• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Có toàn bộ chứng cứ rồi, cô định sẽ làm gì? Đem nó đến trước toàn bộ hội đồng?”
Phó Duật nhướng mày hỏi Diệp Liên Tuyết, thực ra anh cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo cả.

Chuyện này tưởng là chuyện bé nhưng bên trong nó lại liên quan đến rất nhiều chuyện khác nữa.

Ví dụ như là chuyện công ty của bố Nhậm Quyên có liên quan đến việc ăn hối lộ.
Để mà đem đống bằng chứng này trình ra trước toàn bộ hội đồng, cho bàn dân thiên hạ biết được hết thì cũng không phải là một ý kiến gì quá hay ho đâu.
Diệp Liên Tuyết lắc đầu, đương nhiên là cô sẽ không ngốc đến mức này.

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lọt được đến tai của Quách Thừa Tuyên, bởi vì Phó Duật đã giúp cô che giấu hắn, tuyệt đối cô không thể kéo cả anh xuống nước được.
Huống hồ gì những gì điều tra được lại vượt quá phạm vi của một chuyện rắc rối trong quy chế thi cử của nhà trường, tốt nhất là chỉ nên để người trong cuộc tự biết với nhau là được rồi.
“Tìm gặp Nhậm Quyên.

Xử lý chuyện này từ chỗ Nhậm Quyên sẽ tốt hơn, chỉ cần cô ấy chịu nói ra sự thật trước hội đồng là được.”
“Tôi cũng đồng ý với cô chuyện này! Hôm nay tôi rảnh, cùng nhau đi gặp Nhậm Quyên đi.”
Phó Duật quyết tâm làm người tốt, giúp đến cùng khiến cho Diệp Liên Tuyết khá bất ngờ.

Nhưng cô nghĩ lại thì dù sao cô cũng là người câm, giao tiếp khó khăn, có thêm anh ta đi cùng giúp đỡ cũng là chuyện tốt.
Diệp Liên Tuyết gật đầu đồng ý cho Phó Duật cùng đi, lúc này anh ta mới thoải mái cười đùa.

“Ê này cô tốt nhất về sau vẫn là đừng dùng giấy viết nữa! Haiz! Một người theo tư tưởng bảo vệ môi trường như tôi nhìn cách cô và Quách Thừa Tuyên giao tiếp với nhau mà sốt ruột thật!”
Diệp Liên Tuyết nhún vai, cô cũng đâu còn cách nào khác nữa.

Dù sao thì người bất tiện là người khác, thế nên cô vẫn luôn ít giao tiếp với mọi người hết sức có thể để không lãng phí mấy thứ giấy tờ này.
“Quách Thừa Tuyên đang học ngôn ngữ riêng của cô rồi đó, có khi tôi cũng phải học thôi.

Chúng ta là bạn bè mà nhỉ? Tôi cũng muốn hiểu cô muốn nói gì, không phải là qua mặt giấy thôi đâu.”
Không hiểu sao nghe câu này của Phó Duật khiến cho Diệp Liên Tuyết có chút chấn kinh.

Là bạn sao? Cô nhìn anh, chỉ thấy anh cười với cô cực kì chân thành.

Một người bạn thực sự là như thế này sao? Diệp Liên Tuyết tự hỏi, xúc cảm trong lòng được dịp bùng nổ.
Cô chưa từng có bạn, từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ khác biệt như cô luôn bị người ta kì thị, xa lánh.

Rất nhiều lần Diệp Liên Tuyết cũng muốn bản thân mình giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, có một cuộc sống thật bình thường, có những người bạn thật tốt bụng thế nhưng cuối cùng vẫn chẳng có một ai chấp nhận cô.
Kể cả bà ngoại, sư phụ hay các sư huynh của cô vẫn luôn luôn bảo vệ cô bằng những cách riêng của họ và nói với cô rằng cô không cần bạn.

Thế nhưng với khát khao duy nhất trong lòng, Diệp Liên Tuyết chỉ muốn mình tầm thường hết sức có thể, không cần phải quá khác biệt nữa.
Bây giờ Phó Duật nói hai người là bạn, một chút xíu sự xúc động trong lòng Diệp Liên Tuyết lại dâng lên.

Có một người bạn, hoá ra lại là cảm giác tuyệt vời như thế này!
Cô gật đầu với anh, lại nhìn thấy Phó Duật mỉm cười thật xán lạn.

Tốt thật! Cuối cùng cô cũng đã có bạn rồi.
Diệp Liên Tuyết hẹn Nhậm Quyên ra quán cà phê hiện tại.

Ban đầu cô ta kì kèo và kiên quyết không đến, thế nhưng khi nghe cô nhắc đến chuyện với Bạch Ly, Nhậm Quyên ngay lập tức liền thay đổi thái độ.

Cô ta nói rằng sẽ có mặt trong vòng mười lăm phút.
“Cô gái này cũng dễ giật dây thật đấy, chỉ cần nghe người ta doạ một chút liền tin.

Chậc!” - Phó Duật tặc lưỡi chê cười cô gái này trong khi Diệp Liên Tuyết chỉ im lặng chờ đợi.
Cô không biết sẽ dùng cách nào để xử lý trường hợp này một cách ít thiệt hại nhất bởi vì Nhậm Quyên thực sự không đáng bị phạt thật nặng.
Nhậm Quyên đến.

Hình như cô ta đã tức tốc chạy đến đây ngay sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Liên Tuyết.


Nhìn trên trán cô ta đầy mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập, Diệp Liên Tuyết biết được cô ta đang sợ hãi.
“Nói đi! Vì sao cô lại biết được chuyện này?”
Chưa kịp thở, Nhậm Quyên đã vội lên tiếng chất vấn Diệp Liên Tuyết.

Dường như chính vì sự sợ hãi này đã lấn lướt hết toàn bộ suy nghĩ của cô ta, khiến cho cô ta càng hành động sẽ càng để lộ ra sơ hở.
“Bình tĩnh! Vội vã thế! Ngồi xuống đã!”
“Anh là ai?” - Cô ta nhìn Phó Duật đầy đề phòng, đây vốn dĩ không phải là Quách Thừa Tuyên mà cô ta biết.
Phó Duật ngược lại mỉm cười, thực ra thì trong tình huống nào anh cũng đều cười được cả: “Tôi sao? Tôi là bạn của Diệp Liên Tuyết đến xem náo nhiệt thôi!”
Nhậm Quyên như bị chọc tức thêm, ánh mắt cũng hằn lên tia ác ý nhìn Diệp Liên Tuyết.
“Cô biết được chuyện rồi thì sao? Cô định sẽ trở tay kiểu gì?”
Đến giờ phút này rồi còn lên tiếng thách thức, Nhậm Quyên này đúng thật là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Phó Duật ném đến cho cô ta bản tài liệu vừa rồi, dặn cô ta cứ bình tĩnh đọc hết.
Vừa rồi còn lớn tiếng định mắng người, càng đọc dần những gì Phó Duật đưa, Nhậm Quyên càng thu liễm mình lại, biểu tình trên mặt đi dần từ khó hiểu đến chấn kinh.

Dường như tất cả mọi chuyện đều đã được phơi bày, cô ta đột nhiên cảm thấy bầu trời trên đầu mình xám xịt, đến ngồi cũng chẳng vững nữa.
Nhậm Quyên dường như muốn phát điên lên.

Cô ta dùng bí mật để đổi lại việc làm con tốt của Bạch Ly nhưng không ngờ một ngày lại có người đào ra được tất cả mọi chuyện.

Nhìn Diệp Liên Tuyết ngồi an vị trước mặt, nhớ lại biểu cảm từ trước đến giờ chưa từng lo lắng của cô mà Nhậm Quyên rét run trong người.
Ngay từ đầu Diệp Liên Tuyết đã nằm trên thế thượng phong, chỉ là tất cả mọi chuyện vị vạch trần ra là việc sớm hay muộn mà thôi.
Cô ta nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh Diệp Liên Tuyết, rõ ràng không phải Quách Thừa Tuyên, cả Bạch Ly cũng chắc chắn rằng Quách Thừa Tuyên nhất định sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện này.


Thế thì sao lại?
Nhậm Quyên trong lòng rối bời, đem tất cả chỗ tài liệu kia xé vụn trước mặt Phó Duật và Diệp Liên Tuyết.
“Cái này… vì sao…? Làm sao cô có được?” - Cô ta điên cuồng chất vấn trong khi sự nghẹn ngào sợ hãi trong cuống họng đã bán đứng xúc cảm của cô ta.
“Xót thật đấy! Nhìn đống giấy mà cô vừa xé kìa! Thật là không biết bảo vệ môi trường một chút nào.”
Diệp Liên Tuyết đỡ trán! Không ngờ là đến giờ phút này mà Phó Duật vẫn còn cợt nhả được.

Nhưng rất nhanh sau đấy, anh lại tiếp tục thay cô nói ra hết vấn đề.
“Muốn làm chuyện xấu nhưng lại không muốn ai có thể phát giác ra được.

Cô nghĩ cô đủ quyền lực để làm chuyện này sao? Cho rằng cô bị giật dây nhưng người sai ở đây là cô.

Nếu sợ bị phát hiện thì thà rằng ngay từ đầu đừng làm!”
“Nhưng nếu tôi không làm thì Bạch Ly sẽ khiến cho công ty của bố tôi phá sản mất!” - Nhậm Quyên bưng mặt khóc, cô ta dường như đã nhận ra sự sai trái rồi
“Chuyện người lớn sai chắc chắn có một ngày sẽ phải trả giá, cô vì một chuyện sai trái để làm ra một chuyện sai trái khác lớn hơn.

Có đáng hay không?”
Lúc này Nhậm Quyên đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Liên Tuyết và Phó Duật, nước mắt rơi hai hàng trên khuôn mặt tràn ngập sự hối lỗi.
“Thực sự xin lỗi! Là tôi đã sai rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK