Tôi ôm em, ôm thật chặt, giống như làm vậy thì có thể nhốt lại sinh mạng của em, tôi cầu khẩn, cầu khẩn em đừng bỏ lại tôi, nhưng thế nào em cũng chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, sau đó nhắm hai mắt lại. Ở trước mặt tôi, em chưa từng có lúc nào ngoan như vậy, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng…
Tôi bắt đầu say khướt, đem tất cả rèm cửa trong nhà kéo xuống, núp trong bóng tối tự uống một mình. Tôi ghét tất cả những thứ có ánh sáng, chỉ vì ngày em rời đi là ngày nắng ấm, loại nắng ấm mà mùa đông ít có được, ánh sáng mặt trời nặng nề từng chút từng chút cuốn lấy em rồi mang đi.
Tôi nghĩ mình rất lợi hại, tôi xúi giục Trần Mạt Lỵ chuốc say Hàn Mộ Vân, tạo ra hiện trường giả giữa cô ta và Hàn Mộ Vân đã xảy ra quan hệ. Tôi biết rõ, em ghét nhất chính là ngoại tình, em đã từng nói với tôi như vậy. Tôi cho là tôi đã hiểu rõ em, tôi cho rằng cuối cùng mình cũng bắt được em, cho rằng em sẽ rời khỏi Hàn Mộ Vân, cho rằng…tất cả đều là tôi tự nghĩ.
Người người đều chỉ trích Hàn Mộ Vân, nhưng tôi biết rõ, tôi mới là người nên bị thóa mạ, tất cả ngọn nguồn đều tại tôi, nếu tôi chưa từng bị ghen tỵ che mờ đầu óc, nếu tôi quang minh chính đại theo đuổi tình yêu…nhưng tôi không có, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng theo đuổi ai, cuối cùng lại đem em đánh mất.
“A Nghiệp,” mẹ từng nói. “Quên em đi, quên em đi để lần nữa bắt đầu.” Tôi cầm chai rượu cười khổ. Quên đi, hai chữ thật đơn giản, nhưng để có thể thực hiện lại khó khăn như vậy. Tôi rất kích động, dành toàn bộ để yêu em, lấy đâu ra hơi sức để quên đi. Mẹ rất tức giận, ít nhất tôi chưa bao giờ thấy bà tức giận như vậy, trong lòng tôi bà vẫn mãi chưa trưởng thành, là cô gái nhỏ bị cha chiều hư, tôi đã từng nghĩ, nếu Cảnh Nguyệt cũng nguyện ý như vậy, tôi cũng sẽ giống như cha, đem chính người con gái của mình đặt vào lòng bàn tay mà cưng chiều.
Mẹ hung hăng tát tôi một cái, mắng tôi không có tiền đồ, chai rượu rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn, tôi đưa tay qua nhặt, ngón tay lại túa máu, máu đỏ tươi, giống như màu sắc trên người em khi đó, tôi nhìn sắc màu kiều diễm này, dần dần làm vết thương sâu hơn, tôi cảm thấy mình chưa bao giờ cách em gần như vậy.
Mẹ bị tôi dọa sợ, ôm tôi khóc rất thương tâm, bà nói bà lại không bằng một người con gái, chỉ là một người con gái. Vậy sao, tôi ngẩng đầu, mơ hồ nhìn trần nhà, em đang cười, vẫn xinh đẹp như vậy, thanh thuần mang theo một chút giảo hoạt, khiến cho tôi vô cùng mê muội.
Tôi nói, Nguyệt Nha Nhi, em có khỏe không? Tôi thật sự vô cùng nhớ em.
Nguyệt Nha Nhi, tôi hối hận, em có thể trở về nhìn tôi không? Tôi không thể không có em!
Nguyệt nha Nhi, tôi van em, không cần bỏ lại tôi…
Tôi khóc, từ trước giờ tôi không bao giờ cảm thấy khóc trước mặt em là mất thể diện, nhưng em lại thu đi nụ cười, từ từ đi xa, chỉ để lại một câu nói: “Anh thật ghê tởm.”
Tôi hiểu rõ, tôi đều biết, nếu em trở lại, tôi sẽ không dây dưa em nữa, không bao giờ tự cho là đúng nữa. Tôi sẽ đứng từ xa nhìn em, nhìn em hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng em sẽ không trở về nữa, em tức giận, cho nên mới trừng phạt tôi như vậy có đúng không? Nhưng tại sao không mang tôi đi theo, cho dù là chuộc tội cũng tốt.
Có lẽ, để tôi lại thế giới này chính là sự trừng phạt lớn nhất, tôi hiểu ý em, Nguyệt Nha Nhi, em nói, nếu một người luôn sống trong đau khổ sẽ như thế nào đây? Tôi không biết, nhưng tôi sẽ mua một chiếc gương để tự soi mình, tôi sẽ theo ý em, tự mình trừng phạt, cho nên không cần đi, cho dù hàng đêm chỉ trong giấc mộng tôi cũng muốn nhìn thấy em nhiều thêm một chút.
Không phải sợ tôi quên em mà là sợ em quên đi tôi.
Tôi đi làm, vẫn là vị Tổng giám đốc mặt lạnh trong miệng mọi người, làm việc điên cuồng, Vệ Minh Viễn nói tôi càng lúc càng giống chiếc máy rồi. Thật ra thì như vậy cũng tốt, tôi nghĩ, máy móc không có mạng sống, không có linh hồn, như vậy cũng sẽ không đau, nửa đêm tỉnh giấc cũng sẽ không sờ thấy gương mặt ướt đẫm. Từ sau khi em đi, một lần em cũng không trở về tìm tôi, em có đi tìm hắn không? Chắc có đi tìm, em là yêu hắn, huống chi hắn cũng không có lỗi với em…
Nhưng tôi thật sự không chấp nhận được, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào, từng người tổn thương em, bao gồm cả tôi. Tôi tự mình phá đổ nhà họ Hàn cùng nhà họ Trần, nhìn bọn họ từng người từng người thấp thỏm lo âu, trong lòng lại trở nên vô cùng sảng khoái, nhìn đi, bọn họ cũng đã từng cao cao tại thượng nhưng hôm nay bọn họ ngay cả một người bình thường cũng không bằng. Trần Mạt Lỵ hại em, tôi đương nhiên không thể cho cô ta được tiện nghi, ngồi tù là không tránh được, về phần trong phòng giam xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên, tôi sẽ để cô ta từ từ hưởng thụ.
Công ty kinh doanh càng ngày càng lớn, thanh danh của tôi trên thương trường cũng càng ngày càng vang, em cũng đi hai năm rồi, em 29 tuổi rồi, cũng nên lập gia đình, Em là người ngu sao, nhận định một người chính là một đời một kiếp, nhưng tại sao em chưa từng quay đầu nhìn lại một chút chứ? Cũng đúng, tôi không có dịu dàng như hắn, cũng không biết chăm sóc người, em không chọn tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng Cảnh Nguyệt, em có biết tôi cũng sẽ dịu đàng cũng sẽ săn sóc sao? Chỉ là không có em ở đây mà thôi.
Người trong nhà bắt đầu thúc giục tôi cưới vợ, bắt đầu là kiên nhẫn khuyên can, bây giờ là trực tiếp an bài mai mối, tôi cũng không phản đối, chỉ là một lần cũng không có đến. Nhìn, tôi không phải thật là biết điều sao? Như vậy, em có thể nhìn tôi lâu thêm một chút không? Tôi già rồi, trừ em ra tôi không có hơi sức để đi yêu người khác, chỉ là em không ở đây. Mà khi em ở đây lại xem nhẹ không nhìn tôi lâu thêm một chút.
Gần đây luôn mất ngủ, trong đầu lộn xộn lung tung, luôn nghe được em gọi tôi, Diệp Tử, Diệp Tử. giọng nói trong trẻo dễ nghe, vẫn như năm đó mang theo tinh thần phấn chấn, tôi trợn to hai mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy hắc ám, ngực buồn bực nhiều hơn, hơi thở cũng không được rồi, tim cũng nheo lại một đoàn, cả đời tôi, cái gì cũng có, lại cô đơn thiếu em.
Tôi cũng không tin tưởng loại tình yêu lãng mạn như Titanic, nhưng tôi lại yêu em. Tôi từng cảm thấy Jack ngu xuẩn vô cùng, mà bây giờ, tôi tình nguyện mình chính là Jack. Em sẽ không biết tôi có bao nhiêu đau, là tự tôi đem chính người mình yêu nhất đẩy xuống vực sâu. Hôm nay, một mình tôi cô đơn sống tạm qua ngày, thân thể trống rỗng bọc lại một linh hồn cô tịch, mặt lạnh nhìn toàn bộ thế giới nhưng không tham dự, có lẽ, đây thật sự là một loại tử vong khác.
Tôi đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng bọn họ đều nói tôi chỉ giống như mới 30, tôi cười, cũng không đáp, chỉ có như vậy lúc cùng em đứng chung một chỗ mới xứng đôi đôi một chút phải không? Nhưng tôi thật sự dần dần già rồi, trên mặt đầy nếp nhăn, gần đây không có đi tập luyện, thịt ở hông cũng có khuynh hướng nhiều lên. Nhưng em vẫn xinh đẹp như cũ, chói mắt như vậy, tôi đã không có can đảm đi nhìn em, em vốn cũng không yêu thích tôi, tôi như vậy càng làm cho người ta chán ghét.
Tôi đã từng chụp một tấm ảnh của em, là lúc em vọc nước ở vòi phun tại quảng trường, em cười rất vui sướng, ánh mắt trong suốt phản chiếu bầu trời xanh thẳm, đó là thiên đường của em. Tôi nhìn nhìn không biết mình đã đi đến quảng trường kia, suối phun vẫn còn, chim bồ câu vẫn đậu trên đất như cũ, duy chỉ có thiếu một thứ quan trọng nhất là em. Tôi nhẹ nhàng vuốt hình của em nhìn bầu trời mênh mông mưa bụi, đời này của Hà Tử Nghiệp, trừ Lâm Cảnh Nguyệt cũng không có gì cả, trừ Lâm Cảnh Nguyệt cái gì cũng có.
Tôi 50 tuổi rồi, có một đứa con trai gọi là Hà Ý, rất thông minh, cũng không chọc giận tôi, cũng trưởng thành rất sớm, tôi rất hài lòng. Tôi biết rõ hắn là một người có đủ tư cách để nối nghiệp. Một lần đi thăm em, vào ngày sinh nhật, lại phát hiện nơi em an nghỉ lại đột nhiên có một bó hoa tươi, tôi tức giận không nén được, bởi vì tôi biết đóa hoa này là của ai, tôi đem hoa hung hăng giẫm ở dưới chân, cho đến khi nhìn thấy nó biến thành một đống lộn xộn mới dễ chịu hơn một chút. Khi em còn sống, hắn đã đem em cướp đi, chẳng lẽ ngày cả một nơi tưởng niệm cuối cùng cũng không muốn để lại cho tôi sao?
Hình của em được lau khô sạch, trong hình nụ cười của em vẫn ngọt ngào, mặc dù đã nhìn vô số lần vẫn cứ như cũ thu hút toàn bộ tầm mắt của tôi. Cảnh Nguyệt, tôi lẩm bẩm tên của em, cũng không quan tâm em có nghe được hay không. Tôi tạo thành một thói quen, luôn đem mọi chuyện của mình nói cho em nghe, giống như có thể chia sẻ cuộc sống với em như vậy. Tôi thao thao nói xong, chớp mắt cũng đã qua buổi chiều, em nhất định nghe rất phiền đi, sự kiên nhẫn của em cũng rất kém, tôi đều hiểu rõ.
Mấy năm gần đây xảy ra nhiều chuyện, cha mẹ tôi cũng lần lượt mất, nhà tôi cũng chỉ có một mình phòng của tôi, tôi thật sự không chịu nổi sự cô tịch như vậy, liền dọn đến phòng của em, năm ấy, sau khi em đi, tôi đã mua lại phòng của em, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi một chút nào, tôi cuối cùng vẫn muốn vì em cất giữ lại mọi thứ, thật ra tôi cũng biết rõ em cơ bản cũng không cần. Những thứ đó sớm đã không còn hơi thở của em, hơn nữa bởi vì trải qua nhiều năm mà trở nên rất khó coi, nhưng tôi nhìn thấy lại thật thoải mái, mỗi lần trở về căn nhà trọ đó lại có thể nhớ tới bóng dáng nhỏ nhỏ đang bận rộn của em, cảnh như vậy ấm lòng người, lại làm cho lòng người đau đớn.
Tôi từ từ rút lui khỏi công ty, Hà Ý thật sự là một đứa bé hiểu chuyện, tôi cảm thấy đã đến lúc để cho hắn tiếp quản công ty, mặc dù người ngoài có thể nhìn thấy hắn có chút nhỏ, nhưng tôi biết, năng lực của Hà Ý cũng không kém tôi. Thời gian cuối cùng của cuộc đời, tôi muốn dành toàn bộ cho em. A, đúng rồi, tôi còn một việc quên nói cho em biết, Vệ Minh viễn cùng Trần Huyễn kết hôn, bọn họ nhìn rất xứng đôi, Hà Ý nhận Trần Huyễn làm mẹ nuôi, Trần Huyễn đối với hắn rất tốt, yêu thương giống như con trai ruột của mình. Nhưng mà tôi lại không thích Trần Huyễn, bởi vì cô ta luôn mắng em, tôi không muốn nghe bất cứ ai nói em có điểm nào không tốt, nhưng Trần Huyễn là bạn tốt của em, tôi cũng không có cách nào.
Tôi cảm thấy được ngã bệnh thật rất tốt, tôi có dự cảm tôi muốn đi gặp em. Tôi một chút cũng không sợ hãi, ngược lại rất hứng phấn, đã nhiều năm như vậy, nếu em gặp lại tôi có nhận ra tôi không? Có lẽ tôi lại không nhìn thấy được em, đã nhiều năm như vậy, nếu em có kiếp sau cũng đã sớm trở thành người khác! Tôi có chút đưa đám, nhưng vẫn chờ mong như cũ, cho dù là ảo tưởng cũng tốt. Hà Ý quỳ gối bên cạnh giường tôi khóc, thật ra thì không có gì phải khóc, tôi muốn nói cho hắn biết như vậy, nhưng chợt nghĩ đến một ngày kia của năm xưa tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đuổi hắn đi ra ngoài, tôi biết rõ nếu nhìn thấy tôi đi như vậy, hắn nhất định sẽ khó chịu, giống như tôi năm đó. Trong ý thức sau cùng, Hà Ý nước mắt đầy mặt phá cửa đi vào, tôi muốn cười cười, sờ sờ đầu của hắn nói một tiếng đứa nhỏ ngốc, nhưng đúng là không còn có hơi sức…
Lời cuối sách, Hà Tử Nghiệp khi còn sống có thể dùng hai từ truyền kỳ để hình dung, sáng lập ra vô số thần thoại trên thương trường, khi qua đời tang lễ lại vô cùng đơn giản, yêu cầu duy nhất chính là cùng một cô gái không biết tên hợp táng. Đây tất cả là do con trai duy nhất của ông trực tiếp xử lý. Nhân vật truyền kỳ này của thương giới lại cả đời chưa lập gia đình, con trai là Hà Ý, mẹ của hắn không rõ.