• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Vu Thần cười khẽ: "Em thật là."

"Nhưng mà em với cậu ta mới ghi hình chung có ba ngày thôi, vừa trở về nhà không bao lâu sao lại gọi cho em nữa vậy, hai người có quan hệ tốt lắm à?"

Lăng Thanh thở dài: "Đừng có đoán mò nữa, cậu ta chỉ là một tên nhóc mới lớn thôi."

"Ồ? Chứ không phải do em đi trêu ghẹo người khác?"

"Em không có!" Lăng Thanh hợp tình hợp lí nói: "Em chỉ là kính già yêu trẻ thôi!"

Vu Thần nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản là thế.

"Em kính già yêu trẻ, nhưng chưa chắc người ta đã hiểu như vậy."

Lăng Thanh: . . . .

Nói thẳng ra thế nghe xấu hổ vl ấy anh giai.

Vu Thần bất đắc dĩ nhéo nhéo lỗ tai hắn: "Em cũng lợi hại thật đấy nhỉ, đi ra ngoài tùy tiện tham gia một cái tống nghệ, lại còn có thể trêu ghẹo thêm một tên nhóc là sao?"

"Em chỉ là thuận tay giúp cậu ta một chút thôi, cũng đâu phải là kiểu chiếu cố đặc biệt gì đâu, ai mà biết được tên nhóc đó dễ bị đả động tới như vậy."

"Em còn cảm thấy mình có lý à?"

"Còn bày đặt kính già yêu trẻ."

"Từ nay về sau kính già thôi, yêu trẻ thì miễn đi."

Vu Thần bất đắc dĩ, anh phát hiện ra, Lăng Thanh đối với những người cùng tuổi mình đều đối xử với người ta như con nít ranh, xem ai cũng nhỏ hơn hắn.

"Định nghĩa nhỏ lớn của em với người ta hình như không giống nhau nhỉ?"

Lăng Thanh cũng cảm thấy bất lực, thôi thì sau này coi như hắn sẽ không đi tưới hoa, uy mèo* nữa, vì thế hắn liên tục gật đầu: "Em biết rồi mà."

(Uy mèo: cho mèo ăn.)

Chuyện này dù sao cũng không phải là lỗi của hắn, trước khi xuyên đến đây, ở thế giới cũ hắn đã là tiền bối của người khác nhiều năm như vậy rồi, những tiểu bối mới vào nghề ở thế giới hắn đều vô cùng ngoan, còn hay hỏi hắn một số chuyện trong nghề nữa.

Lăng Thanh nhìn bọn họ tựa như nhìn thấy chính mình của trước kia, cho nên đối với hậu bối nào cũng rất nhiệt tình vui vẻ mà chỉ bảo.

Cái vòng giải trí này nổi nhanh mà chìm cũng nhanh, có một số người luôn có tâm tư muốn mình có thể vĩnh viễn đứng đầu ở cái giới này, cho nên lúc này cũng cố tìm cách chèn ép hậu bối; thế nhưng bên cạnh đó cũng không ít người hi vọng ánh sáng vinh quang, trong sạch của giới giải trí không bị mai một đi, cho nên bọn họ luôn sẵn sàng ủng hộ những tiểu bối, những người mới bước chân vào nghề.

Lăng Thanh thuộc nhóm người thứ hai, cho nên cho dù là Chung Hoán, Tần Nhạn Dư, hay là Tô Thuật gì cũng thế, trong mắt hắn, tất cả bọn họ đều là hậu bối của mình, hắn nguyện ý giúp bọn họ ngày một phát triển hơn, cũng như nguyện ý giúp đỡ bọn họ những việc mà họ không biết, chưa hiểu.

Thế nhưng hắn cũng không ngờ bản thân lại gặp phải một con mèo nhỏ dính người như Tô Thuật.

Dính người thật ra cũng không có gì xấu, thế nhưng hắn là người đã có gia thất, vậy nên nếu bị một người khác dính lấy, như vậy không tốt lắm.

Nói trắng ra thì, Lăng Thanh là người đem thời gian công tác cùng thời gian sinh hoạt cá nhân phân ra hai bên vô cùng rõ ràng

Có lẽ trước kia hắn không hẳn là người như vậy, nhưng bây giờ hắn và Vu Thần đã chính thức ở bên nhau, hắn hi vọng tất cả thời gian rảnh của bản thân đều có thể trải qua cùng với Vu Thần.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Vu Thần, đưa tay ôm lấy eo anh: "Tiểu Kiều~"

Vu Thần: ????

Gọi khùng gọi điên cái gì đấy?

Lăng Thanh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của anh, cười khẽ: "Thì kim ốc tàng Kiều mà, anh chính là Kiều của em."

Vu Thần nhéo nhéo mặt hắn: "Vậy em biết, bây giờ Kiều của em muốn làm cái gì nhất không?"

Lăng Thanh nghe vậy, cố ý hỏi: "Làm gì nè?"

Vu Thần cúi đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Làm em."

Lăng Thanh thả tay đang ôm eo anh ra, đưa lên câu lấy cổ anh, ôn nhu đáp: "Tiểu Kiều của em đẹp như vậy, muốn làm gì em cũng được."

"Là chính miệng em nói đấy."

Giây tiếp theo, Vu Thần đã ném máy sấy trên tay đi, cúi xuống hôn hắn.

Sự thật chứng minh là, muốn làm cái gì cũng được, trừ làm cái này, Lăng Thanh nhìn kẻ đang liếʍ ɭáρ trên người mình, vừa nhột vừa thích: "Không phải lần trước làm đã nói là lần cuối rồi à?"

Vu Thần hôn hôn mặt hắn: "Ngoan, lần này là lần cuối cùng."

Lăng Thanh tức giận cắn anh: "Lần trước anh cũng nói như vậy!"

Vu Thần cười khẽ, để mặc cho hắn cắn, anh lại nhẹ nhàng đi mút lấy bờ môi đang mấp mé đóng mở nói chuyện: "Lần này nữa thôi."

Lăng Thanh cạn lời, đành ôm lấy anh, vừa tức giận vừa ôm lấy anh mạnh bạo hôn lên.

Chờ đến lần cuối cùng mà cả hai nói kết thúc, Lăng Thanh đã sớm mệt chết đi được, Vu Thần giúp hắn tắm lại một lần nữa, sau đó thì ôm cục cưng của mình lên giường ngủ.

Lăng Thanh mơ mơ màng màng nhéo anh một cái, lại không tự chủ được mà nằm trong lòng, dụi dụi ôm lấy anh.

"Ngủ ngon." Vu Thần hôn lên tai hắn.

Lăng Thanh không đáp lại, hắn đã ngủ mất từ lúc nào.

Tiểu biệt thắng tân hôn*, sáng hôm sau Vu Thần cũng không sốt ruột đi làm, mà ngược lại ở nhà bồi Lăng Thanh.

(Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚): ý chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.)

Lúc Lăng Thanh thức dậy, nhìn thấy anh ở nhà thì có chút kinh ngạc: "Hôm nay anh không đi làm à?"

"Không đi." Vu Thần trả lời: "Ở nhà với em."

Lăng Thanh bật cười: "Nghe mát lòng mát dạ đấy."

Vu Thần ôm lấy hắn, xoa xoa hai bên tai, cùng thái dương của hắn một chút, xong mới cùng hắn rời giường dậy ăn cơm.*

(Kiểu như Vu Thần mát-xa đầu cho Lăng Thanh ấy mọi người, bởi vì ngủ nhiều quá lúc dậy dễ bị đau đầu, nên anh nhà mát-xa cho cục cưng của mình để cục cưng không bị khó chịu.)

《All-Star Friday》sẽ được ghi hình tiếp tục ở tuần sau, nói cách khác thì hắn có gần một tuần để nghỉ ngơi.

Lăng Thanh ở nhà chậm rãi đọc sách, chơi game xong thì đang định chọn thời gian để xem phim cùng Vu Thần thì chợt nghe thấy điện thoại kêu lên.

Hắn cầm máy nhìn tên - là Tô Thuật.

Lăng Thanh bắt máy, Tô Thuật muộn thanh muộn khí nói: "Hôm nay cậu rảnh không?"

"Không rảnh."

"Tôi bệnh rồi."

"Bệnh nhẹ thì uống thuốc đi, còn nặng quá thì cậu đến bệnh viện khám xem."

Tô Thuật có chút ủy khuất: "Trong nhà chỉ có một mình tôi thôi."

"Người nhà cậu đâu."

"Mất cả rồi."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh không biết lời cậu nói là thật hay giả.

Thế nhưng hắn chắc chắn rằng, Tô Thuật thật sự là đứa nhỏ bị thiếu đi tình thương.

Nếu không thì sao là có chuyện hắn chỉ quan tâm cậu có một chút, mà cậu đã dính người tới như vậy.

"Cậu gọi cho người đại diện của cậu đi, kiểu gì cậu ta cũng sẽ đến chăm cậu."

"Cậu không thể đến sao?"

"Đang trong thời gian sinh hoạt cá nhân, tôi không muốn ở cùng với đồng nghiệp."

Tô Thuật: . . . .

Tô Thuật tức giận tắt điện thoại.

Cậu vừa giận vừa ủy khuất, lại nghĩ đến bên cạnh mình bây giờ không còn một ai, lại càng buồn hơn.

Tô Thuật cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số.

"Chuyện gì?" Đối phương giọng không chút quan tâm nói.

"Nếu anh không về nữa thì chờ nhặc xác của tôi đi!" Tô Thuật tức giận.

Cậu tắt điện thoại đi, nằm cuộn người vào trong chăn, chỉ biết tự thương cho bản thân mình.

Cậu rõ ràng hiểu bản thân không nên tin tưởng và tiếp thu bất kì ai, thế nhưng cậu vẫn tự phạm quy, quả nhiên, kết quả là tự mình đi rước khó chịu vào mình!

Anh trai không coi mình ra gì, đến Lăng Thanh cũng thế!

Những người còn tồn tại trên cõi đời này, đều không quan tâm đến cậu!

Những người quan tâm đến cậu thì đều đã sớm rời khỏi dương gian này!

Cậu tức giận đến cắn răng, lại ủy khuất đến không chịu nỗi, kéo chăn lên trùm kín đầu lại.

Thời điểm Tô Việt vào đến cửa nhà, liền thấy cậu dường như đã ngủ mất rồi, cả người đều chui ở trong chăn, một cọng tóc cũng không thấy đâu.

Anh ta đi qua đem chăn kéo xuống, nhìn thấy mặt của Tô Thuật quả thật có chút đỏ lên, bèn duỗi tay ra xem: "Hình như không bị sốt mà nhỉ."

"Đương nhiên là không còn sốt nữa, đã sốt qua một lần rồi." Tô Thuật đột nhiên mở mắt ra.

Tô Việt cạn lời: "Vậy cậu kêu anh về làm cái gì?"

"Tôi bị bệnh!" Tô Thuật cả giận nói: "Vừa phát sốt xong, bây giờ lại còn bị cảm lạnh!"

Tô Việt nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ của cậu, chậc lưỡi: "Đúng là nhìn không ra nhỉ."

Tô Thuật tức giận đến nỗi đứng lên muốn đánh anh ta.

Tô Việt bắt được tay cậu: "Được được được, anh biết em bị bệnh rồi, anh đi mua thuốc cho em, được chưa?"

"Anh bị mù sao?" Tô Thuật chỉ chỉ vết thương trên mặt mình: "Anh không thấy mặt tôi bị thương à? Anh còn không thèm hỏi xem tại sao tôi bị thương!"

Cậu tức đến mức trước ngực không ngừng phập phồng, cả người giống như một con thú nhỏ gắt gỏng chuẩn bị cắn người: "Tôi ra ngoài ghi hình anh không thèm quan tâm đến, tôi về đến nhà anh cũng không thèm hỏi thăm, anh làm anh trai tôi kiểu quần què gì thế? Còn không bằng một người ngoài quan tâm tôi!"

Nhắc đến người kia, cậu lại cảm thấy khó chịu: "Tôi thất tình rồi."

Tô Việt: ????

Tô Việt: !!!!!

Tô Việt nghi hoặc nhìn cậu: "Cậu yêu đương khi nào thế?"

"Ba ngày trước."

"Cùng với một khách mời khác của tổ tiết mục?"

"Chứ không lẽ tôi yêu đương với đạo diễn?"

Tô Việt: . . . .

Tô Việt hỏi: "Người kia làm gì mà cậu thích người ta?"

"Cậu ấy quan tâm tôi, chiếu cố tôi, khi tôi bị sốt cậu ấy còn cho tôi uống thuốc! Lúc đó anh ở đâu chứ! Tôi bị sốt anh cũng không biết, bây giờ tôi bị cảm anh cũng không biết nốt!"

"Anh có việc bận mà, anh cũng không giống chú, suốt ngày vô tư vô tâm cái gì cũng không màn đến, anh còn phải thay ba mẹ chúng ta báo thù!"

"Vậy nên anh đến cả nhà cũng không thèm về? Đến cả em trai anh mà anh cũng mặc kệ?" Tô Thuật bất mãn nói: "Cái nhà này chỉ còn lại tôi và anh, anh thì không thèm về nhà, vậy tôi về đây làm cái gì nữa? Anh còn không hiểu tại sao tôi phải tiến vào giới giải trí à? Còn không phải là vì người anh trai như anh lúc nào cũng vắng nhà hay sao? Thế thì tôi có ở nhà cũng bằng thừa, còn không bằng tôi cũng bỏ đi mẹ nó cho rồi, dù sao cái nhà này sớm cũng đã chẳng còn ai cần!"

"Nói bậy nói bạ cái gì đó!" Tô Việt tức giận lớn tiếng.

Tô Thuật quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn đến anh ta.

Tô Việt nhìn thấy biểu tình ủy khuất của cậu, tự mình bình tĩnh một lúc, đành phải dỗ dành cậu: "Được rồi, đừng nóng nữa, anh đi lấy thuốc cho em uống."

Anh vào phòng mình đem thuốc ra, lại rót cho Tô Thuật một ít nước, nhẹ giọng khuyên bảo: "Giới giải trí lòng người phức tạp, em còn nhỏ, đừng vội yêu đương, có hiểu không?"

"Tôi thất tình rồi, cậu ấy đã có người yêu rồi anh." Tô Thuật ủ rũ.

"Người đó cự tuyệt cậu?"

"Cậu ấy căn bản là không đem tôi để vào mắt!" Tô Thuật uống một miếng nước.

Tô Việt nghe cậu nói như vậy, trong lòng ít nhiều sinh ra cảm giác bất mãn đối với người cậu thích.

"Người đó tên gì?"

Chỉ là một minh tinh nhỏ thôi mà dám không để em trai anh vào mắt, đúng là tự xem bản thân mình lớn quá nhỉ!

Tô Thuật nhìn anh một cái: "Anh hỏi chuyện này làm cái gì?"

"Anh giúp em xem thử đối phương là dạng người gì, chứ không lẽ anh chạy đi hại người ta!"

"Không cho anh động đến cậu ấy."

"Anh là cái dạng người này à?" Tô Việt gõ gõ đầu cậu: "Sao em dám nghĩ anh trai em như vậy chứ!"

Tô Thuật "Hah" một tiếng: "Anh là dạng người nào trong lòng anh là rõ nhất."

Tô Việt: . . . .

Em trai anh thế mà toàn đi nói mấy lời khó nghe với anh như vậy!

"Tóm lại, anh không được hại cậu ấy!"

"Không có hại." Tô Việt cạn lời: "Người ta đã chướng mắt em như thế, vậy mà em cứ đi che chở cho người ta."

"Người ta chướng mắt tôi, thế mà tôi còn cảm thấy người ta tốt, có thể thấy được tôi đối với tình thương hèn mọn cỡ nào! Anh là anh trai tôi, chẳng phải nên tự kiểm điểm một chút sao?"

Tô Việt: . . . .

Tô Việt cảm thấy em trai này của mình đúng là sinh ra để khắc mình mà, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, nói nặng cậu hai câu là cậu quay qua dỗi người.

"Anh cam đoan, anh sẽ không hại người đó của em đâu, được chưa?"

"Nói lời nhớ giữ lời."

"Anh còn có thể gạt em à?"

Tô Thuật lúc này mới miễn cưỡng đồng ý: "Người đó tên là Lăng Thanh, anh đi điều tra cũng được, xem giúp tôi rốt cuộc người cậu ta thích là ai, kẻ đó rốt cuộc có cái gì tốt hơn tôi chứ."

Tô Việt: ???!!!

"Em nói....người đó tên là gì cơ?"

"Lăng Thanh, Lăng trong Lăng Ba Vi Bộ*, Thanh trong cỏ xanh."

(Lăng Ba Vi Bộ (凌波微步): Lăng Ba Vi Bộ là khinh công độc môn của Tiêu Dao Phái. Khi Đoàn Dự tìm được quyển bí kíp giấu trong hang động dưới Vô Lượng Sơn thì phát hiện môn võ công này thực chất không phải là một công phu riêng rẽ mà là một thức nằm ở trang cuối cùng trong bộ Bí tịch Bắc Minh Thần Công.)

Tô Việt: . . . .

"Trông như thế nào, cho anh nhìn thử."

Tô Thuật tìm hình của Lăng Thanh cho anh ta xem: "Đẹp trai lắm đúng không? Mắt nhìn người của tôi không tệ chút nào, nhờ?"

Không tệ cái *beep*, mắt em bị mù cmnl rồi thì có!

Tô Việt trong lòng rít gào, sao em lại đi coi trọng cái tên này chứ! Cũng không tệ lắm??? Em mù mẹ rồi!

"Em lúc nãy nói cậu ta không coi em ra gì, chuyện là thế nào?"

"Cũng không có gì, chuyện là tôi nghĩ bản thân mình đối với cậu ấy ít nhiều cũng có chút đặc biệt, thế nhưng thật ra thì không phải vậy, trong lòng cậu ấy tôi không khác gì mèo con, chó con bên đường cả, cậu ấy thấy tôi đáng thương, cho nên sờ sờ một cái, cho tôi một chút ấm áp, thế nhưng khi tôi muốn cùng cậu ấy về nhà, cậu ấy lại không chịu."

Đó là vì nhà cậu ta có con mèo lớn khác rồi!

Tô Việt nghĩ, thì ra là vậy, Lăng Thanh thế mà muốn báo thù cho em trai cậu ta!

Anh đùa giỡn với tình cảm của Lăng Bạch, cho nên Lăng Thanh mới chạy qua đây đùa giỡn với tình cảm của Tô Thuật.

Đúng là lợi hại nhỉ, Lăng Thanh, kì công anh đem Tô Thuật ẩn nấp lâu như vậy, rất ít ai biết được Tô Thuật là em trai của anh, kết quả vậy mà tên điên kia lại biết!

Còn trực tiếp chạy đến báo thù!

Tô Việt tức giận đến nghiến răng nghiên lợi, Tô Thuật thấy biểu tình của anh mình không đúng, hung hăng đập cho anh ta một cái.

"Em làm cái gì đấy!" Tô Việt cả kinh hỏi.

"Câu đó tôi hỏi anh mới phải đấy! Cái biểu tình đó của anh là sao vậy, hả? Đã không cho anh hại cậu ấy rồi, anh mà dám ở sau lưng tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Tô Việt: . . . .

Tô Việt cảm thấy em trai mình đúng là tên ngu mà!

Em trai ngốc nghếch của anh! Haiz, em cho rằng cậu ta thật sự đối tốt với em sao? Cậu ta chỉ đang lợi dụng em để báo thù anh mà thôi!

Em cũng chỉ là một quân cờ trong cuộc chiến!

Nhưng Tô Việt không thể nói ra lời này.

Từ sau khi cha mẹ của anh chết đi, lương tâm của anh cũng đã chết theo, thứ ánh sáng duy nhất còn tồn tại trong lòng anh, chính là Tô Thuật.

Loại chuyện này, anh không đành nói cho Tô Thuật nghe, cũng không muốn nói cho cậu biết.

Anh nỗ lực bảo hộ Tô Thuật, không cho cậu biết quá nhiều về sự phức tạp của thế giới này, anh đem cậu nhốt trong nhà, để người khác nhìn vào không biết mối quan hệ giữa hai người họ.

Tô Việt thầm nghĩ, Lăng Thanh đúng thật là rất lợi hại, đạo lý "đánh rắn phải đánh 7 tấc" cậu ta hiểu rất rõ.

Cậu ta đã tìm được "7 tấc" của mình, cho nên cậu ta sẽ không bao giờ lo lắng mình có thể động đến Lăng Bạch hay Lăng gia được nữa.

(Đánh rắn phải đánh 7 tấc (打蛇打七分): là một câu tục ngữ của Trung Quốc, cũng có người nói "đánh 3 tấc", thế nhưng nghĩa của cả hai câu đều là như nhau.

"3 tấc" ở đây là chỉ vị trí từ trên đếm xuống, đó là tấc cột sống của con rắn, đánh gãy cột sống đó của nó thì nó không ngóc đầu lên cắn bạn được nữa, còn "7 tấc" ở đây là vị trí tim của, đánh tim nó, nó sẽ bị trọng thương mà chết.

=> Ý Tô Việt là Lăng Thanh rất biết cách để đánh vào điểm chí mạng của con người.)

Dù sao thì, có rất nhiều công ty tầm cỡ Lăng gia có thể lợi dụng được, còn Tô Thuật thì chỉ có một.

Đây là lần đầu tiên Tô Việt sinh ra nghi hoặc, tại sao trước kia bản thân lại cho rằng Lăng Thanh mềm yếu vô năng nhỉ?

Anh đúng là bị cái mặt nạ ngụy trang của Lăng Thanh lừa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK