô … lại ở đây?” Không phải cô ấy đã từ chức ư? Hai chân Tống Ninh dừng ở cửa, không hề trả lời, khép cửa phòng lại đi thẳng ra ngoài. Vưu Văn không kìm được nói thay cô ấy: “Cô ấy ở đây chăm sóc em mấy ngày, có lời muốn nói với em nhưng vẫn cứ không chịu nói ra thôi.”
Bây giờ nghi vấn trong đầu cô không biết từ đâu ùa tới, những nghi vấn đó cứ quấn vào một chỗ tạo thành những nút thắt lớn nhỏ. Vưu Văn cũng biết đại khái những suy nghĩ rối bời trong cô, dựa theo hiểu biết của mình, anh cởi từng nút thắt cho cô, trình bày mọi chuyện một cách rõ ràng từ đầu tới cuối.
Nhắc đến bệnh tình của Đổng Nghiễn, cô bỗng nhiên ngẩn ra, không dám tin hỏi lại: “Anh nói là, bệnh của ba em đã ở giai đoạn cuối?” Vưu Văn gật đầu một cái: “Bởi vì không muốn em lo lắng nên vẫn không nói cho em. Em cũng hiểu ba em mà, đổi lại là em, chắc chắn em cũng sẽ không nói cho ba em biết tin này”
Sự tắc nghẽn đột ngột trong lồng ngực này là gì đây? Lúc này cô cảm thấy oán trách bản thân vô cùng, tại sao không dành chút thời gian ở bên cạnh ông, tại sao không dành nhiều tâm tư hơn để quan sát sự thay đổi của ông? Cuối cùng vì công việc mà bôn ba ở cục, ở hiện trường, thời gian ở cạnh ông lại càng ít, cho nên bệnh của ông đã đến mức này cũng không biết, cho nên…
Bất tri bất giác, nước mắt trào lên trong hốc mắt cô, cô không thể khống chế được nỗi xót xa trong tim.
Trong lòng Vưu Văn như bị đâm một nhát, anh không đành lòng lau nước mắt cho cô: “Mắt đã sưng thành như vậy rồi, em đừng khóc nữa.” Vưu Văn cũng không biết làm sao để an ủi người khác, giống như có một quả bóng cao su cứ nhảy lên nhảy xuống trong lòng anh.
Thật ra, cho dù là chuyện khó khăn gì thì cũng đều là chuyện đã qua, miễn là vẫn còn một hơi thở để sống, cuối cùng rồi mọi chuyện cũng trở thành quá khứ, theo thời gian những vết xước cũng dần dần mờ đi, sau đó lại phục hồi lại như cũ.
Mấy ngày Đổng Mặc ở trong bệnh viện, Vưu Văn vẫn luôn ở bên cạnh giải đáp mọi thắc mắc của cô, tất cả những vấn đề cô đã hỏi anh đều nói đúng sự thật cho cô. Chẳng qua lần nào cũng khéo léo tránh được vấn đề cá nhân giữa Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn, tuy đã biết được mối quan hệ của cô và Ôn Hành Viễn qua miệng Tống Ninh, nhưng anh cảm thấy Đổng Mặc cũng không có thay đổi gì. Trong mấy ngày này, Ô Hàng và Vưu Nhiên cũng tới mấy lần, chủ yếu là mang tin tức về Ôn Hành Viễn tới cho cô. Ôn Hành Viễn bị thương nặng hơn cô cho nên cô đã xuất viện nhưng anh vẫn ở bên kia để chữa trị. Không chỉ có vết thương ngay eo kia, trên cơ thể anh vết thương lớn nhỏ nặng nhẹ đều có, chủ yếu là vết thương ở xương sườn bị đạp gãy khi vật lộn cùng Triệu Vĩnh.
Sau khi xuất viện, việc đầu tiên Đổng Mặc làm chính là tới bệnh viện Ôn Hành Viễn nằm.
Khi thấy Ôn Hành Viễn, đột nhiên Đổng Mặc có cảm giác đã qua cả một đời, thận trọng mở cửa ra rồi đóng lại, mỗi một bước tới gần anh, trái tim cô càng cảm thấy chân thực hơn. Cho đến khi anh thật sự ở trước mắt cô, lòng bàn tay chạm được nhiệt độ trên khuôn mặt anh, lòng cô mới dần dần an tĩnh lại, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Từ khi cô bước vào, Ôn Hành Viễn vẫn dõi mắt theo cô, thấy cô ngồi xuống mới quay đầu đối diện cô nở một nụ cười ôn hòa hỏi: “Vết thương đã tốt hơn chút nào chưa?”
Trong lòng Đổng Mặc khẽ động, vừa nghe được ôm thanh trầm trầm của anh lại không kìm được đau lòng, cô đứng lên khỏi ghế, nửa nằm trên mép giường, đặt khuôn mặt mình vào lòng bàn tay lành lạnh của Ôn Hành Viễn, trong lòng chua xót cố nén nghẹn ngào nói: “Chú Ôn, cháu rất nhớ chú” (không hiểu sao đến giờ còn kêu chú không biết)
Mấy ngày nay, cô cực kì nhớ cuộc sống có anh bên cạnh. Tựa như chỉ khi ở bên anh, cô mới cảm thấy an lòng, mới có thể cảm thấy con đường trước mặt không chỉ là một màu tối tăm. Loại cảm giác vướng bận này, những năm qua cô cũng chưa từng cảm nhận được.
Thấy cô gái bé nhỏ thẳng thắn mở lòng mình như vậy, trái tim Ôn Hành Viễn bỗng dưng mềm nhũn. Anh cảm thấy rất áy náy vì mấy ngày nay đã không thể ở bênh cạnh cô. Ôn Hành Viễn dùng cánh tay còn lại chống người ngồi dậy, theo động tác đó, Đổng Mặc cũng từ từ ngồi dậy ở mép giường đối mặt với anh.
“Anh nằm đi, đội phó nói lần này anh lại bị thương ở xương sườn.” Cô nhanh chóng lau khóe mắt, nắm lấy cánh tay anh nói. Cô bất chợt nghĩ tới lần gặp mặt đó ở thành phố A, anh cũng nằm trên giường bệnh như bây giờ, cũng chính ngày đó, cô đáp ứng ý kiến của Ôn Hành Viễn, trở thành vợ anh. Bây giờ nghĩ lại, cô đã biết rõ tại sao anh lại đề xuất việc kết hôn.
Ôn Hành Viễn bật cười, chăm chú nhìn cô, mấy giây sau sắc mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi của cô, dần dần chạm đến bờ môi ấm áp của cô, tỉ mỉ cưng chiều di chuyển trên bờ môi cô, giống như đang thưởng thức, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt cô, làm gò má cô đỏ hồng. Anh buông tay khỏi đôi môi đỏ của cô, nhếch mép nhẹ giọng nói: “Đổng Mặc, lần này em lại làm gãy xương sườn của anh, bây giờ làm thế nào?”
Khuôn mặt cô lộ ra vẻ lúng túng, hơi cúi đầu xuống, nước mắt của cô như chạm thẳng vào linh hồn anh.
“Lần này lấy thân báo đáp đi, không biết ý em thế nào?” Anh hơi nhếch lông mày, trong tròng mắt đen không giấu nổi nụ cười. Đổng Mặc im lặng.
Cô không nói, ánh mắt mờ nước nhìn anh, tựa như giờ phút này cô phải khắc sâu từng đường nét khuôn mặt và hình bóng anh vào cơ thể mình. Mất đi Đổng Nghiên, tất cả điểm tựa của cô, chỉ có người đàn ông trước mắt này.
Trước đây, đối với cô, Ôn Hành Viễn chỉ là một cái tên. Sau đó từ từ trở thành một vị trường bối, cô sẽ cẩn thận kính trong anh, đối xử với anh thật lễ phép. Sau nữa, cô chưa từng nghĩ đến, đối với cô anh đã là một người đàn ông, cô không còn chỉ có kính trọng và lễ phép với anh nữa, thấp thỏm, nhung nhớ, an tâm hay lo lắng dần chiếm giữ lòng cô.
Ôn Hành Viễn đặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, trong lòng dần dâng lên một nụ cười nhẹ. Thấy Đổng Mặc toàn vẹn không thương tổn gì trước mặt mình, cho dù trong lòng rất hối tiếc chuyện của Đổng Nghiễn, đều bị nước mắt của cô hòa tan. Anh có thể cười nói với Đổng Nghiễn, con gái yêu của ba, sau này con sẽ thay ba chăm sóc cô ấy cẩn thận suốt cả quảng đời còn lại. Dường như cô đã trở thành một cái xương sườn không thể thiếu trong cơ thể anh, mặc dù đôi khi có đau đớn, nhưng nó sẽ vẫn luôn tồn tại ở đó.
Lúc này Tống Ninh đang đứng bên ngoài hành lang bệnh viện, dựa vào lan can, thản nhiên đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống dưới chân, thời điểm cô định bước chân đi thì đối diện với Vưu Văn hai tay đang cầm túi. Hai người nhìn nhau dùng ánh mắt chào nhau, mối quan hệ giữa họ cũng chỉ là biết mặt biết tên, cho nên cũng không nói lời vô nghĩa. Vì vậy sau khi chào hỏi, Tống Ninh nhấc chân bước qua người Vưu Văn nhưng không ngờ Vưu Văn lại gọi cô lại.
“Tại sao không tranh giành?” Vưu Văn quay người lại đối mặt với bóng lưng Tống Ninh nói, thời điểm Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn nằm viện, người có công lớn nhất không ai ngoài cô. Bởi vì có nhiều chuyện cần xử lý nên anh cũng không có nhiều thời gian chăm sóc Đổng Mặc, mà Vưu Nhiên và Ô Hàng cũng vì bận rộn chuyện trong cục cho nên nhiệm vụ chăm sóc hai người đều do Tống Ninh đảm nhiệm. Chạy trước chạy sau giữa hai bệnh viện, có lẽ hôm nay ở chỗ Đổng Mặc, ngày mai lại qua chỗ Ôn Hành Viễn. Hơn nữa tình cảm mà cô dành cho Ôn Hành Viễn cũng không phải chuyện bí mật gì.
Lúc nãy nhìn cô đứng trước cửa phòng bệnh một mình, trong đáy mắt lộ rõ vẻ tịch mịch. Có lẽ ở khoảnh khắc kia anh lại nghĩ đến chính mình.
Tống Ninh vừa dừng chân lại, chắn chắn là người phía sau đang nói chuyện cùng mình mới chậm rãi xoay người, quan sát Vưu Văn từ trên xuống dưới, cười nhạt hỏi ngược lại: “Tôi nghĩ, tôi cũng muốn hỏi anh vấn đề như vậy”
Hôm Đổng Mặc mất tích, tình cảm của cô đối với thầy đã bị cô phá vỡ. Là cô tự tay cắt đứt đường lui của mình, cô không muốn biến thành loại người mà trước đây cô rất chán ghét, ngày hôm đó, chỉ vì tâm tư riêng mà suýt chút nữa cô khiến Đổng Mặc không còn cơ hội sống, một Tống Ninh như vậy, ngay cả cô cũng sợ. Nếu như cô còn không chịu buông tha cho đoạn tình cảm không có kết quả này, cuộc sống sau này của cô tám chín phần mười sẽ dần dần già đi vì tranh giành, cái gọi là vui vẻ, giá trị, tình cảm cũng sẽ bị cô phá hủy. Kết quả như vậy không phải là điều mà cô muốn.
“Ngược lại tôi lại hy vọng cô có thể nhúng tay vào, chia rẽ họ, như vậy tôi sẽ ngư ông đắc lợi, giữ Đổng Mặc lại. Cô nói xem, chúng ta hợp tác một lần thì thế nào?” Vưu Văn cân nhắc nhìn Tống Ninh nói. Tống Ninh thấy bộ dạng này của anh ta, bật cười liếc mắt nhìn anh ta rồi lại xoay người đi không thèm để ý. Trong lòng họ đều biết, hai người Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn không chỉ có tình yêu, mà nhiều hơn là mối quan hệ lệ thuộc, đồng cảm sâu sắc với nhau. Hiện giờ đối với Đổng Mặc, Ôn Hành Viễn là người duy nhất trên đời này mà cô có thể tin cậy, là người duy nhất cô có thể dựa vào. Đối với Ôn Hành Viễn mà nói, thế giới của anh, đã định trước chỉ vì Đổng Mặc mà mở ra.
Vưu Văn quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, khóe miệng nở một nụ cười không rõ ý gì, xoay người đi xuống cầu thang. Vưu Văn ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào ngón áp út trên bàntay trái của mình, thật đáng tiếc, tình yêu của anh, cứ như đốt ngón tay bị đứt lìa này mà chấm dứt. Thời điểm anh khó khăn lắm mới quyết định đối mặt với tình cảm của mình, lại nghe tin kết hôn của Đổng mặc. Anh giống như một con pháo chỉ lướt ngang qua cuộc sống của cô.
Vưu Văn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình thì nghe âm thanh cửa xe bị mở ra, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Tống Ninh kẹp một cái túi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thần sắc cô hốt hoảng tựa như đang trốn tránh điều gì
Vưu Văn vừa mới định nói, đã thấy cô cúi người xuống trực tiếp chui xuống dưới chỗ ngồi, hai tay che trên đầu mình. Miệng còn lẩm bẩm nói gì đó, dĩ nhiên Vưu Văn không nghe rõ cô nói gì, chẳng qua anh vẫn nhìn quanh theo bản năng, thấy một vị phu nhân vội vã chạy đến.
Anh cúi xuống nhìn Tống Ninh, đoán chừng Tống Ninh và vị phu nhân này có quan hệ gì đó.