Để tránh phát sinh sự việc giống buổi sáng, Kinh Sở cả buổi chiều đều chôn mình trong nhà bếp, dùng đồ ăn chặn miệng cô.
“Lại đây!”, anh trong bếp vẫy tay gọi.
Dương Miên Miên ngừng xem phim, chạy le te vào bếp há miệng: “"= 口 = … a a a…”
Kinh Sở nhét cho cô một miếng thịt viên, rồi lại đuổi cô ra ngoài: “Ra xem tivi tiếp đi!”
Lát sau lại gọi: “Qua đây nào!”
Dương Miên Miên lại lạch bạch chạy vào.
“Há miệng!”
“= 口 =”
Một miếng gà chiên.
Dương Miên Miên cứ ăn như thế từ lúc 3 giờ chiều đến gần 8 giờ tối, ăn không ngừng nghỉ.
“Tết là được ăn ngon như vậy sao!”, cô ôm lấy cánh tay anh, lôi lôi kéo kéo đi lòng vòng quanh phòng khách cho tiêu cơm, bụng cô lúc này còn to hơn ngực á 〒▽〒.
“Lần đầu tiên em được ăn ngon như vậy đó!”, cô đu đu cánh tay anh, “Thật sướng quá!”
Kinh Sở xoa xoa đầu cô: “Ngày mai em muốn ăn gì?”
Cô không chút nghĩ ngợi, nói ngay: “Sườn xào chua ngọt!”
“Ok!”
Có lẽ anh mãi mãi sẽ không biết được chính dĩa sườn xào chua ngọt đó đã chinh phục trái tim cô.
11 giờ 50 phút, chương trình giao thừa trên tivi rục rịnh chuẩn bị đếm ngược, bên ngoài đã văng vẳng tiếng pháo hoa, Dương Miên Miên hơi buồn ngủ, nằm trên sofa ngáp ngắn ngáp dài: “Đã nói là thức đón giao thừa, tại sao chương trình tivi lại nhàm chán như vậy chứ!”
Thú vị nhất khi Tết đến không phải là tiết mục đón giao thừa cuối năm mà quan trọng là cả gia đình đoàn tụ, cô chỉ ở một mình, đương nhiên cho rằng điều này thật vô vị.
Nửa tiếng trước, điện thoại di động của Kinh Sở báo tin nhắn liên tục, anh ôm tay cô kéo vào lòng, Dương Miên Miên không khỏi tò mò hỏi anh: “Tại sao nhiều người gửi tin nhắn cho anh vậy?”
Kinh Sở ngẩn người, ngay lập tức hiểu ra, cô trước nay chưa từng đón tết, cũng không có bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, cô một thân một mình không biết đã qua hết những ngày Tết thế nào.
“Em kiểm tra điện thoại em đi là biết!” Anh chỉ vào chiếc điện thoại của cô đúng lúc cũng vang lên âm báo tin nhắn.
Dương Miên Miên tò mò mở điện thoại, trong điện thoại của cô chỉ lưu hai người là Kinh Sở và Liễu Ngọc.
Cô không nghĩ Kinh Sở nhắn tin cho mình: “Ở bên cạnh em còn nhắn tin làm gì?”, nhưng chơi trò này có vẻ vui.
Kinh Sở: Chúc Miên Miên yêu dấu năm mới vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.
Cô ngây người.
Trên tivi bắt đầu đếm ngược: 10, 9, 8, 7 … 3, 2, 1!
“Năm mới vui vẻ!” Anh hôn lên trán cô.
Miệng Dương Miên Miên như bị dán keo dính, không thể mở lời, mãi một lúc lâu sau mới nói: “… Năm mới vui vẻ!”
Cô cố gắng xem hết chương trình cuối năm, bị Kinh Sở bắt đi ngủ, cô không nỡ rời xa anh, không cho anh đi, Kinh Sở tựa người ở đầu giường vỗ vỗ cô: “Ngủ đi, em ngủ say anh mới về phòng!”
Giống như anh đang dỗ dành một đứa trẻ lên ba.
Cô dĩ nhiên đâu chịu nghe lời anh, nhưng không hiểu sao, anh chỉ xoa xoa cô mấy cái, cô liền cảm thấy mí mắt nặng trịch, 5 phút sau ngủ say như chết.
Nửa đêm, bắp chân bị chuột rút, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Dương Miên Miên đã từng bị nhiều lần, chỉ biết cắn chặt môi chịu đựng, đợi cơn đau qua đi là xong.
Tách! Đèn đột nhiên bật sáng, ánh đèn chói mắt làm mắt cô phải nheo lại, Kinh Sở qua giường lo lắng hỏi cô: “Em sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”
Anh chỉ theo thói quen đi qua phòng cô kiểm tra xem chăn có bị rơi xuống đất hay không, không ngờ khi nhìn vào trong liền thấy hai mắt Dương Miên Miên mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhíu chặt mi, vẻ mặt chịu đựng.
“Đừng đụng vào em!”, cô thều thào, “Em bị chuột rút!”
Kinh Sở sờ lên trán cô: “Không sao, ở độ tuổi này em bị chuột rút là bình thường, để anh xoa cho!”. Anh vén chăn, xoa xoa bàn chân nhỏ nhắn, vừa mới chạm vào, cô đã la lớn: “Đau quá!”
“Em chịu một chút!”, anh lại dùng sức nắn nắn bắp chân cô, cô đau đến chảy nước mắt: “Anh tính giết người a!”
Kinh Sở tức tối liếc cô một cái, ngày mai phải cho cô uống thuốc canxi, à phải mua thêm sữa nữa.
Ban đầu Dương Miên Miên còn rên rỉ, nhưng được anh xoa xoa một hồi quả nhiên giảm đau hẳn, được anh xoa bóp thế này cũng thấy rất thoải mái.
“Còn đau không?”, Kinh Sở liếc sơ là biết cô đã hết đau nhưng anh giả bộ không biết mở miệng hỏi cô.
Dương Miên Miên còn lưu luyến: “Kỹ thuật mát-xa của anh giỏi quá!”
“Anh ở ngay phòng bên cạnh, sao không kêu anh?”
Dương Miên Miên đá đá, vung chân ra, rồi nằm xuống: “Gọi anh có ích không?”, lời nói vừa ra vọt khỏi miệng, cô lập tức thấy xấu hổ, rõ ràng là anh vừa giúp cô. Nhưng thật ra, cô từ trước đến nay đã quen chịu đựng, nên cũng không nghĩ đến việc làm phiền đến anh.
Kinh Sở nhìn cô, cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, hai người im lặng độ mấy phút, sau đó Dương Miên Miên nói: “Nửa đêm nửa hôm ở trong phòng con gái hình như không được tốt cho lắm? Anh không sợ bị hiểu lầm sao?”
Kinh Sở bật cười: “Em càng ngày càng thuần thục cái trò qua cầu rút ván!”
“Ha ha ha …~o(* ̄▽ ̄*)o "
“Cười cầu hòa à?”
“Nào! Thương thương, Nam tử Hán đại trượng phu, đâu có hẹp hòi đâu đúng không, em nhất thời quên mất mình đã có bạn trai, chúng ta bên nhau quá nhanh nên em vẫn chưa quen!”
“Cho em lặp lại thêm lần nữa!”
“Em cảm thấy hình như đầu em vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại nhức thế này!”, Dương Miên Miên lấy chăn che kín mặt giả chết.
Kinh Sở: “Dương Miên Miên! Khá lắm, anh cũng quên mất ngày mai có hẹn với bạn gái”, cảm thấy câu này chưa đủ sức thuyết phục, anh nói thêm: “Em nói người khác làm cơm đi!”
“…”, Dương Miên Miên tung chăn, nhảy ngay xuống giường, ôm chặt cổ, hôn lên môi anh, “Ngày mai em ăn sườn xào chua ngọt, anh đừng có quên!”
Kinh Sở cảm thấy cô không chỉ giỏi vụ qua cầu rút ván, thêm chuyện nữa là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng hôm sau, anh vẫn làm cho cô món sườn xào chua ngọt. Món ăn chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, hương thơm nồng đậm, Kinh Sở vừa múc cho cô chén canh, vừa nghiêm mặt: “Vì là tết nên anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em, sau đó thì không được phép kén chọn thức ăn!”
Dương Miên Miên liếc anh, vẫn chưa hiểu ý anh lắm, sau đó cô cúi đầu ăn tiếp miếng sườn: “Từ trước đến nay em không kén ăn!”, cô chỉ chỉ mấy miếng hành trong chén canh, “Em không thích ăn hành, nhưng vẫn ăn, lãng phí là không tốt!”
Kinh Sở im lặng vài giây, sau đó gắp hành bỏ ra: “Em không thích thì đừng ăn!”, anh chợt hiểu ra một chuyện Dương Miên Miên và những đứa trẻ khác hoàn toàn không giống nhau, anh không thể dùng cách thức đối với chúng áp lên người Dương Miên Miên.
Tâm trạng thay đổi liên tục của Kinh Sở, nhất thời khiến Dương Miên Miên bất động, cô liếc anh một cái: “Anh có bệnh à!”
“Nói anh nghe còn món nào không thích ăn”, Kinh Sở đặt chén canh không còn hành qua cho cô.
Dương Miên Miên cắn cắn đầu đũa, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Cũng không biết nữa …”. Bánh nướng xì dầu rất ngon, bánh bao nhân thịt thì tuyệt vời, màn thầu cũng không tệ lắm, soup cay thì ngon không còn gì để nói, vẫn chưa nghĩ được món nào không thích ăn.
“Có ăn được rau thơm không?”
Nhớ đến lúc ăn soup cay cô từng bỏ rau thơm ra ngoài, vì mùi quá nồng, cô do dự một chút, rồi nói: “Nếu không có thì tốt hơn!”
“Có món gì không ăn được không, ví dụ hải sản?”
Dương Miên Miên ngẫm nghĩ: “Em chưa từng ăn hải sản, nên không biết, có điều em không ăn thịt dê!”
“Tại sao?”
“Bởi em là con dê con!”, trong phút chốc, ánh mắt Dương Miên Miên bỗng trở nên xa xăm, âm thanh nhè nhẹ, “… Là mẹ em nói!”
Ký ức của cô về mẹ không nhiều, chỉ nhớ rõ ràng một lần mẹ ôm cô vào lòng, hai mẹ con ngồi xem tivi, trên màn ảnh xuất hiện một con dê con, mẹ cô thầm thì bên tai Dương Miên Miên “Miên Miên là con dê con của mẹ”. Từ đó về sau Dương Miên Miên không bao giờ đụng vào thịt dê.
“Trước đây, ở nhà ai cũng gọi em là Tiểu Dương!”. Thời gian đã trôi qua thật lâu, ký ức cũng dần phai mờ.
Kinh Sở mặt không chút biến sắc: “Nào, Tiểu Dương ngoan, ăn cỏ!”, anh dùng đũa mình gắp rau cho vào miệng cô.
Chiếc đũa: “Cái này gọi là gián tiếp hôn môi à … _(" ∠)_”
Dương Miên Miên: “…”, chị đây còn không đỏ mặt, bọn em kích động làm gì, không phải đã hôn nhau sao, không phải đã từng thân mật à. Cô bình tĩnh ngẫm nghĩ một lát, rau xanh thật ngọt a.
Ăn xong, Kinh Sở dọn dẹp chén dĩa mang vào trong bếp, việc làm công của Dương Miên Miên bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa (hàm ý Kinh Sở mỗi ngày vẫn trả cô 10 đồng)
“Em không thể bắt anh trả tiền!”, Dương Miên Miên vào bếp nhét tiền lại vào túi anh.
Kinh Sở vừa rửa chén vừa hỏi: “Lý do?”
“Không có đạo lý!”
Đừng xem thường Dương Miên Miên có cha mẹ sinh mà không có ai dạy dỗ, trong nhà cũng có không ít ‘bà cụ non’ chỉ dạy cô, mỗi lần cùng xem tivi, thường kèm theo lời khuyên: nào là nếu là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm người khác sẽ bị chê cười, tác phong thế nào thì không hay, không đúng. Dương Miên Miên không biết xấu hổ đã ăn chùa, uống chùa, bây giờ cô dứt khoát không thể cầm tiền.
Kinh Sở trước nay đối với cô rất nghiêm túc, nên anh cho rằng chuyện này chẳng có gì to tát: “Sao lại không có đạo lý. Thứ nhất, em còn đi học. Thứ hai, đàn ông thì phải chăm sóc cho vợ mình!”
Dương Miên Miên phản ứng rất nhanh: “Thứ nhất, em đã thành niên; thứ hai, chúng ta chưa kết hôn!”, cô ngẫm nghĩ một chút, bổ sung, “Hơn nữa, em có thể tự kiếm tiền, em có tiền, em không muốn cần bao nuôi!”
“Không được!”
“… Bao nuôi, anh nói chuyện chẳng có tí cơ sở nào cả.”
Kinh Sở chậm rãi lau khô bàn tay, ung dung nói: “Em muốn bàn luận chuyện đạo lý với anh sao?”
“Ngay bây giờ em cùng anh nói chuyện! Em không thể cầm tiền của anh!”
“Thật không phải, bây giờ anh không muốn tranh luận với em!”, Kinh Sở ôm lấy cô, “Ngày hôm nay uống canxi chưa?”
“Chưa …”, cô còn chưa nói hết câu anh đã nhét viên canxi vào miệng cô, cô nhai răng rắc, nói tiếp: “Em còn chưa nói xong!”
“Anh không cho em nói nữa!”
“Em không thích!”
“Ngược lại anh thích như vậy, em trả lại anh cũng vô dụng”, Kinh Sở đường hoàng trịnh trọng từ chối, còn tốt bụng nhắc cô: “Hơn nữa em xé cũng không được, hủy hoại tờ nhân dân tệ là phạm pháp, anh sẽ bắt em!”
Dương Miên Miên liếc anh: “Vậy anh cứ chờ xem, em sẽ tìm được cách trả tiền lại cho anh!”
Lòng háo thắng lại thức dậy rồi!
Kinh Sở cười cầu hòa, hôn lên má cô: “Không đùa nữa, chúng ta xuống nhà đi dạo một chút!”
Hai người tay trong tay xuống lầu, đi chưa được 100m, Dương Miên Miên nhìn thấy trong đụn tuyết nhảy xồ ra cái gì đó. Kinh Sở nhíu mày, nắm lấy tay ngăn cô lại, nhưng Dương Miên Miên đã nhận ra: “Tiểu Hoa?”
Không sai, là Tiểu Hoa sống trong khu thành cổ, nó cùng Lão Hắc xưng vương xưng đế trong khu này, vô số lần đánh cho bọn chó hoang chạy không thoát, có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong thế giới của chúng nó.
Nhưng sao Tiểu Hoa trên người lại có thương tích, đang thở hồng hộc, miệng ngậm một vật gì đó.
Dương Miên Miên đẩy Kinh Sở chạy tới, ngồi chồm hổm nhìn vòng cổ trước miệng nó.
Là của Hải Tặc!
“Hải Tặc xảy ra chuyện sao?”, cô hỏi Tiểu Hoa, cũng là muốn hỏi vòng cổ.
Tiểu Hoa đương nhiên không thể trả lời cô, đáp lời là chiếc vòng cổ: “Nó không có chuyện gì, chỉ là đi cứu một người bạn!”
Hiện tại cô không gây rối thì đến con chó cưng của cô làm loạn đúng không.
Đúng là chủ nào tớ nấy mà! _(" ∠)_