• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỷ Thương quay về hình như còn sớm hơn so với dự định.
Phong Dã Thiệu đứng đấy như trời trồng, thực sự là chẳng biết phải nói gì nữa.

Theo như anh được biết thì phải vài tuần nữa Kỷ Thương mới quay về, vì lý do gì bây giờ đột ngột lại xuất hiện ở đây.
“Nhìn hai đứa kìa, định đứng đấy nhìn anh mãi à? Trời sắp tối rồi đấy!” - Kỷ Thương lên tiếng như thúc giục, đôi mắt nhìn Diệp Liên Tuyết và Phong Dã Thiệu vẫn nồng đậm ý cười.
Mà cái điệu cười quá quen thuộc này phải thật lâu rồi cả hai mới được nhìn thấy một lần nữa.
“Anh… sao anh về lại không cho ai biết?” - Phong Dã Thiệu tiếp lời, trong giọng nói của anh xen lẫn chút phức tạp cùng với bất ngờ từ nãy đến giờ vẫn chưa cách nào vơi bớt.
Ngược lại, Kỷ Thương chỉ cười, anh xoa xoa đầu Diệp Liên Tuyết hệt như ngày bé rồi lại vỗ vỗ vai Phong Dã Thiệu.
“Thế nên bây giờ mới bất ngờ thế này có đúng không? Cậu thì anh chẳng nói làm gì rồi bởi vì về sau chúng ta là đồng nghiệp.

Nhưng còn con bé này…” - Anh nhìn Diệp Liên Tuyết, hơi chau mày lại: “Không hiểu sao lại vạ rơi đầy mình như thế này cơ chứ?”
Hoá ra Kỷ Thương mặc dù suốt thời gian qua đều ở Ba Lan, đến tung tích cũng không để cho bất kì ai biết nhưng chuyện gì xảy ra đối với những người thân của mình anh đều biết hết tất cả.

Diệp Liên Tuyết cả một buổi chỉ biết im lặng đứng nhìn anh, thực sự cũng chẳng biết nói chuyện gì nữa.
Năm đấy đột nhiên Kỷ Thương bỏ đi chẳng nói với ai một tiếng, sư phụ vì chuyện này mà đóng cửa không khám bệnh mấy ngày liền.


Năm đấy Diệp Liên Tuyết chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đối với sự đột ngột rời đi của Kỷ Thương luôn cảm thấy thực sự giận anh.
Kỷ Thương là niềm tự hào của sư phụ, anh chưa bao giờ làm phật ý ông, cũng chưa bao giờ khiến cho sư phụ phải thôi tự hào.

Nhưng lần đấy anh chẳng nói chẳng rằng đột nhiên mất tích, không có cách nào diễn tả được lúc đấy sư phụ đã sốc đến mức nào.

Mà Diệp Liên Tuyết cũng chưa bao giờ nghĩ đến khi gặp lại Kỷ Thương, cô sẽ dùng bộ mặt gì.
Tất cả mọi người đối với chuyện của Kỷ Thương đều tồn tại trong lòng một sự tối kỵ, không thương, không ghét, chỉ có trách cứ cùng thắc mắc.
Năm đấy sư phụ vì anh buồn đến bao nhiêu, anh liệu có biết?
Diệp Liên Tuyết lách khỏi người Phong Dã Thiệu đi trước, cô sẽ không nói chuyện cùng với Kỷ Thương bởi vì bản thân chưa bao giờ chấp nhận được.

Hình ảnh sư phụ suy sụp vào năm đấy được dịp tái hiện lại trong đầu cô khiến cho cô không có cách nào tự tin đối diện được.
Kỷ Thương nhìn theo bóng lưng của Diệp Liên Tuyết, anh vội cụp mắt xuống, giấu đi một chút xíu sự mất mát vào sâu tận đáy mắt.
“Con bé này vẫn như thế nhỉ?” - Anh buột miệng nói.
Phong Dã Thiệu thở dài, trong lòng Diệp Liên Tuyết rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp tất nhiên anh sẽ không bao giờ tỏ tường hết.

Chỉ là anh cảm thấy thương cô, năm đấy lúc sư phụ suy sụp vì Kỷ Thương không từ mà biệt, Diệp Liên Tuyết là người duy nhất túc trực bên ông.

Đã lâu như vậy rồi, dường như sự trách cứ trong lòng cô vẫn chưa bao giờ thuyên giảm.
“Anh à… A Tuyết không phải tiếng một tiếng hai là có thể khuyên được nó đâu.” - Phong Dã Thiệu nặng nề nhìn Kỷ Thương, anh có trách cứ, có rất nhiều thắc mắc với người sư huynh này nhưng anh vẫn không thể giận được.

Nhất định anh cũng sẽ không bao giờ để bọn họ vì hiềm khích mà không nhận nhau.

Kỷ Thương chỉ cười, đôi mắt anh chất chứa thống khổ cùng vài ba thứ cảm xúc hỗn độn không rõ ràng: “Anh biết mà! Chỉ là không nghĩ nó vậy mà lại không nể mặt anh đến thế! Con bé này…!”
Có lẽ Kỷ Thương cũng biết được lý do Diệp Liên Tuyết thành ra như thế.

Phong Dã Thiệu định hỏi anh vì sao năm đấy lại không một lời từ biệt đã vội rời đi nhưng lại thôi.


Nếu như Kỷ Thương muốn nói, ắt một ngày anh sẽ nói ra.

Và người anh nên tìm đến để nói hết ra những sự tình mấy năm vừa qua không phải Phong Dã Thiệu hay Diệp Liên Tuyết mà là sư phụ.
Cả hai chia tay nhau khi Kỷ Thương phải đến gặp hội đồng còn Phong Dã Thiệu cũng bận rộn xử lý chuyện của Diệp Liên Tuyết.

Phong Dã Thiệu không nói với Kỷ Thương thêm bất cứ chuyện gì xảy ra liên quan đến các anh em bởi vì anh nghĩ rằng Kỷ Thương kiểu gì cũng sẽ biết hết tất cả.

Hai người hẹn nhau một hôm nào đấy gặp mặt rồi từ biệt, cảm xúc hỗn độn không rõ ràng.
Diệp Liên Tuyết ngồi vào xe của Phó Duật, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cả lồng ngực căng cứng như có thứ gì đấy chặn ngang để cho nghẹn lại.

Không ngờ là sẽ gặp lại ở tình cảnh như thế này, vào lúc chẳng một ai chuẩn bị gì cả, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng biết phải nói gì.
Cô biết rằng đột ngột rời đi mà chẳng nói lời nào như thế sẽ cực kì bất lịch sự, thế nhưng nếu ở lại, cô sợ rằng mình sẽ phải đối đầu với Kỷ Thương.
“Mọi chuyện tiến hành suôn sẻ chứ? Trông sắc mặt cô kém thật đấy! Bộ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?” - Phó Duật đem những biểu tình của Diệp Liên Tuyết thu hết vào trong mắt, anh cảm nhận được dường như ở Diệp Liên Tuyết có một sự ngột ngạt vô tình hiện hữu mà anh không biết đó là gì.
Diệp Liên Tuyết vội lắc đầu, mỉm cười với anh để cho rằng mọi thứ đều ổn cả.

Nhưng Phó Duật vẫn còn đang lăn tăn về sự lộn xộn trong ánh mắt cô.
“Chuyện từ phía Bạch Ly cô định sẽ làm cách nào đây?” - Anh hỏi, đem chuyện kia gạt sang một bên, tìm chủ đề khác để Diệp Liên Tuyết cảm thấy thoải mái hơn.
Bây giờ chứng cứ có đủ, muốn kết tội Bạch Ly lại càng dễ dàng.

Thế nhưng người đứng mũi chịu sào lại là Nhậm Quyên thế cho nên nếu chuyện này vỡ lẽ thì Bạch Ly cũng sẽ chẳng gặp mấy tổn hại.

Chỉ trách cô ta chọn đồng đội quá ngốc, còn lại mọi chuyện đều sắp xếp thật cao tay.
Từ cái tát chịu thay của cô người hầu Tô Nhiễm Nhiễm đến sự việc lần này của Nhậm Quyên, Bạch Ly đều là người đứng sau nhưng chưa một lần nào phải đích thân gánh hậu quả.

Cô ta là ngư ông đắc lợi, biết tìm cách để thoát tội thật tài tình.
“Có chứng cứ thì bắt cô ta nhận tội mà thôi! Nhưng chuyện này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta cả, thế nên tôi sẽ chỉ xem như là cho cô ta một bài học để cô ta an tĩnh lại là được.”
Phó Duật gật đầu tán đồng với ý kiến này, anh biết muốn làm gì được Bạch Ly không phải chuyện dễ dàng gì.

Cứ như thế này vẫn là tốt nhất rồi.
“Nhậm Quyên bị xử lý ra làm sao?”
“Tôi không rõ bởi vì đó là kết luận của hội đồng.

Tôi không truy cứu cô ấy, xem như đó là chút nhân từ cuối cùng rồi.”
Nhậm Quyên dù sao cũng là người bị hại, cô ấy chịu đứng ra trước hội đồng để nhận hết lỗi về mình âu cũng là biết ăn năn hối cải rồi.

Chuyện không truy cứu nữa, Phó Duật cũng đồng tình với Diệp Liên Tuyết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK