• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đời Hà Tử Nghiệp thêm một lần đầu tiên: Lần đầu tiên rửa chén. Mặc dù đây là chuyện ném đi thân phận đầu tiên trong cuộc đời 30 năm của anh, nhưng làm cũng rất suông sẻ, ít nhất chưa xuất hiện tình huống đổ bể chén dĩa, tất nhiên, về phần rửa có sạch hay không thì phải đợi bữa cơm sau mới biết.

Ăn cơm xong, hai người ngồi trên salon xem tivi, Lâm Cảnh Nguyệt đưa mâm trái cây cho Hà Tử Nghiệp: “Nè, ăn đi!” Cô cũng thuận tay cầm một miếng táo, cắn một cái, thật giòn, nước cũng nhiều, cắn thêm cái nữa.

Hà Tử Nghiệp nhìn cô híp mắt cắn từng miếng táo, nhìn xuống mâm trái cây, thật ngon như vậy sao? Cầm một miếng lên nhìn, rút cuộc cũng nếm thử một chút, quả nhiên ăn rất ngon, dường như ngon hơn tất cả các loại trái cây trước đây anh từng ăn.

Hai người cứ như vậy cầm mâm trái cây ăn từng miếng, chỉ một lát mâm táo đã được ăn gần hết.

“Này, để lại cho tôi một miếng chứ!” Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn lầm bầm với Hà Từ Nghiệp, miếng cuối cùng lại bị anh cướp mất, cô còn chưa ăn đủ mà!

Hà Tử Nghiệp liếc mắt, thong thả hỏi ngược lại? “Không phải cho tôi ăn sao?”

Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn lời, cô hình như là nói như vậy, cô len lén nhìn miếng táo còn lại trong tay Hà Tử Nghiệp, thật sự vẫn còn muốn ăn: “Anh thật sự có chút tự giác nào của người làm khách không hả?” Cô hung tợn nhìn anh chằm chằm, tuyệt không nhượng bộ.

Hà Tử Nghiệp cười khẽ, còn dám cưỡng tình đoạt lý nữa chứ, cứ quyết không cho cô thì sẽ như thế nào? Có thể sẽ xù lông lên hay không? “Chủ yếu là thịnh tình của chủ nhà rất khó từ chối” Anh cười híp mắt, giơ miếng táo giả bộ bỏ vào trong miệng.

Nhìn thấy miếng táo sẽ bị cắn, Lâm Cảnh Nguyệt chợt nhào tới, trực tiếp “rắc rắc” cắn xuống một miếng nhỏ, nhai nhỏm nhẻm, vừa hả hê nhìn Hà Tử Nghiệp, đuôi mắt khẽ treo ngược: bộ dáng thách thức, dám cùng cô đấu sao!

Hà Tử Nghiệp buồn cười, quả nhiên không khác dự đoán của anh, chỉ là….anh quay lại cười một tiếng với cô, sau đó cầm miếng táo sót lại, trước ánh mắt như sói của Lâm Cảnh Nguyệt thong thả ung dung bỏ vào miệng ăn tiếp, ăn xong còn dùng khăn giấy ưu nhã lau miệng: “Thư ký Lâm, táo thật sự rất ngọt.”

Nổ một tiếng, mặt Lâm Cảnh Nguyệt hoàn toàn đỏ ửng, đây là đùa giỡn trắng trợn! Nhưng cô lại không thể phản bác, rõ ràng do cô ngây ngốc tự động đưa tới cửa mà không phải sao?

Bạn học Lâm Cảnh Nguyệt thẹn quá hóa giận, mặc dù từ khi sống lại cô đã quyết định đời này cô với anh sẽ không tránh khỏi dây dưa, cô cũng sử dụng hết vốn liếng để thu hút sự chú ý của anh, thậm chí cả quyến rũ cũng đem ra sử dụng rồi, nhưng mà, nhưng mà cũng không thể trắng trợn để cho anh đùa giỡn mà không đáp trả đúng không ? Vì vậy từ kiêu ngạo, cô lại vì bản thân quá mức chủ động mà xấu hổ.

“Anh đi chết đi!” Lâm Cảnh Nguyệt duỗi chân một cái, trực tiếp cho Hà Tử Nghiệp một cước, Hà Tử Nghiệp còn chìm đắm trong cảm giác cùng cô thư ký nhỏ ăn chung một quả táo ngọt ngào, không kịp phòng bị trực tiếp bị cô đá ngã trên ghế sofa.

Thật nhanh nhẹn và dũng mãnh! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hà Tử Nghiệp. Sau đó liền hiện ra cặp đùi thon dài của Lâm Cảnh Nguyệt, còn có đôi chân trắng nộn nộn nhỏ nhắn….Hà Tử Nghiệp đã muốn bốc hỏa rồi, trong lòng lay động, đều là dáng vẻ nghịch ngợm linh động của cô thứ ký nhỏ nhà mình.

Thật sự là quyến rũ người mà! Hà Tử Nghiệp ánh mắt xoay động, bị cô đạp một cước dù sao cũng nên chiếm lại chút tiện nghi cũng không có gì quá đáng, đúng không?

“Hự….” Hà Tử Nghiệp cuộn tròn thân mình nằm trên ghế, kêu rên, gò má dính sát chiếc gối ôm mềm mại, giống như đang bị thương rất nặng.

“Hà Tử Nghiệp, anh sao vậy?” Lâm Cảnh Nguyệt nghe thấy “âm thanh thống khổ của anh” có chút bối rối, không lẽ cô cô không cẩn thận đá phải bộ vị quan trọng của anh? Sao có thể chứ, rõ ràng cô chỉ đá bắp đùi của anh, nhưng nhìn anh có vẻ thật sự rất đau.

Hà Tử Nghiệp bỏ lơ câu hỏi của cô, vẫn nằm trên ghế sofa rầm rì, Lâm Cảnh Nguyệt hoàn toàn luống cuống, chạy đến ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay anh vội vàng hỏi: “Diệp tử, Diệp tử, anh bị sao vậy?”

Trong lúc nguy cấp, cô không cẩn thận sử dụng tên gọi mà kiếp trước cô dành cho anh, Hà Tử Nghiệp luôn không thích cô gọi anh như vậy, cảm thấy quá nữ tính, làm hỏng mặt mũi của anh. Nhưng anh càng không thích, cô lại càng gọi, gọi đến mức thành thói quen muốn sửa cũng không được.

Sau khi sống lại, cô vẫn nhắc nhở mình đừng gọi lỡ miệng, mỗi lần thấy anh không xưng “ông chủ” thì cũng gọi họ tên đầy đủ, mà bây giờ, vì gấp gáp mà bật thốt từng tiếng “Diệp tử”, không chịu sự khống chế của mình.

Diệp tử ? Đây là con mẹ nó cách gọi gì ? Hà Tử Nghiệp mặt trầm xuống, thì ra cô khi ở một mình đều gọi anh như vậy sao? Cô gái này là kẻ ngốc sao? Anh cao lớn như vậy, uy nghiệm thế này sao lại có quan hệ với cái tên “Diệp tử” yếu ớt, mềm mại kia.

Xem ra phải dùng hình phạt, nếu không cô sẽ không để ông chủ như anh vào đâu.

“Diệp tử, anh rốt cuộc là bị sao hả?” giọng nói của Lâm Cảnh Nguyệt đã có chút nức nở, cô hiểu Hà Tử Nghiệp, anh rất cường ngạnh, giống như một cây gậy sắt, chưa bao giờ đưa ra bộ mặt nhu nhược đối với người ngoài, mà bây giờ, anh lại đau đến rên ra tiếng, chuyện này thật sự nghiêm túc rồi.

Lâm Cảnh Nguyệt thật sự hối hận vì đã đá anh một cước kia.

Đang tự trách, chợt người nửa chết nửa sống đang nằm trên sofa kia như một con gió ngồi bật dậy, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy hoa mắt, phục hồi lại tinh thần đã bị anh đè ở phía dưới, âm thanh trầm ấm vang bên tai: “Diệp tử ? Thư ký Lâm đây là đang gọi tôi phải không?”

Cô sững sờ, nhìn anh chăm chú, gương mặt người này làm gì có cái gọi là khổ sở, so với gương mặt bình thường chỉ có thêm vài phần tố cáo đối với tên gọi cô dành cho anh. “Tôi có thể hỏi một chút, thư ký Lâm tại sao muốn gọi tôi như vây, hả?”

Cho dù một lần nữa, anh vẫn để ý như cũ, chỉ là….

“Tránh ra.” Cô xoay mặt, mí mắt rũ xuống che đi vẻ khổ sở, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: “Anh tránh ra.” Anh đã không còn là anh trước kia, cô lại nghĩ anh xảy ra chuyện gì, nước mắt cũng nhanh tràn ra, mà anh chỉ là đang đùa giỡn với cô mà thôi, dùng chính bản thân anh để đùa giỡn.

Anh đang đùa bỡn cô, cô không quan tâm, lòng cô cuối cùng hiểu rõ, kiếp trước anh đau lòng bao nhiêu, cũng biết được bản thân mình khi đó có bao nhiêu khốn kiếp, tại sao chứ, ngày trước vì sao cô không biết quý trọng ? Nhưng không cần dùng phương thức này để đáp trả, Hà Tử Nghiệp, không cần.

Hà Tử Nghiệp bình tĩnh nhìn gương mặt của cô một hồi, cuối cùng vẫn buông cô ra. Trong nhất thời, hai người đều không nói chuyện. Hà Tử Nghiệp cảm thấy trong lòng buồn bực cực kỳ, cô tức gì chứ ? bị đá chính là anh, nên tức giận là anh, nhưng anh cũng chỉ đùa giỡn với cô một chút mà thôi, vậy mà cô lại hạ nhục cái nhìn của anh.

Anh đứng lên, cầm áo khoát trên ghế, cẩn thận mặc vào, âm thanh trầm ấm tựa như dòng nước truyền tới: “Tôi đi đây.”

Lâm Cảnh Nguyệt ôm gối, ngồi trên sofa nghe tiếng, một cái liếc cũng không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Anh nghe thấy trong giọng cô mang chút buồn bực, thế nào cũng không phát tiết thêm được, “bịch” đóng cửa lại, không quay đầu ra khỏi phòng trọ của Lâm Cảnh Nguyệt, lái xe chạy thẳng tới nhà mình, trên đường tốc độ xe cũng thật đáng sợ.

Biệt thư Hà gia, mọi người nhìn thấy thiếu gia mang gương mặt Bao Công trở về, rối rít suy đoán: chẳng lẽ lại kinh doanh thất bại ? Thiếu gia nhà họ cũng có lúc kinh doanh bất lợi ? Lập tức, mọi người lại càng thêm cần cù và thật thà, lau nhà cũng lau đến mức có thể soi gương, giặt quần áo cũng giặt sạch sẽ hơn bình thường mấy phần, ngay cả phòng bếp cũng đem nước nấu nhiều hơn mọi ngày một phần. Thiếu gia tâm tình không tốt, lúc này cũng không nên đụng vào để tránh bị thương tích vào mình.

Hà Tử Nghiệp cởi bỏ tây trang, mặc bộ đồ ở nhà đi xuống phòng khách ngồi vào chỗ của mình. Nhưng cho dù thế nào cũng cảm thấy thật khó chịu, di chuyển qua trái, không đúng, lại di chuyển qua phải, vẫn không đúng. Gương mặt căng thẳng, ngồi trên sofa di chuyển hết đầu này đến đầu khác , lại càng phiền não, vì sao lại phải không thoải mái! Mẹ Hà giương mắt nhìn con trai bình thường chững chạc thành thục lại đang mang dáng vẻ vòng lui vòng tới trên sofa, thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ…lòi trĩ rồi hả ?! (Chết cười với mẹ anh!)

Nghĩ vậy, mẹ Hà liền có chút lo lắng, vội vàng chạy tới hỏi: “Con trai, nhanh đi bệnh viện.” âm thanh còn mang chút nóng vội, giống như đã xảy ra việc gì quan trọng.

Đi bệnh viện làm gì ? Ai bị bệnh? Hà Tử Nghiệp có chút căng thẳng: “Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”

Mẹ Hà túm lấy tay áo Hà Tử Nghiệp, kéo ra bên ngoài, vừa gọi lớn tài xế: “Tiểu Vương, nhanh qua đây đưa thiếu gia đi bệnh viện.”

Nghe xong lời này. Hà Tử Nghiệp cảm thấy không đúng, đưa anh đi bệnh viện? Chẳng lẽ mẹ anh hiểu lầm cái gì, anh dùng sức kéo lại ống tay áo bị cuốn nhăn thành nếp: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

“Đi bệnh viện đó, con bị lòi trĩ tại sao lại không nói với mẹ, mẹ con với nhau thì có gì phải ngượng ngùng?”

Mẹ Hà kêu to một tiếng, toàn bộ Hà gia trừ bỏ mẹ Hà, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một từng tiếng. Lái xe Tiểu Vương đang vội vội vàng vàng chạy đến cũng hóa đá tại chỗ: Thiếu gia cư nhiên bị lòi trĩ hả? ! Suy nghĩ một chút, lập tức bừng tỉnh, không trách thiếu gia mặt đen thui trở về, hóa ra là như vậy đây! Đây là bệnh, phải trị!”

Sắc mặt Hà Tử Nghiệp trở nên xanh mét, phóng ánh mắt như đao về phía mẹ Hà, mẹ Hà lập tức rùng mình một cái, nhưng vì sức khỏe con trai, đây không là gì cả! Mẹ Hà kiên nhẫn: “Con trai, mẹ biết con coi trọng mặt mũi, nhưng bệnh không thể không trị, nghe lời mẹ nói đi nha!”

“Ai nói cho mẹ biết là con bị bệnh trĩ hay sao?” Hà Tử Nghiệp nặn ra từ kẽ răng một câu nói, trong thanh âm còn mang theo cuồn gió mưa gào thét, cơ hồ còn mang theo tiếng sấm đánh ra lửa.

Mẹ Hà rụt cổ, đứa con này của bà khí thế thật sự quá mạnh mẽ, thế nhưng bà cũng không làm gì sai, có gì phải sợ! Lập tức ưỡn ngực: “Con ngồi trên sofa chuyển lui chuyển tới, ngồi cũng không ngồi hẳn xuống, không phải lòi trĩ thì là cái gì?”

Anh im lặng, thật may là mẹ anh không đi làm quan tòa. Anh ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mọi người đang trộm xem náo nhiệt, chỉ đến cái ghế salon bằng da thật vừa mới mua: “Vứt đi ! Đổi lại một cái khác.” Cái ghế rách này, ngồi một chút cũng không thoải mái.

“Thiếu…thiếu gia, phải đổi thành kiểu nào đây ạ?” Quản gia run rẩy, âm nói nói ở trong lòng: Thiếu gia tôi ơi, không cần nổi giận đối với những người đứng ngay cửa như họ đâu, bọn họ chỉ len lén nhìn náo nhiệt một chút thôi, còn cái ghế salon đó, quản gia dùng ánh mắt đồng tình nhìn về chiếc ghế màu bạc, chậc chậc, thật đáng thương, mới vừa mua về đã phải bị vứt bỏ rồi.

Đổi thành kiểu nào ? Hà Tử Nghiệp cau mày suy nghĩ một chút: “Đổi loại thật mềm, ngồi thoải mái.” Giống như ghế của thư ký nhà hắn.

Hả ? cái ghế hiện tại đã rất mềm rồi ! Quản gia vừa định nói thành lời, nhưng nhìn ánh mắt xanh đen của Hà Tử Nghiệp, nhất thời liền ngậm miệng, được rồi, ngày mai ông muốn đi tìm toàn thành phố, không cả nước để tìm được được ghế salon mềm nhất.

Giao phó xong công việc, Hà Tử Nghiệp liền quay người đi về phòng, trong lòng lại luôn có cảm giác phiền não, thật căm tức!

“Con trai…” Mẹ Hà phía sau tội nghiệp kêu một tiếng.

“Con không có bị trĩ!” Hà Tử Nghiệp nghiến răng nhấn mạnh! Đem tất cả những lời muốn nói của mẹ Hà cản lại trong bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK