Edit: BRANDY
Giờ phút này Lệ Khôn đem hết mặt mũi, tiết tháo ném xuống, sợ hãi níu lấy tay cô. Cô gái này đúng là người lòng dạ sắt đá nhất anh từng gặp: nói đi là đi.
Nghênh Thần không nhúc nhích, chờ anh bình ổn cảm xúc mới nói: “Anh buông ra đã. Lệ Khôn, lúc này, chúng ta cần suy nghĩ tỉnh táo và lý trí.”
“Con mẹ nó, đây là dáng vẻ tỉnh táo của em sao?” Lệ Khôn kiềm chế nước mắt: “Anh làm được, anh cũng có thể thỏa hiệp, Nghênh Thần, anh sẽ cố hết sức, anh nhất định sẽ tận lực.”
Nghênh Thần nhắm mắt lại, những thứ cảm xúc phức tạp đang thi nhau nhộn nhạo trong lòng. Không cô phải cứng rắn, Nghênh Thần tự nhủ, bình tĩnh nói: “Em cũng đã tận lực.”
Lệ Khôn buông cô ra, ở trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt, “Người nhà em không đồng ý phải không?”
Nghênh Thần lắc đầu.
Lệ Khôn tức giận hét lên: “Mẹ nó, vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Nghênh Thần: “Hai chúng ta ở bên nhau, thái độ người nhà anh như thế nào, em không cần nói nữa? Những người đó dùng ánh mắt gì để nhìn em? Một kẻ lừa đảo, dối trá, một đứa con gái thấp kém, ti tiện, mãi mãi trong mắt họ chỉ có sự kinh thường, mãi mãi mỗi lời nói ra của họ toàn là trêu ngươi, châm chọc. Dù em có cố gắng thế nào đi nữa, thì có thể thắng được định kiến sao?”
Lệ Khôn: “Em không muốn gặp bọn họ, không muốn giao thiệp với họ, anh sẽ có cách khiến họ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em. Nghênh Thần chúng ta sẽ ở riêng, ra nước ngoài sinh sống, chúng ta sống cuộc sống của hai ta, không liên quan gì đến họ, không được sao? Còn về phần “dùng ánh mắt gì nhìn em?”
Anh cười lạnh: “Người có tư cách đó, trừ anh ra thì còn người khác sao?”
Nghênh Thần vẫn trầm mặc không nói gì.
Lệ Khôn bị phản ứng này của cô làm nóng ruột, trong cơn thịnh nộ, anh không biết phải cư xử mềm mỏng như thế nào, đành lấy cách tra khảo phạm nhân bình thường để khích cô.
“Em như thế này là đang khiếp sợ? Em muốn trốn tránh? Em không dám đối mặt? Anh còn một bụng ủy khuất đây này! Anh vì em mà cùng người nhà náo đến long trời lở đất, chỉ vì một câu nguyện ý của em. Chỉ cần em nguyện ý, anh cũng nguyện ý, nguyện ý cho em tất cả, cả mạng sống này cũng không tiếc! Nhưng em nhìn mình xem! Giờ những điều em nói, em thấy đáng sao, em thấy xứng đáng với anh, với chúng ta sao? Anh đối với em là gì? Là nhân viên của em, em gọi đến là đến, đuổi đi là đi à?”
Oán hận trong lòng Lệ Khôn cứ thế phát tiết ra ngoài, sau đó cả hai cùng im lặng, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Tất cả cảm xúc bí bách xông thẳng lên đầu, thiêu đốt tia lí tí cuối cùng của anh, sau khi định thần lại, Lệ Khôn mới bình tâm nhìn vào đáy mắt cô gái trước mặt. Nghênh Thần lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt bị cô ghìm lại, con ngươi lấp loáng ánh nước, nhưng vẫn kiên cường không chịu rơi lệ. Anh ngẩn người.
Nghênh Thần vẫn đứng đó, bờ môi vì kìm nén cảm xúc mà trắng bệnh.
Lên Khôn đau lòng, lập tức không thể cứng miệng được nữa, hạ giọng an ủi cô: “Thần nhi, hai chúng ta đừng căng thẳng với nhau, được không?”
Anh đưa tay muốn ôm cô gái của mình vào lòng.
Nghênh Thần né người sang một bên tránh vòng tay của anh.
Cánh tay anh dừng giữa không trung, bầu không khí quanh hai người bỗng trở nên khó xử.
Nghênh Thần ôn tồn nói: “Anh đi đi.”
Ba chữ này, triệt để đánh tan đường lui cuối cùng của Lệ Khôn.
“Nghênh Thần, em suy nghĩ kĩ lại rồi hãy nói.”
“Anh đi đi.”
“...”
“Em không muốn gặp anh lúc này.”
Đến khi cánh cửa nặng nề vang lên một tiếng “Bịch”, Nghênh Thần vẫn duy trì trạng thái đứng yên, mắt vô thần nhìn về một hướng. Trong phòng tiếng đồng hồ quả lắc vang lên như đục lên màng nhĩ của cô. Nghênh Thần hoàn hồn, xoay người, nhưng chân cô tê đi, cả người vô lực ngã rầm xuống mặt đất. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn, trong đồ cô lúc này chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh ở cục cảnh sát, chiều nay.
“Từ khi đảm nhiệm vị trí này đến nay, cô có nhận quà biếu, quà hối lộ hay không?”
“Tôi không.”
“Suy nghĩ kĩ lại đi,”
“Chưa bao giờ.”
“Nhưng theo manh mối chúng tôi thu được, vụ việc ở mỏ Phúc Vũ Câu cô có liên đới, bằng chứng chỉ ra lúc cô làm việc cùng Trương Hữu Đức, hai người đã có những trao đổi ngoài công việc. Khẩu cung mới nhất của hắn cũng khai rõ, giai đoạn trước khi đấu thầu hạng mục kia, hắn đã gửi cho cô lễ vật”
“...”
“Trong khẩu cung của Trương Hữu Đức ghi, khi bắt đầu khai thác mỏ vàng tư nhân đó đã phát hiện không có tài nguyên, nhưng trong quá trình làm việc, người phụ trách, cũng chính là cô đã ám chỉ về việc nhận hối lộ. Việc này nếu đưa ra phúc thẩm, chắc chắn sẽ lộ ra nhiều việc không hay ho cho lắm đâu.”
“Tôi không có ý kiến. Đúng là tôi có đề cập đến vấn đề đó, nhưng tất cả những điều chúng tôi trao đổi trong quá trình làm việc đều căn cứ trên giấy tờ và hợp đồng hợp pháp, còn về công văn xác minh thì cần thêm minh chứng. Tôi có nói với anh ta, nếu như thế thì không có vấn đề gì, nhưng nên trưng cầu ý kiến của luật sư.”
“Anh ta không đưa quà biếu ngoài gì cho cô?”
“Không có.”
Nghênh Thần kiên quyết phủ định.
Vị cảnh sát kia nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên ghi chép: “Đợi phúc thẩm.”
Kỳ thật, trong lòng Nghênh Thần sớm đã có dự cảm không tốt, nhưng không ngờ tới sự việc đó lại trở thành một tai họa như ngày hôm nay.
Trước khi đi, nhân viên điều tra nhàn nhạt nói: “Những ngày tiếp theo, có thể chúng tôi sẽ mời cô phối hợp điều tra cùng, vì vậy mong cô hãy ở lại nhà và chờ liên lạc từ phía cảnh sát.”
Nói đến đây, Nghênh Thần đã hiểu được bảy, tám phần.
Vì bên hầm mỏ xử lý không công chính chuyện này, cô lại cùng chủ tịch trở mặt, Hứa Vỹ Thành con cáo già lão luyện, gian trá này, không chỉ là một kẻ làm ăn khôn khéo kín kẽ, không những mối quan hệ trong ngành rộng mà cả những lĩnh vực khác ông ta cũng quen biết không ít, tính kế kẻ nào, kẻ đó chỉ có chết mất xác. Đúng là cô đã quá chủ quan.
Nghênh Thần đơn thương độc mã dấn thân vào vòng xoáy nghiệt ngã này. Người bảo cô cố chấp cũng được, bảo cô ngốc nghếch cũng được. Đúng trong mắt người ngoài cô là một kẻ chấp niệm quá sâu, thật ra chính bản thân cô cũng hoài nghi có phải mình quá cứng đầu, là một kẻ không sợ chết, cứ thế phăm phăm lao vào cái chốn phức tạp này để rồi bầm dập không thể thoát ra.
Nhưng lại nghĩ đến, hiện tại mình đang là chỗ dựa của bao người, giờ nếu cô ngã xuống thì bọn họ, người thân của họ, những người coi họ là trụ cột phải làm sao. Cô nhất định phải chiến đấu đến cùng, không những không chết mà còn khiến kẻ độc ác kia đền tội. Đúng nhất định không được chịu thua.
Lần đó là lần cuối cùng cô và Hứa Vỹ Thành nói chuyện. Ông ta thậm chí còn trực tiếp ngả bài, lên tiếng cảnh cáo cô.
Nghênh Thần cực kì bình tĩnh ứng đối, châm chọc nói: “Hứa chủ tịch, ông chủ mỏ vàng này hẳn cho ngài không ít lợi ích.”
Mới đầu, Nghênh Thần còn cho rằng Hứa Vỹ Thành che giấu quan hệ cá nhân, có dây mơ rễ má mập mờ với trưởng phòng pháp chế, muốn bao che cho cô ta. Nhưng về sau, tất cả các dấu hiệu đều khiến cô ý thức được, đó vốn chẳng phải mối quan hệ ân tình gì mà chỉ là sự lợi dụng và trao đổi lợi ích đôi bên.
Một câu bùng nổ căng thẳng, Hứa Vỹ Thanh chỉ thẳng vào mặt cô nói: “Được, cô nghĩ rằng có thể đối nghịch với tôi, chúng ta cùng chống mắt lên xem.”
Xế chiều hôm đó, Nghênh Thần lập tức nhận được thông tri của cục cảnh sát, đồng thời bị tình nghi liên quan do khẩu cung mới nhất của Trương Hữu Đức cung cấp.
Toàn thân Nghênh Thần nổi da gà, về đến nhà thì gặp Lệ Khôn.
Anh cao hứng bừng bừng, vui vẻ nói với cô: “Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, sắp tới anh sẽ được thăng chức.”
Trong đáy mắt anh là niềm háo hức, vui mừng. Sự nghiệp thăng tiến, ước mơ càng ngày càng gần tầm tay, anh tất nhiên rất hạnh phúc. Tương lai của người đàn ông cô yêu hẳn còn hơn thế nữa, Nghênh Thần không do dự lựa chọn. Cô không thể hại anh thêm lần nữa được.
Nghĩ đến đây tim cô đau thắt, Nghênh Thần vô lực nằm trên sàn nhà, cười khổ.
Số mệnh trêu ngươi, giữa anh và cô luôn có trở ngại, xảy ra vào đúng lúc sắp nắm lấy tay nhau. Thời trẻ, do soi sót ngẫu nhiên của gia đình cô, Lê Khôn mất mẹ, khiến tình yêu của hai người nảy sinh thêm chữ hận, hai gia đình trở mặt thành thù.
Sự áy náy năm đó không phải nói quên là có thể quên được.
Nó giống như những đốm lửa nhỏ, âm ỉ cháy trong lòng Nghênh Thần. Cô luôn nghĩ, nếu cuộc sống cứ như vậy êm đềm trôi qua, cô bên anh, anh nắm tay cô, họ sẽ sống thật tốt, Nghênh Thần nguyện dùng cả đời này yêu anh, chăm sóc anh, bù đắp cho anh.
Nếu có bất trắc gì xảy ra, cô cũng thề, nhất định sẽ bảo hộ anh chu toàn, không để bất kì điều xấu xa nào chạm được vào người đàn ông này.
Nhưng… khó quá… Tương lai có anh và cô… quả thật khó quá.
Nghênh Thần cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền đất lạnh lẽo, cô không khóc. Chỉ kiên cường chống tay lên ghế so pha đứng lên, mặt cô trắng bệch, khuôn mặt thẫn thờ. Cô cố bình tâm lại, lấy dây cột buộc lại mái tóc, sau đó khập khiễng đi vào phòng ngủ chuẩn bị tài liệu.
-----------
Sắp sang xuân, dù mới là cuối đông, nhưng những những mầm cây âm thầm xuất hiện khiến người ta có cảm giác xuân đang gõ cửa từng nhà.
Trên con phố shopping, những con ma - nơ - canh đã được thay các sét quần áo trong bộ sưu tập mùa xuân. Ngẫu nhiên vào những ngày trời nắng đẹp, còn có thể thấy các cô gái trẻ thích chưng diện mặc những chiếc váy ngắn màu sắc tươi sáng, nhìn cừa diễm lệ vừa hoạt bát, đáng yêu.
Thủ tục thăng chức của Lệ Khôn sắp hoàn thành, sau kì nghỉ anh sẽ về đội mới để huấn luyện và giao lưu với các đồng đội hợp tác trong tương lai. Tất cả đều trôi chảy, êm đềm, Lệ Khôn vẫn là Lê khôn, người đàn ông trầm ổn, kiệt xuất.
Đến ngày thứ hai của kì nghỉ, Lâm Đức phát hiện, Lệ Khôn chủ động xin đi làm nhiệm vụ, chịu trách nhiệm dẫn đội lục quân đi bảo vệ dàn lãnh đạo cấp cao.
“Tại sao tự nhiên lại muốn tăng ca?” Lâm Đức ngạc nhiên hỏi, “Bình thường anh hận không thể xin nghỉ mấy ngày về thăm chị Thần cơ mà.”
Nghe xong tên của ai đó, Lê Khôn lập tức cứng đờ, đôi mắt trống rỗng, không nói một lời.
“A, nói đến mới nhớ, dạo này không thấy chị Thần.” Lâm Đức không để ý đến biểu hiện khác thường của anh, vẫn thao thao bất tuyệt lải nhải.
“Cho đi qua chút.” Lệ Khôn kiểm kê xong tài liệu, thái độ lạnh nhạt nói.
Bộ dạng anh vốn lạnh lùng, trầm tĩnh, lại thêm thái độ dửng dưng này quả thật có hiệu quả khiến người đối diện câm nín trong một nốt nhạc.
Lâm Đức vốn muốn bông đùa với anh một chút, ai ngờ, phản ứng của Lê băng giá lại không như anh tưởng tưởng, bản thân bỗng cảm thấy hôm nay mình đùa sai thời điểm rồi. Anh ta nhanh trí ngậm miệng lại.
Buổi chiều, Lệ Khôn đi báo cáo công tác chuẩn bị đón tiếp đoàn. Trước giờ anh làm việc đều rất ổn thỏa kĩ càng, Tham mưu trưởng năm nay vừa qua tuổi 50, đối với cấp dưới đắc lực này coi trọng có thừa, dành không ít quan tâm cho anh.
“Chậm nhất thứ hai, quyết định thăng chức của cậu sẽ về đến đơn vị. Hiện tại còn chờ đánh giá về quan hệ và gia đình nữa thôi. Không có vấn đề gì chứ?”
Lê Khôn đứng nghiêm, chào theo kiểu quân nhân: “Ngũ hảo gia đình (1), căn chính miêu hồng."
Tham mưu trưởng - Trường Lạc vui vẻ nhìn anh, bắt đầu bộ dạng trưởng bối nhìn đứa trẻ mình yêu thích, bắt đầu lân la nói chuyện phiếm: “Đúng rồi? Khi nào thì cậu kết hôn?”
Cánh tay chào của Lê Khôn bỗng chốc cứng lại, sau đó chậm rãi rủ xuống.
“Cảnh tỉnh cậu một chút, nếu có ý định tổ chức hôn lễ thì sớm làm tờ trình xin nghỉ đi, chỉ cần cậu nộp lên, tôi lập tức phê duyệt.” Tham mưu trưởng hảo tâm nhắc nhở.
Lệ Khôn không cười, một mặt nghiêm túc đưa tay lên giữ nguyên tư thế báo cáo cấp trên: “Báo cáo, không cưới!”
Tham mưu trưởng đang bình tĩnh nâng chén trà lên uống, nghe xong xém chút phun nước trà ra ngoài. Ông vội vàng đặt chén xuống bàn, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Sao lại không cưới nữa?”
“Bị đá rồi!” giọng của Lê khôn bỗng đè xuống thấp, từng từ đượm vẻ chua xót.
Việc tư của cấp dưới ông không tiện hỏi thăm vì vậy đành đánh lạc hướng câu chuyện, giả bộ gật gù nói, “Ừ về việc kia, mấy ngày tớ cậu cứ ở trong đơn vị, thông tri đến, tôi sẽ liên lạc ngay với cậu.”
Lê Khôn: “Vâng! Tôi không đi đâu, lúc nào ngài cũng có thể gọi tôi.”
Ngày đêm bận rộn mới không suy nghĩ đến chuyện khác.
Thứ bảy, viện trưởng lục quân đến thăm, chủ yếu là để học tập giao lưu, cũng như quan sát cách huấn luyện của đội đặc nhiệm. Lý Bích Sơn vẫn đang trong quá trình hồi sức ở bệnh viện, cho nên tất cả công việc đều do Lê Khôn ra mặt giải quyết.
Lễ nghi chào mừng, tổ chức huấn luyện, lên giáo án giảng dạy, mỗi khâu, mỗi quá trình anh đều hoàn thành tỉ mỉ, chu đáo.
Đi cùng đội đến, có một người trong ban tuyên truyền, tên Lý Minh Nguyệt. Người cũng như tên, sáng sủa, hào phóng. Hai ngày tổ chức sự kiện, cô cùng anh hợp tác làm việc đâu ra đấy, phối hợp cũng rất ăn ý.
Kết thúc chuyến công tác, cô gái kia còn vô cùng chủ động để lại số liên lạc, đồng thời hào sảng bắt tay anh nói: “Lệ đội trưởng, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội được theo anh học tập nhiều hơn.”
Màn thể hiện bạo gan này còn ngay trước mắt tất cả ban lãnh đạo.
Nữ quân nhân xưa nay là thế: Thoải mái, thẳng thắn bày tỏ sự mến mộ.
Lệ Khôn mặt không đổi sắc, rút điện thoại ra lịch sự lưu vào, sau đó nghiêm túc trả lời: “Số điện thoại của tôi là…”
“Không cần.” Lý Minh Nguyệt tự tin giương cằm, “Sớm đã tra được rồi.”
Chuyện này xảy ra, người cao hứng nhất là Lâm Đức. Về đến kí túc xá, cậu ta mặt mày hớn hở chặn đường Lê Khôn: “Hành động của anh hôm nay là có ý gì đây?”
“Ý gì?”
“Công khai lưu số của cán bộ nữ bên trường lục quân?” Lâm Đức không khách khí nhắc nhở: “Chuyện này mà để chị Thần biết, chị ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Cơn nóng nảy bốc thẳng lên đầu Lệ Khôn, anh trầm giọng quát: “Con mẹ nó, cậu bớt ra mặt thay cô ấy đi.”
Lâm Đức không dựng bị gắt, mặt đỏ tía tai, trừng ngược lại đối phương: “Ra mặt thì sao? Anh làm sai còn không cho người khác nói phải trái.”
“Sai? Là ai sai chứ?” Câu này thật sự đã chạm đến vảy ngược của Lê Khôn, anh bực mình gắt lên: “Lão tử chia tay với cô ấy rồi.”
Lâm Đức lập tức im lặng, miệng vẫn há to như thể chuẩn bị cãi một tràng nhưng lại bị câu nói không ngờ này chặn họng, mãi mới phản ứng kịp: “A. A?”
“Đừng hỏi.” Lệ Khôn cười lạnh một tiếng, “Chị Thần của cậu, tính tình đại tiểu thư cao ngạo đỏng đảnh. Vốn chưa bao giờ để ý đến cái gọi là chân tình, ngẫu nhiên gặp được tôi, bèn muốn thử mị lực của cô ấy. Khảo nghiệm xong cảm thấy không còn thú vị nữa, thản nhiên bỏ lại một câu: không muốn chịu khổ cùng tôi. Không muốn kết hôn. Không muốn ở bên tôi nữa _ hừ! Tôi thèm vào! Yêu hay không yêu một lời nói rõ ràng là xong. Rốt cuộc cũng chỉ vì đã hết tình cảm.”
Đến nay, nhớ lại đêm hôm đó, nhớ lại những lời Nghênh Thần nói, tim anh vẫn còn đau như dao cắt. Với anh, cô ấy quan trọng như vậy, anh nâng niu cất cô vào tận chỗ mềm yếu nhất trong tim mình. Chỉ cần cô nhẹ nhàng cứa vào cũng khiến nó ứa máu.
Thật lâu sau, Lâm Đức mới thấp giọng nói: “... Chị ấy không phải người như vậy!”
Những cảm xúc đè nén lại khiến đầu Lê Khôn như muốn vỡ tung, xém chút anh đã thốt lên: “Cô ấy chính là người như thế.”
Nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại theo bản năng bị nuốt xuống. Đến cùng dù lí trí anh có chỉ trích cô ra sao, thì trái tim anh vẫn không nỡ để nó tổn thương cô.
“Được rồi.” Lệ Khôn quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng: “Chỉ là cô ấy… không còn yêu nữa.”
Ngày hôm sau, thông tri thăng chức cuối cùng cũng được gửi về đơn vị. Mọi thủ tục, giấy tờ đề viên mãn. Lệ Khôn mấy năm nay đạt vô số chiến công, trải qua khảo sát và lọc hồ sơ nghiêm ngặt từ các cấp, được hội đồng xét duyệt đông đảo tán thành thăng chức.
Bộ máy nhà nước cần những người có tố chất xuất sắc và kinh nghiệm thực tế phong phú như anh.
Văn kiện nhậm chức của Đảng gửi xuống, tất cả đồng đội đều tâm phục khẩu phục, chân thành chúc mừng anh. Ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng gọi điện thoại tới chia vui: “Lệ đội trưởng, à không giờ anh đã là Ủy viên thường vụ chính thức rồi, về sau chúng ta sẽ có càng nhiều cơ hội làm việc cùng nhau hơn, chúc mừng anh.”
Cả đơn vị không khí náo nhiệt, ai ai cũng vui mừng.
Lệ Khôn trước mặt người khác biểu hiện rất cao hứng, nhưng mỗi khi ở một mình anh lại cảm thấy trống rỗng.
Tin nhắn WECHAT dồn dập kêu tinh tinh, điện thoại mừng liên tiếp gọi đến. Nào Lệ Mẫn Vân, Lý Hâm Uyển, bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo, thậm chí còn có dì Từ…. nhưng hết người này, người khác đến rồi đi, mà người anh chờ mãi không đến.
Lệ Khôn hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đại khái ánh nắng quá chói mắt khiến anh khó chịu nhắm mắt lại.
Năm nay hơi khác các năm khác, họp biểu dương sẽ kết hợp cùng lễ chúc mừng cho những người được thăng chức và bổ nhiệm mới.
Họp biểu dương trước nay đều được coi trọng, phàm là đã có quân hàm đều sẽ tham gia. Tổ trang trí đã bố trí công việc trang hoàng, chuẩn bị ở lễ đường lớn nhất quân đội trước hai ngày để không xảy ra sơ sót nào.
Tuy đã giản lược hết các nghi lễ rườm rà, nhưng vẫn phải giữ được tính trang trọng phóng khoáng.
Đêm trước cuộc họp biểu dương. Thôi Tĩnh Thục cẩn thận chuẩn bị quân trang cho Nghênh Nghĩa Chương, áo sơ mi được bà tỉ mỉ là qua, các huân huy chương của ông bà cũng lau kĩ càng lại hai lần, sắp ngay ngắn trên mặt bàn.
Thôi Tĩnh Thục là người cẩn trọng, bà dặn đi dặn lại chồng: “Ngày mai ông đừng khẩn trương, lên đài phát biểu cứ bình tĩnh là ổn.”
“Bà nó thật là, đời này của tôi lên đài phát biểu còn ít hay sao mà vẫn phải dặn dò.” Nghênh Nghĩa Chương nửa nằm nửa ngồi trên giường, thảnh thơi đọc sách.
Một lát sau, ông bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống, dường như có điều suy nghĩ: “Vị trí còn thiếu của quân khu, haizzz, nếu không phải lão Lệ sinh bệnh thì luận năng lực, lí lịch nên là của cậu ta.”
Thôi Tĩnh Thục buồn bã cảm khái: “Khi ấy, nếu biết được đại ca định hành động thế, chúng ta đã khuyên can.”
“Hồ đồ, thật sự là quá hồ đồ.” Nghênh Nghĩa Chương thở dài, nói đến đây, khó tránh khỏi một tiếng thở dài, “Chuyện năm đó, người chịu khổ nhất, thật ra chính là lũ trẻ.”
“Được rồi, quá khứ vẫn mãi là quá khứ, giờ có nuối tiếc cũng vô dụng, hiện tại chỉ mong không tổn thương hòa khí hai nhà.” Thôi Tĩnh Thục đem quần áo đã là phẳng treo vào tủ, chợt nói: “Thần Thần đã lâu không về nhà, ngày mai ông gọi nó về ăn cơm nhé.”
Nghênh Nghĩa Chương gật gật đầu: “Một cô gái trẻ mà suốt ngày chỉ bù đầu kiếm tiền, còn chẳng thèm đoái hoài đến bố mẹ. Ngày mai bà chuẩn bị cơm tối, làm nhiều thêm vài món, còn lại cứ giao cho tôi.”
Thôi Tĩnh Thục nghe trong lời ông có ý tứ khác, hỏi lại: “Ông định làm gì?”
“Ừ.” Nghênh Nghĩa Chương cười, “Ngày mai Lê Khôn cũng đến lễ tuyên duyên, tôi sẽ bảo thằng bé, à không tôi mời thằng bé về nhà mình làm khách.”
Thôi Tĩnh Thục mỉm cười: “Làm khách, chứ không phải làm rể?”
Nghênh Nghĩa Chương quạu mặt lại, giả bộ nghiêm túc: “Con rể cái gì mà con rể, muốn làm con rể Nghênh gia cũng phải là nó mở miệng xin trước.”
Đáy mắt Thôi Tĩnh Thục nhìn người bạn già của mình đầy yêu thương, thấu hiểu, “Được, được theo ông tất.”
-------------------
Ngày kế tiếp chính là đại lễ tuyên dương.
Toàn thể quân nhân, chuyên viên khoác trên mình bộ quân phục có mặt tại sảnh đường, bầu không khí trang nghiêm bao trùm cả không gian đến cả lão Lý đang ngồi xe lăn cũng có mặt.
Trước khi đại lễ diễn ra, Lệ Khôn như bị ma xui quỷ khiến gửi tin nhắn cho toàn bộ danh sách bạn bè trong Wechat thời gian địa điểm diễn ra lễ tuyên dương, chỉ còn kém nước nhắn tin cho từng người nói: “ĐẾN ĐÂY XEM TÔI ĐI.”
Anh biết Nghênh Thần sẽ biết được thông báo này.
Cô ấy không có khả năng không thấy được. Nhưng đến tận khi lễ khai mạc diễn ra, người anh đợi vẫn không đến.
Trong lòng anh trống trải, loại cô đơn và mất mát này lớn đến nỗi, dù trong không khí tưng bừng của ngày lễ, dù được bao quanh bởi lời chúc tụng chân thành của tất cả mọi người, dù nhận được những lời khen tặng của cấp trên, của cơ quan trung ương cũng không thể khỏa lấp được.
Nghênh Nghĩa Chương đứng ở đầu khác của hội trường, điều này là tất nhiên vì ông là lãnh đạo cấp cao, vì vậy ngồi ở một khu riêng, chỉ dành để giao thiệp với các quan chức có phẩm hàm lớn, căn bản các quân nhân và chuyên viên bên dưới sẽ không tự ý đi đến khu vực này.
Sau đó, Nghênh Nghĩa Chương cố ý đánh tiếng với nhân viên cảnh vệ gọi Lệ Khôn tới. Ở trước mặt các vị lãnh đạo khác, ông cứ thế chủ động giới thiệu anh.
Nhiều người ngưỡng mộ quan hệ của Lệ Khôn với Nghênh Nghĩa Chương. Cảm thấy đúng là cuộc đời mỹ mãn: Trẻ tuổi, tài cao, lại được lãnh đạo để ý cất nhắc.
Giờ nghỉ giữa buổi lễ khá ngắn. Nhân cơ hội chỉ có hai người, Nghênh Nghĩa Chương chợt nói: “Cậu không nên suy nghĩ nhiều. Lý do thứ nhất, tôi cảm thấy cậu là một nhân tài. Thứ hai, tôi thật lòng muốn con gái mình sau này sống hạnh phúc.”
Cả hai người nhất thời im lặng.
Nghênh Nghĩa Chương sau khi nói xong, dừng lại một chút mới chậm rãi bổ sung: “Trong tim tôi vẫn luôn day dứt, cảm thấy hổ thẹn với Lệ gia.”
Bốn chữ cuối cùng nói xong, Lệ Khôn không đáp, chỉ yên lặng nhìn xuống nền đá. Móng tay anh gắt gao cắm vào lòng bàn tay. Phải bình tĩnh - Anh thầm nhủ. Cuối cùng anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của vị trưởng bối trước mặt, câu “ ___ cháu đã chia tay với Nghênh Thần rồi.” thế nào cũng không thể bật ra cổ họng nổi.
Nghênh Nghĩa Chương khoát tay: “Đi đi, đi làm việc của cậu đi thôi.”
Anh xoay người, theo sau hai người cảnh vệ đi về sảnh trung tâm. Trước khi đi bỗng nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói nghe như dưng dửng nhưng rất hàm xúc: “Buổi tối, qua nhà tôi ăn bữa cơm, tối nay tôi gọi Nghênh Thần về.”
Vừa nói xong, một vị trợ lý vội vã từ hội trường chạy về phía Nghênh Nghĩa Chương. Ông bước rất nhanh, đôi mày cau lại thể hiện rõ sự lo lắng: “Thủ Trưởng!”
Nghênh Nghĩa Chương thần sắc ngưng trọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Đối phương lúc này mới đứng vững, đánh mắt qua Lệ Khôn, muốn nói lại thôi.
“Nói đi. Không sao!” Nghênh Nghĩa Thần ra lệnh.
“Tôi nhận được tin, là…”
“Có gì nói thẳng ra, đừng ấp a ấp úng nữa.” Nghênh Nghĩa Chương sẵng giọng.
“Thủ trưởng, anh phải hết sức bình tĩnh.” Ông lo lắng nói: “Là Nghênh tiểu thư, cô ấy xảy ra chuyện rồi.”
Lệ Khôn đang cúi đầu đi ra, nghe thấy cái tên này liền lập tức quay đầu lại.
Nghênh Nghĩa Chương hoảng hốt, giọng điệu đã không thể trầm ổn được nữa: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sang nay 8 giờ tiểu thư bị cục cảnh sát thành phố gọi lên tra hỏi, một giờ trước đã chuyển hồ sơ đến cơ quan công tố rồi.”
Lời này vừa nói ra, máu huyết của Nghênh Nghĩa Chương giường như bị đông cứng lại, ông giơ tay lên che ngực, người đứng không vững. Nhân viên cảnh vệ phải lao lên, cấp tốc đỡ lấy ông.
Tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng thúc giục gọi xe cấp cứu… giờ phút này mọi âm thanh ồn ào trở nên hư ảo. Bên tai Lệ Khôn chỉ còn những tiếng ong ong mơ hồ.
------------------
8 giờ tối cùng ngày.
Chuyến bay FM8569 đáp xuống sân bay Thượng Hải sau hai giờ bay.
Một người đàn ông khoác áo nhung đen bước xuống sân bay với một chiếc cặp tài liệu đơn giản, vội vàng đi ra ngoài, đến cả vali hành lý cũng không kịp lấy.
Vừa đến cổng sân bay đã có tài xế đợi sẵn. Toàn thân người đàn ông toát lên một loại khí chất lạnh lùng, quý khí, khó gần.
Lái xe nghiêng đầu chào: “Đường tổng.”
“Đến Vạn Khoa thành.” Đường Kỳ Sâm trầm giọng. Cả quãng đường phong trần mệt mỏi khó tránh được nóng lòng, anh thấp giọng phân phó: “Đi đường ngắn nhất.”
---------
Chú thích: (1) Ngũ hảo gia đình, căn chính miêu hồng: kiểu như gia đình 5 tốt, xuất thân trong sạch, con nhà cơ bản.
Chương 59: Ước Nguyện Đạt Thành
Edit: BRANDY
Điều ngoài ý muốn này ập đến như tia sét giáng xuống, hung hiểm lại bất ngờ, hoàn toàn không báo trước.
Trong thời gian Nghênh Thần tại chức đã dính líu tới một vụ nhận hối lộ tiên mặt lên tới 40 vạn, ngoài ra vẫn còn một vài số liệu khác chưa được làm rõ. Đồng thời bên công ty khởi kiện còn tố giác cô chủ động liên hệ tìm mối hàng, lợi dụng chức vụ, biển thủ khoản chênh lệch giá, bòn rút hang mục để chia chác hoa hồng.
Khẩu cung của Trương Hữu Đức đã xác nhận. Không những thế, chứng cử bên công ty đưa ra còn được sao chép từ chính mây tính của cô.
Nhân chứng, vật chứng từng khoản mục đều rành rành trước mắt.
Nghênh Nghĩa Chương cố gắng ổn định thân mình, miễn cưỡng đè nén cơn chấn động trong lòng, trầm giọng quay sang nói với người bên cạnh “Đi ra ngoài hết đi."
Không lâu sau, chuông điện thoại di động cả nhân vang lên.
Toàn bộ quá trình nghe điện thoại, thần sắc ông nghiêm túc đăm chiêu, nhưng cũng nghe thêm một câu thì đôi lông mày sắc bén như dao lại càng nhíu sâu hơn mấy phần.
Cuộc họp biểu dương chuẩn bị bắt đầu, từ trong phòng vang ca khúc nhạc dạo đầu và tiếng khách khứa trò chuyện náo nhiệt.
Một đông chỉ làm tổ công tác tuyên truyền gọi tên Lệ Khôn: “Nên ngồi vào bàn thôi, tiếp theo của chương trình hội nghị là khen thưởng rồi. Cậu đeo dải băng đô này vào trước đi, đến phần sau nữa là tuyên đọc bổ nhiệm thì.."
Lệ Khôn như bừng tỉnh lại, sải chân định đi ra ngoài. Anh bước phăm phăm như đang chạy, ai gọi lại cũng không màng, còn liên tiếp đụng phải mấy người. Phải đến tận khi ngài tham mưu trưởng đang nói chuyện trên cầu thanh nhanh tay lẹ mắt trông thấy, túm chặt lấy cánh tay anh kéo giật lại mới có thể níu bước chân vội vã của anh.
"Lẽ Khôn! Cậu làm gì trò gì vậy?" Người lãnh đạo già lòng như lửa đốt, hạ giong cảnh cáo: “Dù là đại sự gì cũng phải chờ cho xong hôm nay rồi nói "
Ở bên kia, Nghênh Nghĩa Chương vội vội vàng vàng đi ra hướng cổng. Một già một trẻ, dù lập trường đối lập nhau, nhưng trong lòng lại cùng ôm một mối lo.
Hôm ấy, Lê Khôn vẫn liều lĩnh rời khỏi lễ biểu dương.
Nói đến tin tức, mạng lưới quan hệ của Nghênh Nghĩa Chương mạnh hơn anh rất nhiều, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi xuống là có thể hiểu rõ được tình hình. Nghênh Nghĩa Chương gọi Lệ Khôn lại, nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên của anh, chỉ có thể run rẩy thốt ra một câu: “Đừng kích động"
Ngay sau đó, bác cả Nghênh Nghĩa Bang cũng đã tới, vừa bước vào cửa đã nổi trận lôi đình: “Con bé này muốn lật trời hay sao?"
Thôi Tĩnh Thục trước nay luôn mềm mỏng, dịu dàng nhưng nghe lời ác độc này cũng nhịn không được định lên tiếng bênh vực. Nhưng còn chưa kịp nói đã bị Nghênh Nghĩa Chương cướp lời trước:
"Con gái tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện này!"
“Tôi đã liên hệ với Cục phó Bàng rồi, chứng cứ đầy đủ, lại còn là doanh nghiệp nhà nước, mối quan hệ bên trong tầng tầng lớp lớp rất phức tạp nên bắt buộc phải làm theo quy định, hồ sơ chuyển lên chỗ Kiểm ủy ký rồi!" Nghênh Nghĩa Bang tháo đôi găng tay đen bằng da ra, giận dữ quăng thẳng lên ghế salon "Hồ đồ! Đúng là hồ đồ!"
Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương nghiêm nghị, không nói lời nào mà lặng lẽ nhấc điện thoại lên.
“Chú muốn làm gì?" Nghênh Nghĩa Bang rảo bước về phía ông, chân tay cầm điện thoại lại, thân trọng nhắc nhở: “Chú vừa mới được bổ nhiệm."
“Em là ba nó!" Nghềnh Nghĩa Chương đột nhiên lên giọng: “Nếu thực sự Nghênh Thần phạm tội, dù kết quả xử án có ra sao em cũng sẽ không dị nghị nửa lời. Nhưng nếu không phải nó làm - thì ai cũng đừng hòng đụng đến nó!”
Căn phòng thoáng chốc rơi vào tĩnh mịch.
Dường như sự kiên nhẫn của Nghênh Nghĩa Chương đã sắp tới cực hạn, ông ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt phẫn uất, nhưng không kiên trì được mấy giây thì cả thân hình cao lớn đổ gục xuống.
Trong chớp mất, từ trên xuống dưới Nghênh gia như đại loạn, người ta ra vào vào hấp tấp vội vã, ai nấy đều có vẻ lo sợ.
Từ đầu đến cuối, Lệ Khôn vẫn chỉ lặng lẽ ẩn mình ở một góc khuất tầm mắt, toàn thân cứng nhắc như thân gỗ biết đi.
Anh trở lại xe của mình, tay run run châm điếu thuốc. Rít một hơi thuốc, nén làn khói lại vào trong cổ họng, để mùi thuốc lá thơm nồng đâm xuyên qua cơ thể, lúc này Lệ Khôn mới dần tỉnh táo hơn.
Anh nhắm mắt, trong đầu có vô vàn câu hỏi, tất cả những rối bời khúc mắc dường như đã trải thành một đường thẳng, toàn bộ quan hệ nhân quả được xâu chuỗi lại một cách thông suốt.
Nghênh Thần có nói lúc cô ấy bận rộn công việc thường xuyên có người thuộc cục thành phố tới tìm cô điều tra dò hỏi.
Nghênh Thần còn nói lúc này cô mệt mỏi quá rồi, chẳng muốn quản gì nữa hết, chỉ ứng phó với mình Hứa Vĩ Thành thôi cũng đủ lao lực.
Nghênh Thần nói không muốn đi theo anh chịu khổ.
Lệ Khôn nhắm nghiền mất lại, khó nén nổi sự rung động bất tri bất giác trào dâng trong lòng lúc này.
Kỳ thực là không muốn anh chịu khổ.
Đồ ngây thơ ngốc nghếch. Trong lòng Lệ Khôn thầm mắng cô không dứt, nhưng rồi lại dần bị nhấn chìm trong bể sâu tự trách, sao lại không phát hiện ra sự kỳ lạ của cô ấy? Sao lại không chủ động quan tâm cô ấy cơ chứ?
Tàn thuốc đã đầy đến mức thành một cái đụn nhỏ, lung lay sắp đổ.
Khi mở mắt ra, trong đôi con ngươi tinh anh chỉ còn lại sự ảm đạm.
Anh tự lên dây cót tinh thần, lật tìm trong danh bạ điện thoại, lập đi lập lại gần chục lần mới thống nhất được suy nghĩ – “Chuyện này nếu bị công khai cũng không có gì tốt đẹp. Nếu muốn xác minh lại tất cả thì cứ chuyển thẳng lên viện kiểm sát."
Lệ Khôn chạy vạy đến tận trưa, cẩn thận thăm dò các mối quan hệ, không ngại ra mặt cầu cạnh, nhưng tin tức nhận được lại không phải tin tốt.
“Chứng cứ đã xác thực. Hơn nữa lại còn là tập thể công ty và các cá nhân khác cũng tố giác. Quyển sổ tiết kiệm 40 vạn kia cũng được tìm thấy ở chính phòng làm việc của cô ấy."
Lệ Khôn nhận được một cuộc điện thoại như thế trong trạng thái đỡ đần mệt mỏi.
Nhưng vừa nghe xong, hai mắt anh vô thức nheo lại,nTiểu khu Lâm Giang thành phố Vạn Khoa, điểm đặc biệt của tiểu khu này là có một con sông trải dài mười dặm, điểm điểm xuyết xung quanh là ánh đèn đều tăm tắp của các dãy nhà, làm không khí thêm vài phần ấm áp, xua đi cái giá lạnh của đêm đóng. Xinh đẹp đến thế nhưng cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm từng tấc da thịt vẫn rõ ràng, không hề vơi bớt.
Lúc Lệ Khôn lái xe tới đã thấy bóng lưng trầm mặc đang dựa bên lan can.
Cảm nhận được tiếng động. Đường Kỷ Sâm, nghiêng đầu: “Tới rồi à?"
Lệ Khôn lặng lẽ tiến lại gần, đứng sóng vai với người đàn ông kia.
“Làm một điếu không? Đường Kỳ Sâm lấy hộp thuốc là bằng kim loại tinh xảo từ trong túi áo ra, ngón tay thon dài khẽ khàng gầy, làn khói trắng thuần dần lan tỏa trong không gian.
Lệ Khôn nhận lấy, cho lên miệng, “Mượn bật lửa."
Đường Kỳ Sâm rút bật lửa ra, tự châm cho mình một điều khác. Ngọn lửa yếu ớt màu xanh lam, chớp bật rồi lại chớp tắt trong ảm đạm. Dưới ánh trăng, chỉ còn thấy từng vòng khỏi trăng tảng lờ mờ ảo.
Một sự trầm mặc ngăn ngủi.
Lệ Khôn: “Sự tình rất phiền phức."
Đường Kỷ Sâm: “Tôi biết."
Lệ Khôn: “Cô ấy bị người ta cấu kết vu oan."
Đường Kỳ Sâm: "Đây là cá chết lưới rách, tiến hạ thủ vi cường”
Lệ Khôn nhẫn nhịn thật lâu mới mới túm lấy vai anh, ép hỏi: Tại sao cậu phải đi?"
Đây là đang sốt ruột bảo vệ người của mình - nếu cậu không đi, người hiện tại đứng mũi chịu sào, sẽ không phải là Nghênh Thần.
Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không che dấu sự cuồng vọng: "Nếu tôi không đi, thì người có thể ở bên cạnh cô ấy, không tới lượt cậu đâu.”
Lệ Khôn giật mình.
“Cô ấy là do tôi dẫn dắt Đường Kỳ Sâm đột nhiên thấp giọng, “Là tôi đưa cô ấy vào cái vòng tròn này, nhưng lại không thể mang cô ấy an toàn trở ra."
Lệ Khôn quay đầu đi, tàn thuốc theo chuyển động của anh rơi xuống lả tả.
Đường Kỳ Sâm cố ổn định lại tinh thần, hỏi: "Bên nhà cô ấy thế nào rồi?"
“Ba cô ấy ngã bệnh, đang nằm viện.”
“Cậu định thế nào?"
“Đến công ty cô ấy"
“Muốn làm ầm lên sao?”
Lệ Khôn cười lạnh, là nụ cười bất nhận thân tình, lạnh lẽo thấu xương đã.
Đường Kỳ Sâm thấy anh vẫn còn mặc nguyên bộ quân trang chưa kịp thay hỏi: "Thăng chức?"
Lệ Khôn xiết chặt nắm đấm, lệ khí toàn thân tỏa ra mãnh liệt, từng khớp nổi cũng căng đến mức trắng bệch.
Đường Kỹ Sâm dời tầm mắt, hướng ra một sông, "Bên phía công ty để tôi đi."
Dường như Hứa Vĩ Thành đã sớm đoán được, ba ngày trước có tin lão ta đi công tác ở Vân Quý, phải mười ngày nửa tháng mới về. Đường Kỳ Sâm không liên lạc được, đành phải điều tra lại từ nguồn thông tin xuống. Cẩn thận thăm dò, mãi mới tìm được điểm đột phá ở chỗ Trương Hữu Đức.
“Ba mẹ Trương Hữu Đức đều là nông dân nghèo, sinh ra trong một thôn nhỏ tù túng lạc hậu, trên hắn còn có một anh trai. Trương Hữu Đức có thể ra khỏi thôn, cầm được tấm bằng đại học cũng là nhờ người anh này làm lụng vất vả."
Lê Khôn hiểu được ý của anh: “Cậu muốn cho anh trai hắn ta một công việc?"
"Đúng vậy."
"Tìm được người rồi?"
“Đã tìm được." Đường Kỳ Sâm nói: “ở ngay thành phố Hạnh, làm công nhân kỹ thuật ở một công ty máy móc."
Nhưng rất kỳ lạ, khi Đường Kỹ Sâm tìm đến, công ty lại viện đủ thứ lý do không cho anh gặp người. Mãi sau mới có một cô gái nhỏ vụng trộm nói cho anh biết “Kỳ thực ông chủ của chúng tôi không muốn cho anh gặp đâu".
Đường Kỳ Sâm cảm thấy không đúng lắm mới đi điều tra sâu hơn, cuối cùng cũng hiểu được nguyên do.
Ông chủ của công ty máy móc này tên là Phó Đông.
Hắn ta với Nghênh Thần, cũng có một mối quan hệ sâu xa. Ngược về nửa năm trước, khi Nghênh Thần giúp đỡ Lâm Đức, không may lại thành đắc tội với Phó Đông.
Vòng làm ăn của thành phố Hạnh ngổn ngang lộn xộn, nhưng vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy người. Mấy chuyện không liên quan đến mình có thể coi như câu chuyện phiếm nói trên bàn cơm. Nhưng hết lần này đến lần khác lại có một nữ nhân vật oanh oanh liệt liệt muốn làm rối loạn - Nghênh Thần.
Trong lòng Phó Đông mừng thầm, thù này cuối cùng cũng có thể trả được rồi.
Nói đến Đường Kỳ Sâm, mặc dù không phải người ở đây những danh tiếng vang dội, mọi người lời qua tiếng lại, từ được dùng để miêu tả anh nhiều nhất chính là: Danh giá chu toàn.
Trong đám công tử chơi cùng với Phó Đông, ai cũng có vòng quan hệ riêng, nhưng mọi người đều thống nhất bái ngoại, bởi vậy cũng không quá hoan nghênh sự xuất hiện của Đường Kỳ Sâm.
Nhưng giờ thì sao, anh chàng danh giá này đang tìm tới tận cửa, không bỏ đá xuống giếng, bàng quan xem chuyện vui đúng là có lỗi với đám công tử phủ nhị đại bọn họ.
Bao trọn căn phòng đắt nhất trên bàn ngổn ngang những bình rượu, Phó Đông ngồi giữa đám người, luôn mồm tán phét mấy chuyện vô nghĩa.
Một mình Đường Kỳ Sâm tiến vào, làm không ít kẻ thu lại vẻ tươi cười.
Phó Đông đang ngậm điếu xì gà, to tiếng về nói chuyện với mọi người: “Mấy hôm trước cha tôi còn dặn dò gắng mà học tập Đường tổng, học anh ta nhìn xa trông rộng, giống như cái gì trong tiểu thuyết kiếm hiệp ấy nhỉ? Đường tổng chính là... là cái gì ấy nhỉ?
Hắn làm bộ suy nghĩ rồi a lên một tiếng vang dội " - thiếu hiệp! Đúng rồi, chính là thiếu hiệp!"
Cả bàn nghe vậy cười vang.
Mặt Đường Kỹ Sâm không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm thong dong lạnh nhạt, tự mình năng một chén rượu đây, thoải mãi nói: “Phó lão đệ, tôi biết, Nghênh Thần với cậu có chút quen biết.”
Thẳng thắn như thế, Phó Đông quả thật không ngờ tới.
Đường Kỳ Sâm khẽ cười: “Cách làm việc của phụ nữ có chút nhầm lẫn, khó tránh khỏi mấy câu qua lời làm cậu không thoải mái, có gì không hài lòng cũng là chuyện hiểu được."
Lời nói có trước có sau, không biết vô tình hay cố ý đẩy nguồn cơn về phía hắn, ám chỉ hằn lòng dạ hẹp hòi hơn cả đàn bà. Ý tứ trong này, ai cũng nghe ra không phải lời hay ý đẹp gì cho cam.
Sắc mặt Phó Đông khó coi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm vẫn như cũ, vừa cười vừa nâng chén, cổ tay chúc xuống cũng nhẹ với ly trên mặt bàn.
“Ba chén rượu này, tôi thay mặt Nghênh Thần bồi tội với cậu.”
Toàn bỏ bữa tiệc rơi vào yên tĩnh.
Khí chất trước giờ của Đường Kỳ Sâm luôn như vậy. Dù trong tình huống gì cũng không hoảng loạn, trời phú cho anh khí thế của kẻ trên, khí độ được hun đúc từ nhiều năm tu dưỡng, không phải thứ dùng tiền đắp vào là có.
Phó Đông choáng váng, hỏi: “Anh lấy tư cách gì mà thay mặt cô ta?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của anh khẽ nhíu, dùng khí tức trêu ngươi đáp: “Ngàn chèn khó đổi được niềm vui."
Không nhiều lời, anh ngửa đầu, dốc cạn hai ly Mao Đài đầy ắp rồi lại rót rượu, lại uống, liên tục ba ly.
Thoáng cái nửa cân rượu để đã trôi xuống bụng, làm toàn trường được phen kinh hãi.
Đường Kỳ Sâm dùng sức chống tay lên mặt bán, cố ép cảm giác nóng rực đang muốn trào lên xuống. Mấy giây sau, anh ngẩng đầu, lại nhìn về phía bọn họ. Sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch, còn xông lên làm tơ máu trong mắt càng hằn rõ ràng.
Bên phía Phó Đông xem chừng đã nhụt chí.
Rõ rằng mình đang là người cầm trịch, mà sao lại cứ có cảm giác thua kém người ta!
Hồng Môn Yến cứ như vậy mà kết thúc trong nhạt nhẽo.
Khi Đường Kỳ Sâm từ trong đi ra, tài xế đã chờ sẵn ở cửa, nhanh nhẹn khoác thêm áo cho anh: "Đường tổng, vừa uống rượu xong không nên hứng gió."
Ngồi vào trong xe, Đường Kỳ Sầm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một tay áp lên dạ dày đang co rút.
Lái xe trông vậy sợ hãi dừng xe, "Đường tổng không sao chứ?"
Đường Kỳ Sâm không còn sức mà trả lời nữa, chỉ vô lực xua tay.
“Phẫu thuật viêm dạ dày còn chưa đến một tháng mà, sao lại thế này!" Lái xe luống cuống lấy di động và muốn gọi điện: “Không được, tôi phải báo cho phu nhân biết."
“Khỏi.” Không biết Đường Kỳ Săm lấy sức lực ở đâu ra, giữ tay tài xế lại, gian nan gắng gượng cười: "Mẹ tôi chắc đang ngủ rồi, đừng làm phiền bà. Tôi không sao, đưa tôi tới phòng khám xem qua trước đã"
Lái xe khó xử: “Đường tổng."
Đường Kỳ Sâm nhắm mắt tựa vào đệm ghế, nhịn đau nói: “Lái xe đi."
Rượu cũng đã uống, tổn hại thân thể, truyền thêm hai bình nước.
Sang ngày hôm sau, Đường Kỳ Sâm cũng đạt được mục đích, gặp anh trai Trương Hữu Đức.
Hai ngày này Lệ Khôn chạy đi chạy lại, vận dụng tất cả các mối quan hệ để chuẩn bị từ bên trong. Cuối cùng cũng lấy được ghi chép trước đó ra, đặc biệt là của Trương Hữu Đức, mang về phân tích lại.
Anh vốn đang nôn nóng, nên hoàn toàn xem nhẹ mấy chuyện còn lại, không thèm hỏi han ngó ngàng gì tới. Đối với việc này, tham mưu trường cực kỳ không hài lòng, nghiêm khắc cảnh cáo:
"Vừa mới có thông báo thăng chức mà cậu đang làm cái gì thế hả? Hả? Không tới nói chuyện với lãnh đạo đã đành, lại còn ở đây đi cửa sau à?”
Lệ Khôn im lặng không đáp, bộ quần áo mặc trên người xem chừng là từ hôm đại hội biểu dương chưa được thay ra, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Tham mưu trưởng hừ lạnh: “Hỏng!"
Hai quầng mắt Lệ Khôn thâm đen lại, giả mà nhịn thêm vài ngày nữa chắc là có thể liệt vào cùng hàng với quốc bảo luôn rồi. Anh nói: "Cháu sẽ giải thích thích rồi làm kiểm điểm sau, lúc đó lãnh đạo muốn xử phạt thể nào cháu cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ cháu còn chuyện quan trọng hơn cần làm."
Tham mưu trưởng chỉ thẳng vào mặt anh hỏi: "Tiền đồ quan trọng hơn hay chuyện này quan trọng hơn?"
Lệ Khôn đứng nghiêm lại, ưỡn ngực ngẩng đầu thẳng thừng đáp: “Chuyện này quan trọng hơn!"
"..." Tham mưu trưởng tức giận đến mức không nói nên lời.
“Được được lắm, cậu muốn làm gì thì làm. Mới mấy ngày trước còn nói với tôi sẽ không kết hôn. Hôm nay lại thành bộ dạng vì yêu bất chấp - tôi mặc kệ cậu đang diễn vở gì, thân là người lãnh đạo tôi vẫn phải có trách nhiệm nhắc nhở cậu. Đồng chí Lệ Khôn, đừng lãng phí sự tín nhiệm và bồi dưỡng mọi người đã dành cho cậu."
Dứt lời, tham mưu trưởng hạ thấp giọng, từng lời nói đều rất chân thành: “Đối tượng kết hôn của cậu, à không, nhiều nhất cũng chỉ tính là bạn gái, dù sao cũng không kết hôn, về mặt pháp lý, cậu không có trách nhiệm phải can thiệp. Đây là cái thứ nhất.”
"Thứ hai, chuyện này quan hệ rất rộng, bên trong chắc chắc không ít người thầm lời qua tiếng lại. Cô ấy dính phải chuyện tham ô nhận hối lộ, toàn là cán bộ cấp tầm trung của xí nghiệp nhà nước, tính chất của vụ việc không những nghiêm trọng mà còn rất nhạy cảm nữa. Cậu có từng nghĩ tới điểm này không?”
Nói đến đây, tham mưu trưởng thở dài: "Cũng may lúc khảo hạch hai người chưa đăng ký kết hôn, không thì chỉ ở mục quan hệ gia đình... cậu muốn thăng chức thì chỉ có thể nằm mơ thôi."
Toàn thân Lệ Khôn cứng nhắc, những trăn trở và cả vết thương trong lòng một lần nữa bị xé mở, đau đớn.
"Mà nghĩ mới thấy thời gian cũng thật trùng hợp, nếu chuyện này bị khui ra sớm hơn mấy ngày hoặc ba cô ấy can thiệp vào từ trước, sợ là quân hàm của lão Nghênh, muốn lên thêm một sao cũng không thể.”
Tham mưu trưởng cũng coi như một nửa ba anh, lời ông nói ra vừa là phân tích cũng là góp ý thực tình. Mà Lệ Khôn càng nghe, khớp hàm càng banh ra, cứng nhắc, nắm đấm siết càng gắt gao.
“Nếu hôm nay cô gái này té xuống, thì coi như xong" Tham mưu trưởng thở dài lắc đầu, nhìn về phía Lệ Khôn: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết cả rồi, cũng đừng gắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu tự mình cân đo đong đếm mà xem. Có nghe tôi nói không?"
Lệ Khôn hít sâu một hơi, giờ khắc này đôi mắt anh còn sáng hơn ánh nắng đang chói chang ngoài kia. Anh nhả từng chữ rất rõ ràng: “Cháu chỉ biết là, từ nay về sau, mọi chuyện của cháu đều lấy cô ấy làm trọng"
Ánh mắt người đàn ông, kiên định, thẳng tắp, còn hàm chứa cả thứ khi thể kiên cường không chịu khuất phục trước vận mệnh."
Tham mưu trưởng nghẹn họng: “Cậu-"
Lệ Khôn nói thật chậm: “Cháu biết ngài muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu không làm được."
"Không làm được cái gì?”
Hỏi xong, tham mưu trưởng chờ mãi không thấy anh trả lời.
Lệ Khôn xoay người lại, cất bước đi về phía cổng, theo sau bóng lưng vững chãi cao lớn là một câu nói chấn động:
“Về báo cáo, sáng này cháu đã để lên bàn ngài rồi, mong đơn vị đồng ý"
Người đi, cửa đóng. Tham mưu trưởng còn chưa rõ đầu đuôi, thầm buồn bực mắng: Báo cáo gì cơ?
Ông rũ mất quét một vòng, trên chồng văn kiện ở góc bàn bên phải có -- một tờ giấy. Cầm lên.
bốn chữ ngay tức đập vào mắt
Đơn xin kết hôn.
Phía bên Nghênh gia.
Sau khi Nghênh Nghĩa Chương ngã bệnh, mọi việc trong nhà từ trên xuống dưới đều đến tay Thôi Tĩnh Thục.
Mãi mới tranh thủ được một ngày đến gặp.
Ngày hôm đó, sau nhiều ngày nắng đẹp, trời đột nhiên chuyển âm u, từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi không biết mệt. Mưa xuân rất dai, mưa mãi không dứt.
Phòng thẩm vấn, cũng là một dạng nhà tù khác, nhưng không có khóa.
Nghênh Thần đã chờ ở đây sốt 48 tiếng, túi xách, đồng hồ, dây chuyền, khuyên tai, tất cả tư trang cá nhân đều bị yêu cầu thu giữ.
Cô ngồi ở đây, gương mặt không còn lớp trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, trên người vẫn là cái áo nỉ trắng mặc hôm trước.
Thẩm vấn ngày liền, đối mặt với một loạt chứng cứ, cô vẫn dùng biểu cảm cứng rắn như thế để đáp lại, từ đầu đến cuối chỉ có một câu: “Không phải chứng cử của các người vô cùng xác thực sao? Đã vậy thì cứ định tôi đi. Dù là gì thì tôi đều phủ nhận, tôi không nhận một đồng hối lộ nào, cũng không từng thỏa thuận với ai"
Người trong cuộc không thừa nhận, theo quy định, không thể lập án để chuyển giao cho viện kiểm sát được.
Tóm lại, quá trình thẩm vấn vô cùng gian nan.
Nghênh Thần cũng chẳng dễ chịu gì, bị chất vấn bất kể ngày đêm, điều tra, thay nhau dọa nạt, tinh thần cô cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Ngày hôm đó, cô lại bị Lâm Thời gọi tới. Vốn cho rằng lại những tiết mục cũ, nhưng kết quả lại là chỉ có mình cô trong phòng thẩm vấn.
Cửa đóng lại.
Mây phút sau, cửa lại được mở ra.
Mà khi nhìn thấy người bước vào, Nghênh Thần giật mình.
Là Đường Kỳ Sâm, tay cầm chiếc ví da màu cà phê, đeo đôi găng tay cùng màu. Lúc đi vào, anh cũng không nhìn cô mà chậm rãi tháo găng tay, tháo xong tay trái lại đến tay phải, rồi mới ngồi xuống đối diện Nghênh Thần.
Đến tận khi những ngón thon dài đan vào nhau đặt trên bàn, Đường Kỳ Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hai người đối mặt.
Con ngươi của người đàn ông trước mặt bình tĩnh điềm đạm, sâu như nước. Lúc này Nghênh Thần đã không còn sức mà chống đỡ nữa, gục đầu xuống.
"Ngẩng đầu lên." Giọng Đường Kỳ Sâm rất nhạt nhưng lại làm cho người ta không dám không tuân.
Nghênh Thần vâng lời, nhưng bấy giờ, hai mắt cô đã ửng đó, vẫn cậy mạnh cố nặn ra một nụ cười, khẽ khàng nói:
"... Sếp, anh đến rồi."