• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh dựa vào lồng ngực của Vu Thần, nói với cậu: "Vì vậy, để anh ấy đừng nghĩ lung tung, anh phải nói ra thân thế của em. Chúng ta không có quan hệ huyết thống, việc em thích anh cũng không phải lừa gạt."

"Nhưng cậu ấy cũng không phải anh em." Vu Thần lại tự thêm đất diễn lần nữa: "Em nhỏ hơn anh, đó giờ toàn gọi anh là anh, vợ của anh thì em cũng nên gọi là chị dâu."

Lăng Bạch: . . . .

Lăng Bạch không muốn ngồi đây nữa, cậu thấy cậu phải nằm dưới gầm xe mới được.

Bây giờ ngồi ở đây làm gì?

Để ngộ độc cẩu lương à!

Chẳng thà để cậu tự chọc hai mắt mình!

Lăng Thanh thấy cậu nhìn mình, rồi lại nhìn qua Vu Thần, ánh mắt cực kỳ bi thương, trong lòng mềm nhũn, rót cho cậu ly trà.

"Nào, Tiểu Bạch, uống trà đi."

Kết quả tay Lăng Bạch vừa vươn tới, trà đã bị Vu Thần cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Lăng Bạch thật sự không thể tin được: "Đây là trà anh em đưa cho em mà!"

"Giữa chồng chồng mà còn phân chia trà sao? Của anh là của cậu ấy, của cậu ấy là của anh, tài sản tụi anh đều dùng chung, huống chi là một ly trà. Ly trà này cậu ấy rót, thì cũng như là anh rót, anh uống trà mình rót ra, có gì sai?"

Lăng Bạch: . . . .

Lăng Bạch cảm thấy Vu Thần hồi đó đâu có phải như vậy!!!

Điều gì đã biến một Thần ca ôn nhu điềm tĩnh, trầm mặc nội liễm, thành một người vừa mặt dày không biết xấu hổ vừa cho mình là cây ngay không sợ chết đứng như thế này?!

Anh không còn là người cậu từng biết nữa. Anh của ngày xưa chết rồi!

Ai rồi cũng khát (nước)!

Lăng Bạch cảm thấy trái tim của cậu rất đau!

Vu Thần sao mà thèm quan tâm coi cậu có đau lòng hay không, dù sao thì lương tâm của anh không có đau, anh quay đầu nhìn về hướng Lăng Thanh: "Thanh Thanh, anh uống ly trà rồi, có sao không?"

Tất nhiên là không rồi!

Lăng Thanh rất hợp tác: "Muốn uống nữa không? Em rót thêm cho anh ly nữa nha."

Vu Thần đẩy ly trà của mình tới trước mặt hắn: "Rót đi."

Lăng Thanh nhấc ấm trà lên, một lần nữa đổ đầy ly trà, có thể nói là cực kỳ ân ái.

Lăng Bạch đứng lên một cái soạt, ghế dựa phát ra âm thanh chói tai.

Lăng Thanh Vu Thần đồng thời nhìn cậu.

Lăng Bạch cạn lời, gắt góng nói: "Em đi WC!"

"Đi đi, lẹ rồi quay lại." Lăng Thanh nói.

Còn lẹ rồi quay lại? Cậu không bao giờ muốn quay về nữa!

Lăng Bạch đi đến trước cửa, vừa kéo cửa ra thì thấy bên ngoài có người đang đứng, dường như chuẩn bị đẩy cửa vào.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người kinh ngạc nói: "Sao cậu ở đây?"

Lăng Thanh nghe vậy, thầm nghĩ, ồ quao, quen biết nhau à.

Hắn lập tức tiếp đón Thư Đồng đi vào, Lăng Bạch cũng không đi vệ sinh nữa, đi theo Thư Đồng, nghi hoặc ngồi trở lại.

"Quen biết?" Lăng Thanh hỏi.

"Cậu ấy là người đã cứu em khỏi đám người Tô Việt tìm tới đánh lần đầu tiên." Lăng Bạch giải giải thích nói.

Lăng Thanh ngạc nhiên, thật đúng là có duyên.

Thư Đồng cũng ngạc nhiên: "Vậy cậu là cái người ngại bần ái phú*, khinh thường nhà tôi nên không muốn trở về á hả?"

( ngại bần ái phú: chê người nghèo, theo người giàu)

Lăng Bạch: ? ? ? ?

Lăng Bạch quạu: "Cậu mới là người ngại bần ái phú, khinh thường tôi đó!"

"Cậu không có vậy à?"

"Tất nhiên là không rồi."

Thư Đồng lướt mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Thiệt không?"

Ngay cả khi nó không phải sự thật thì bây giờ nó là sự thật!

"Đương nhiên!" Lăng Thanh lớn tiếng nói.

Thư Đồng nhìn về phía Lăng Thanh.

Lăng Thanh khẽ nháy mắt với cậu: "Tiểu Bạch không phải loại người như vậy, em ấy cũng đồng ý đổi người về."

Lăng Bạch hừ một tiếng, làm như tủi thân lắm.

Lăng Thanh không nói nên lời, thầm nghĩ cậu tủi thân cái gì, cậu có ngại bần ái phú không trong lòng không tự biết sao.

Thư Đồng nhìn thấy trong mắt Lăng Thanh là vẻ ghét bỏ, nhớ đến hồi trước Lăng Thanh nhắn Wechat với cậu đã nói qua tính cách của Lăng Bạch, cũng như anh trong mắt Lăng Bạch và Lăng Bạch trong mắt anh.

Tuy rằng không rõ vì sao hai người họ trong mắt đối phương lại chênh lệch lớn như vậy, nhưng cậu cũng rất thông minh khéo léo nói: "Thế thì cậu sẽ hiếu thuận với ba mẹ tôi à?"

"Tất nhiên rồi." Lăng Bạch trả lời.

"Vậy thì tốt, tôi cũng sẽ hiếu thuận với ba mẹ cậu."

"Nhưng mà, anh cậu, bây giờ là anh tôi rồi."

Lăng Bạch: ! ! ! !

Ủa tại sao đột ngột vậy!!!

Cả thế giới đều nhất định phải giành anh trai với cậu???

Vu Thần giành thì thôi đi, dựa vào cái gì mà Thư Đồng đột nhiên xuất hiện cũng muốn giành!!!

"Anh ấy vẫn là anh trai tôi!" Lăng Bạch bất mãn nói.

Không thể làm bạn trai thì ít nhất cũng phải giữ được anh trai chứ!

Nếu không, thì cậu lỗ quá rồi!

"Dù cho tôi có đổi về, tôi đã sống chung với anh ấy mười chín năm, ảnh cũng là anh tôi!"

Thư Đồng cười lạnh một tiếng: "Đó còn không phải vì chúng ta bị ôm nhầm sao, người có chung huyết thống với anh ấy cũng không phải cậu."

Lăng Bạch quả thật bị cậu ta chọc tức chết!

"Đâu phải tôi làm cho cậu bị ôm nhầm!"

"Vậy nên tôi nói anh ấy là anh trai tôi thì có gì sai?"

Lăng Bạch: . . . .

Lăng Bạch không cãi lại được.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh, vô cùng đáng thương, giống như con chó nhỏ bị bỏ rơi.

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh dở khóc dở cười, bộ hắn làm anh giỏi lắm sao.

Sao mà tự nhiên lại bắt đầu chiến tranh tranh giành anh trai thế kia?

Không thể nói về cái khác hả?!

Tôi cho hai cậu ngồi cùng nhau là vì để các cậu biện luận ai mới là em trai tôi à?!

"À," Hắn nhìn hai người đối diện, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Đồng là em trai ruột đã thất lạc nhiều năm của anh, hiện tại khó khăn lắm mới tìm về được, Tiểu Bạch thông cảm cho em ấy nha."

Lăng Bạch: ? ? ? ?

Lăng Bạch cảm thấy bây giờ Lăng Thanh không những không yêu cậu, mà còn hạ thấp thứ hạng của cậu xuống một hàng nữa rồi.

Cậu không so được với Vu Thần, nhưng cũng không bằng Thư Đồng - người mới xuất hiện được năm phút - hay sao?!

Dù cho tình cũ có cũ tới cỡ nào thì cũng không được vứt bỏ như vậy chứ!

Lăng Bạch cảm thấy cậu cần một phút mặc niệm cho trái tim nhỏ bé đã bị vỡ thành từng mảnh của mình.

Lăng Thanh nhìn thấy trên mặt Lăng Bạch là vẻ "chết đi cho rồi".

Đành phải tiếp tục nói: "Đương nhiên là Tiểu Bạch luôn ở bên cạnh anh, cùng anh lớn lên, giống như Tiểu Đồng luyến tiếc ba mẹ, anh với em ấy cũng có tình cảm, cho nên, em ấy cũng là em trai anh, Tiểu Đồng thông cảm cho anh nhé."

Thư Đồng rất hiểu chuyện: "Em biết mà, nuôi mèo nuôi chó nhiều năm còn có tình cảm, huống chi là người cùng nhau lớn lên."

Nhưng mà anh à, anh diễn sâu như vậy em thật sự không nhìn ra được là anh ghét bỏ cậu ta luôn đó, khó trách trong mắt cậu ta, anh vừa uy nghiêm, vừa đáng dựa dẫm, lại còn ôn nhu thành thục!

Thư Đồng cảm thấy kỹ thuật diễn của anh cậu thiệt xịn xò, tuy rằng trước mắt anh cậu chỉ mới bước chân và giới giải trí thôi, nhưng từ chuyện nhỏ suy ra chuyện lớn, ngoài đời diễn tốt như vậy thì lên phim còn hay hơn nữa!

Thấy Thư Đồng đáp lại, Lăng Bạch cũng không chịu thua kém, tỏ vẻ nói: "Em cũng có thể thông cảm, chó mèo đi lạc nhiều năm, khó khăn lắm mới tìm được đường về nhà, huống chi là người."

Lăng Thanh: . . . .

Vu Thần: . . . .

Không khí sặc mùi tranh sủng, muốn bỏ qua cũng khó!

"Được rồi." Thời khắc mấu chốt, Vu Thần lên tiếng nói: "Hai người làm quen với nhau rồi thì tự nói chuyện đi. Tôi và anh các cậu còn có việc, cần đi trước."

Anh nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Lăng Thanh, cùng hắn rời khỏi ghế ngồi.

Chỉ để lại Thư Đồng và Lăng Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ok, bây giờ anh trai đi rồi, vậy hai đứa mình tâm sự đi." Thư Đồng nắm quyền chủ động trong tay.

Lăng Bạch vẫn còn nhớ rõ cậu là người đã cứu mình, thuận theo nói: "Được."

Hai người lúc này mới bắt đầu thảo luận về thân thế của nhau.

Lăng Thanh cùng Vu Thần ngồi vào trong xe, Lăng Thanh có chút lo lắng: "Anh nói hai người đó có thể giao tiếp với nhau không?"

"Sao mà không thể, hai đứa nó cũng không phải con nít."

Lăng Thanh thực hoài nghi: "Còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, chưa bị đời quật thì vẫn còn là con nít."

"Vậy thì cả hai đứa đều là đứa trẻ to xác."

Lăng Thanh: . . . .

Nghe có vẻ hợp lý, vậy thì ok đi.

"Có điều buổi tối tôi phải dành chút thời gian an ủi Thư Đồng."

"Tại sao?" Vu Thần khó hiểu.

Lăng Thanh cài dây an toàn: "Dù sao em ấy cũng là mới được nhận trở về, trong lòng nhất định sẽ lo là người trong nhà thích Lăng Bạch hơn, tôi phải cho cậu ấy ăn viên thuốc an thần, nói cho cậu ấy biết ít nhất có tôi thích cậu ấy hơn."

"Lăng Bạch mà biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng." Vu Thần bình luận.

"Vậy thì đừng yêu anh trai mình, không có kết quả đâu, lo mà nỗ lực học tập đi."

Vu Thần nở nụ cười, lái xe đưa hắn về khách sạn mình ở, bên cạnh đoàn phim.

"Cùng nhau tắm rửa?"

Cơm nước xong, Lăng Thanh hỏi.

Vu Thần duỗi tay ôm lấy eo hắn: "Ừ. Với lại, những ngày mình cần lái xe đã qua lâu rồi, đêm nay nên bù lại thôi."

(ý anh Thần là ngày động phòng qua mà chưa làm ăn cơm cháo gì hết, đêm nay phải bù lại đêm động phòng hoa chúc, lái xe ầm ầm!)

Lăng Thanh: ! ! ! !

Lăng Thanh cảm thấy vẫn là nên tắm riêng đi!

Hắn không nói lời nào liền chuẩn bị chạy trốn, kết quả bị Vu Thần tóm lại, thuận thế chặn ngang ôm lên.

"Lúc này mà cậu còn muốn chơi xấu."

"Buông tha tôi đi, Vu tổng."

"Cầm tài nguyên của tôi, sao có thể không lên giường tôi được."

Lăng Thanh:??? Bây giờ anh tiếp diễn lẹ thật ha!

"Hay là anh suy nghĩ kỹ lại đi."

Vu Thần hôn hắn một cái: "Không cần suy xét, tôi đã nghĩ đủ lâu rồi."

"Nhưng mà chúng ta không có áo mưa." Lăng Thanh bất đắc dĩ nói.

Vu Thần đặt hắn dưới vòi hoa sen, vừa giúp hắn cởϊ qυầи áo, vừa hôn hắn: "Chúng ta không phải FWB*, còn cần thứ đó sao?"

(FWB - Friends with benefit: bạn tình, bạn giường)

Rất cần luôn đó! Cái gì không có cũng được, nhưng cái này chắc chắn phải có!!

Nếu không đêm nay tôi lỡ dính bầu làm sao!

Lăng Thanh đè lại bờ vai anh: "Cần."

Hắn nghiêm túc nói: "Hai đứa mình đều là lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm gì, nếu không có món này, nghe nói bên thụ sẽ rất đau!"

Lăng Thanh nhìn anh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng: "Anh muốn làm tôi đau hả?"

Vu Thần bị hắn hỏi như vậy, anh buông bỏ cố chấp của mình ngay lập tức.

"Tôi đương nhiên không muốn."

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong vắt của Lăng Thanh, chậm rãi hôn lên, rồi ôm người vào trong lòng: "Tôi làm sao mà nỡ làm cậu đau."

Anh đúng là muốn có được Lăng Thanh, muốn chiếm hữu hắn, muốn cùng hắn phát sinh quan hệ.

Bởi vì như vậy, Lăng Thanh sẽ thật sự thuộc về anh.

Anh cũng sẽ an tâm hơn một chút.

Nhưng anh không bao giờ muốn tổn thương Lăng Thanh, anh chỉ muốn thương Lăng Thanh thôi.

"Vậy thì quên đi." Vu Thần nói: "Dù sao cũng không cần gấp vào đêm nay."

Mấy cái chuyện như lái xe này nếu như kết hợp giữa thể xác và tinh thần, niềm vui sướng sẽ nhân đôi, nếu Lăng Thanh vì điều này mà đau hoặc là khó chịu, thì sẽ đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của anh.

Khi Lăng Thanh nói đau, hắn thật sự muốn Vu Thần đồng ý với mình.

Vì thế, hắn còn cố ý diễn 3 phần để làm mình đáng thương hơn một tí.

Nhưng bây giờ Vu Thần thật sự đáp ứng rồi, hắn lại thấy mềm lòng, thậm chí cảm thấy Vu Thần lần nào cũng phải nhường mình, còn mình thì luôn lấn tới.

Hắn ghé sát vào cắn cắn môi Vu Thần.

"Lần sau anh chuẩn bị đầy đủ rồi tôi làm cùng anh được không?" Lăng Thanh nhẹ giọng nói.

"Được." Vu Thần cười hôn hôn hắn, ôn nhu dỗ dành: "Không sao, tôi cũng muốn cùng cậu làm ở nhà, không phải ở khách sạn."

Lăng Thanh liền cười, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Nước từ vòi sen xối xuống dưới, làm ướt mặt đất, và cả hai người đang dựa vào tường.

Lăng Thanh câu lấy cổ Vu Thần, để anh hôn mình.

Phòng tắm mù sương, nhưng Lăng Thanh lại cảm thấy trái tim sương mù mênh mông bên trong mình chậm rãi trở nên rõ ràng.

Hắn chậm chạp mở to mắt, nhìn Vu Thần đang cọ cọ hôn liếm bả vai ươn ướt của mình, cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu hôn phớt trên sườn mặt của anh.

Vu Thần nghiêng đầu, hôn hắn, kéo hắn vào vòi hoa sen.

Tuy rằng không có chính thức lái xe, nhưng hai người không tránh khỏi việc động tay động chân một chút.

Vu Thần ôm Lăng Thanh, nhìn hắn ngủ ở trong lồng ngực mình, ôn nhu hôn hôn lên giữa chân mày hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Thanh trở về phim trường, Vu Thần cũng quay về công ty.

Trên đường đi, Lăng Thanh gọi điện thoại cho Thư Đồng, hỏi cậu ngày hôm qua lúc mình đi rồi, cậu cùng Lăng Bạch nói chuyện như thế nào, và nhân tiện an ủi cậu một phen, tỏ vẻ rằng so với Lăng Bạch thì hắn vẫn thích cậu hơn.

Thư Đồng thấy rất vui khi nghe hắn nói vậy, cậu cũng lời ít ý nhiều kể cuộc nói chuyện của mình và Lăng Bạch cho hắn nghe.

Lăng Thanh thấy không có vấn đề gì, liền an tâm.

"Vậy em có chuyện gì thì liên hệ anh."

"Dạ, em cảm ơn anh."

"Không có gì." Lăng Thanh cúp máy, vào phòng hóa trang.

Không qua mấy ngày, Lăng Thanh nhận được tin nhắn của cả Thư Đồng và Lăng Bạch, nói bọn họ ngày mai sẽ đi đến Thư gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK