Bố trí xong ký túc xá, cả nhà cùng nhau đến căng tin ăn cơm, nói muốn trải nghiệm một chút cuộc sống của sinh viên đại học. Sau bữa ăn, Trình Chu tiễn cả nhà lớn nhỏ ra về, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh nhìn về phía trường của Cố Kiều cách đó hai con đường, hôm nay cô đang có buổi tập quân sự. Trời rất nắng, anh rất muốn dùng súng cao su bắn rụng mặt trời, như vậy cô sẽ không phải chịu nóng nữa.
Trình chu một mình quay về trường học. Hôm nay, anh mặc chiếc áo phông trắng, quần jeans xanh nhạt và giày thể thao màu trắng, trong rất thoải mái. Đôi mắt đẹp đẽ dịu dàng, cho dù không cười cũng khiến người ta cảm thấy say nắng. Các nữ sinh ngang qua đều lén lút nhìn anh, rồi đỏ mặt bàn luận.
Ngoài cổng căng tin có một dãy bảng thông báo và một dãy bàn nhỏ, rất nhiều hội nhóm đang ở đó tuyển người mới. Khi đi ngang qua Câu lạc bộ Cầu lông, Trình Chu cầm một tờ rơi lên xem. Nữ sinh viên năm hai phụ trách tuyển sinh viên mới chưa từng thấy cậu đàn em nào đẹp trai như vậy, cô ta vội vàng đứng lên, nói: “Cậu đẹp trai, tham gia Câu lạc bộ Cầu lông của bọn mình đi, có rất nhiều hoạt động đặc sắc.” Nói xong lại nở nụ cười ngọt ngào, đồng thời đưa một tờ phiếu đăng ký qua.
Trình Chu mỉm cười, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.” Nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.
Nữ sinh khóa trên ngăn anh lại: “Cậu đẹp trai, để lại thông tin liên lạc được không?” Vừa nhìn đã biết là có ý đồ rồi.
Trình Chu: “Việc này cần phải được sự đồng ý của bạn gái tôi.”
Khi anh nói ra hai chữ bạn gái, đôi mắt anh vô thức ánh lên tia dịu dàng.
Bạn gái của anh, Cố Kiều, lúc này đang mặc đồng phục rằn ri, đứng dưới ánh mặt trời, đầu óc chỉ nghĩ đến việc hôm nay không thể đưa Trình Chu đến trường, không biết ở đó “yêu nữ” có nhiều hay không? Nhưng dù sao cũng là trường đại học danh tiếng, vậy nên chắc sẽ toàn nữ sinh giỏi giang thôi nhỉ. Chỉ là phụ nữ càng giỏi giang lại càng đáng sợ, nếu như họ cố ý làm rớt chiếc khăn, bên trên có viết thơ tình, rồi câu mất anh tiểu Chu nhà cô thì phải làm thế nào?
“Báo cáo thầy, em đau bụng quá.” Cố Kiều giơ một tay lên, tay còn lại ôm lấy bụng.
Giáo viên huấn luyện là một người rất nghiêm túc, ông cau mày nhìn Cố Kiều một cái, dường như đang đánh giá xem cô đang giả bộ hay nói thật. Một lúc sau, mới nói: “Vào nghỉ ngơi chút đi.”
Một chàng trai ở hàng sau ghen tị, nhỏ giọng nói: “Là con gái thật tuyệt.”
Đến kỳ đèn đỏ là không cần tập quân sự, bọn bọ cũng muốn làm con gái.
Cố Kiều quay đầu nhìn mấy người họ một cái, đúng thật là, đang nói cái gì không biết, cô đâu có đến kì, tối qua còn “điên rồng đảo phượng” với bạn trai người ta kìa.
Cố Kiều ôm bụng, chậm rãi tập tễnh, chân thấp chân cao bước ra khỏi sân vận động. Khi ra khỏi sân vận động, lại chạy nhanh như một con thỏ rừng được thả khỏi lồng.
Lúc này là ba rưỡi chiều, có lẽ anh đã đến trường báo danh rồi. Cô chạy ra khỏi cổng trường, băng qua hai con đường, chẳng mấy chốc đã đến cổng chính trường học Trình Chu. Quả xứng danh là một trường đại học danh tiếng, cổng vào rộng lớn hơn trường của cô rất nhiều, tên trường còn do đích thân lãnh đạo nhà nước viết.
Cố Kiều bước vào cổng, ngó nhìn xung quanh, xem xem học sinh tại trường Đại học nổi tiếng sẽ trông như thế nào. Quả nhiên, rất nhiều người đeo kính, có lẽ là do đọc nhiều sách. Các nữ sinh ăn diện cũng rất đẹp và thời thượng, hoàn toàn khác xa với hình ảnh những nữ học bá mà cô tưởng tượng trong đầu.
Khi đi ngang qua thư viện, trông thấy học sinh ra ra vào vào, ôm theo sách vở, trên môi nở nụ cười tự tin. Không giống với thư viên của trương bọn họ, nghe nói không đến gần kỳ thi, thì đến chỗ ngồi cũng chẳng cần chiếm.
Cố Kiều cúi đầu, nhìn xuống bộ quần áo tập quân sự trên người mình, bên trên có in dòng chữ trường Cao đẳng Kỹ thuật Nghề xx. Lần đầu tiên Cố Kiều phát hiện ra khoảng cách giữa cô và Trình Chu. Vốn dĩ cho rằng bản thân không để ý, nhưng khi đứng trong một môi trường như vậy, cô mới phát hiện rằng cô chẳng có cách nào không bận tâm đến. Nhưng cô không hề hối hận với quãng thời gian cấp ba của mình, cả năm học lớp mười hai, không phải là cô chưa từng nỗ lực.
Nhìn thấy các Câu lạc bộ đang tuyển người phía trước, Cố Kiều vô cùng tò mò, không biết ở trường đại học danh tiếng sẽ có những hội nhóm nào. Vì vậy, cô đã đi đến ngó nghiêng một chút, quả thực là đa dạng phong phú hơn ở trường Cao đẳng của bọn cô rất nhiều.
Khi đến bàn tuyển thành viên mới của Câu lạc bộ Cầu lông, Cố Kiều dừng lại, Trình Chu thích chơi Cầu lông, nếu tham gia sinh hoạt tại Câu lạc bộ, có lẽ anh sẽ đăng ký vào Câu lạc bộ cầu lông. Vì muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của anh, cô đã hỏi xin một tờ rơi của Câu lạc bộ đó.
Cô gái phụ trách việc tuyển sinh viên mới, mỉm cười hỏi: “Chào em, em muốn tham gia vào Câu lạc bộ Cầu lông của bọn chị không, ở đây mỗi tuần đều có rất nhiều hoạt động đó.” Cô ta lại nói: “Ồ, năm nay phát đồng phục tập quân sự sớm vậy sao?”
Cố Kiều lúng túng mỉm cười, đáp: “Học tỷ, em không học trường này, mà là trường bên cạnh.”
Cô gái nhìn dòng chữ trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề xx in trên áo Cố Kiều, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Con gái như vậy thật chẳng hiếm, rất nhiều nữ sinh tại các trường thấp kém gần đây, thường xuyên chạy tới trường bọn họ để câu đàn ông, nam sinh ở trường đại học nổi tiếng đều là những người có tiếng tăm.
Cố Kiều hỏi: “Học tỷ, chị có biết ký túc xá nam ở đâu không?” Cô bí mật đến đây, không nói với Trình Chu, vì muốn tạo bất ngờ cho anh.
Nhìn mà xem, quả nhiên là bị cô ta đoán trúng rồi.
“Tôi không phải học tỷ của cô, mau về đi, đừng chỉ nghĩ đến việc câu đàn ông nữa.” Cô gái thấp giọng nói: “Có biết xấu hổ không hả?”
Cố Kiều đang định lên tiếng, thì đột nhiên vai bị ai đó nắm lấy, người vừa đến có dáng người cao lớn, lập tức ôm cô vào vòng tay, hương chanh quen thuộc thoảng qua.
“Phiền học tỷ ăn nói cho đúng chừng mực.” Trình Chu nhìn cô gái với vẻ mặt không hài lòng, đôi mắt đẹp đẽ vốn dịu dàng của anh lúc này lại lộ đầy vẻ cáu kỉnh.
Cô gái khẽ giật mình khi nhìn thấy Trình Chu, đây chính là người đàn ông mà cô ta muốn theo đuổi nhưng lại bị từ chối cho thông tin liên lạc.
Trình Chu kéo tay Cố Kiều, dẫn cô đi.
“Sao em đến mà không nói với anh, để anh ra cổng trường đón em.” Anh nói xong lại nhìn bộ quân phục trên người cô, ánh mắt đem theo ý cười: “Nhớ anh rồi à, trốn tiết để qua đây đúng không?”
Cố Kiều nắm tay Trình Chu, quay lại nhìn cô gái phụ trách tuyển dụng của Câu lạc bộ Cầu lông một cái: “Cô ta thích anh, chắc chắn là cô ta thích anh.”
Trong lúc đang nói chuyện, trước mặt có một vài cô gái đi tới, tất cả đều thì thầm tủm tỉm, mỉm cười ngượng ngùng.
Cố Kiều: “Còn cả bọn họ nữa, bọn họ cũng thích anh. Nữ sinh ở trường anh thật là, chẳng phải đều là những người tài giỏi hay sao, nếu đã tài giỏi thì phải chuyên tâm vào việc học chứ, tại sao lại đi nhòm ngó bạn trai của người khác.”
Trình Chu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em mặc quân phục đẹp thật đó, tối nay sau khi tan học qua chỗ anh đừng có thay ra nhé.”
Cố Kiều biết anh đang nói đến điều gì, người này từ khi có lần đầu tiên với cô, thì trong đầu như được được nhuộm đen. Cô nghiêng đầu trừng mắt với anh một cái.
Trình Chu có nhà ở gần trường, nếu không muốn ở ký túc thì có thể đến đó bất cứ lúc nào.
Các khoá học tại trường Đại học danh tiếng rõ ràng là căng thẳng hơn nhiều so với các trường Cao đẳng, hơn nữa, sinh viên ở đó hầu hết đều tự học, không cần giáo viên và nhà trường thúc giục, tự biết chăm chỉ học hành, muốn đến thư viện đều phải đến từ sáng sớm để chiếm chỗ ngồi. Vì vậy, Cố Kiều không dự định nán lại quá lâu, cô đi dạo trong trường cùng Trình Chu một vòng rồi chuẩn bị ra về.
Vừa đến cổng trường, thì điện thoại Trình Chu đổ chuông, sau khi nhận cuộc gọi, Trình Chu nắm lấy tay Cố Kiều, kéo cô đến đứng dưới gốc cây đợi người.
Một lúc sau, một chiếc xe ô tô dừng ở cổng trường, cô gái mặc chiếc váy trắng từ trên xe bước xuống.
Trình Chu vẫy vẫy tay về phía đối phương: “Em Tình, bên này.”
Cố Kiều không mấy quen biết bạn bè bên phía ba mẹ Trình Chu, cô chỉ biết những người phía bên nhà bà nội Trình.
Cô gái bước tới, mái tóc dài khẽ lay động theo làn gió, nước da trắng nõn nà, đôi mắt tinh anh, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra vẻ dịu dàng: “Anh tiểu Chu, đây là Kiều Kiều phải không, xin chào.”
Đến cả giọng nói cũng thật nhẹ nhàng.
Nhờ phúc của Trình Chu, Cố Kiều đã mấy lần được nhìn thấy những cô gái vừa trắng vừa xinh vừa giàu ngoài đời thực, nhưng đều không dịu dàng bằng cô gái trước mặt lúc này, cô ấy là kiểu một cô công chúa nhỏ thực sự, được nâng niu trong lòng bàn tay rồi chăm sóc từ nhỏ tới lớn. Quan trọng hơn là dáng người lại rất đẹp, eo thắt hông nở, không biết sau này người đàn ông nào sẽ có được vận may này.
Học viện Mỹ thuật, nơi Tô Ngộ Tình theo học sẽ nhập học trong hai ngày tới, lần này cô ấy cố ý đến đây để chào tạm biệt Trình Chu.
Cố Kiều mỉm cười, trò chuyện cùng Tô Ngộ Tình vài câu thì bị bạn học gọi điện giục về, nói giáo viên đột ngột tới kiểm tra, bảo cô ấy mau chóng quay lại trường.
Trình Chu đưa Tô Ngộ Tình dạo quanh trường học một vòng. Anh mua một chai nước, mở nắp đưa cho cô ấy, hai người cùng ngồi trên băng ghế đá trò chuyện. Khi đi, đã quên không mang theo chai nước uống thừa, một cơn gió khẽ thổi qua khiến nó lăn xuống đất.
Sau khi tiễn Tô Ngộ Tình đi, Trình Chu quay lại trường, khi đi ngang qua băng ghế đá vừa rồi, nhìn thấy một người bị trượt chân, bộp một tiếng, ngã xuống đất. Nhìn lại thì thấy là Từ Hoài Nam, bạn cùng ký túc với anh.
Từ Hoài Nam đứng dậy khỏi mặt đất, sờ sờ mông, bực tức nói: “Tổ cha tên thần kinh nào ném vỏ chai nước ở đây, có biết ý biết tứ là gì không thế?”
Sau khi mắng xong, anh ta nhặt nó lên rồi ném vào thùng rác, vô cùng ý tứ.
Anh ta mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, hai hàng cúc trên cùng không cài, buông lỏng thoải mái. Trên tay cầm cuốn sách vừa mượn được ở thư viện, trông vừa tao nhã vừa đứng đắn.
Trình Chu đi tới, nhặt cuốn sách rơi trên mặt đất lên, đưa cho Từ Hoài Nam. Sau đó hai người cùng đến căng tin ăn tối.