Đài VTV đưa tin: sáng ngày hôm nay, giám đốc Lâm Khả Hân của F&F đã mở cuộc họp báo khẩn tiết lộ cái chết của giám đốc Kiều Lan mười năm về trước, và cô con gái thất lạc Hoàng Minh Anh của vị giám đốc xấu số này, mọi thông tin chúng tôi sẽ liên tục cập nhật...
Đứng chính giữa sân khấu là Lâm Khả Hân với mái tóc được cột gọn gàng ở sau gáy, chiếc cổ trắng nõn ẩn dưới cổ áo vest thanh lịch, đôi mắt đầy sắc sảo còn mang theo ý cười nhạt, đứng bên cạnh là An Nhiên và Đại Vũ với gương mặt khá căng thẳng, dĩ nhiên xung quanh nơi này cũng có không ít người của Red Wall.
-"Trước hết tôi xin cảm ơn mọi người về buổi họp báo đột xuất này."
Nói rồi nó hơi cúi đầu xuống, ngay lập tức tiếng máy ảnh kêu lách cách, đèn flash chói lóa cả một góc, giơ tay lên ra hiệu im lặng, sau đó nó mới tiếp tục:
-"Mọi người có thắc mắc gì thì cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng trả lời hết có thể."
Vừa dứt lời, một phóng viên trạc ngoài ba mươi tuổi, đôi mắt sắc khẽ lướt một vòng, giọng nói đầy khẩn trương:
-"Giám đốc Lâm, tôi chỉ thắc mắc là hôm nay là ngày mất của giám đốc Kiều Lan, vậy mục đích cô chọn ngày này là để tưởng nhớ hay..."
Tiếng nói vừa dứt, ở phía dưới lập tức vang lên tiếng ồn ào bàn tán, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên người nó.
-"Lâm giám đốc, cô có nhắc đến cái chết của giám đốc Kiều khi công bố họp báo sáng nay, phải chăng việc giám đốc Kiều đột ngột tai nạn, không đơn thuần như vậy mà còn có nguyên căn khác?"
Nó nhếch mép cười nhạt, bàn tay vô thức nắm lấy chiếc vòng cổ đang sáng lấp lánh.
-"Cảm ơn các câu hỏi đầy thú vị của mọi người. Như mọi người đều biết, tôi là Lâm Khả Hân- giám đốc của F&f, chắc trong số các vị ai cũng tò mò về thân phận thật sự của tôi, cũng như lý do tôi leo lên được vị trí này đúng không?"
-"Việc cô là con gái nuôi của giám đốc Lâm chúng tôi cũng đã biết, nhưng cô có nói đến thân phận thật sự, lẽ nào...?"
Phía dưới lập tức im lặng, mường tưởng mọi khả năng có thể xảy ra, rồi vừa chỉnh lại vừa micro, nó vừa nhếch mép.
-"Chắc các vị còn nhớ cô con gái thất lạc mười năm trước của giám đốc Kiều Lan- Hoàng Minh Anh chứ?"
Lời nói vừa dứt, ở phía dưới đã tỏ ra vẻ nghi hoặc.
-"Dĩ nhiên là chúng tôi nhớ, nhưng giám đốc Lâm, rốt cuộc cô muốn nói đến việc gì?"
-"Tôi chính là cô bé đó- Hoàng Minh Anh."
Không gian lập tức rơi vào tĩnh mịch, nặng nề, phải mấy phút sau mọi người mới hấp thụ được điều nó nói.
-"Cô... nghĩa là cô chính là cô con gái đó, rồi cũng là con nuôi của giám đốc Lâm- chồng của mẹ cô?"
-"Đúng vậy."
Một phóng viên trẻ tuổi có vẻ điềm tĩnh bước lên:
-"Nếu đúng vậy thì tôi xin hỏi một chút,lý do cô đột nhiên mất tích sau tai nạn của mẹ cô, rồi sau đó lại là con nuôi của giám đốc Lâm là gì? Chẳng lẽ giám đốc Lâm đến nhìn cũng không nhận ra cô con gái của vợ mình hay hai người đang cùng nhau diễn vở kịch này?"
An Nhiên đứng bên cạnh nãy giờ đột nhiên bước lên nói nhẹ.
-"Phiền cậu nên cẩn trọng lời nói, đừng vì chút sơ suất mà làm hỏng tiền đồ của mình."
Nó mỉm cười nhìn An Nhiên rồi khẽ vỗ nhẹ vai cô.
-"Tôi đã phẫu thuật chỉnh hình nên dĩ nhiên Lâm Hải Nam không thể nhận ra tôi, hơn nữa, cái chết của mẹ tôi không hề liên quan đến tai nạn nào, đó chỉ là trò che mắt thiên hạ, hung thủ gây ra cái chết thực sự cho mẹ tôi chính là ông bố đáng kính: Lâm Hải Nam."
Mọi người mắt chữ a, mồm chữ o, cố gắng tin vào những gì mình đang nghe, tay cầm máy ảnh cũng như bất động.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của mọi người, nó thầm cười nhạt một tiếng, rồi cất giọng lạnh.
-"Chính Lâm Hải Nam là người đã xen chân vào cuộc sống yên bình của chúng tôi, rồi cũng chính ông ta cho tôi cảm giác thế nào là gia đình, nhưng sau đó, chính ông ta lại là người đạp đổ gia đình đó, bắt nhốt tôi uy hiếp mẹ, sau đó giết mẹ tôi, còn tôi may mắn được người bạn của mẹ cứu thoát, nhưng dĩ nhiên, người của ông ta vẫn luôn truy lùng tôi, khiến tôi phải tháo gỡ gương mặt thật của mình để biến thành người khác..bla.."
-"Cô có chứng cứ gì không? việc này liên quan đến rất nhiều người nên mong cô không nên phát biểu theo tùy hứng."
Phóng viên tốt bụng nhắc nhở nó thận trọng, đôi mắt mang vẻ cảm ơn hướng về người đó đầy lơ đễnh, sau đó nó khẽ gật đầu với Đại Vũ, trên màn hình máy chiếu là hình ảnh của nó mười năm về trước, sau khi phẫu thuật xong, còn có tờ giấy phóng to quá cỡ xác nhận của bênh viện chỉnh hình..."
Mọi người nhìn qua một lượt rồi nói vẫn vẻ nghi hoặc đó.
-"Lâm tiểu thư, những thứ này vẫn chưa thể chứng minh được những gì cô nói là đúng hay không."
Nó cười khẽ.
-"Tôi biết, nhưng mong mọi người chờ chút, tôi vẫn cần đến trợ giúp của phía công an."
Lời nói vừa thoát ra từ miệng, bên ngoài đã nghe tiếng ồn ào. Cánh cửa phòng mở ra, một top người bước vào, theo sau là một người trung niên mặc áo blu trắng, có vẻ là bác sĩ, còn có cả mấy người mặc quân phục.
-"Lâm tiểu thư, chúng tôi đã làm giám định ADN, kết quả hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nói.
Khóe miệng đẹp khẽ cười nhạt, tự nhiên nó cảm thấy sống mũi cay cay, để chứng minh được việc này, chính nó đã nhân lúc Lâm Hải Nam ra nước ngoài, lệnh cho mọi người khai quật mộ của mẹ lên để lấy cái gì đó có thể xét nghiệm được ADN, quá trình này đều được quay trực tiếp, cận cảnh, làm bằng chứng... Me, con xin lỗi- ý nghĩ vừa ra khỏi đầu, một giọt lệ đã lăn xuống đầy tĩnh lặng.
Phía dưới mọi người im bặt nhìn nhau, mười năm, sống trong nỗi sợ hãi, căm thù ròng rã suốt mười năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.
.......................................................................................................
Ném tờ báo xuống đất, mặt Lâm Hải Nam đỏ rần lên, phải, việc họp báo này ông ta hoàn toàn không hề biết gì, vì bản thân đang ở bên nước ngoài.
-"Khốn kiếp, không người nó lại là con nhỏ đó, đúng là nuôi ong tay áo, Phùng quản gia, ông mau chuẩn bị xe cho tôi, tôi sẽ về nước ngay bây giờ."
Đợi Phùng quản gia đi ra ngoài, Lâm Hải Nam cầm điện thoại quay một dãy số.
-"Nội trong hôm nay mày phải đưa tao vào bằng được Red Wall, nếu không con mày sẽ chết không toàn thây."
...............................................................................................................
Đúng như dự đoán ngày hôm đó, vụ việc kia đã lên trang đầu của tất cả bài báo, dư luận lại dậy sóng, phía công an cũng đã đưa lệnh giam giữ với Lâm Hải Nam, nhưng dường như vẫn chưa có kết quả gì.
Nó đứng trước mộ của bố, khẽ đặt cành lưu ly tím lên, ngón tay thon dài khẽ lướt lên gương mặt rạng rỡ kia.
-"Bố, mẹ, cuối cùng cũng đến ngày bắt Lâm Hải Nam trả giá rồi... nhưng con cảm thấy mệt lắm, con không biết mình còn đủ sức để chiến đấu với ông ta không. Bố mẹ trên trời nhớ phù hộ, chỉ lối cho con nhé, con yêu bố mẹ nhiều lắm."
Dòng lệ chảy xuống rớt từng giọt lên mộ, hai chân nó quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt lấy tấm bia khóc nức nở.
Hoàng hôn đã buông xuống, một màu tối đen nhanh chóng bao phủ khắp ngọn đồi gió.