Tĩnh Di cùng Lạc Uyển dùng xong bữa ăn trưa do Tĩnh Di đích thân xuống bếp thì cả hai cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.
Lạc Uyển bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu thì Tĩnh Di lại lo lắng, đưa tay lên sờ vào vết thương trên mặt cô:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?"
Lạc Uyển bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện của mình.
Khi nghe xong Tĩnh Di không biết làm gì hơn mà chỉ ngồi lầm bầm trách mắng:
"Cái bọn này thật không có lương tâm, nỡ ra tay với một cô gái sao?"
Lạc Uyển im lặng, cô cảm nhận được sự lo lắng, bàng hoàng của Tĩnh Di lòng bỗng dưng ấm áp hẳn.
Cô trấn an Tĩnh Di:
"Chị không sao đâu, lúc đó may mà có anh ấy đến giúp"
"Thế chị có định cảm ơn anh ấy không?"
Lạc Uyển đáp:"Tối nay chị có hẹn đấy, em có đi đâu không sẵn tiện chị rước em"
"Hay tối nay em chở chị đi nhé.
Dù sao tối nay em cũng rảnh, để chị tự đi như vậy em không an tâm chút nào"
"Mặt chị hơi sưng một chút thôi, không nghiêm trọng đến vậy đâu"
Cô xoa tay lên mặt mình rồi nhìn Tĩnh Di mỉm cười.
Tĩnh Di ậm ừ một chút rồi đáp:"Tối nay em không có đơn giao hàng nên được nghỉ ngơi một bữa"
"Vậy thì em nên ở nhà nghỉ ngơi lấy sức đi, chị sẽ tự đi đến điểm hẹn"
Tĩnh Di trong lòng có một chút lo lắng, nhỡ đâu Lạc Uyển lại gặp chuyện nữa thì như thế nào? bọn người kia chưa trả được thù sẽ quay lại bất cứ lúc nào, cô không muốn Lạc Uyển phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
"Tối nay em chở chị đến điểm hẹn, rồi quay về nhà được chứ?"
Lạc Uyển ngập ngừng một lúc rồi đáp:"Hay là cùng nhau đến ăn đi"
"Em thấy như vậy thì không tiện cho lắm, dù sao thì chị vẫn nên đi đến đấy một mình thì hơn"
Lạc Uyển xoa đầu cô mỉm cười, rồi nằm ườn ra ghế sofa chợp mắt một chút.
Bỗng Tĩnh Di nhớ ra điều gì đó, chạy vù xuống bếp.
Lạc Uyển giật mình vì có thứ gì đó nóng nóng trên mặt mình, mở mắt dậy thì thấy Tĩnh Di đang cầm hột gà lăn vào má mình.
Cô mỉm cười nói khẽ:
"Cảm ơn em vì đã quan tâm chị"
Tĩnh Di thở dài:"Những lúc chị gặp chuyện em không thể làm gì hơn, chỉ sau khi mọi chuyện kết thúc em mới đến được"
Cô xoa đầu cô gái rầu rĩ ngồi trước mặt mình, xoa dịu vài câu:"Nhưng chẳng phải những khi chị gặp chuyện vẫn có người bên cạnh, xoa dịu tất cả sao?"
Cô im lặng không nói gì, nhưng tay thì vẫn lăn đều hột gà trên khuôn mặt Lạc Uyển.
Lạc Uyển chợp mắt một lúc, cô thấy vậy liền không lăn nữa mà để yên cho Lạc Uyển ngủ
....
7h tại quán XX
Tĩnh Di theo lời đã nói thì đưa Lạc Uyển đến điểm hẹn, xong thì đi về nhà của mình nghỉ ngơi một chút.
Lạc Uyển đi vào trong thì thấy Hoắc Chấn Thiên ngồi trên bàn với đầy thức ăn, nhẽ ra cô phải nên là người đến sớm hơn giờ hẹn một chút.
Cô đến bàn, chào anh rồi ngồi ở ghế đối diện.
Anh thấy cô liền vui mừng, niềm nở nói:
"Anh đã gọi sẵn thức ăn rồi những món này là ngon nhất quán, vẫn còn nóng em ăn đi cho ngon miệng nhé"
Cô mỉm cười, rồi nói:"Bữa này để tôi mời, cảm ơn anh vì đã xuất hiện kịp thời"
Anh nhìn cô, cười đáp lại:"Chỉ cần em không sao là tốt rồi, nếu ai làm phiền đến em nữa thì em cứ gọi cho anh"
"Cảm ơn anh vì đã có ý tốt, nhưng những chuyện sau này của tôi, tôi có thể tự lo cho mình được.
Không cần phiền đến anh"
Anh định đáp lại, nhưng sợ nói một lúc thì Lạc Uyển cảm thấy không vui mà bỏ về.
Nên chuyển chủ đề khác
"Em có ý định đổi sang công việc khác không?"
Cô lắc đầu trả lời:"Tôi cảm thấy công việc hiện tại đã ổn định rồi, mức lương đủ sống và cũng được ông chủ ưu ái.
Đấy cũng là công việc yêu thích của tôi"
Danh Sách Chương: