• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trung niên mặt vàng sau khi nuốt Huyết Tử Đan, cơ thể đột nhiên đỏ lựng lên, cả người bốc lên tầng tầng nhiệt khí, cười dữ tợn.
Thậm chí ngay cả Nhất giai yêu thú Hắc Dịch Ngô Công cũng bị hắn nhai ngấu nghiến, trong mắt y không còn chút nhân tính nào mà tràn ngập điên cuồng.
Thanh niên mặc lục bào dường như biết mình không thể địch lại, chỉ chống cự trong chốc lát, dưới sự đau lòng Hắc Dịch Ngô Công mà đành nhận thua.
Mặc dù vậy, trung niên mặt vàng dường như không quan tâm đến việc thanh niên lục bào đã nhận thua, vẫn điên cuồng tấn công, thậm chí còn định lao đến đám đệ tử ngồi ngoài của Đạo Huyền Môn.
Cũng may một trưởng lão của Huyết Sát Tông nhanh chóng xuất thủ, đem gã chế trụ lại, đem trở về.
Trận đầu tiên, Đạo Huyền Môn thua!
Đạo Huyền Môn lúc này chẳng khác gì nhà dột còn gặp mưa rào, đã ít người còn bị thua trận đầu tiên, sĩ khí thoáng cái thấp đến cực điểm.
Trận thứ hai, trận thứ ba, Đạo Huyền Môn tiếp tục thua!
Trận thứ tư, trận thứ năm, trận thứ sáu, Đạo Huyền Môn liên thắng ba trận, sĩ khí thoáng cái phục hồi.
Phía trên đài, đám trưởng lão cũng âm thầm nới lỏng nắm tay đang siết chặt, nhẹ nhẹ thở ra một chút.
Trận thứ bảy, Đạo Huyền Môn lại tiếp tục thua! Hơn nữa đệ tử Đạo Huyền Môn còn là chiến tử ngay tại đương trường, bị tu sĩ Huyết Sát Tông tại chỗ một kiếm chém làm đôi.
Toàn bộ Đạo Huyền Môn trầm mặc.
Mặc dù bọn hắn sớm đã xác định tinh thần trước khi tham gia cuộc chiến này.


Hay nói xa hơn, một khi trở thành tu sĩ, bọn hắn đã xác định sinh tử bản thân thời khắc đều phải trải qua ma luyện thử thách.
Nhưng tận mắt chứng kiến lần lượt từng vị đồng môn ngã xuống, ai nấy đều vô cùng khó chịu.

Mà lại, Đạo Huyền Môn giờ phút này chỉ còn lại một người duy nhất.
Mười vị trí danh ngạch, đã mất hết quá nửa.

— QUẢNG CÁO —
Mà chưởng môn thắng bại chưa phân, ai cũng không biết kết quả lần này sẽ như thế nào.
Ánh mắt Tống Phong mặc dù bình tĩnh nhưng tận sâu khóe mắt lại có sát ý cùng tức giận tràn ra.
Bất quá, tức giận là ma quỷ.

Tống Phong biết trong một loại chiến đấu sinh tử đường tơ kẽ tóc này, có đôi khi một chút sai lầm sẽ trả giá bằng chính mạng sống của bản thân, cho nên lúc này hắn cố gắng đem trạng thái bản thân điều chỉnh tới mức ổn định nhất.
“Số “8” cùng số “13” chuẩn bị.”
Tống Phong nghe câu nói này, hít thở sâu một hơi, dưới ánh mắt của tất cả mọi người từ từ đi lên lôi đài.
Ở phía đối diện, một nữ tử dáng điệu mảnh mai mặc hồng y, khí chất có hơi yêu dị xuất hiện.

Nữ nhân này đi lên, Tống Phong trong mắt liền trầm trọng thêm mấy phần cảnh giác.

Nữ tử hồng y này là một trong số ít người Tống Phong không nhìn thấu trong số những người của Huyết Sát Tông lọt vào vòng cuối cùng.

Những vòng đấu trước đó, nữ tử hồng y này đều chiến thắng rất nhẹ nhõm, cho nên thực lực của nàng đến cùng như thế nào vẫn là một điều bí ẩn.
Mà nữ tử dường như biết đối thủ của mình là Tống Phong thì sắc mặt có một chút khinh thường.
Ngược lại với Tống Phong cực kỳ trọng thị đối phương, nữ tử này lại nhìn Tống Phong chỉ bằng nửa ánh mắt.

Theo nàng thấy, Tống Phong sở dĩ vào đến vòng này, căn bản là dùng phù lục để chiến thắng, đơn thuần là dùng tài vật để thủ thắng, có gì hơn người.
Mà nếu như gặp phải nàng, nếu Tống Phong còn sử dụng đấu pháp như những vòng trước đó, chắc chắn sẽ được nàng dạy cách làm người.
Hai người đối mặt nhau, ai cũng âm thầm đánh giá đối phương.

Ngay khi hiệu lệnh chiến đấu vang lên, Tống Phong trong mắt hiện lên vẻ lãnh khốc, hai tay mỗi bên cầm một xấp gần trăm tấm phù lục ném về phía trước, không chút khách khí quát: “Bạo!”
Nữ tử đối diện khóe miệng đang cười nhạt, thấy cảnh này thì hai mắt trợn to, còn chưa kịp nói gì liền bị vô tận hỏa lực bao phủ.


— QUẢNG CÁO —
Ngay cả lôi đài dưới tình huống này cũng bị rung lắc liên tục.
Tống Phong cũng bất chấp nàng ta có thể sống sót hay không, đem hơn năm mươi tấm linh phù dán lên trên người, đem bản thân biến thành một quả cầu ánh sáng hết sức bắt mắt rồi mạnh mẽ lao tới, bàn tay tựa như sét đánh bưng tay chém xuống.
Lập tức, vô tận kiếm khí bị hắn không tiếc linh lực thi triển ra, như vũ bão ầm ầm đem góc lôi đài mà nữ tử vừa đứng không chút khách khí liên tục chém xuống như muốn đem phần lôi đài này băm nát thành bụi cám.
Động tác của Tống Phong hết sức mau lẹ, tất cả dường như mây trôi nước chảy vô cùng kín kẽ nhịp nhàng, không cho nữ tử có bất cứ khoảng thời gian trống nào.
Thế nhưng, đột nhiên, ánh mắt Tống Phong thay đổi, từ phía sau lưng hắn đột nhiên có một đạo hàn quang đâm tới, trong tích tắc liền đâm vào hơn phân nửa số vòng phòng hộ có trên người Tống Phong.
Thân ảnh của nữ tử hồng y có chút chật vật hiện ra, trên tay còn cầm theo một thanh huyết sắc trường thương.

Vẻ mặt tức giận vì một kích thất bại.
Tống Phong cũng không xoay mặt lại, đem toàn bộ số phù lục công kích còn lại trong người hướng về phía sau kích hoạt, còn bản thân thì đạp chân lên mặt đất nhún người bay lên không trung, lòng bàn tay vỗ về phía hồng y nữ tử liên tục chém ra hơn mười đạo kiếm khí.
Hồng y nữ tử thấy vậy thì tức tối quát:
“Chút tài mọn.”
Nhưng sắc mặt lại không chút nào lãnh đạm, nhún người cố tình đem bản thân tránh thoáng phạm vi công kích của đám phù lục kia, vừa vung vẩy huyết sắc trường thương trong tay đem kiếm khí của Tống Phong mạnh mẽ ngăn trở.
Chỉ có điều kiếm khí này vô hình vô ảnh, nàng chỉ ngăn cảnh được tám đạo, còn hai đạo lần lượt đánh vào bả vai cùng một bên cánh tay của nàng, máu tươi ào ào chảy ra.
Nhưng ánh mắt Tống Phong không chút vui mừng, cũng không chờ cho nữ tử thở dốc, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười thần bí, bàn tay trái hất lên, tay phải chụp xuống.
Động tác này vừa xuất hiện, ánh mắt nữ tử đột nhiên co rút lại, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, quanh thân nàng trong chớp mắt hồng quang đại thịnh, một đạo hồng quang nhanh như chớp đem cơ thể nàng toàn bộ bao phủ.

Mà chung quanh nàng, theo bàn tay của Tống Phong chụp lại, liền có chín đạo hắc ảnh bóng mờ nhanh như chớp giật từ chín phương hướng khác nhau đâm tới.
— QUẢNG CÁO —
Chín đạo hắc ảnh này vị trí cực kỳ hiểm ác, đem không gian chung quanh nữ tử toàn bộ phong tỏa, trong tích tắc liền va chạm vào lớp hồng quang chung quanh nữ tử đâm vào.
“Ken két….” Từng đạo âm thanh chói tai vang lên.
Cũng không biết hồng quang này là gì tạo thành, vậy mà lại miễn cưỡng đem chín đạo hắc ảnh toàn bộ ngăn trở ở bên ngoài.
Bất quá, Tống Phong ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, đưa tay thay đổi pháp quyết liên tục.

Chỉ thấy chín đạo hắc ảnh dường như nhận được loại tín hiệu nào đó, bắt đầu điên cuồng xoay tròn, tựa như những mũi khoan muốn đem hồng quang khoan thủng.
Nữ tử bên trong thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt, vung tay tế ra một tiểu đỉnh màu hoàng kim.
Tiểu đỉnh này vừa ra, lập tức xoay tròn, kim quang từ trong bên tiểu đỉnh lập tức chậm rãi bao phủ toàn thân nữ tử.
Chín đạo hắc ảnh dường như gặp phải khắc tinh, không thể khoan vào sâu thêm dù chỉ một chút.
Bấy giờ, Tống Phong mới không cam lòng, phất tay đem chín đạo hắc ảnh này thu hồi, hóa thành chín thanh Hắc Xích Chủy bay lượn chung quanh hắn.
Mà nữ tử thấy bản thân được tiểu đỉnh bảo vệ, lúc này cũng thở nhẹ ra một hơi, đem hồng quang thu lại vào trong tay.
Hồng quang lúc này đã ảm đạm phai mờ, khi bay vào trong tay nữ tử liền hiện rõ nguyên hình là một chiếc khăn hồng đã bị xuyên thủng như một cái tổ ong.
Nữ tử đau lòng đem khăn hồng thu hồi, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về Tống Phong cách đó không xa, đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên, sắc mặt nàng đại biến hét lên thất thanh:
“Không!!!…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK