• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65: Núi Phủ Vân
Edit: BRANDY
Thấy Lệ Khôn tới, Nghênh Nghĩa Chương dù đang tức điên lên cũng không trách mắng nữa. Ông lườm thằng con mình nói: “Lần sau đừng có làm mấy chuyện này nữa nhớ chưa!”

Quỳ hồi lâu, đầu gối Nghênh Cảnh tê rần rồi, loay hoay bám víu mãi vẫn chưa đứng được lên. Lệ Khôn đi tới, nâng một tay cậu lên.


Nghênh Cảnh hạ giọng, nói: “Đừng quên lời hứa của anh đấy.”

Lệ Khôn: “Ừm.”

Đoạn đối thoại của hai người làm Nghênh Nghĩa Chương cũng thấy căng thẳng theo, mập mà mập mờ, không biết lại có chủ ý gì nữa.

Đợi Nghênh Cảnh khập khà khập khiễng lết được lên lầu, Lệ Khôn mới quay sang thưa chuyện: “Bác trai, đây là lễ vật ra mắt ạ.”

Một hộp thuốc lá và một hộp trà.

“Đáng lẽ ra từ khi từ Châu Phi về nên đến biếu bác, nhưng vì sau đó nhiều việc quá nên mới chậm trễ ạ.”

Nghênh Nghĩa Chương tiếp nhận, khẽ gật đầu, sự nóng giận cũng bay đi mất mấy phần, “Coi như cháu có lòng. Đến đây ngồi đi.”


Hai người một già một trẻ lần lượt ngồi xuống ghế sofa, dì giúp việc bưng trà tới.

Nghênh Nghĩa Chương nhìn người ngồi trước mặt mình. Năm đó vừa thấy đã chọn anh, vì cảm nhận được khí chất xuất chúng toát ra từ chàng trai này, thành thật mà nói, trời sinh đã ưu ái cho anh thứ khí khái của bậc anh hùng. Lúc đó không có danh sách, không biết cha anh chính là Lệ Minh Viễn, Lệ Khôn cũng chưa bao giờ đề cập tới thân phận của mình, tất cả những gì có được hôm nay đều dựa trên những khó nhọc, nỗ lực buổi đầu.

Sự thực đã kiểm chứng, ông không hề nhìn nhầm.


Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này, có lẽ mối quan hệ giữa hai người sẽ mãi chỉ dừng lại ở vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.

Nghênh Nghĩa Chương nén cảm xúc lại, mở lời tán gẫu: “Năm nay cháu cũng 31 rồi nhỉ.”

Lệ Khôn thưa: “Vâng ạ.”

“Ba cháu vẫn khỏe chứ?”

“Đã đưa về trại an dưỡng rồi ạ, trị liệu và chăm sóc bên đó nghiêm ngặt cẩn thận hơn nhiều.” Lệ Khôn nói: “Trạng thái của ông rất ổn định, sau khi kết thúc giai đoạn điều trị hồi phục này cháu sẽ đưa ba về nhà tĩnh dưỡng.”

Nghênh Nghĩa Chương gật đầu: “Tốt. Vậy là tốt rồi. Phải bảo Nghênh Thần tới thăm rồi nói chuyện với ông ấy mới được, trước kia lão Lệ cũng thích Thần Thần lắm.”

Cuối cùng vẫn đề cập tới, chuyện cũ năm xưa tựa như viên đá đã được chôn sâu dưới lòng đất nhưng chẳng may đụng trúng kíp nổ, nổ tung.

Lệ Khôn cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát.

Khi ngẩng đầu lên, anh nói: “Bác trai, là cháu bảo Tiểu Cảnh trộm hộ khẩu. Cháu với Nghênh Thần đã đi đăng ký rồi.”

Mí mắt Nghênh Nghĩa Chương khẽ nâng lên như sắp bùng nổ, nhưng đến khi chạm phải đôi con ngươi đen nhánh của người ngồi đối diện, “Thôi, thôi.” Ông khoát tay, quay đầu sang chỗ khác thở dài, “Hai đứa cũng chẳng dễ dàng gì.”

Khuôn mặt Lệ Khôn không chút gợn sóng, trịnh trọng nói: “Những cấp bậc lễ nghĩa nên có cháu sẽ làm đủ.”

“Không phải cái này.” Nghênh Nghĩa Chương là người khiêm tốn, đối với mấy thứ phô trương hình thức cũng không quá coi trọng: “Gióng trống khua chiêng chỉ tổ hao tâm tốn sức thôi, bác theo hai đứa, cứ giản lược là tốt nhất.”

Lệ Khôn gật đầu: “Vâng, cháu hiểu rồi ạ.”

“Nhưng bác có một yêu cầu,” Nghênh Nghĩa Chương đột nhiên lên giọng, nheo mắt nhìn anh chăm chú: “Muốn cháu đối xử với Nghênh Thần thật tốt. Bảo vệ nó, yêu thương nó, hai đứa sống hòa thuận với nhau, không nảy sinh hiềm khích gì.”

Chỉ hai câu, vừa nhẹ nhàng vừa chân thành nhưng toàn bộ ý nghĩa trong đó, Lệ Khôn có thể hiểu được. Là người thông minh, nghe sẽ hiểu được. Câu “không nảy sinh hiềm khích” này, là mong muốn, cũng là thỉnh cầu, mong anh đừng vì những ân oán trước kia mà mâu thuẫn với Nghênh Thần.

Ánh mắt Lệ Khôn kiên định, lời nói ra chắc nịch: “Cháu sẽ yêu thương cô ấy.”

“Còn nữa.” Ngữ khí Nghênh Nghĩa Chương đột nhiên thay đổi, “Mọi chuyện đều có thể thương lượng được, có rất nhiều biện pháp để giải quyết, cần gì thì cháu cứ nói với bác được mà, bác cũng đâu phải một lão già bảo thủ cứng đầu đâu.”

Ông ho khan một tiếng, nói: “Nếu cần hộ khẩu, cứ tới lấy, thực sự… thực sự không cần phải đi…”

Chữ “trộm” quả thực không đành lòng nói ra.

Nhắc nhở đến vậy, bản thân Lệ Khôn cũng biết bản thân mình sai, lập tức thẳng lưng, ngồi đoan đoan chính chính, “Vâng, cháu nhớ rồi ạ.”

Nghênh Nghĩa Chương đều giọng nói: “Trưa nay ở lại đây ăn cơm, gọi cả Nghênh Thần tới.”

Hoàn toàn không cho cơ hội cự tuyệt, ông trực tiếp đứng dậy đi về hướng bếp, còn vào trong nói với Thôi Tĩnh Thục và dì giúp việc: “Hai người đều bận à? Có cần hỗ trợ không? Tôi giúp hai người nhé.”

Tiếng người từ trong bếp vọng ra: “Còn sớm mà, cứ thong thả.”

Nghênh Nghĩa Chương không tiện phát tác, chớp mắt ra hiệu: “Bà nhìn xem, cá còn chưa mổ kìa!”

“Để tôi mổ, còn chưa làm đến mà.”

Nghênh Nghĩa Chương tức đến mức thở không ra hơi, xông thẳng vào bếp, “Tôi nó để tôi, bá cứ phải cậy mạnh làm gì?”

Nói qua nói lại mấy lượt, người trong bếp bị đẩy hết ra ngoài, chỉ còn Nghênh Nghĩa Chương tự mình đeo tạp dề.

Thôi Tĩnh Thục dở khóc dở cười, ông già này thật là, muốn tự tay làm cho con rể bữa cơm thì cứ nói thẳng ra đi lại còn thích sĩ diện. Bà lắc đầu cười, quay người ra phòng ngoài chảo hỏi Lệ Khôn.

“Hôm qua bác mới mua được mấy quả cam ngọt lắm, để bác gọt cho cháu nhé!”

Bỗng nhiên được phụ huynh gọi ở lại ăn cơm trưa, Lệ Khôn quyết định gọi cho Nghênh Thần, cả một tối bị anh giày vò, đoán chừng giờ này cô còn chưa chịu rời giường. Thôi, nhỡ thế cũng tốt, còn hơn giờ cô đến, nhìn bộ dạng mệt mỏi của con gái yêu ba cô lại không chịu để yên cho anh.


Bữa cơm diễn ra vui vẻ, hòa thuận. Lệ Khôn và Nghênh Nghĩa Chương đều là những người đàn ông ổn trọng, hòa nhã, không quá nhiệt tình, cũng không quá lãnh đạm. Sau khi ăn cơm xong, hai người đàn ông chậm rãi tản bộ, nói cùng nhau vài ba câu chuyện phiếm trong quân. Đến đầu giờ chiều Lệ Khôn tạm biệt gia đình Nghênh Thần, ra về. Anh chưa về nhà vội đánh tay lái, đi về phía ngoại thành.

Núi Phủ Vân nằm ở phía nam thành phố, địa thế rất đẹp. Lưng dựa núi, mặt hướng ra sông, cả khu nghĩa trang bao phủ một màu xanh dìu dịu của cây cối. Đã gần tới thanh minh nên người đến viếng cũng khá đông. Lệ Khôn mua một đóa hoa và một tập vàng mã ở một của tiệm dưới chân núi, rồi đi tới sướn núi phía Tây Nam.

Ngôi mộ này cũng không khác gì những ngôi mộ xung quanh, chỉ là thời gian như thoi đưa, trông thoáng có dáng vẻ cổ kính. Hương bên trong lư đã cháy hết, chỉ còn lại tàn hương ngắn yếu ớt lung lay trong gió. Lệ Khôn cúi người đặt đóa hoa lên trước mộ rồi ngồi xuống, đưa tay gạt cọng cỏ đang bị dính lên bức di ảnh ra.

Mẹ qua đời đã tám năm rồi, vĩnh viễn dừng ở thời khắc dịu dàng nhất.

Lệ Khôn ngắm nhìn ảnh bà hồi lâu, giống như bình thường mẹ con vẫn hay tâm sự với nhau: “Trên núi gió lớn, chỉ mặc áo khoác mỏng thôi không ấm được đâu. Không thể so với ở dưới núi được, lúc mặt trời chưa lặn vẫn rất ấm áp.”

Người trong ảnh, ngũ quan đều toát ra sự hiền hòa, nụ cười cũng hết sức dịu dàng. Lệ Khôn lẳng lặng nhìn, cúi đầu một lát rồi lại ngẩng lên, anh nói: “Mẹ, con với Tiểu Thần kết hôn rồi.”

Biểu cảm của bà vẫn như cũ, cười ôn nhu, Lệ Khôn đột nhiên cười: “Trước kia mẹ rất thích cô ấy, còn hay gọi cô ấy đến tâm sự. Cô ấy còn nói thích ăn nhất là món chân giò mẹ làm, một lần có thể ăn hết một bát tô, chẳng giống con gái gì cả.”

“Sau khi mẹ qua đời, chúng con chia tay.” Giọng Lệ Khôn thật nhẹ: “Lúc còn trẻ đâm lao, ra tay không kiêng nể gì, sau này mới biết cái gì gọi là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.”

Anh vừa nói vừa tháo dây, lấy ra một cái bật lửa đốt từng xấp vàng mã.

“Cô nàng này với con chẳng khác nào ma túy, chỉ vừa dính vào, mà toàn bộ phòng bị của con đều rơi mất hết thế.” Lông mày Lệ Khôn xoăn tít lại: “Đáng ghét thật, đúng là vua gây họa. Mẹ nói xem sao cô ấy có thể dũng cảm đến thế cơ chứ, theo đuổi con hết lần này đến lần khác.”

“Nhưng mà con cũng đâu chịu thua kém, lần nào cũng chặn hết đường thoát của cô ấy, còn rất vui vẻ nữa chứ. Lần này thì hay rồi.” Lệ Khôn gật gù đắc ý, cảm thán nói: “Kéo cả mình vào theo luôn.”

Vàng mã trong tay đã hóa được phân nửa.

Lệ Khôn tạm dừng lại, hai tay vừa xoa vừa hơ trên lửa.

“Mẹ, cả đời là bao lâu? 50 năm? 60 năm? Hay thực sự có thể sống đến cả trăm năm? Haizz, không tính nổi.” Ngọn lửa cứ tắt dần, lúc này anh mới đốt tiếp, “Thôi, chỉ cần con ở bên cô ấy mỗi ngày là được.”

Thoáng dừng lại, Lệ Khôn nhìn ảnh hỏi: “Mẹ có trách con không?”

Trách con một nụ cười quên ân oán?

Trách con cưới con gái của gia tộc kẻ thù?

“Con đã từng nghĩ, cả đời này không qua lại, định nói lời ác độc nguyền rủa, định giữa đường chặn đánh lão ta ——” Nói đến đây, ánh mắt Lệ Khôn thâm trầm.

Mà người phụ nữ trong anh, dường như vô thanh vô tức tỏa ra một thứ năng lượng kỳ diệu nào đó bao lấy Lệ Khôn, ôn hòa, hiền dịu, làm cho người ta bình tâm.

Lệ Khôn dần an tĩnh lại.

Hận rất sâu, nhưng yêu lại càng đậm.

“Cứ coi như con không có tiền đồ.” Hầu kết Lệ Khôn di chuyển, đốt xong những tờ cuối cùng, “Xin lỗi mẹ, con vẫn rất yêu cô ấy. Là con không buông tay được, cũng sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

Xung quanh trống trải, bất chợt có cánh chim liệng qua, gió nổi lên là từng hàng lá tùng bách nặng nề thi nhau reo. Lệ Khôn đậy nắp đồng lại, tàn lửa hóa vàng nhanh chóng tắt.

“Hộ khẩu nhà ta vốn đang thiếu một cái của mẹ, cưới Tiểu Thần, không những số người tăng lên mà có khi năm sau còn có thêm một bé con.” Lệ Khôn lấy bao thuốc ra, châm một điếu.

Lúc nói lời này, trên mặt anh nhàn nhạt vẻ ôn nhu. “Lần sau con sẽ cùng Tiểu Thần đến thăm mẹ.”

Anh châm thuốc nhưng chỉ rít hai hơi, nhả thỏi rồi vùi vào đống tro.

Gió thổi qua, hơi khói lập lờ theo gió bay đi mất.

Tín hiệu trên núi không tốt, đi xuống bãi đỗ xe, tín hiệu đã trở lại bình thường, hai cuộc gọi nhỡ nhảy ra. Lệ Khôn gọi lại, Nghênh Thần nhanh chóng bắt máy: “Anh đang ở đâu đấy?”

“Bên ngoài.” Lệ Khôn ngồi vào ghế lái, “Dậy rồi à? Khoảng 40 phút nữa anh sẽ về đến nhà, em có muốn xem phim gì không? Được, anh đi mua vé.”


Kết thúc cuộc gọi, Lệ Khôn hạ thấp cửa sổ, mắt hướng ra ngoài ngắm nhìn núi Phủ Vân.

Cảm giác yên tâm đọng lại mãi chẳng tan.

Thật lâu sau anh mới thu hồi ánh mắt, khởi động xe.

—— ----

Tin tức hai người đi đăng ký kết hôn đã đến tai mọi người.

Hôm gặp nhau, Mạnh Trạch ngạc nhiên hỏi: “Cậu thực sự trói Nghênh Thần mang tới cục dân chính hả?”

“Ừ.” Lệ Khôn thành thật thừa nhận: “Hiệu suất cao, mà tôi cũng không cần hao tâm tốn sức.”

“Vậy bao giờ hai người mới làm đám cưới?”

“Có thể sẽ không tổ chức.” Lệ Khôn nói: “Nghênh Thần cũng có ý này, cứ đơn giản thôi cho đỡ phiền phức. Chờ dịp nào thời tiết tốt hơn sẽ đi du lịch.”

“Cũng được, du lịch kết hôn.” Mạnh Trạch đồng tình: “Cách này hay đấy, vừa bớt lo mà bản thân cũng thoải mái. Nhưng mà ——” hắn nhắc nhở: “Tiểu Thần cũng nghĩ vậy thật hả?”

Lệ Khôn gật đầu: “Cô ấy không có ý kiến gì.”

“Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng lỡ trong lòng không nghĩ vậy thì sao?” Mạnh Trạch nói trúng tim đen: “Cậu có cầu hôn cô ấy không?”

“…”

Mạnh Trạch chép miệng một tiếng: “Vậy là không được rồi người anh em ạ. Cả đời người phụ nữ chỉ có một lần đám cưới, cậu chẳng những không để lại cho cô ấy hồi ức tuyệt đẹp đó lại còn dùng thủ đoạn tàn bạo ép người ta đi đăng ký. Cậu tự mình nghĩ đi, xem xem vậy có được không?”

Lệ Khôn không nói gì, giờ nghĩ lại, đúng là như vậy thật.

“Cũng may là ngoài cậu ra Tiểu Thần không màng người khác, nếu mà là tôi thì đã một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi.” Dứt lời, khả năng diễn xuất của Mạnh Trạch lại được dịp thể hiện, lúc vò tóc khi bụm mặt, sau đó còn làm động tác ghìm cổ mình, thè cả lưỡi ra, giả bộ treo cổ.

“…” Con mẹ nó cậu có thể làm đối thủ diễn xuất của Lục Hãn Kiêu rồi đó. Tay Lệ Khôn che mặt hắn, “Xin lỗi, nhan sắc của cậu xúc phạm con mắt tôi.”

Mạnh Trạch được trận cười, tuy là giỡn, nhưng suy nghĩ cho anh em là thật. Hắn vỗ lên vai Lệ Khôn, thần thần bí bí nòi: “Người anh em, tôi tặng cậu một đề xuất.”

Lệ Khôn càng nghe mày càng nhăn lại.

Mạnh Trạch hăng hái tuôn một tràng, chỉ hận không thể thưởng cho mình một tràng pháo tay.

Lệ Khôn khó khăn nói: “Hay là… thôi đi… Tôi thấy không ổn lắm…”

Mạnh Trạch lại càng được dịp thổi phồng, “Mấy nay trời không lạnh, ấm thế này có cởi sạch cũng không cảm được đâu.”

“—— được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK