Tô Bối: "Sao vậy? Hôm nay cậu có việc bận sao?"
Đổng Văn Kỳ gật gật đầu nói: "Theo nguồn thông tin đáng tin cậy! Hôm nay Ngôn Hy oppa nhà mình sẽ đến thành phố B lưu diễn, 2 tiếng đồng hồ nữa sẽ tới sân bay rồi, mình phải đến sân bay đón người!"
Bạch Ngôn Hy là một nam miinh tinh rất hot hiện nay, bạn học Đổng Văn Kỳ gần đây cũng trở thành fan cuồng của anh ta.
Thông qua ánh mắt cùng hành động của Đổng Văn Kỳ lúc này, Tô Bối cảm nhận sâu sắc được sự cuồng nhiệt của đám fans nữ đó.
Tô Bối: "Vậy cậu đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy."
Đổng Văn Kỳ: "Ừm ừm, yên tâm đi! Nhóm "người tình" của chúng tớ được cái rất đáng yêu, rất có tính tổ chức và kỷ luật!"
"Đúng rồi, trong nhóm có người nói rằng, lần này oppa đến thành phố B ngoài việc biểu diễn tối mai, có thể là còn ở thành phố B thêm mấy ngày để lựa chọn vai nữ chính cho bộ phim "Xin chào Cam tiểu thư!" nữa đó."
Đổng Văn Kỳ nói rồi liền kéo kéo tay Tô Bối: "Nói nghe này, Tô Bối, cậu có biết ai là người được vote nhiều nhất cho vai diễn nữ chính "Xin chào Cam tiểu thư" ở trên mạng xã hội hiện giờ không? Là Tống Tâm Di đó!"
Tống Tâm Di mặc dù không chính thức đi theo con đường hoạt động nghệ thuật, tuy nhiên do tham gia một vài chương trình biểu diễn sân khấu, cuộc thi và là khách mời điện ảnh, bản thân đã có một lượng fans hùng hậu rồi.
Cộng thêm việc lúc nữ chính trong "Xin chào Cam tiểu thư" xuất hiện là một hình tượng của một nữ sinh trung học đầy trẻ trung, điểm này, nếu để cho Tống tâm Di diễn thì lại rất thích hợp.
"Cậu không ngạc nhiên sao?" Đổng Văn Kỳ nhìn bộ dạng thản nhiên của Tô Bối, không nhịn được mà hỏi.
Tô Bối lắc lắc đầu.
Đã từng đọc tiểu thuyết, cho nên Tô Bối chẳng thấy ngạc nhiên một chút nào: Trong tiểu thuyết từng nói, con gái của nam chính đã bước vào ngành giải trí, hơn nữa tương lai còn trở thành một "Em gái quốc dân" nổi đình nổi đám nhờ dựa vào "khuôn mặt trong sáng thuần khiết".
Do trước đó đã nói chuyện với tài xế, còn cả xin phép nhà rồi, vì vậy, mặc dù Đổng Văn Kỳ không ở đây, Tô Bối sau khi tan học vẫn kéo theo Tô Tiểu Bảo tới thư viện.
Ngoài hai người họ ra, mấy người Tạ Dân Hiên, Từ Dương Dương cũng đi lên thư viện học.
Thế là, tại một góc của thư viện đã xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ: Mấy đại lão đứng trên "bảng xếp hạng 100 top đầu", đặc biệt là Tạ Thần, lại tập trung ở trong thư viện để ôn tập một cách rất nghiêm túc!
Cảnh tượng này không biết đã cổ vũ biết bao nhiêu học sinh có học lực kém, ý chí vươn lên học tập.
Còn thuộc kiểu học lực chưa được kiểm chứng như hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang ngồi cạnh đó thì tạm thời có thể không kể tới.
Sau khi kết thúc việc tự học, đi ra khỏi thư viện, trời đã chạng vạng tối.
Tạ Dân Hiên hơi liếc nhìn về phía Tô Bối rồi lại nhìn sang Tô Tiểu Bảo, nói: "Tài xế nhà các cậu có đang chờ ngoài cổng không? Nếu không có thì lên xe nhà tôi đi."
Tô Tiểu Bảo: "." Chúng ta thân quen lắm sao?
Lúc này, mấy người Từ Dương Dương đã chạy tới.
Từ Dương Dương: "Hiên ca, Hiên ca, anh xem đi, xe nhà em không có ở ngoài, hay là anh cho em đi ké một đoạn được không."
Lưu Giai: "Xe nhà em tới rồi, có điều em có thể kêu bọn họ quay về, ha ha, Hiên ca, cầu anh cho em đi nhờ nha!" Xe của Hiên ca là phiên bản giới hạn, hắn đã muốn ngồi lên đó để thử cảm giác từ lâu rồi.
Tạ Dân Hiên: "Nhanh lượn ra chỗ khác đê."
"Các cậu thì sao?" Tạ Dân Hiên lại nhìn sang hai người Tô Bối.
"Cảm ơn cậu, có điều trước đó tớ đã nói với nhà, giờ này xe có lẽ đang đợi ở ngoài rồi." Nói xong, Tô Bối mỉm cười với Tạ Dân Hiên, trong lòng thầm nghĩ: Chàng thiếu niên Tạ Dân Hiên này cũng thật thú vị.
Vừa ra khỏi cổng trường, Tô Bối đã nhìn thấy vị trí đỗ xe của nhà mình, hơn nữa còn phát hiện ra xe hôm nay tới đón không phải xe mọi khi đưa đón hai người.
Trước đó, Tô Bối đã rút ra được kinh nghiệm kể từ lần đầu tiên Tần tiên sinh tới trường, cô bé đã biết được, biển số xe bình thường hay đón họ là chiếc có biển màu bạc, còn biển số xe của Tần tiên sinh thì lại có màu vàng hoàng kim.
Ngày hôm nay, chiếc xe xuất hiện cách đó không xa có biển số xe màu vàng hoàng kimlI
Phát hiện ra điểm này, đôi mắt của Tô Bối sáng lên, kéo tay của Tô Tiểu Bảo rảo bước chạy nhanh về phía chiếc xe.
Quả nhiên, trên xe, Tô Bối đã nhìn thấy Tân Thiệu.
"Ba bai"
Quan sát cô bé chạy chậm về phía mình trên mặt lộ rõ vui vẻ, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Tần tiên sinh cũng xuất hiện một ý cười.
"Lên xe đi."
Trên xe, Tô Bối quay đầu nhìn Tần Thiệu, tò mò hỏi: "Ba, sao hôm nay người lại đến đón tụi con vậy?"
Tần Thiệu: "Vừa hay xử lý xong công việc ở công ty nên tiện đường thì qua đón các con."
Nếu như là bình thường, hai chị em tan học sớm, Tần tiên sinh quả thực là cũng không có thời gian đến đây kịp giờ tan †rường.
Người ra, Tần tiên sinh còn một nguyên nhân nữa là không yên tâm về hai đứa trẻ này.
Về điểm này, Tần tiên sinh không nói.
Sau bữa cơm tối, Tô Bối bắt đầu trận đấu của hôm nay.
Hai trận trước đó, team của họ vẫn chưa gặp phải cao thủ nào cả, họ một đường đều nhẹ nhàng giành được thắng lợi.
Trong suốt quá trình, có lẽ là cảm thấy chẳng có tính khiêu chiến nào,"vvvv" còn tiện thể gọi voice call cho Tô Bối tán phét mấy câu, đa phần là anh chê bai làm sao toàn gặp đối thủ gà như vậy.
Trận thứ ba bắt đầu chưa lâu, trong tai nghe của Tô Bối lại truyền tới giọng nói của "vvvv", chỉ là, lân này, giọng điệu của đối phương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"vvvv": "Là cao thủ, cẩn thận đó."
Tô Bối: "Cậu nhận ra là ai rồi sao?" Trận đấu vừa mới bắt đầu đã có thể phán đoán được đối phương là cao thủ, vậy chỉ có một loại khả năng "vvwv" biết đối thủ.
"vvvv": "Ừm, vừa rồi ta cảm thấy kiểu dàn trận của đối phương hơi quen quen, lại lén xem qua tường lửa của đối phương một cái, cách thức làm này. Nếu ta đoán không sai thì, kẻ phụ trách trận phòng ngự ở đối diện kia có lẽ là "Hắc Lưu Liên", ngoài ra trong đội ngũ của đối phương có lẽ còn có "Queen" và "E pigeon", những kẻ khác thì tạm thời không rõ, có lẽ cũng không yếu đâu."
Nghe thấy vậy, biểu hiện của Tô Bối cũng trở nên nghiêm túc.
"Hắc Lưu Liên" đứng vị trí thứ 2 ở trong bảng xếp hạng giải ** diễn ra lần đầu tiên, còn "Queen" và "E pigeon" cũng xếp ở vị trí thứ 10.
"vvvv": "Chậc chậc, đội hình này của đối phương hùng hậu quá, có phải ban tổ chức đứng sau hậu đài nghe thấy lời than thở của ta về mấy con thuyền nhỏ tép riu trước đó nên giờ cho ta hẳn một cái tàu sân bay khổng lồ rồi không."
"wvvv": "Có điều cũng đừng sợ, điểm xếp hạng của anh đây mặc dù không cao bằng "Hắc Lưu Liên" đó, có điều kỹ thuật phòng ngự chắc chắn đỉnh hơn hắn/q" bảo bối, cậu chỉ cần lo phần tấn công phía bên đó của chúng, trong nhà để ta trấn thủ."
Nói xong/"vvvv" đã tăng tốc xây dựng hệ thống an ninh.
Ngoài ravvvv" còn nói một câu ở trong group ba người: Cao thủ tới rồi, cậu mở mắt cho to ra @Dương Soái (tag tên)
Ôi, đại thân nhắn tin, còn chủ động tag mình vào, Từ Dương Dương đã cảm động đến xuýt rơi nước mắt.
Sau đó, cả người Từ Dương Dương liền sục sôi nhiệt huyết: "v" đã nói là cao thủ rồi, vậy thì nhất định là cao thủ! Cậu phải dốc toàn lực ứng phó!
Tô Bối bắt đầu tấn công hệ thống an ninh của đối phương.
Giống như anh "v" đã nói, đối phương quả nhiên không hổ danh là cao thủ xếp thứ hai, chỉ trong vòng mười phút đã tạo lên được một tường lửa bảo vệ chắc chắn vô cùng, Tô Bối cảm thấy độ khó để phá bức tường này cũng ngang với năm cửa ải khó nhất ở vòng một rồi. Tô Bối không dám khinh xuất, tạo ra năm bộ số liệu ngụy trang, bắt đầu thực hiện xâm nhập vào thăm dò hệ thống an ninh của đối phương một cách cẩn trọng.
Chính vào lúc này,4v" ở một bên lại xù lông lên. Đối diện là cao thủ, anh vốn cũng không trông chờ tên ngốc như Từ Dương Dương có thể giúp được cái gì nhiều, thế nhưng không ngờ đối phương lại còn là một kẻ ngốc hết thuốc chữa như vậy.
"wvvv" tức đến mức liền mở voice call ngay trong group.
Đấu mấy trận như vậy, lần đầu tiên có thể được nói chuyện thông qua Voice call với đại thần, Từ Dương Dương vô cùng xúc động.
Kết quả là, ngay khi được kết nối, thì đã nghe thấy tiếng "vvvv" quát mắng một trận.
"wwvv": "Từ Dương Dương, mẹ kiếp cái đồ ngu ngốc nhà mày? Ông đây khó khăn lắm mới tạo ra được hệ thống an ninh, thế mà cái đồ khốn nhà mày lại "dỡ" đi rồi!"
"Dương Soái": "Không có, vừa rồi chỉ là em nhìn thấy có lỗi phân mềm, nên em đã sửa lại nó rồi."
"vvvv": "Bug cái đầu mày khốn kiếp! Đó là cái bây mà ông đây làm ral"
"Dương Soái": "Hả? Không phải chứ? Em em em đợi đã! Anh! Anh anh anh... là anh hai có phải không?!"...