• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nó ngồi xuống bàn làm việc, cẩn thận xem xét từng tập giấy tờ mà thư kí mới mang vào. Lật đi lật lại tờ giấy trong tay, trán nó nhăn lại, tất cả mớ giấy tờ này đều là loại không quan trọng, thậm chí chỉ toàn những bản hợp đồng có thể gọi là vô tác dụng, chỉ góp phần xả hàng cho công ty.

-” Chị lên phòng gặp tôi, có chút việc.”

Nó nói xong liền cúp máy, mắt vẫn dán chặt vào loạt giấy tờ kia.

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng nói nhẹ nhàng đến ngọt lịm của cô thư kí xinh đẹp:

-” Giám đốc gọi tôi.”

Đưa tờ giấy trong tay về phía cô thư kí, giọng nó lãnh đạm:

-” Loạt giấy này chị lấy ở đâu vậy?”

Cô thư kí đưa tay nhận lấy, mắt lộ rõ vẻ giễu cợt:

-” Đây là giấy tờ của phòng tài vụ đưa, giám đốc có gì khó hiểu thì cứ gọi trực tiếp cho họ.”

Nó nhìn cô thư kí kiêu kì đó, cau mày:

-” Chị là Lưu Nhật Hà- tiểu thư của Tập đoàn Lưu Bảo và cũng là thư kí mới của tôi?”

Lưu Nhật Hà ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dáng vẻ rất khoan thai nhìn nó rồi gật đầu.

-” Tôi có thể biết lý do chị vào F&F không? Theo tôi biết thì cũng có rất nhiều công ty mời chị vào làm, điều kiện và mọi thứ đều tốt hơn chỗ chúng tôi.”

Cô họ Lưu kia khoanh tay trước ngực nhìn nó:

-” Đơn giản vì tôi muốn xem tình địch của mình ghê gớm đến mức nào thôi.”

Trán nó nhăn lại rồi cất giọng trầm hỏi cô ta:

-” Công ty này có tình địch của chị sao? Nếu chỉ vì chuyện cá nhân mà vào công ty thì tôi nghĩ tốt hơn hết chị nên viết đơn xin nghỉ đi.”

-” Cô đang đuổi khéo tôi đấy à? Hay là cô chột dạ? Lâm Khả Hân cô nghe rõ đây, tốt hơn hết là cô đừng có bám lấy anh Minh Nhật nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Nó đứng phắt dậy, tiến lại phía cô ta, mắt toát vẻ lạnh lùng:

-” Không ngờ Lưu tiểu thư nổi tiếng thông minh, xinh đẹp cũng chỉ là người si tình đáng buồn cười thôi.”

Lưu Nhật Hà mím môi:

-” Cô nói vậy là ý gì?”

-” Ngô Minh Nhật, cái tên đó đúng là đã từng nằm trong tiềm thức của tôi rất lâu, nhưng bây giờ thì một chút cũng không còn. Chị nghĩ anh ta thật lòng với cô sao? Vì một người không thật lòng với mình mà chịu nhẫn nhịn khi làm dưới trướng của người mà mình căm thù. Lưu Nhật Hà chị làm tôi thật khâm phục.”

-”Đừng nghĩ nói mấy lời đó là có thể chia rẽ chúng tôi.”

Nó phá lên cười, tay gõ nhẹ vào bàn:

-” Tôi chỉ muốn nhắc cho chị biết, còn chi tin hay không là tùy. Hơn nữa tôi cũng không muốn lôi chuyện riêng vào công việc, nên nếu chị vẫn muốn làm ở đây thì tốt nhất nhớ kĩ cho tôi: Nếu chị dám mang việc tư giải quyết việc công ty thì cho dù chị là con gái ai hay có địa vị gì đi chăng nữa thì tôi cũng không ngại khiến chị thân tàn ma dại đâu.”

Lưu Nhật Hà đỏ bừng mặt, hầm hầm đứng dậy quát lớn:

-” Lâm Khả Hân được lắm, để xem cô làm gì được tôi.”

Dứt lời cô ta đi nhanh ra cửa, không quên đóng cửa cái ầm, nó nhếch mép cười nhạt, tựa lưng vào ghế sofa nghĩ lại cuộc nói chuyện với Lưu tổng.

-” Được, tôi sẽ không làm khó cô, ngược lại sẽ giúp cô tận tình. Nhưng tôi cũng hy vọng là cô giữ lời. Nhân đây tôi cũng muốn hỏi cô một chuyện. Nghe nói cô chưa tuyển được thư kí, vậy cô nghĩ sao nếu để con gái tôi làm việc đó.”

-”Ông nói vậy là có ý gì?”

-” Cô đừng hiểu nhầm, chỉ là con gái tôi mới du học về, nó cũng thích F&F nên mới năn nỉ tôi hỏi cô xem nó có thể không.”

Khóe miệng nó thoắt ẩn nụ cười nhạt:

-” Nếu Lưu tổng đã có lời thì tôi cũng không dám thất lễ.”

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Đang mơ màng nghĩ lại thì tiếng điện thoại làm nó giật mình, nhìn vào hàng số trước mặt, trán nó cau lại:

-” Tôi nghe đây.”

...

Mặt nó bỗng đỏ rần lên, tay cúp nhanh điện thoại, nó vội vã rời khỏi phòng là việc, chạy nhanh xuống tầng hầm- nơi để xe.

-” Alô, dì ạ. Bây giờ cháu không có thời gian giải thích, dì cho một trực thăng riêng đến bìa rừng phía tây thung lũng chết của thung lũng X đi, mật thám của chúng ta bị phát hiện rồi. Chuyện khác cháu sẽ xử lí.”

Tại thung lũng X

Chiếc lamborghini của Hoàng Tuấn ( Jack) dừng lại ở đường lên thung lũng, người của Evil đã bao quanh khắp nơi. Nhật Nam đeo mặt nạ trăng khuyết đang nhìn quanh thung lũng, một vài người khác thì mở bản đồ xem địa hình.

-” Jack, cậu đến rồi. Max đang đứng ở đằng kia chờ cậu.”

Nói rồi người đó chỉ tay về phía Nhật Nam. Hoàng Tuấn đeo chiếc mặt nạ lên, hắn như trở thành con người khác, lạnh lùng, vô cảm, và trông rất đáng sợ.

-” Max, tình hình thế nào rồi.”

Max ( tên trong tổ chức của Nhật Nam) vẫn đưa mắt nhìn về phía thung lũng chết ở đằng trước, miệng hơi nhếch:

-” Hắn chạy vào thung lũng chết rồi, tôi đang điều tra địa hình trong đó.”

Jack chau mày nhìn về thung lũng chết, rồi ra hiệu cho mọi người tiến vào. Thấy vậy Max vội kéo tay Jack lại:

-” Đó là thung lũng chết chứ không phải chỗ bình thường đâu. Người của chúng ta đang khảo sát khu vực này rồi.”

Jack gạt tay Max ra rồi nói:

-” Cậu đừng lo, tôi đã từng ở đây suốt 2 tuần đấy.”

Max bàng hoàng nửa tin nửa ngờ, chưa kịp định hình thì đã không thấy bóng của Jack nữa.

Lối vào thung lũng chết khác hoàn toàn so với cái tên của nó. Những khối đá vôi đủ màu trải dài khắp nơi, tạo ra khung cảnh hữu tình, nên thơ. Đặt chân vào thung lũng, có cảm giác như đang đi dưới đáy của dòng sông cạn với những cồn cát lởm chởm, những rừng hoa bạt ngàn nở rộ ngay trên vùng đất khô hạn, nứt nẻ, có cả một vườn quả rất kì lạ ra cả 4 mùa. Và nơi duy nhất mà kẻ nội gián đó có thể ẩn nấp chính là ở phía trước: nơi đáng sợ, nguy hiểm nhất ở đây. Đó là một dãy núi đá đồ sộ, lởm chởm, khúc khuỷu, y như một mê cung sừng sững giữa vùng bán sa mạc khắc nghiệt này. Không chỉ vậy nhiệt độ ở trong dãy tường thành đó còn thất thường đến đáng sợ. Nhiệt độ ban ngày lên đến 40 độ nhưng khi màn đêm buông xuống thì thậm chí giảm đột ngột xuống còn 5 độ. Hai năm trước Jack từng bị người của bang Beast đuổi giết và hắn đã bất chấp nguy hiểm chạy vào thung lũng chết này. Quả thật đây là nơi rất đáng sợ, hắn không thể liên lạc với Evil, càng không thể chạy ra ngoài, suốt 2 tuần ở trong thung lũng, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ mình sẽ sống sót. Hằng ngày phải chịu sự thay đổi đáng sợ của thời tiết, uống nước suối ngầm tận sâu trong vùng sông cạn, cách chỗ hắn trú ngụ mấy cây số liền. Đêm về lại co mình trốn cạnh dòng suối nước nóng chỉ còn một lượng nước rất nhỏ. Jack đã từng bị ốm, không ai chăm sóc, không ai biết hắn ở trong thung lũng này, từng nghĩ đến cái chết nhưng người tính không bằng trời tính. Evil lục tung khắp mọi nơi và cuối cùng cũng có người liều lĩnh bước vào vùng tử thần này, Jack được phát hiện trong tình trạng mê man vì trận ốm nặng, lại không có thuốc thang, ăn uống không đầy đủ, nhìn Jack lúc đó không khác gì một cái xác khô. Và người phát hiện ra Jack lại chính là Hải Yến. Kể từ ngày hôm đó, Jack đã gắn cho mình một sứ mệnh đáng nguyền rủa: trả nợ cho Hải Yến, đền ơn cứu mạng cho cô.

Theo lời của Jack, mọi người nhanh chóng chia nhau phong tỏa khắp vùng thung lũng chết, Jack và Max trực tiếp tiến sâu vào trong. Cát bụi bay mù mịt, che tầm mắt của hai người. Đột nhiên Max tiến về phía dưới một mỏm đá hình thù kì dị, la lên:

-” Ở đây có tàn lửa này.”

Hai mắt Jack sáng rực lên, vội chạy lại rồi nhếch mép cười nhạt:

-” Tàn lửa chưa hết, có thể hắn vừa mới rời đi.”

Dứt lời Jack quay lại ra hiệu mọi người tiến vào trong hang sâu gần đấy. Bên trong hang bao phủ một màu tối đen, lạnh lẽo, hơi nước ẩm thấp bốc mùi khó chịu, ngạt thở, những viền đá sắc nhọn chỉ chực sẵn đâm vào bất cứ ai đi qua nó. Một vài người đã đốt ngọn đuốc nhỏ trong tay, những cơn gió như thổi từ địa ngục ồ ạt thổi xuyên qua hang đá, ánh sáng của những ngọn đuốc dường như không đủ để chống chọi lại thiên nhiên khắc nghiệt, đáng sợ này.

Một bóng đen vụt qua, cả đoàn người ngẩn lại mấy giây rồi ai đó nhanh chóng hét ầm lên:

-” Hắn ở đằng kia, ngay phía trước.”

Jack và Max vội vã đuổi theo, tên đó hớt hải chạy thục mạng, vừa chạy vừa ngó lại phía sau. Jack hơi nhếch mép rút từ trong túi ra một phi tiêu nhỏ rồi nhanh như cắt chỉ mấy giây sau, tên nội gián kia đã ngã xuống, mặt mày tái nhợt, ánh mắt hắn lộ vẻ sự sợ hãi nhìn hai người trước mặt.

Max tiến lại gần, phả hơi lạnh buốt khiến tên đó càng run hơn:

-” Mày thích chơi trò mèo vờn chuột đúng không? Nhưng đáng tiếc con chuột nhỏ như mày không đủ sức để chống lại bọn mèo khát máu này.”

Dứt lời Max rút phi tiêu ghim chặt trong chân hắn ra khẽ xem xét dòng máu đỏ dính trên đó, Jack cúi xuống nhìn vào ánh mắt hoảng loạn kia cất giọng:

-” Red Wall sai mày điều tra những gì từ Evil?”

Tên nội gián đó im lặng không nói gì, Jack cúi thấp hơn kiên nhẫn hỏi tiếp:

-” Mày không nói được? Khá lắm, dám xâm nhập vào Evil làm nội gián, tao nghĩ trước khi làm mày cũng đã lường trước hậu quả ngày hôm nay. Nếu đã vậy thì giờ tao chỉ còn cách dúng hình phạt của tổ chức để xử mày. Đừng trách tao không cho mày cơ hội.”

Jack nói xong liền giơ khẩu súng ngắn bắn một phát vào tay của tên đó, hắn la một tiếng chói tai, vẻ mặt đầy đau đớn, máu túa dần ra theo dòng, mấy chốc đã thấm đầy nền cát nóng. Jack nhìn kẻ trước mặt đầy vẻ căm tức:

-” Cảm giác thế nào? Mày có muốn nói gì không.”

Dù đau đớn và sợ hãi nhưng tên đó vẫn một mực ngoan cố, mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Đoàng

Một viên đạn nữa lại bay nhanh qua cắm vào một bên hông của hắn. Tiếng thét chói tai lần nữa vang lên. Max nhìn Jack rồi lại nhìn kẻ đang phủ phục kia:

-” Nếu mày nói ra ai là người trực tiếp sai mày đến đây, và ai là người giúp mày có thể đột nhập vào hệ thống an ninh của Evil một cách dễ dàng như vậy thì tao sẽ cho mày cơ hội hối lỗi.”

Mặt tên đó cau lại rồi hơi mấp máy miệng:

-” Tôi... tôi... tôi bị ép, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ họ sẽ giết gia đình tôi.”

Hàng lông mày rậm của Jack nhíu lại:

-” Là ai? Nếu mày thành thật tao sẽ tha cho mày, tao hứa.”

-” Là... là...”

Tên đó sắp phun ra bí mật thì vụt.. phập...

Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ động mạch cổ, tên đó chỉ kịp á lên một tiếng rồi ngã xuống, mắt mở to đầy hoảng loạn. Phải, hắn đã chết vì một phi tiêu cắt ngay động mạch chủ.

Jack và Max quay người lại phía sau, ánh mắt đầy tà khí.

-” Nữ hoàng.”

Mọi người thấy nó liền cúi đầu hô lên, Jack nhìn nó miệng lẩm bẩm:

-” Sao lại giết hắn? Hắn đang nói ra kẻ đứng sau, Alice rốt cuộc cậu làm vậy là có ý gì?”

Nó bước nhanh lại chỗ hai người họ, ánh mắt quét ngang cái xác trước mặt:

-” Xin lỗi, tại tôi giận quá nên mất kiểm soát, vốn dĩ chỉ muốn dạy hắn một bài học, không ngờ lại nhỡ tay giết người.”

Max nhìn nó khẽ cau mày rồi quay sang bảo mấy người bên cạnh:

-” Mau thu dọn sạch sẽ đi. Jack cậu cũng biết tính của Alice rồi đấy, cô ấy thường hay xúc động...”

Jack im lặng một chút, nhìn nó một lượt rồi lại nhìn cái xác kia:

-” Được rồi, xem như xôi hỏng bỏng không. Quay về tổ chức, xử phạt, khen thưởng đợi khi đó tính sau.”

Dứt lời Jack đưa tay cởi áo khoác ngoài rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Max kéo tay nó lại trầm giọng:

-” Hắn là nội gián mà cậu cử đến?”

Nó không đáp, khẽ hít một hơi thật sâu. Max tiếp lời:

-” Jack ghét nhất là những kẻ phản bội, huống hồ lần này tên đó lại sắp khai hết ra, cậu giết hắn như vậy tôi nghĩ Jack không dễ gì bỏ qua đâu.”

Nó cười như không:

-” Tôi biết nhưng nếu không làm vậy thì lúc đó tôi có mọc cánh cũng không ngăn được hắn khai ra.”

-” Sao cậu lại cử người bất cẩn như vậy làm nội gián?”

-” Hắn làm cho tổ chức 5 năm nay rồi, lần trước vi phạm điều cấm kị trong Red Wall, vốn dĩ hắn phải chết nhưng nể tình hắn đã từng cứu mạng một người trong lãnh đạo của Red Wall nên mới cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội. Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.”

Max thở dài, chân bước đều đều, nhìn nó:

-”Vậy gia đình hắn thì sao? Hắn nói hắn làm vậy vì gia đình bị đe dọa.”

Nó phá lên cười sặc sụa:

-” Gia đình? Không phải hắn sinh ra đã là trẻ mồ côi sao? Không ai thân thích nên mới gia nhập vào Red Wall. Đúng là đồ xảo trá, có chết cũng không hết tội.”

Max hơi nhếch mép, hai người dần đi ra khỏi thung lũng chết. Tiếng gió rú lên mạnh hơn, bóng tối cũng đã lan tỏa khắp nơi.

Jack đang tựa lưng vào cửa ô tô, mắt nhìn về quãng tối phía trước, nó và Max im lặng bước vào trong xe, cả ba người nhìn lướt nhau rồi lại im bặt. Không khí căng thẳng đến đáng sợ. Nó rút điện thoại nhắn vội cho dì Nhiên rời khỏi thung lũng chết rồi lại đảo mắt nhìn về gương mặt lạnh như tiền kia.

-” Tôi không ngờ cậu lại hành động lỗ mãng như vậy. Lẽ nào nữ hoàng chết chóc chỉ biết giết người mà không biết cân nhắc.”

Giọng điệu của Hoàng Tuấn như dội lên từ địa ngục lạnh lẽo, nhàn nhạt, pha lẫn chút oán giận, tiếc nuối.

Nó mở headphone ra chọn bài, mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ:

-” Giết thì cũng giết rồi. Cậu muốn phạt tôi thế nào cũng được. Dù sao đây cũng là lỗi của tôi, chưa được cho phép của lãnh đạo mà dám hành động.”

Hoàng Tuấn day day thái dương, nhìn qua gương chiếu hậu, trán nhăn lại. Không khí lại rơi vào im lặng, ngột ngạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK