Cô vốn tưởng rằng sẽ chỉ có đàn ông gặp phải vấn đề “Em và mẹ anh rơi xuống nước anh cứu ai trước”, không ngờ cô lại gặp phải vấn đề này, hơn nữa còn từ miệng của anh trai mình. Hạ Huỳnh cảm thấy Hạ Hoài Xuyên quá ấu trĩ, lớn chừng này rồi còn hỏi loại vấn đề này.
Hạ Hoài Xuyên tức giận cười khẩy, anh nheo mắt nói: “Có phải em muốn anh lấy về thẻ đen không?”
Hạ Huỳnh lập tức siết chặt túi xách, sau đó lắc đầu: “Không muốn.”
Đúng lúc này, Bạc Kiến Từ thấp giọng nói với cô: “Không sao, anh có tiền.”
Hạ Huỳnh lập tức tràn trề sức mạnh: “A Từ nói anh ấy có tiền.”
Hạ Hoài Xuyên nhìn hai người, anh vốn lo lắng Bạc Kiến Từ đối xử không tốt với Hạ Huỳnh, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy hình như Bạc Kiến Từ sẽ chiều hư Hạ Huỳnh, điều này hình như càng đáng sợ hơn.
Anh hít một hơi dài, sau đó nói: “Anh đi đây, còn nữa đừng quên những lời cậu đã nói.”
Câu cuối cùng rõ ràng nói với Bạc Kiến Từ, Hạ Hoài Xuyên đi rồi, Hạ Huỳnh tò mò hỏi: “Anh em nói gì với anh thế?”
“Bảo anh phải đối xử tốt với em.” Bạc Kiến Từ cười đáp lại.
Anh biết hứa hẹn không đáng giá nhất, cho nên anh sẽ lấy hành động thực tế chứng minh cho Hạ Hoài Xuyên anh yêu Hạ Huỳnh bao nhiêu.
“Chỉ đơn giản thế sao?” Hạ Huỳnh có phần không tin được, nhưng cô quả thật nhìn thấy thái độ của Hạ Hoài Xuyên đã dịu dần, cô quyết định không suy nghĩ nhiều quá, vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, không thể lãng phí được, “Vậy chúng ta mau trở về đi.”
Trên xe, Hạ Huỳnh mở di động, rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc về việc cô xóa weibo, thế là cô ấm ức đăng lên dòng weibo mới: anh tôi uy hiếp tôi, tôi chỉ đành xóa bỏ thôi (>_<)
—— ha ha ha ha ha ha ha ha
—— Hạ Hạ, sao bạn nhát thế.
—— chị dâu đến đây!
—— Hạ Hạ đừng lo lắng, chị dâu về nhà nói với anh em một tiếng.
—— tập này mị đã xem rồi, hồi trước Nguyễn tiên cũng công khai tuyển bạn gái cho anh trai trên weibo, nhưng mà người ta rất kiên cường không xóa. Hạ Hạ sao vậy, không lợi hại bằng Nguyễn tiên rồi.
Hạ Huỳnh đặc biệt trả lời dòng bình luận này: anh tôi và anh Tinh Châu đều rất lợi hại, chị Dư cũng lợi hại, nhưng tôi không lợi hại như chị Dư (┬_┬)
—— ha ha ha ha Hạ Hạ không được rồi ha ha ha ha
—— vậy bạn nên học hỏi kinh nghiệm với Nguyễn tiên, xem thử làm sao trở nên lợi hại.
—— con gái đáng yêu quá.
***
Tới nhà Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, sao cô cảm thấy hình như mình đã trải qua chín chín tám mốt khó khăn mới đến được nơi này.
“Mấy hôm nay em mệt chết, em thấy đêm nay có thể được ngủ một giấc thật ngon.” Hạ Huỳnh nằm xuống sô pha, lập tức thở dài nói.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ, giúp cô thu dọn hành lý nằm ở một bên.
Sau khi ăn bữa tối, Hạ Huỳnh tắm xong vào phòng ngủ, Bạc Kiến Từ bưng một cốc nước mật ong qua đây.
“Đây là gì thế?” Hạ Huỳnh vừa chui vào ổ chăn vừa hỏi.
Bạc Kiến Từ đặt cốc nước trên tủ đầu giường: “Nước mật ong, em uống rồi ngủ một giấc sẽ càng thoải mái hơn.” Anh nói xong liền đi ra ngoài.
Hạ Huỳnh nhìn chằm chằm cốc nước hơi xuất thần, cô không ngờ một câu mình thuận tiện nói ra cũng được Bạc Kiến Từ ghi nhớ trong lòng. Cô bưng lên cốc nước uống một hớp, âm ấm mang theo vị ngọt, dường như là mùi vị Bạc Kiến Từ cho cô.
Chờ Bạc Kiến Từ tắm xong tiến vào, Hạ Huỳnh đi qua ôm lấy cổ anh: “A Từ, sao anh đối tốt với em như vậy?”
Thấy cô tốn sức nhón chân, Bạc Kiến Từ bèn bế cô lên, lập tức đặt cô lên giường: “Em là bạn gái của anh, không tốt với em thì tốt với ai.”
Anh thả Hạ Huỳnh về ổ chăn, lại vòng qua phía bên kia của chiếc giường.
Vẻ mặt Hạ Huỳnh đầy dấu chấm hỏi, cứ vậy thôi? A Từ mãnh liệt mà cô chờ mong đâu rồi?
Bạc Kiến Từ cười nhẹ, vươn tay nâng khuôn mặt cô hôn lên bờ môi cô, sau khi chấm dứt anh cong khóe môi nói: “Biết em mấy hôm nay rất mệt mỏi, cho nên hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi.”
Hạ Huỳnh chớp mắt, cô vui sướng kêu lên: “Trời ơi, A Từ quả thực là người bạn trai tốt nhất. Lúc nên cứng thì cứng, nên mềm thì mềm.”
Vành tai Bạc Kiến Từ ửng đỏ bởi lời này của Hạ Huỳnh, anh bất đắc dĩ nói: “Mau ngủ đi.”
Hạ Huỳnh ngoan ngoãn nằm xuống, cô còn cảm thấy chưa đủ thế là nằm sát trong lòng Bạc Kiến Từ, cho đến khi hai người dính chặt nhau: “Vậy em ngủ đây.”
Cô mau chóng ngủ thiếp đi, nhưng Bạc Kiến Từ dường như đang ở trong dày vò, anh chợt cảm thấy hình như mình đã làm sai một chuyện.
***
Sáng hôm sau, hai người vẫn giữ tư thế ban đầu.
Bạc Kiến Từ xem thời gian chuẩn bị rời giường, nhưng anh bị Hạ Huỳnh ôm chặt chỉ đành dịu dàng cất tiếng: “A Huỳnh, anh đi làm bữa sáng cho em.”
“Em không ăn sáng.” Hạ Huỳnh nhắm mắt mơ màng nói, “Không dễ gì được ngủ nướng, chúng ta ngủ thẳng tới trưa đi.”
Bạc Kiến Từ ôm lấy cô, ngược lại không định rời giường nữa. Chừng một tiếng trôi qua, Hạ Huỳnh tỉnh lại, lúc này Bạc Kiến Từ vẫn nhắm mắt ngủ. Cô ngắm nhìn khuôn mặt của Bạc Kiến Từ tinh xảo đến nỗi không thể dùng từ để diễn tả, cô lập tức ngây ra một lúc.
Lông mi thật dài, mũi cao lại thẳng, độ dày bờ môi hoàn hảo, thậm chí nốt ruồi lệ ở khóe mắt, mỗi thứ như tạo ra dựa theo sở thích của cô.
“A Từ.” Hạ Huỳnh nhẹ giọng hô lên.
Bạc Kiến Từ dần dần tỉnh ngủ, anh đáp lại một tiếng.
“A Từ.”
“Ừm.”
“A Từ.”
“Sao thế em?”
Hạ Huỳnh nhìn anh chằm chằm, thuận tiện lấy tay véo mặt anh: “Con người đẹp thì thôi đi, vì sao anh ngay cả tên nghe cũng hay như vậy?”
Bạc Kiến Từ bắt lấy bàn tay Hạ Huỳnh đang làm loạn trên mặt anh, anh đặt bàn tay cô bên môi rồi hôn lên, sau đó mới trả lời: “Dù sao đều là của em.”
Hạ Huỳnh lập tức cong khóe mắt: “Đúng ha.”
“Em đói chưa?” Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Huỳnh cong khóe môi trả lời: “Có một chút.”
Bạc Kiến Từ đang muốn đứng dậy đi nấu ăn cho cô, ai ngờ Hạ Huỳnh quấn lấy anh không cho anh đứng lên. Lần đầu tiên Hạ Huỳnh dính người như vậy, ngược lại khiến anh luyến tiếc.
“Sau khi ăn xong có muốn nghe bài hát mới của anh không?” Bạc Kiến Từ không động đậy nữa, anh dùng cái này hấp dẫn cô, “Chuẩn bị hát ở concert đấy.”
Đôi mắt Hạ Huỳnh phát sáng, lập tức gật đầu: “Muốn!”
Đáy mắt Bạc Kiến Từ chứa ý cười: “Anh đại khái chuẩn bị hai bài mới, phong cách mỗi bài đều khác nhau, nếu em muốn nghe thì phải rời giường.”
Hạ Huỳnh lập tức buông Bạc Kiến Từ ra, sau đó cô trở người ngồi dậy, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Em dậy đây!”
***
Sau khi ăn xong Bạc Kiến Từ dẫn Hạ Huỳnh đến phòng thu.
Hạ Huỳnh gấp gáp lấy ghế ngồi xuống: “Mau bật cho em nghe.”
Cô rất thích bài hát do Bạc Kiến Từ sáng tác, toàn bộ, tất cả. Cho nên mỗi lần có thể làm người nghe đầu tiên là chuyện mà Hạ Huỳnh cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bạc Kiến Từ cười cười, bật bài hát đầu tiên cho cô nghe. Là một bài nhạc dance, giai điệu sôi nổi mạnh mẽ rất đỉnh, lắng nghe rồi khiến người ta muốn nhảy theo. Hạ Huỳnh suýt nữa muốn nhảy theo, qua một lần cô vẫn còn nghe chưa đã.
“Nếu bài này có vũ đạo nữa thì khẳng định tuyệt vời!” Ít nhất theo hiệu quả sân khấu mà nói, là một ca khúc thích hợp nhảy múa cùng fan.
Bạc Kiến Từ cười cười: “Vũ đạo đã hoàn thành sớm rồi, chờ tới concert là em có thể thấy được.” Anh dùng nhiều ngày tập luyện cho concert cũng không phải chuẩn bị không.
Tới bài hát thứ hai, giai điệu trữ tình cộng thêm lời hát cảm động, Hạ Huỳnh lắng nghe trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Hình như bài này viết cho fan phải không?” Cô lắng nghe lời bài hát có thể đại khái nghe ra.
Bạc Kiến Từ gật đầu: “Bài này tựa là ‘Cám ơn’, quả thật là viết cho fan, bởi vì là concert kỷ niệm bốn năm, cho nên anh muốn tặng một bài hát cho bọn họ.”
“Wow, fan biết được nhất định sẽ rất cảm động.” Hạ Huỳnh giơ ngón cái với anh, “Hai bài em đều cho một trăm điểm.
Bạc Kiến Từ cười thích thú: “Chỉ có hai bài mới thôi, em có cảm thấy tiếc không?”
“Không đâu, em rất chờ mong concert của anh.” Hạ Huỳnh không hiểu ý của Bạc Kiến Từ, có điều không ảnh hưởng đến sự mong đợi của cô đối với concert, “Lần này em có thể quang minh chính đại đi xem.”
Đáy mắt Bạc Kiến Từ khẽ động, anh không vội vã nói ra sự bất ngờ kia.
***
Nói là nghỉ hai ngày, nhưng chiều hôm sau Hạ Huỳnh phải xa Bạc Kiến Từ, cho dù Lạc Niệm Niệm tới đón cô, cô vẫn nắm tay Bạc Kiến Từ không muốn buông ra.
“Gặp lại ở concert.” Bạc Kiến Từ không để ý Lạc Niệm Niệm ở bên cạnh, anh ôm Hạ Huỳnh vào lòng.
Còn một tuần nữa là concert, đối với Hạ Huỳnh thời gian hơi dài, cô nhỏ giọng than thở: “Vậy mỗi ngày anh phải liên lạc với em.”
Lạc Niệm Niệm nhìn thấy hai người tạm biệt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tách ra, cô có chút nóng nảy: “Được rồi được rồi, chỉ một tuần thôi, sau này nếu quay phim mấy tháng không gặp được thì làm sao.”
Hạ Huỳnh nghĩ đến tình huống này liền cảm thấy xảy ra việc lớn.
Sau khi lên xe, Hạ Huỳnh thấy Bạc Kiến Từ còn đứng tại chỗ nhìn cô rời khỏi, cô đột nhiên nói: “Niệm Niệm, cậu nói xem tớ có nên cầu hôn A Từ không.”
Lạc Niệm Niệm suýt nữa bị mạch não của Hạ Huỳnh hù chết: “Cậu điên hả?”
“Con gái cũng có thể cầu hôn mà.” Hạ Huỳnh bĩu môi, cô chỉ là không muốn xa Bạc Kiến Từ thôi.
Khóe miệng Lạc Niệm Niệm giật giật, sau đó nhắc nhở: “Dè dặt lại đi, cậu mới bao nhiêu hả, không vội.”
Hạ Huỳnh ngồi ngay ngắn, sau đó thở dài: “Cũng phải, hình như quá sớm.”
“Cậu biết là tốt rồi.” Lạc Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm vì cô đã xóa bỏ ý nghĩ kia trong đầu, ngay sau đó cô bạn nói, “Tối nay show ‘Ngôi sao tỏa sáng’ đúng lúc phát sóng kỳ mà cậu và Túc Hàng ghi hình, tớ thấy dựa vào nhiệt độ hiện tại của cậu, nói không chừng lại lên hot search nữa.”
Dạo này bởi vì cứ lên hot search mà Hạ Huỳnh sợ nó luôn.
Buổi tối, “Ngôi sao tỏa sáng” đúng giờ phát sóng.
Hạ Huỳnh và Lạc Niệm Niệm canh chừng trước tivi, đóng góp một phần cho rating xem đài truyền hình.
“Chắc là sẽ cắt bỏ đoạn tớ gọi điện thoại cho A Từ nhỉ?” Hạ Huỳnh có phần không chắc chắn nói, cô luôn cảm thấy đoạn đó không cần thiết còn rất nhạt nhẽo.
Lạc Niệm Niệm liếc cô một cái: “Cậu cảm thấy tổ chương trình ngốc à? Sao lại cắt bỏ đề tài hot.”
Kết quả đoạn này không chỉ chiếu ra đầy đủ lại còn lên hot search.
—— giọng nói của Bạc Kiến Từ nuông chiều quá đi.
—— tôi là cục dân chính, tôi tới đây!
—— ai muốn nghe Hạ Hạ làm nũng giơ tay nào!!
—— hai người họ rất xứng đôi, ban đầu mị còn cho rằng sẽ mau chóng chia tay, không ngờ càng ngày càng ổn định…
—— tui vừa chua lại hâm mộ, tình yêu ngọt ngào khi nào thì tới phiên tui hả [chanh] [chanh]
—— Kiến Hạ là thật, lời này tôi nói đến mỏi miệng rồi.
—— khi dân FA chết đi, không có cặp đôi nào là vô tội!