Nhạc sư huynh thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử.
Mấy chục người chạy tới, theo hướng bên dưới nhìn lại, liền thấy cố vô số động khẩu chi chít.
Tất cả đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Lại nói, không biết là do vô tình hay hữu ý, vị trí mà bọn họ đứng lúc trước rất khó nhìn thấy những động khẩu này do luôn có từng làn hàn khí trào lên, tạo thành những đám sương mờ ảo đem cảnh tượng che lập đi.
Chỉ có vị trí mà lúc này đám người đang đứng nhìn tới, mới có thể thấy được những động khẩu này như ẩn như hiện phía bên kia thành vực.
Nhạc sư huynh lúc này ho nhẹ, làm như vô tình suy tư:
“Nơi này cũng chỉ có những động khẩu này, ngoài ra không còn gì khác.
Nếu như vậy Đệ Tam Động Thiên chắc chắn chính là chỉ những động khẩu này.
Như vậy chẳng phải nói, ai tiến vào trước liền được lợi hay sao?”
“Cũng không hẳn, chưa biết chừng những động khẩu này chỉ là vô tình có ở đây, chân chính động thiên lại ở nơi khác thì sao?”
Vài người lên tiếng.
Nhạc sư huynh thấy vậy thì đang định nói thêm gì đó, đột nhiên một giọng nói già nua truyền tới:
“Còn đứng đó làm gì, mỗi một động khẩu kia đều dẫn tới một động phủ tu luyện của Đệ Tam Động Thiên.
Bên trong sẽ ngẫu nhiên có công pháp hoặc là tâm đắc tiền bối để lại.
Các ngươi mỗi người mau chọn cho mình một động khẩu tiến vào đi.
Trong một canh giờ nữa lão phu còn thấy ai đứng đó thì ta sẽ ném hắn ra ngoài.”
Giọng nói này như gần như xa, cực kỳ phiêu miễu khiến cả đám không biết người nói đang ở đâu.
Tuy nhiên, nội dung trong lời nói lại khiến bọn hắn thu liễm tâm tư, vội vàng nhao nhao tìm cho mình một động khẩu rồi nhún mình bay tới.
Từng đạo thân ảnh sau khi đi vào động khẩu, lập tức khiến cho động khẩu nhộn nhạo lên một chút rồi đem thân ảnh hoàn toàn dung nhập biến mất không thấy.
Có người đầu tiên thành công tiến vào, liền liên tục có người tiếp theo tranh thủ thời gian.
Tống Phong cùng Nhạc sư huynh cũng riêng phần mình chọn một động khẩu phi thân tiến vào.
Khi Tống Phong chuẩn bị tiến vào, đột nhiên ánh mắt hắn bị một động khẩu khác thu hút.
— QUẢNG CÁO —
Động khẩu này cực kỳ xảo diệu, bị một khối đá nhô ra bên trên, đem động khẩu này che khuất ở mặt dưới.
Nếu không phải vừa rồi Tống Phong vô tình liếc qua chắc chắn sẽ không thể phát hiện động khẩu này.
Tống Phong thân hình hơi chững lại, đạp lên thành vực mượn lực, soạt một tiếng liền tiến thẳng vào động khẩu kia.
Tống Phong vừa tiến vào động khẩu liền có cảm giác như mình đang lặn vào bên trong một hồ nước.
Cảm giác sền sệt bao phủ toàn thân.
Theo bản năng mở mắt ra, Tống Phong liền phát hiện nơi này ánh sáng nhu hòa, một mùi vị cổ kính theo chóp mũi truyền đến làm cho hắn có ngay cảm giác nơi này có lẽ rất lâu rồi chưa có người tiến vào.
Đi sâu vào mấy trăm thước, Tống Phong liền nhìn thấy ngoài một gian động phủ thì đã là đường cùng.
Động phủ này cực kỳ đơn giản, ngoài một giường đá để ngồi tu luyện thì không còn bất cứ vật gì khác.
Đi tới giường đá, đưa ngón tay thử sờ một chút, Tống Phong liền thấy có một lớp bụi mỏng bám lên.
“Xem ra nơi này quả thật rất lâu chưa có người tiến vào.”
Tống Phong đem đám bụi phủi phủi, cẩn thận đánh giá nơi này.
Đột nhiên, Tống Phong nhìn thấy trên vách tường có một hốc đá có hình dáng đặc biệt.
Tống Phong nhìn cái hốc này, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lật tay lấy ra một cái lệnh bài.
Chính là lệnh bài đệ tử Đạo Huyền Môn!
Cẩn thận đem lệnh bài áp vào hốc đá hết sức vừa vặn này, Tống Phong liền cảm giác động phủ thoáng có chút rung động.
“Ông~~”
Theo âm thanh truyền tới, toàn bộ động phủ dường như thức tỉnh.
Một quầng sáng lấy hốc đá làm trung tâm lập tức lan tỏa toàn bộ động phủ, đem bụi bặm quét sạch không còn sót lại chút gì.
— QUẢNG CÁO —
Mà Tống Phong thì thử cảm ứng một chút, liền phát hiện nồng độ linh khí đột nhiên ầm ầm tăng trưởng.
Chỉ trong chốc lát, độ nồng đậm của linh khí đã tăng tới một mức độ khiến Tống Phong trợn mắt há mồm.
Bất quá, Tống Phong cũng không có kinh ngạc quá lâu, nhớ lại thời gian bản thân tiến vào nơi này chỉ có một tháng.
Thế là điều chỉnh tâm tình, bắt đầu ngồi lên giường đá, nhắm mắt thổ nạp.
Quá trình tu luyện thổ nạp là một quá trình cực kỳ dài dòng buồn tẻ.
Nghe nói những lão quái vật tu vi cao thâm, mỗi lần đả tọa có thể lên tới vài chục năm hay thậm chí cả trăm năm cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm.
Bởi vậy mới có thuyết pháp nói rằng, ở trong tu tiên giới, nếu nói thứ gì không đáng tiền nhất, đó chính là thời gian.
Mỗi một tu sĩ, sau khi tiến giai một đại cảnh giới thì ngoài lực lượng tiến bộ về chất ra thì tuổi thọ cũng tăng lên cực kỳ dài.
Một tu sĩ Luyện Tinh Cảnh bình thường nếu cả đời ẩn nhẫn dưỡng sinh mà nói, thì sống hai ba trăm năm cũng là chuyện thường tình.
Mà một khi thành công tiến giai đến Luyện Khí Cảnh hay càng cao hơn nữa, thì tuổi thọ theo đó càng thêm kéo dài.
Tuổi thọ thật sự quá không đáng tiền! Chỉ cần tu luyện và tu luyện, vậy thì tuổi thọ liền liên tục tăng trưởng, không có giới hạn.
Nhưng nếu xét tới tận cùng, thứ đáng tiền nhất tu tiên giới, cũng liền chính là thời gian.
Cũng như đám người Tống Phong lúc này, thời gian lại trở nên vô cùng gấp gáp.
Nhất là khi tu luyện trong động thiên phúc địa như ở đây thì có cảm giác như thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng.
Bên trong động phủ, Tống Phong từ đầu đến cuối vẫn hai mắt khép hờ, gương mặt bình thản đả tọa thổ nạp.
Mà trên đỉnh đầu Tống Phong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy linh khí lúc này đã hình thành một vòng xoáy lấy đỉnh đầu của Tống Phong làm trung tâm, linh khí dường như hóa thành thực chất cuồn cuộn tiến vào trong đỉnh đầu hắn.
Tống Phong lúc này như bị một lớp sương mù bao lấy toàn thân, đưa tay không thấy năm ngón.
Đột nhiên, hai mắt Tống Phong chậm chạp nhúc nhích, hai lỗ mũi hắn đột nhiên khẽ hít.
— QUẢNG CÁO —
Lập tức, đám sương mù bao quanh liền ào ào nương theo lỗ mũi toàn bộ bị Tống Phong hít vào cơ thể.
Mà vòng xoáy trên đỉnh đầu hắn cũng chầm chậm tan rã, hòa tan trở lại vào trong không khí.
Tống Phong lúc này mới hoàn toàn mở mắt ra, há mồm phun ra một ngụm trọc khí.
Tống Phong cẩn thận cảm ứng linh lực bên trong cơ thể mình.
Lúc này, trong cơ thể của hắn đang có một hiện tượng kỳ lạ.
Mấy ngày trước, một bên đả tọa tu luyện, một bên Tống Phong cũng đem công pháp luyện thể 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】 có được từ Cổ Phong Trai ra chậm rãi tham ngộ.
Mà theo yếu quyết bên trong 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】có nói, tu luyện【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】có hai yêu cầu đối với hoàn cảnh tu luyện.
Một chính là tìm nơi có thiên địa linh khí nồng đậm, cân bằng đầy đủ ngũ hành.
Điều kiện này gần như cực kỳ khó được, cho nên phương pháp khả dĩ nhất chính là dùng đại lượng thiên tài địa bảo đến bù đắp.
Nguyên lý chính là dùng ngũ hành linh thạch để tạo thành lượng linh khí có ngũ hành cân bằng, từ đó người luyện 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】sẽ dùng nó để cọ rửa kinh mạch tiến hành tu luyện.
Phương pháp tu luyện của【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】cực kỳ khác thường.
Nếu như công pháp luyện thể bình thường, đều là đi theo trình tự từ ngoài vào trong, tức là Luyện da, luyện gân, luyện xương.
Đây là trình tự cơ bản thông thường.
Sau đó cao cấp hơn là luyện máu huyết và cuối cùng là cường hóa kinh mạch.
Thế nhưng 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】lại đi ngược lại con đường thông thường này.
Dùng ngũ hành thiên địa linh khí trước tiên dựng dục kinh mạch cứng cỏi rắn chắc, lại tôi luyện máu huyết, xương cốt rồi mới đến bên ngoài.
Mấy ngày qua, Tống Phong thử tu luyện theo pháp quyết của 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】dần dần đem linh lực nơi này hấp thu càng lúc càng thông thuận..
Danh Sách Chương: