Phúc Diệu Lan mặc áo len thật dày, nhìn có vẻ mập hơn trước.
Mọi thứ trong trấn nhỏ giống như còn là dáng vẻ trước khi cô rời khỏi, chẳng thay đổi gì cả.
Chỉ là đầu đường và cuối con hẻm đã treo thêm đèn lồng màu đỏ. Trên trấn cũng dần dần có người ra ngoài làm công trở về, càng náo nhiệt có không khí tết hơn trước đây.
Sáng sớm tinh mơ còn sương mù, hình ảnh ngược của cây cầu mờ ảo, những nhánh cây mềm mại xinh tươi phản chiếu trên mặt nước, đẩy ra nhiều gợn sóng nhấp nhô.
Tạ Đào và dì Phúc mang theo con gái của bà là Phúc Hoa đến quán bán thức ăn sáng đầu cầu.
Cô đã lâu không ăn mì lạnh ở đây.
Hôm nay cô gọi riêng một chén lớn.
"Đào Đào, con sống ở Nam Thị tốt chứ? Học tập có áp lực không?" Phúc Diệu Lan vừa ăn cháo vừa hỏi cô.
"Con khá tốt, dì Phúc."
Tạ Đào cầm chén, cười với bà, "Học tập cũng có thể theo kịp, dì yên tâm đi."
Phúc Diệu Lan đẩy chén cháo nhỏ đến trước mặt cô, lại đánh giá Tạ Đào trên dưới, thấy cô không có dấu hiệu gầy ốm, sắc mặt cũng hồng hào, trong lòng yên tâm không ít.
"Con ở ngoài một mình, nhưng đừng bạc đãi chính mình, có chuyện gì khó xử con nói với dì Phúc, đừng tự gánh, có biết không?" Phúc Diệu Lan sờ đầu Tạ Đào, nét mặt vừa thương vừa yêu.
Tạ Đào lên tiếng, "Con biết rồi, dì Phúc."
Buổi chiều, Phúc Diệu Lan ra ngoài đặt mua đồ ăn tết, để lại Tạ Đào và Phúc Hoa xem cửa hàng.
Tạ Đào đã làm kẹo bơ xốp ở đây hơn một năm, khi trở về vẫn quen thuộc với tất cả vị trí đặt đồ vật như thế.
Làm xong một đống kẹo bơ xốp đậu phộng, Tạ Đào tự đặt vào hộp, lại đút Phúc Hoa mấy viên, số còn lại đặt trên quầy thủy tinh dưới ánh đèn vàng.
Chưa được một lúc, khách quen của tiệm bánh lại đến.
Một đám thấy Tạ Đào đã trở lại thì đều cười và chào hỏi cô, còn đưa cô điểm tâm vừa mua.
Tạ Đào thoái thác không xong, chỉ có thể cười nhận lấy.
"Chị Đào Đào, em có thể ăn không?" Phúc Hoa mong mỏi nhìn điểm tâm được gói bằng giấy dai trong tay cô, đôi mắt đựng đầy đơn thuần chưa trải sự đời.
Tuy cô ấy đã 15 tuổi, nhưng vì lúc nhỏ bị sốt cháy hỏng đầu óc, trước sau vẫn là tính cách của một đứa trẻ.
Tạ Đào cởi bỏ sợi dây cột bên ngoài, mở giấy dai, lấy bánh hoa quế hạt dẻ đưa tới trước mặt cô, "Ăn đi Hoa Nhi."
Phúc Hoa cắn điểm tâm, bên miệng còn có vụn bánh, nhìn cô cười.
Tạ Đào làm bài tập một lúc, lại đọc quyển sách 《 Phác Ngọc 》đem từ chỗ Vệ Uẩn về.
Sau đó, rốt cuộc Phúc Diệu Lan xách túi lớn túi nhỏ về.
Tạ Đào vội vàng giúp bà cất đồ.
"Con nói con xem, đêm giao thừa không ở đây, con nói con đi đâu chứ?" Buổi sáng, Phúc Diệu Lan đã nghe cô nói giao thừa năm nay không thể ở đây, lúc bà và Tạ Đào xách đồ vào sân sau, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng hỏi, "Đào Đào, con về nhà ăn Tết sao?"
Bà cho rằng cuối cùng Tạ Đào cũng suy nghĩ thông suốt.
Tạ Đào lắc đầu, "Không phải dì Phúc."
Phúc Diệu Lan nghe vậy thì nói, "Vậy con muốn đi đâu?"
"Đào Đào à, Tết nhất con đừng chạy loạn, coi chừng gặp kẻ xấu."
Bà còn không yên tâm dặn dò cô.
Tạ Đào mím môi cười, nói, "Con... Đến chỗ bạn bè, dì Phúc yên tâm đi."
Chần chừ một chút, bây giờ cô còn chưa dự định nói chuyện của Vệ Uẩn với dì Phúc, cô muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Đang lúc hoàng hôn, Phúc Hoa kéo tay Tạ Đào, muốn Tạ Đào ra ngoài chơi với cô ấy.
Tạ Đào nói một tiếng với Phúc Diệu Lan, sau đó mang Phúc Hoa ra ngoài.
Trong thời tiết rét lạnh như vậy, lại đang là giờ cơm, cho nên cũng không có bao nhiêu người đi lại trong trấn nhỏ.
Đến khi di động của cô vang lên.
Là Vệ Uẩn.
Tạ Đào quay đầu nhìn Phúc Hoa, thấy cô ấy ngồi xổm cách đó không xa chơi với một chú chó con, bấm nút bắt máy.
Khoảnh khắc trò chuyện bằng video được kết nối, Tạ Đào nhìn thấy bóng dáng của Vệ Uẩn trên màn hình.
"Đây là đâu?"
Như nhìn thấy cảnh tượng phía sau cô không ngừng di động, khác với tòa nhà cao tầng ở Nam Thị, Vệ Uẩn hỏi.
"Là Tê Trấn!"
Tạ Đào nói xong thì xoay máy ảnh điện thoại, để anh nhìn cảnh tượng xung quanh.
Vách tường tróc sơn loang lổ màu trắng, gác mái làm bằng gỗ đã bạc màu, còn có mái hiên góc cạnh cột chuông đồng... cành cây già nua thỉnh thoảng lướt qua mặt hồ con sông bảo vệ thành thị, xa xa còn có thể trông thấy cây cầu đá trên sông.
Tạ Đào bỗng nhiên ngừng lại, đứng đó.
Dưới chân cô là con đường lát đá xanh không bằng phẳng.
Vệ Uẩn nhìn hai hàng cửa sổ gỗ chạm trổ nối liền nhau chạy ra xa, chúng tạo thành hình ảnh mơ hồ dưới ánh chiều tà, đèn lồng đỏ dưới mái gác đong đưa trong gió, ánh hoàng hôn rơi xuống con đường đá xanh tĩnh lặng, tốp năm tốp ba người đi đường tới lui.
Hắn nghe nàng nói, "Hình như em, nhặt được Phượng Vĩ Lân ở chỗ này."
Từ khi nghe Thịnh Nguyệt Kỳ nói, Tạ Đào cũng bắt đầu tự hỏi cuối cùng Phượng Vĩ Lân dừng ở di động cô từ khi nào.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể vào lúc cô đạp xe chạy đến nhà ga.
Lúc té khỏi xe đạp, cô rõ ràng nhìn thấy một bức màn sáng thần bí, hình như có thứ gì đó bay ra cắt qua mí mắt cô.
Tạ Đào vốn cho rằng bức màn sáng chỉ là ảo giác nhất thời trong lúc nôn nóng.
Nhưng từ khi ở bên Vệ Uẩn, từ khi cô biết có hai thời không thì cô phát hiện hình như bức màn sáng bản thân từng nhìn thấy không phải ảo giác.
Tuy cô cũng không kịp thấy rõ đồ vật cắt qua mí mắt cô có dáng vẻ gì.
Tạ Đào quay màn ảnh lại, miệng còn đang ăn kẹo, lúc nói chuyện còn có chút hàm hồ, "Đây là nơi em sống trước khi về Nam Thị."
Vệ Uẩn còn chưa mở miệng, thấy bức màn sáng bỗng nhiên có thêm một cái đầu.
Đó là một nữ tử nhìn còn nhỏ tuổi.
"Oa..."
Phúc Hoa vừa nhìn Vệ Uẩn trong màn hình di động Tạ Đào, đôi mắt mở to hơn, chỉ vào màn hình di động, nhìn Tạ Đào, "Anh trai này thật đẹp!"
Tạ Đào bị dọa sợ khi Phúc Hoa bỗng nhiên thò qua.
Cô lập tức nuốt viên kẹo trong miệng, vỗ ngực ho khan, khóe mắt có chút ướt.
Trong góc đường yên tĩnh, tiếng ho của cô đặc biệt rõ ràng.
Vệ Uẩn nhíu mày.
"Nàng..."
Hắn vừa muốn nói gì đó, nghe thấy giọng nói của Vệ Kính ngoài cửa truyền đến.
"Đại nhân, trong cung có người tới, nói là bệ hạ mời người vào cung."
Vệ Uẩn nghe vậy, chân mày vốn nhu hòa chợt lạnh lẽo, "Biết rồi."
Tạ Đào cũng nghe, nhịn không được nói, "Trời cũng sắp tối, mà hoàng đế chỗ các anh còn tìm anh tăng ca à..."
Hình như từ tăng ca này cũng hợp lắm.
Vệ Uẩn nhìn nàng trong bức màn sáng, trong mắt có ý cười, "Ta đi một lúc rồi về."
"Đi đi đi đi!" Tạ Đào vẫy tay với màn hình di động.
Chờ ngắt kết nối trò chuyện bằng video, sắc trời cũng tối sầm, Tạ Đào kéo Phúc Hoa trở về.
Khi trở về, Phúc Diệu Lan đã làm xong bữa tối.
Bữa tối ăn xong, Tạ Đào chơi với Phúc Hoa một lúc.
Cô vẫn chờ Vệ Uẩn, nhưng đến buổi tối hơn 10 giờ, rửa mặt xong xuôi, khi nằm xuống giường của Phúc Hoa vẫn không chờ được tin nhắn của anh.
Cũng không biết khi nào, cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Vệ Uẩn vội vàng trở về, phủi tuyết mịn trên người xuống, quanh thân mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
Sau khi tắm gội trong phòng, hắn trở lại chủ viện.
Lúc này đêm đã khuya, Vệ Uẩn vốn không muốn quấy rầy Tạ Đào, nhưng hắn nằm trên giường một lúc, cuối cùng vẫn xốc chăn gấm xuống giường.
Đổ phấn vàng vào lư trầm, khoảnh khắc mồi lửa châm lửa phấn vàng, sương mù dày đặc lượn lờ bay từ khe hở lư trầm khắc hoa, giống như tầng mây cuồn cuộn trên cửu trùng thiên, trùng điệp ngấm dần, mơ hồ tản ra khắp nơi.
Khi thân hình nữ tử dần dần rõ ràng, Vệ Uẩn kịp thời đỡ nàng.
Nàng mặc váy ngủ màu cam tay dài có lông xù, chỉ dài tới đầu gối, bắp chân thẳng tắp mảnh khảnh, thậm chí là đôi chân nàng cũng lộ trước mắt hắn.
Nàng còn ngủ, không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Vệ Uẩn thu hồi ánh mắt, khẽ nâng hàm dưới, nhất thời không biết chính mình nên đặt ánh mắt ở đâu.
Trước khi hắn trở về phòng thì Vệ bá đã đốt than, nhưng lúc này, trong phòng hơi lạnh.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng bế nàng, đặt nàng trên giường, kéo chăn gấm đắp lên người nàng, bọc nàng kín mít.
Lúc này miệng Tạ Đào hơi hé, như ngủ thật sự sâu, vô thức nghiêng đầu sang một bên, dùng tay cào chóp mũi, hơi thở dần dần vững vàng.
Vệ Uẩn ngồi cạnh giường, nhìn mọi động tác nhỏ vô thức của nàng trong lúc ngủ mơ, thế nhưng nhìn một lúc lâu.
Sau một lúc, hắn bỗng vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nàng.
Trong khoảnh khắc đó, ấn đường Tạ Đào nhíu lại, cọ gương mặt vào lòng bàn tay hắn.
Cũng không biết vì sao, khóe môi Vệ Uẩn khẽ nhếch, dường như đôi mắt nhuộm phải màu của ngọn đèn dầu lại ấm áp thêm.
Chỉ vào lúc này, khi lặng lẽ nhìn nàng, hắn mới có thể thoáng thả lỏng, cho dù là gương mặt, không hiểu sao cũng có thể thư giãn.
Đến khi môi nàng vô thức chạm vào bàn tay hắn, Vệ Uẩn thu tay lại đứng lên, khi xoay người, đụng phải án kỉ nhỏ đặt bên cạnh, làm mấy quyển sách bên trên và nắp chung trà rớt xuống, phát ra âm thanh rõ ràng.
Khi hắn quay đầu, bắt gặp đôi mắt mơ màng.
Tạ Đào cũng mất một lúc lâu mới phản ứng, còn ngáp một cái mới nhận ra bản thân đang ở đâu.
Mà chàng trai trước mắt nàng mặc đơn bào trắng như tuyết, mái tóc dài rối tung, đứng đó như một pho tượng điêu khắc.
"Vệ Uẩn?"
Lúc Tạ Đào gọi hắn, giọng nói còn ngái ngủ, "Đã nói với anh rồi, phải tiết kiệm phấn vàng chút, đã trễ thế này, anh gọi em qua đây làm gì?"
Giọng nói của nàng lọt vào tai hắn vẫn mềm mại quen thuộc như vậy.
Yết hầu của Vệ Uẩn động đậy, còn chưa mở miệng, nàng lại ngáp một cái, hỏi hắn, "Anh không buồn ngủ sao?"
Sau đó, hắn thấy nữ tử trên giường nhích vào trong, lại vén một góc chăn nhìn hắn.
Vệ Uẩn đứng đó, lông mi run rẩy, "Không thể..."
Chỉ là hắn còn chưa nói xong, đã thấy Tạ Đào xốc chăn, chân trần chạy tới kéo ống tay áo hắn.
Mặt đất vốn chỉ trải một tầng thảm mỏng, căn bản không ngăn được lạnh lẽo trên mặt đất.
Vệ Uẩn thấy nàng để chân trần chạy tới, chân mày lập tức nhíu lại, gần như không suy nghĩ trực tiếp ôm nàng lên.
Tạ Đào theo phản xạ dùng hai chân vòng qua eo hắn, ôm cổ hắn.
Mặt nàng ửng đỏ, nhưng không có ý muốn buông ra.
"Dưới đất lạnh."
Vệ Uẩn trước sau nhìn thẳng, cũng không nhìn nàng.
Đến khi hắn ôm Tạ Đào đến giường, vốn muốn buông nàng xuống, nhưng nàng ôm cổ hắn, không hề có ý muốn xuống.
"Xuống dưới." Vệ Uẩn bất đắc dĩ lên tiếng.
"Em không."
Tạ Đào chôn đầu ở ngực hắn.
"Tạ Đào." Hắn gọi tên nàng, chung quy không thể nói nặng lời.
Cuối cùng, Tạ Đào vẫn ngoan ngoãn buông hắn ra.
Chỉ là khi Vệ Uẩn cúi người đắp chăn thay nàng, nàng nhìn hắn cụp mắt, trong đầu không kịp nghĩ gì nữa, vừa ngẩng đầu đã hôn lên môi hắn.
Môi hắn đỏ như son, cánh môi mềm mại, còn hơi lạnh.
Khoảnh khắc đó, đồng tử của Vệ Uẩn hơi co lại, dường như trái tim đột nhiên ngừng đập trong chốc lát.
Vẫn là đụng chạm nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát đã dừng lại.
Gương mặt của Tạ Đào đã sớm ửng đỏ, nhưng trải qua mấy ngày ở chung với Vệ Uẩn, nàng phát hiện Vệ Uẩn còn xấu hổ hơn chính mình thì ngược lại lá gan lớn hơn trước.
Đặc biệt là hiện tại, nàng lại thấy vành tai hắn gần như đỏ đến mức có thể lấy máu.
Nàng vốn xấu hổ bỗng nhiên cười to, vươn hai tay nắm đôi tai hắn.
Giờ phút này Vệ Uẩn có vẻ rất quẫn bách, ngày thường chẳng có nhiều biểu cảm, đôi mắt luôn bình tĩnh có thêm hoảng loạn, cuối cùng, khi nàng nắm vành tai hắn, hắn tức hộc máu đè tay nàng lên vai hắn, một tay khác nắm lấy khuôn mặt nàng.
Dù là giờ phút này, hắn vẫn để tâm sức lực, sợ làm nàng đau.
"Sao nàng có thể..."
Hắn nói, nhưng lại dừng lại.
Gần đây nàng luôn như thế, ba lần bốn lượt hôn hắn, ôm hắn.
Có khi hắn đang đọc sách, nàng trốn trong phòng ăn điểm tâm, miệng dính bánh vụn lại bổ nhào vào hôn lên mặt hắn, sau đó lại che mặt, dựa vào ngực hắn cười ngốc nghếch.
Có khi hắn đang uống trà, nàng dựa vào bàn làm bài tập, quay đầu thấy hắn nhàn nhã đọc sách uống trà thì trực tiếp thò lại gần chụt một cái, hôn xong thì chạy.
Thường xuyên làm vành tai Vệ Uẩn ửng đỏ.
Hệt như là một đứa trẻ thích đùa dai, đã quen nhìn hắn lãnh đạm bình tĩnh, khi phát hiện bí mật vành tai hắn thì nhịn không được muốn thử hết lần này đến lần khác.
"Em không thể hôn anh sao?" Tạ Đào che nửa khuôn mặt trong chăn, giọng nói nghe có chút mơ hồ.
Vệ Uẩn đối diện với đôi mắt ngấn nước của nàng, sau một lúc cũng không nói được chữ "Không".
Hắn bỗng nghiêng đầu, khi cụp mắt, lông mi rõ ràng run run, ho nhẹ một tiếng, "Mau ngủ đi."
Hắn vừa muốn đứng lên, lại bị nàng kéo cổ tay.
"Anh muốn đi đâu?" Tạ Đào nhìn hắn.
Vệ Uẩn nhìn nàng, xoay mặt đi chỗ khác, "Ta ngủ trên giường nhỏ."
Dứt lời, hắn đi tới giường nhỏ ở bên kia, nằm xuống.
"Nhưng anh không có chăn..."
Tạ Đào dựa vào cạnh giường, nhìn Vệ Uẩn nằm đối diện.
"Ta không lạnh." Vệ Uẩn nhắm mắt.
Tạ Đào nhìn hắn, vẫn xốc chăn xuống dưới, đi đến cái tủ đặt bên cạnh.
"Tạ Đào."
Vệ Uẩn mở mắt, nhìn thấy nàng lại để chân trần đi trên đất, giọng nói lạnh lùng.
Tạ Đào lấy một cái chăn gấm ra, chạy đến trước mặt Vệ Uẩn, vứt chăn lên hắn, sau đó lại đắp chăn cho hắn.
Tựa như hắn đắp chăn cho nàng, nàng cũng bọc hắn kín mít như con nhộng.
Sau đó, khi Vệ Uẩn còn chưa kịp nói gì, cách lớp chăn, nàng bỗng ôm hắn.
Dán gương mặt vào hắn.
Vành tai lại không biết cố gắng ửng đỏ, hơi thở nàng gần trong gang tấc, hắn nghe nàng cười ngốc nghếch.
Nàng nói, "Ngủ ngon, Vệ Uẩn."
Sau đó, nàng xoay người chạy về giường bên kia, tự quấn chặt chăn, lại đến gần cạnh giường nhìn hắn, khi thấy hắn nhìn nàng, gương mặt nàng đỏ lên, xoay người rúc vào trong.
Lúc này, đêm nay,
Vệ Uẩn dường như nghe thấy tiếng tim mình đập.
Từng tiếng một, dường như có chút rối loạn.
Nhưng khi hắn nhìn nàng trên giường đối diện, đáy mắt nhuộm đầy sự tươi sáng của trăng và hoa, khóe môi nhịn không được hơi cong.
Gương mặt trắng như ngọc vào lúc ánh nến tranh tối tranh sáng, ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày dần dần dày đặc, khiến hắn như giảm bớt lãnh đạm, sắc bén như đao kiếm thường ngày, có thêm nhu hòa, càng rực rỡ hơn.