Mục lục
Tôi có khả năng giao tiếp đặc biệt (Ta có đặc thù câu thông kỹ xảo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Edit: Tịch Liêu
Bởi vì tốc độ chậm chạp của Đồng Hân, mà chờ đến khi tới được gian đồ cổ của cậu nhỏ Đặng Mạn Linh, Dương Miên Miên đã có cảm giác làn da của mình bị phơi đến muốn tróc ra.

“Mặt của cậu đỏ thật.” Đặng Mạn Linh đem một chai Coke ướp lạnh cho cô, “Bên ngoài trời nắng quá.”

Dương Miên Miên u oán nhìn Đồng Hân vui vẻ đi lại trong cửa hàng, cô nhớ năm ngoái cho dù trời nắng gắt hay mưa gió cũng đi làm bình thường như chẳng có việc gì, chỉ một hơn một năm làm sao lại biến thành thế này nhỉ.

Cô cầm lon Coke lăn trên mặt mình, trong lòng thầm nghĩ: Được nuôi dưỡng đến lười.

Uống một hớp nước Coke ướp lạnh lại bật điều hòa, cuối cùng mới cảm thấy gương mặt không còn nóng như trước, cậu của Đặng Mạn Linh nghe nhân viên cửa hàng nói có cháu gái đến, liền vội vàng chạy xuống lầu tiếp đãi: “Linh Linh đến đó hả.”

“Cậu!” Đặng Mạn Linh và người cậu này có vẻ rất gần gũi, kéo cánh tay ông giới thiệu với các cô, “Đây là bạn tốt của cháu, Đồng Hân và Dương Miên Miên.”

“Xin chào.” Cậu Đặng Mạn Linh thoạt nhìn rất nhã nhặn, “Hoan nghênh các cháu đến chơi.”

“Cậu, không phải hôm nay cậu nói có đổ thạch(*) sao? Tụi cháu có thể đi xem được không?”

“Đổ thạch ở phố kế bên, các cháu muốn chơi, vậy thì phải nộp phí mấy trăm đồng là được.” Cậu của Đặng Mạn Linh cũng không ngăn các cô, mới thi tốt nghiệp xong, thoải mái giải trí cũng tốt, hơn nữa nghe nói các cô sau khi tốt nghiệp có đi du lịch thì xảy ra chút chuyện, lại càng muốn bồi thường chút đỉnh, “Đi, cậu dẫn mấy cháu đi xem.”

Đồng Hân hứng trí bừng bừng mà đi, lại mất hứng mà về, trên đường trở về còn rất thất vọng nói với Đặng Mạn Linh: “Mình còn tưởng sẽ được nhìn thấy ngọc đế vương, kết quả tất cả đều lỗ vốn.”

Hôm nay trên cơ bản các cô đều sử dụng mấy trăm đồng để thực hiện giao dịch, xem tiền như nước mua hơn tám ngàn, kết quả không còn một mống, bên trong toàn là mấy tảng đá trắng lóa.

Cậu của Đặng Mạn Linh liên tục cười: “Thật ra, vẻ bề ngoài đều là gạt người, sau khi nguyên thạch được đưa đến, việc đầu tiên sẽ có người đến khảo chứng, những thứ tốt sẽ bị chọn mang đi hết, mấy viên đá bên ngoài các cháu nghĩ có thể cắt ra ngọc, trừ khi đạp trúng vận cứt chó.”

Nhưng Đồng Hân rất nhanh cao hứng trở lại, mặc kệ nói thế nào thì hôm nay cũng đã được mở mang thêm kiến thức, bây giờ đã ba bốn giờ chiều, mặt trời không còn nắng gắt nữa, cậu của Đặng Mạn Linh liền dẫn ba cô gái đi dạo quanh đây, nhân tiện đi vào một tiệm đồ cổ khác.

Bên trong có mấy người đang nói chuyện làm ăn, cậu của Đặng Mạn Linh định rời đi, lại nghe Dương Miên Miên a một tiếng.

Cô lên tiếng không phải bởi vì ngạc nhìn thấy đồ cổ, mà là bởi vì gặp được một người quen cũ — Tùng Tuấn.

Tùng Tuấn cũng thấy cô, lên tiếng chào người bên kia, rồi đi sang chỗ cô nói chuyện: “Trùng hợp vậy, hôm nay anh cũng mới tới chỗ này.”

“Có việc gì sao?”

“Buối tối hẹn các người ra ngoài ăn cơm.” Tùng Tuấn nói thẳng, “Đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ hơn.”

Dương Miên Miên đáp lại một tiếng: “Được.”

Vì vậy Dương Miên Miên và những người bạn tiếp tục đi dạo, cuối cùng Đặng Mạn Linh mua được một lọ hoa gốm sứ Phấn Thải đặc biệt (*), bởi vì có người quen dẫn đường, cho nên cũng không bị người ta gạt, dựa theo kiểu mẫu mà trả tiền.

(*) Sứ Phấn Thải: Một loại gốm sứ cung đình thời Thanh, dùng men màu ở ngoài, lúc nung xong phủ phấn lót bằng Arsenic (As) trên phôi men, sau khi vẽ màu lên dùng bút rửa ra, bởi vì Arsenic mới sinh có tác dụng bào mòn màu sắc sinh ra hiệu quả phấn hóa.

Đồng Hân sống chết không tin ma quỷ, nên thử dò hỏi có muốn đến tiệm ‘Kiểm Lậu’ kia không, cho nên tốn hơn một trăm đồng mua tiền, nghe đâu là loại tiền cổ, định bụng đem về treo lên để trừ tà.

Sau này nghe lời cậu Đặng Mạn Linh nói: “Cái đó đúng là tiền cổ.” Đồng Hân còn chưa kịp phấn khởi, đã bị lời nói không nhanh không chậm của ông tập kích, “Nhưng cũng không mắc tiền như vậy.”

Mặc dù là thế, nhưng tìm được bảo vật cũng rất vui, đủ đề bù đắp lại đáng tiếc, Đồng Hân còn hỏi: “Miên Miên cậu không mua cái gì hả?”

Dương Miên Miên thật sự không cảm thấy có gì đáng mua, đồ vật ở đây nhiều quá, giống như mấy trăm con vịt om sòm kêu la, cô nghe đến nhức đầu, mua một ly chè đậu xanh của một người bán hàng ngồi xổm trước cửa nhà người ta, hoàn toàn không biết tại sao lại muốn đi dạo phố.

Cô vẫn còn chưa hiểu được đạo lý, phụ nữ đi dạo thường không cần có lý do.

Mặt trời lặn về tây, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân chuẩn bị về nhà, Dương Miên Miên nhận được điện thoại của Kinh Sở, anh nói sẽ đến dẫn cô đi ăn cơm.

Dương Miên Miên hỏi rõ địa chỉ, sau đó phát hiện cách nơi đó gần đây, liền bảo để cô đi qua, cô chậm rãi cuốc bộ qua đường, đi được nửa đường nghe có âm thanh quảng cáo: “Bạn đang phiền não vì không biết tặng quà gì cho bạn trai sao y tá, tiếp viên hàng không, học sinh, giáo viên, cảnh sát, cái gì cũng có, hoan nghênh ghé xem.”

Ban đầu Dương Miên Miên còn đang phiền não không biết tặng quà gì cho Kinh Sở, nghe đoạn quảng cáo hấp dẫn này liền chú ý, vừa bước vào nhìn đã kinh hãi.

Trên tủ trưng bày rất nhiều vật phẩm hình thù kỳ quái đáng yêu, một chút hoa quả, một chút động vật, đặc biệt dễ thương và độc đáo, cô tò mò cầm thử: “Đây là cái gì thế?”

“Nếu cô thật tâm đặt câu hỏi. “

“Thì chúng tôi sẵn lòng từ bi nói cho biết.”

“Để đề phòng thế giới bị phá hoại.”

“Để bảo vệ hòa bình cho thế giới.”

“Chúng tôi đại diện cho những nhân vật đầy khả ái và ngây ngất lòng người.”

“Cô và cuộc sống của cô nhất định không thể thiếu.”

“Bao Cao Su.”

Dương Miên Miên nhìn ba lần rồi nghe bên tai tiếng ầm ầm xoẹt xoẹt.

“Muốn xem cái gì thì cứ thoải mái lấy xem.” Chủ cửa hàng là một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn hết sức có vẻ hiền lành, quay lại nhìn cô cười híp mắt nói.

Dù Dương Miên Miên có da mặt dày, cũng không đến nổi vô vị đến mức chạy vào cửa hàng tình thú, cô định bỏ chạy thoát thân, nhưng cảm thấy như vậy thật không có tiền đồ, chỉ có thể cà lăm đáp: “Tôi, tôi chỉ tùy tiện nhìn thử thôi.”

“Ừm, bao cao su đó rất được nhiều cô gái ưa thích.” Ông chủ cười tủm tỉm nói, “Dùng để làm màn dạo đầu vô cùng tốt đó.”

Dương Miên Miên yên lặng đem hình dạng quả dâu tây đặt trở về vị trí cũ.

“Nếu như không có kinh nghiệm trong lần đầu tiên có thể mua về dùng thử.” Ông chủ cũng nhìn ra tuổi cô còn nhỏ, phỏng chừng vẫn chưa nếm thử việc người lớn, đặc biệt thân thiết giới thiệu cho cô những vật dụng rất đáng yêu, “Sau khi tắm xong rất thơm và hợp vệ sinh đấy.”

Dương Miên Miên: “….”

“Hoặc là cái này, tôi rất nhiệt liệt đề cử nha.” Ông chủ lấy ra một món đồ khác, thần bí nhìn cô nháy mắt một cái.

Ở trong cửa hàng này ngơ ngac nửa buổi, Kinh Sở bên kia đã đến, anh đang nói chuyện với Tùng Tuấn.

“Miên Miên đến rồi.” Tùng Tuấn trông thấy cô liền kêu một tiếng.

Kinh Sở vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Dương Miên Miên để tay trong túi quần đi tới, đây là một quán ăn bình thường nằm trên con phố đồ cổ, người đến đây có đủ hạng người, xã hội đen cũng có, trí thức tinh anh cũng có, nói thế nào đây cũng là nơi vàng thau lẫn lộn.

Nhưng mà như vậy, nên đi Dương Miên Miên vừa đến đã không tránh khỏi việc bị nhiều người chú ý, mặc dù không khoa trương như trên tivi, kinh ngạc nhìn đến rớt đũa, nhưng trông cô xinh đẹp như vậy, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ đều nhịn không được phải nhìn vài lần.

Cô ngước mắt nhìn, trông thấy Tùng Tuấn ở trong phòng ló đầu ra vẫy tay, cô đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy Kinh Sở liền nở nụ cười.

Kinh Sở trông thấy cô trái tim nhảy dựng lên: “Tiểu Dương.” Anh kéo cô vào trong lòng mình, cũng không quản ở đây còn có người ngoài, hôn lên gò má của cô một cái.

Tùng Tuấn làm biểu cảm muốn ói: “Buồn nôn quá, ân ân ái ái coi chừng bị sét đánh.”

Dương Miên Miên được anh hôn một cái cũng hôn đáp trả lại, sau đó ngồi cạnh anh, thầm nghĩ chỉ cần ở bên cạnh anh cả người tràn đầy sức sống, giống như được nạp điện đầy đủ.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu. Cô rạo rực suy nghĩ, lại nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, lập tức lôi kéo tay anh.

Tùng Tuấn: “Chúng ta có thể gọi thức ăn được chưa?” Đi ăn cơm với người anh em, còn rủ thêm bạn gái của anh ta đi cùng đúng là thất sách, đây chẳng phải là ngược FA sao?

Cảm giác giống như cây ca cao ngồi đợi tên hái tặc cường thế đến chăm sóc vậy.

Thức ăn rất nhanh được mang lên, cũng không thiếu món tôm hùm nướng được hoan nghênh nhất, Kinh Sở đưa cho Dương Miên Miên một ly coca, cô uống được hai hớp, ánh mắt nhìn đến ly rượu của anh: “Em muốn uống cái này.”

Kinh Sở cũng không phản đối, đem ly rượu của mình cho cô: “Uống ít thôi, hơi đắng đấy.”

Dương Miên Miên uống ngay hai ngụm, nồng độ rượu không cao, cũng không dễ say, chỉ là hơi đắng, cô uống thử một chút rồi tiếp tục uống coca của mình.

Lần này Tùng Tuấn đến Nam Thành không phải để chơi, mà vì có một người bạn nhờ vả, đến điều tra vụ án buôn lậu hiện vật tổ tông.

“Tớ nghe nói lần này bọn họ đích thân dẫn khách đi xem hàng, người nhận ở Cam Túc, một người ngoại quốc.” Tùng Tuấn vừa uống rượu vừa nói, “Cũng không biết quốc gia chúng ta có bao nhiêu hiện vật lưu lạc ở nước ngoài, người ta đem triễn lãm ở viện bảo tàng, mẹ nó đúng là đồ phá hoại.”

Kinh Sở bóc vỏ tôm hùm giúp Dương Miên Miên, vỏ rất cứng lại nóng hổi, sợ cô đau tay, anh tự mình bóc rồi đưa cho cô, Dương Miên Miên chỉ cần phụ trách công việc há miệng ăn là được, hạnh phúc không còn gì bằng.

“Ban đầu tớ định chờ khi bọn họ lên đường thì mới theo dõi, nhưng nghĩ lại một mình tớ làm việc này thì không hay lắm.” Tùng Tuấn sờ cằm, “Cho nên muốn hỏi hai người có đi không, Miên Miên mới thi tốt nghiệp xong, có muốn đi thả lỏng một chút không?”

Dương Miên Miên quan tâm nhìn Kinh Sở, “Chúng ta cùng đi nhé?”

“Ừm.” Kinh Sở vừa mới phá xong vụ án diệt môn, vừa vặn có thời gian nghỉ phép, hơn nữa nhớ tới chuyến du lịch trước lúc tốt nghiệp, anh cũng muốn bồi thường cho cô.

Tùng Tuấn vô cùng vui mừng, vốn cậu định một mình liễu lĩnh đi theo mục tiêu, nhưng làm thế rất dễ bị nghi ngờ, hiện tại có thể đôi tình nhỏ ngọt ngào này đi cùng sẽ không thành vấn đề.

Dương Miên Miên hết sức phối hợp ăn uống hỏi: “Khi nào lên đường?”

“Vài ngày nữa, mấy người nước ngoài kia vẫn chưa tới.”

Nói xong chuyện chính sự, việc quan trọng nhất vẫn là uống rượu, Dương Miên Miên uống xong ly coca của mình, thấy bọn họ vui vẻ uống như vậy, liền lấy chai rượu rót cho một một ly, vừa ăn tôm hùm vừa uống rượu, đúng là ngon thật.

Nhưng kết quả lần đầu tiên uống rượu chính là say rượu.

Tửu lượng của Kinh Sở và Tùng Tuấn không phải chỉ đo bằng vài ba chai là xong, hai người uống hơn một két cũng không hề hấn gì, nhưng Dương Miên Miên uống nửa chai đã thấy đầu choáng váng, cảm thấy đứng không vững nên lôi kéo tay Kinh Sở.

“Các người mau đi thế giới của hai người đi, buổi tối tớ có hẹn với người ta xem hàng nữa.” Tùng Tuấn khoát tay, sau đó xoay người đi trước.

Kinh Sở ôm Dương Miên Miên, đón xe về nhà, sau khi đến nơi liền pha nước nóng cho cô tắm, mở máy điều hòa không khí, sờ gương mặt vì phơi nắng đến ửng đỏ của cô, đi xuống lầu mua một hộp kem nha đam, anh nghe người ta nói thứ này có thể phục hồi nhanh chóng những tổn thương do phơi nắng, anh cũng không rành lắm, nên mua ngay hộp đắt tiền nhất.

Sau khi hết choáng váng Dương Miên Miên vui vẻ đi tắm, Kinh Sở cũng vừa mới tắm xong, vừa bước vào đã Dương Miên Miên đã leo lên người anh ý muốn anh ôm, Kinh Sở dùng một tay ôm hông cô, một tay mở nắp hộp kem nha đam, để một ít vào lòng bàn tay rồi bôi lên trên mặt của cô, cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái.

Vuốt vuốt ve ve là chuyện không tránh khỏi, ban đầu cô không mặc áo ngủ chỉnh tề, bây giờ vén lên trêu ghẹo càng không ngay ngắn, Kinh Sở nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô, ma xui quỷ khiến thế nào liền hôn lên, cánh tay ôm thật chặc eo của cô, ngón tay vuốt ve sống lưng cô.

Tuy Dương Miên Miên uống say, nhưng cũng không mất đi ý thức, rượu vào khiến người ta thêm can đảm, cô cũng không thối lui, chủ động dùng xương mụ cọ cọ anh.

Trong lòng Kinh Sở có hơi lưỡng lự, mặc dù Dương Miên Miên vẫn luôn nghĩ muốn cùng anh tiến thêm một bước nữa, anh cũng muốn, nhưng cũng không vội vàng, nói cho cùng việc này vô cùng đặc biệt, anh không hy vọng cô và anh lập tức đi thẳng vào vấn đề, anh muốn cô tạo thành thói quen, cuối cùng nước chảy thành sông.

Chẳng qua, tưởng tượng vĩnh viễn khác với hiện thực tuyệt vời, anh nghĩ bản thân có thể khống chế được, nhưng ai biết đợi anh kịp phản ứng lại, hai người quần áo xốc xếch đã ngã xuống giường.

Áo gối cotton đầy đặn bị ném đến bắp đùi nói: “Đừng nhìn, là Miên Miên tự mình cọ xuống.”

Dây áo lót kéo đến ngực: “Mình đã chuẩn bị rồi đây.”

Đèn treo bày ra vẻ mặt nghiêm túc, như chờ xuất phát: “Tất cả đã đị sắp xếp ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đèn.”

Chiếc giường bình tĩnh hơn: “Mình cũng đã chuẩn bị xong, để xem hôm nay bọn họ có thể mượn rượu làm loạn hay không.”

Đáng tiếc khả năng kiềm chế của Kinh Sở tốt hơn so với bọn họ nghĩ, anh hít một hơi thật sâu, buông cô ra, trong mắt có chút giao động, không nghĩ sẽ đi quá giới hạn với cô, anh thở sâu bình tĩnh hồi phục tâm trạng: “Xin lỗi Miên Miên, anh….” Anh còn chưa nói hết lời, Dương Miên Miên đã tìm được cơ hội ngồi dậy đem anh quật ngã.

~~~ Hết chương 91~~~

(*) Đổ thạch: đổ là đặt cược, đánh cược; thạch là đá ~> đặt cược vào mấy tảng đá =)) trong một lô một lốc đá thương nhân bán ra, sẽ có khả năng trong 1 tảng đá nào đó có ngọc bích, phỉ thúy …… người ta dựa vào màu sắc, đường vân… để đánh giá xem tảng đá có khả năng chứa phỉ thúy ko, rùi mua, khi tách tảng đá đó ra nếu bên trong có phỉ thúy với chất lượng tốt -> thì đem bán phỉ thúy đi ->chúc mừng bạn đã có 1 khoản $ kha khá, còn nếu tách ra mà bên trong chả có khỉ gì thì -> xin chia buồn hẹn gặp lại lần sau @@~ đại khái là như vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK