• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc đêm nồng nàn dần dần bị xé nứt thành một cái miệng.

Ánh mặt trời rơi xuống, màn trời vốn đen như mực bị ánh nắng vàng thay thế, phía đông hửng sáng.

Lúc Tạ Đào tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc.

Không trắng bệch như tờ giấy giống đêm qua mới gặp, giờ phút này, làn da anh không tì vết, môi đỏ như son.

Khi nhắm mắt, lông mi mảnh dài đen láy rũ xuống như hai cây quạt nhỏ, hai hàng lông mày thấm nhuần vẻ mờ ảo trong khói mưa của sắc núi nơi xa.

Thần kỳ ghê.

Tạ Đào nhìn chằm chằm gương mặt anh một lúc, ngón tay thật cẩn thận s.ờ soạng xương chân mày của anh.

Giờ phút này cô không phải ở Đại Chu,

Mà là anh thật sự... Đi đến thế giới của cô.

Giường cô chỉ là một chiếc giường đơn nhỏ, đối với cô mà nói, cái giường này là thích hợp, nhưng đối với Vệ Uẩn mà nói lại hơi chật chội.

Giường quá nhỏ, chân anh quá dài, nghiêng người nằm trên giường, mắt cá chân đặt ở cuối giường.

Giấc ngủ của Vệ Uẩn cực kỳ nông, hơn nữa cái giường này quá nhỏ làm anh ngủ không được yên ổn, lúc Tạ Đào vươn tay đụng vào xương chân mày, mí mắt anh đã động đậy, sau đó mở mắt.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Đào chớp mắt, mím môi, giọng nói nhỏ bé, "Chào buổi sáng... Vệ Uẩn."

Vệ Uẩn nghe giọng nói cô, gương mặt anh có thêm ý vị nhu hòa, giống như ánh mặt trời chiếu ở cửa kính, hòa tan tảng băng trong đôi mắt anh.

"Chào." Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn sáng sớm thức dậy thường có.

Hơi thở anh rất gần, Tạ Đào không dám nhìn anh, ấp úng một lúc, mới hỏi, "vết thương của anh còn đau không?"

Nhắc đến chuyện này, Tạ Đào vươn tay muốn tháo nút cổ áo của anh.

Vệ Uẩn bắt lấy cổ tay cô.

Cũng vào giờ phút này, anh dường như nhận ra vết thương ở vai đã hết đau.

Vệ Uẩn thả tay Tạ Đào ra, sau đó ngồi dậy thử hoạt động cánh tay.

Thế nhưng không hề đau đớn.

Anh vừa muốn cởi nút áo sơ mi, dừng một chút, nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tạ Đào đang nhìn chằm chằm anh.

"... Tạ Đào." Vệ Uẩn gọi cô, giọng nói toát ra vài tia bất đắc dĩ.

Tạ Đào lập tức vùi mặt vào chăn như một con nhộng, liều mạng rúc vào chăn, sau đó rầu rĩ hỏi anh cách lớp chăn, "Như vậy được chứ?"

Vệ Uẩn nhìn “quả núi nhỏ” phồng lên trong chăn, đáy mắt không nén được có ý cười.

Anh thong thả cởi nút áo.

Khi anh tháo băng gạc Tạ Đào băng bó vào đêm qua, quay đầu nhìn bả vai chính mình, phát hiện vết thương đêm qua còn chảy máu đã biến mất không thấy đâu.

Ngoại trừ còn dính máu của anh, giống như trước nay anh chưa hề bị thương.

Xem ra thuốc của Mạnh Lê Xuân, quả thực có công hiệu thần kỳ.

Chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, biểu cảm của Vệ Uẩn đã khôi phục như ban đầu, mặc quần áo vào, sau đó nhìn một đống ở bên cạnh, nhịn không được cong khóe môi, vươn tay kéo chăn ra khỏi người cô.

Tạ Đào ở trong chăn một lúc nên hít thở không thông, lúc này gò má đã nhiễm màu đỏ. Lúc chăn bị xốc lên, cô ngơ ngác nâng tầm mắt, mái tóc rối của cô ngăn cản tầm mắt chính mình, nhìn thấy băng gạc dính máu quấn quanh bàn tay anh, vội vàng xoay người ngồi dậy, "Sao anh tháo băng gạc ra?"

Cô nói xong thì đi lấy bình thuốc Mạnh Lê Xuân hôm qua để lại.

Biết rõ suy nghĩ của của, Vệ Uẩn đúng lúc giữ cô lại, nói, "Không cần vết thương của ta đã lành rồi."

Đã lành?

Tạ Đào quay đầu nhìn anh.

"Đúng là đã lành rồi." Vệ Uẩn lại nói.

Tạ Đào bán tín bán nghi, nói xong thì lật cổ áo của anh ra, "Cho em xem..."

Bởi vì nút cổ áo không cài, cho nên Tạ Đào vừa lật thì nửa đầu vai của Vệ Uẩn đã lộ ra.

"..."

Ngón tay Vệ Uẩn còn bóp cổ tay cô, nhưng vẫn không thể ngăn cản động tác của cô.

Anh của giờ phút này, mái tóc dài đen rối tung, da thịt trắng nõn như ngọc, đôi mắt đào hoa hơi rũ, nếp uốn hai mí mắt xinh đẹp, môi mỏng đỏ hồng, để lộ nửa đầu vai.

Tạ Đào vô tình nuốt nước bọt.

Đôi mắt chớp chớp.

Đúng là vết thương ngay bả vai anh đã khôi phục như ban đầu, hơn nữa còn không để lại sẹo.

Tạ Đào chợt thả lỏng ngón tay bắt lấy vạt áo anh.

Cũng không biết vì sao, gương mặt cô bắt đầu nóng.

Cô gãi đầu, sau một lúc mới nói một câu, "Còn, còn rất thần kỳ ha... Thật sự lành rồi."

"..."

Vệ Uẩn kéo vạt áo lên, nhất thời không nói gì.

Hai người đều trầm mặc, không ai nói chuyện.

Sau đó Tạ Đào xốc chăn xuống giường, chạy đến bấm nút mở máy lọc nước, cầm ly thủy tinh đi sang phòng bếp nhỏ bên cạnh rửa ly.

Chờ nước sôi, Tạ Đào rót một ly nước bưng đến trước mặt Vệ Uẩn.

"Anh uống chút nước đi." Cô nhìn anh nói.

Bởi vì không có giày, giờ phút này Vệ Uẩn đi chân trần trên sàn nhà lót gạch sứ lạnh.

Anh nhận lấy ly thủy tinh Tạ Đào đưa qua, đưa đến môi nhấp một ngụm.

Tạ Đào hạ tầm mắt thấy anh đi chân trần, đẩy anh ngồi xuống ghế, sau đó chạy đến toilet vội vàng rửa mặt, thay một bộ quần áo, đeo ba lô lên, "Vệ Uẩn, em ra ngoài mua chút đồ, anh chờ em nhé!"

Nói xong cô chạy đến huyền quan, cầm chìa khóa treo trên móc gỗ, mang giày thể thao vào, ra cửa.

Vệ Uẩn nhìn bóng dáng cô vội vàng biến mất sau cánh cửa, cầm ly thủy tinh trong tay, sau một lúc mới thu lại tầm mắt, bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh.

Căn phòng không lớn, phòng ngủ và phòng khách cơ bản có thể hòa thành một, phòng bếp là một gian rất nhỏ, toilet chiếm diện tích cũng rất nhỏ.

Vệ Uẩn dừng ánh mắt trên sô pha xanh nhạt.

Anh nhớ đến đây là chỗ Tạ Đào thường xuyên ngồi giơ màn hình di động, để anh cùng xem TV với cô.

Đặt cạnh vào cửa kính là bàn học, bên trên bày rất nhiều đồ, có sách, có hộp đựng đồ dùng, còn có mấy món đồ trang trí.

Vệ Uẩn còn nhìn thấy con mèo thú bông nhỏ.

Là thứ cô mua chung với con hươu cao cổ của anh.

Vệ Uẩn bỗng nhiên đặt ly nước xuống, đứng dậy, đi chân trần đến bàn học của Tạ Đào, vươn tay kéo rèm cửa sổ đậm màu ra một chút.

Vì thế càng nhiều ánh sáng chiếu vào, căn phòng sáng rực.

Cách cửa kính, nhìn ra xa là tòa nhà cao tầng, dòng xe cộ không ngớt, đây là lần đầu tiên cảnh vật rơi vào tầm mắt anh rõ ràng như vậy.

Theo lời nói của Mạnh Lê Xuân,

Sinh nhật của anh cũng chính là cơ hội giải trừ từ trường thuộc về thời không này trong cơ thể anh.

Nhưng...

Vệ Uẩn bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng khảy một chiếc lá xanh non trong chậu cây nhỏ cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

Anh phải trở về như thế nào đây?

Tạ Đào mở cửa đi vào huyền quan, nhìn thấy Vệ Uẩn đang đứng cạnh bàn học của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vệ Uẩn quay đầu, vừa lúc thấy Tạ Đào đeo balo, còn cầm một túi đồ.

"Vệ Uẩn, anh mau tới đây!"

Tạ Đào thay giày, đặt bữa sáng lên bàn.

Sau đó tháo balo, kéo khóa kéo, lấy một đôi dép nam mua trong siêu thị ra, đặt bên chân anh, "Anh mang cái này trước đi."

Vệ Uẩn nhìn đôi dép.

Có vẻ khó hiểu đối với kiểu dáng như vậy, nhưng anh nhíu mày, vẫn mang vào.

"Em còn mua bữa sáng."

Tạ Đào nói xong đi đến cạnh bàn, lấy cháo đã đóng gói và bánh bao ra, đưa muỗng cho Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn ngồi xuống, nhận lấy muỗng trong tay Tạ Đào.

Mặc dù anh đọc đủ loại sách Tạ Đào mang đến cho anh thông qua bức màn sáng trên Đồng Bội, dù đã quen thuộc với rất nhiều sự vật ở thời không này, nhưng cũng không thể chân thực hơn khi tận mắt nhìn thấy chúng.

Anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ.

Ngay khi Tạ Đào cầm một cái bánh bao muốn cắn, ánh sáng xanh đen chợt xuất hiện, sau đó là một bóng dáng mảnh khảnh dần dần hiện ra.

Là Mạnh Lê Xuân.

Cô ấy cầm một ly trà sữa, nhìn thấy Tạ Đào cầm bánh bao đưa đến miệng, gượng cười, "Ăn sáng à?"

Sau đó, cô ấy bỗng nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm của Vệ Uẩn.

"..."

Nhịn không được sờ cổ, luôn cảm thấy lành lạnh.

"Vệ đại nhân, cậu ở đây cần có thứ chứng minh thân phận, nếu không... Sẽ có phiền phức."

Mạnh Lê Xuân căng thẳng nói một câu.

Hiện tại, ràng buộc từ trường ẩn giấu trong cơ thể của Vệ Uẩn đã hoàn toàn được giải, nói cách khác, Vệ Uẩn đã có thể tự do xuyên qua hai thời không mà không chịu bất cứ ràng buộc nào.

Nhưng trong xã hội hiện đại có khoa học kỹ thuật phát triển như thế này, anh cần phải có một tấm thẻ căn cước mới được.

Hiện tại, nhiệm vụ liên quan đến Vệ Uẩn vẫn nằm trong tay cô ấy.

Nhưng nếu cô ấy muốn giết Vệ Uẩn, nhất định phải hy sinh tính mạng của Tạ Đào... Đối với lão cục trưởng đầu trọc của thời không Thứ ba mà nói, dùng tính mạng của một cô gái người thường để diệt trừ tai hoạ ngầm của thời không là một chuyện rất có lời.

Nhưng Mạnh Lê Xuân không có cách nào giết Tạ Đào.

Không giết Tạ Đào, tất nhiên cô ấy cũng không giết được Vệ Uẩn, cho nên Mạnh Lê Xuân chỉ có thể chọn lựa đàm phán với Vệ Uẩn.

"Nói đi, điều kiện của cô." Vệ Uẩn chỉ nhìn một cái đã nhìn ra tâm tư của cô ấy.

Mạnh Lê Xuân thấy anh như vậy cũng không quanh co nữa, nói thẳng, "Chỉ cần cậu không làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến trật tự thời không, tôi có thể không chấp hành nhiệm vụ trước đó, cũng có thể giúp cậu sắp xếp thẻ căn cước của thời không này."

Vệ Uẩn nghe xong thì bàn tay sững lại, nâng tầm mắt nhìn Mạnh Lê Xuân, "Được."

Mạnh Lê Xuân suy nghĩ một lúc, mới nói, "Vệ đại nhân một lời nói đáng giá ngàn vàng, tôi... Tin cậu."

Giống như hiện giờ, cô ấy cũng không có lựa chọn gì nữa.

Chỉ có thể tin anh.

Mạnh Lê Xuân giơ tay ra, ánh sáng xanh đen xuất hiện.

Tạ Đào thật sự nhìn thấy có một thứ bỗng nhiên xuất hiện trong bàn tay cô ấy... Thẻ căn cước??

Sau đó, lúc Mạnh Lê Xuân đưa cho Vệ Uẩn, cô còn nhìn thấy ảnh chụp trên đó rõ ràng là hình của Vệ Uẩn.

"Đây là đồ thật?" Tạ Đào nghiêng đầu nhìn thẻ căn cước trong tay Vệ Uẩn.

Mạnh Lê Xuân gật đầu, nói, "Yên tâm, tuyệt đối là thân phận thật có thể điều tra được lai lịch."

Trong tình huống không gây trở ngại cho trật tự thời không, đối với Mạnh Lê Xuân mà nói, nhét thông tin của một người vào hệ thống hộ tịch cũng không phải là một chuyện gì khó.

Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm đến bước này mà thôi.

"Đúng rồi,"

Mạnh Lê Xuân bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lại nói một câu, "Nếu Vệ đại nhân muốn trở về, chỉ cần suy nghĩ địa điểm muốn đến trong lòng là được."

Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt dừng ở cổ tay Tạ Đào vừa vén tay áo lên.

Trên cổ tay trắng nõn tinh tế của thiếu nữ là một vòng chỉ đỏ, bên trong chỉ đỏ còn có thể mơ hồ nhìn thấy có chỉ vàng đen xen, lấp lánh ánh sáng.

Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Mạnh Lê Xuân lập tức thay đổi.

Cô ấy như không dám tin, đột nhiên nâng tầm mắt nhìn Tạ Đào:

"Chỉ đỏ này, cô có được nó từ đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK