Cố Kiều lại ngủ cả đêm ngon giấc, chất lượng giấc ngủ tốt hơn nhiều so với bình thường. Thường ngày ngủ ở nhà, không thể biết khi nào Trình Chu sẽ leo lên người cô, tên “cẩu” đó vô cùng phiền phức, không hiểu ở đâu ra nhiều năng lượng như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Cố Kiều đến bộ phận bảo dưỡng, sửa chữa của nhà máy để báo danh, Quản lý gọi đến một sư phụ có kinh nghiệm để dẫn dắt cô, chính là sư phụ kiểm tra cô sửa đồng hồ trong hôm phỏng vấn. Con người sư phụ Trương rất tốt, rất giống với sư phụ Ngô trong trí nhớ của cô, vô cùng tốt bụng và luôn sẵn sàng chỉ bảo mọi người.
Nghề sửa chữa đồng hồ là một nghề có tuổi đời cao, ngày nay rất ít bạn trẻ chịu học, có thể kiên trì học hỏi đến cùng lại càng khó hơn nữa.
Vào ngày đầu tiên, Cố Kiều và sư phụ Trương đã làm quen với các quy trình làm việc khác nhau của bộ phận bảo dưỡng, sửa chữa và tìm hiểu về cấu tạo bên trong của các mẫu đồng hồ khác nhau của thương hiệu Roco. Thời gian còn lại hầu như là làm những việc mà sư phụ Trương phân công.
Khi sư phụ Trương sửa đồng hồ, cô ngồi bên cạnh quan sát, vì bí mật của công ty, nên Quản lý không đồng ý cho lấy bản vẽ bảo trì, Cố Kiều cầm một cuốn sổ, gặp phải chỗ nào không hiểu, không biết sẽ ghi lại, rồi củng cố lại rất nhiều lần.
Trước đây, khi còn đi học, Cố Kiều cũng ghi chép, nhưng dường như đó là việc do giáo viên ép buộc, ghi chép có một chút mà như thể đang chịu đựng hình phạt vậy. Còn bây giờ hoàn toàn là do cô chủ động, hơn nữa, bản thân cũng nhận ra rằng học sinh chủ động học tập sẽ vui vẻ hơn nhiều so với bị động.
Trước đây, khi đọc cuốn sổ dày đặc chữ của Tần Dịch, cô còn đồng cảm với cậu ấy, không biết cậu có mệt hay không, quả thực là quá vất vả rồi. Nhưng bây giờ xem ra, khi mà bạn có một mục tiêu mà bản thân vô cùng muốn đạt được và bạn rất nỗ lực để vươn tới mục tiêu đó, thì quá tình này sẽ trở nên đặc biệt phong phú, cơ bản là không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn là một loại tận hưởng.
Nghĩ đến Tần Dịch, kể từ khi lên đại học, họ đã không gặp nhau, hình như cậu cũng chỉ về nhà hai ngày vào dịp Tết, sau đó lại vội vàng rời đi. Hai người chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu trên Wechat mà thôi. Biết rằng cậu đang sống rất tốt, vậy cũng tốt rồi. Trần Điềm theo đuổi cậu ấy đến tận thành phố mà Tần Dịch học tập, cũng không biết đã theo đuổi được hay chưa.
“Cố Kiều, món đậu phụ này ngon lắm đó.” Ai đó đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Là một đồng nghiệp trong bộ phận bảo dưỡng, mọi người đều gọi anh ta là tiểu Lý, là một trong ba đồng nghiệp ở độ tuổi dưới ba mươi và cũng là người đàn ông duy nhất trong bộ phận chưa kết hôn.
“Cảm ơn anh Lý.” Cố Kiều mỉm cười.
Đồng nghiệp ở đây đều rất tốt, không hề có âm mưu gì trong trốn công sở như trên các bộ phim truyền hình chiếu ở TV, tất cả đều là dựa vào kỹ thuật để kiếm cơm, vì vậy chẳng có xung đột gì giữa lợi ích của bọn họ, nên mọi người đều vui vẻ hòa hợp với nhau.
Một dì trong đội hậu cần ngồi đối diện với Cố Kiều, nói đùa: “Con người tiểu Lý rất tốt, thật thà, còn có một căn nhà bên khu Tân Hà nữa đó.”
Tiểu Lý ngượng ngùng mỉm cười.
Cố Kiều lúng túng, cười đáp: “Cháu có bạn trai rồi.”
Dì ấy là một người hay nói, bình thường ở đây nhiều nam giới, đều không thích buôn chuyện, nên khi gặp được Cố Kiều là bắt đầu “mở máy”: “Bạn trai của cháu làm việc ở đâu thế?”
Con người dì ấy cũng rất tốt, còn mang đồ ăn sáng cho Cố Kiều vài lần, chỉ có điều hay nói nhiều, Cố Kiều cười, đáp: “Anh ấy vẫn còn đang đi học ạ.”
Người dì: “Tình chị em đang là mốt đó nhé.”
Nghe thấy ba chữ “tình chị em”, Cố Kiều lại nghĩ đến buổi tối thứ sáu hôm trước, dáng vẻ khi anh áp vào người cô, gọi cô là chị, quả thực biến thái, rõ ràng là lớn hơn cô, lại gọi cô là chị, còn ép cô phải gọi anh là em trai ngoan nữa chứ.
Tính ra cũng đã một tuần không được gặp anh tiểu Chu nhà cô rồi. Không đúng, tính sai rồi, hôm nay là thứ hai, hôm qua anh đưa cô tới đây, còn giúp cô dọn dẹp ga giường nữa. Vậy mà lại như thể đã từ rất lâu rồi. Cô nhớ anh rồi, rất nhớ anh.
Sau bữa ăn, Cố Kiều hóng chút gió đêm, một mình đi bộ về ký túc xá, trên đường không có mấy người, nếu có cũng là từng đôi từng cặp đi với nhau.
Đến lầu dưới khu nhà, Cố Kiều ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, căn hộ cô ở đang sáng đèn, nhưng người bên trong không phải là người luôn đợi cô về nhà nữa rồi.
Lúc trước, khi ở cùng Trình Chu, mỗi khi đứng dưới lầu nhìn lên căn phòng sáng đèn, cô liền biết, là anh đã tan học về nhà trước rồi. khi ấy cô sẽ phấn khích cả đoạn đường, chạy lên trên, rồi vào nhà ôm lấy anh, hôn anh.
Cố Kiều không lên ngay, cô ngồi bên bồn hoa nhỏ dưới lầu một lúc, nhớ anh, sắp nhớ anh đến chết luôn rồi. Nhưng trước giờ cô chưa từng hối hận về việc mình tới đây làm việc. Chia ly hiện tại chính là bước đệm cho hạnh phúc sau này, cô phải học kỹ thuật thật tốt và kiếm thật nhiều tiền. Mặc dù cô hoàn toàn không cần phải nuôi gia đình.
Cố Kiều lấy điện thoại ra xem, lúc này mới bảy rưỡi tối, cũng là tiết tự học đầu tiên trong buổi tối của anh, phải đợi đến chín giờ mới được tan học, còn một tiếng rưỡi nữa, biết sống sao đây?
Cố Kiều ngồi trên bồn hoa nhỏ, lại càng nhớ anh hơn, trong lòng khó chịu như bị mèo cào. Nhớ cơm anh nấu, nhớ khi anh ôm cô, hôn cô, nhớ lúc anh mãnh liệt yêu cô, nhớ từng biểu cảm, từng hành động của anh. Đã lớn như vậy, nhưng cô chưa từng có lúc nào giống với khoảnh khắc này, nhớ anh, nhớ đến phát điên.
Cố Kiều đứng dậy khỏi bồn hoa, chạy tới phía sau khu thể dục dụng cụ đằng sau tòa nhà, khu vực này cứ đến tối là chẳng có mấy người qua lại. Cô đặt hai tay thành hình chiếc loa trên miệng, hét to: “Anh tiểu Chu, em nhớ anh chết luôn rồi.”
Giống như một kẻ ngốc, cô có hét to đến mấy thì anh cũng chẳng thể nào nghe thấy. Cố Kiều hét ba lần liên tiếp, rồi quay người ngồi trên chiếc ghế đá ngoài trời, lấy điện thoại, mở ảnh của anh ra xem.
Theo như tình tiết trong các tiểu thuyết ngôn tình, thì những lúc thế này nam chính sẽ xuất hiện, đứng trước mặt cô, hỏi cô với ánh mắt thích thú: “Nhớ anh rồi sao?” Sau đó kéo cô về nhà “ăn” một bữa. Hoặc, cũng có thể “ăn” luôn trong rừng trúc nhỏ bên cạnh cũng được.
Cố Kiều liếc nhìn con đường mình vừa đi tới đây, thở dài một hơi rồi đứng dậy về nhà. Cô nói vài câu với bạn cùng phòng, sau đó tắm rửa rồi nằm lên giường. Mới tới tám rưỡi, sao lại mới tới tám rưỡi chứ? Vẫn còn nửa tiếng nữa.
Trình Chu ngồi trong lớp, anh hắt xì hơi vài lần, trong lúc đọc sách cũng không tập trung, chẳng tài nào đọc nổi. Tiểu Kiều Kiều nhà anh đang ở xa như vậy, cũng không biết giờ này cô đang làm gì. Tám rưỡi rồi, chắc cô đã tan làm, cái miệng tham ăn như vậy, có lẽ đang ra ngoài ăn đêm rồi, đi ăn với đồng nghiệp nam sao? Chắc chắn là đồng nghiệp nam. Trong nhà máy của bọn họ, mười người thì có đến tám người rưỡi là nam giới.
Trình Chu ném cuốn sách trong tay xuống bàn, chẳng trách lại không liên lạc với anh, hóa ra là đi hú hí với người đàn ông khác rồi. Anh cầm sách vở, đi ra khỏi lớp.
Lớp trưởng hét lên từ phía sau: “Trình Chu, lát nữa Chủ nhiệm khoa có thể đến điểm danh đó, quay lại mau.”
Quay lại cái rắm, cô gái của anh sắp bị người khác cuỗm mất rồi kia kìa.
Trình Chu đi ra khỏi tòa nhà dạy học, gọi điện cho Cố Kiều, nhưng không ai trả lời. Cô thế mà lại không nghe điện thoại, trong tình huống thế nào mới không nghe điện thoại? Chắc chắn là đang ở cùng người đàn ông khác.
Cố Kiều trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Trình Chu liền vội vàng gọi lại. Giọng nói của cô kèm theo sự vui mừng ngạc nhiên, nỗi nhớ nhung trong lòng không thể giấu giếm: “Không phải bọn anh vẫn chưa tan học sao?”
Trình Chu chuyển cuộc gọi thành cuộc gọi video, lướt nhìn qua khung cảnh bên phía Cố Kiều: “Anh tan học trước rồi.”
Cô đang ở ký túc xá và không ở cùng người đàn ông nào cả.
Trình Chu cầm điện thoại, vừa nói chuyện với cô vừa nhanh chóng về nhà. Xem ra cô vừa tắm xong, lúc này đang mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây viền ren màu đen mà anh yêu thích.
Sau đó, cô phát hiện ra, ánh mắt của anh có gì đó không đúng. Mỗi lần anh muốn cô đều sẽ như vậy, sẽ đổi thành ánh mắt sâu thẳm, ngập tràn trong dục vọng vô bờ bến.
Cố Kiều thận trọng hỏi: “Anh tiểu Chu, anh không sao chứ?”
Trình Chu nhìn cô chằm chằm như một con sói bị bỏ đói ba ngày: “Gọi lại đi.”
Cố Kiều: “Anh tiểu Chu.”
Trình Chu: “Đừng dừng lại.”
Cô luôn cảm thấy người này đang “giở trò” với mình, nên tắt luôn video đi.
Trình Chu nhìn vào màn hình đen kịt, tức tới mực suýt chút nữa thì ném luôn điện thoại đi. Thật muốn chết, chỉ nhìn cô như vậy, nghe cô gọi một tiếng anh tiểu Chu, là tiểu Chu Chu lại phản bội lại anh.
Cố Kiều gọi lại cuộc gọi thoại bình thường, Trình Chu nhấc máy, trước tiên anh vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi bình tĩnh lại mới cầm điện thoại lên tiếp tục nói chuyện với cô. Hai người cùng kể cho nhau nghe về những gì diễn ra trong ngày, trò chuyện không dứt một hồi, đến chín rưỡi mới cúp máy.
Sau khi cúp máy Cố Kiều mới nhớ ra, cuộc gọi này là cô gọi đi, ôi cước điện thoại, đau đến buốt ruột. Nhưng một phút sau đó, cô lại nhận được tin nhắn báo số thuê bao của mình mới được nạp tiền. Tên phá của này đã nạp luôn cho cô ba nghìn tệ tiền cước điện thoại cộng thêm một trăm G dung lượng 3G. Nó còn đắt hơn cả giá chiếc điện thoại của cô nữa và bằng luôn một tháng lương của cô.
Cố Kiều ngồi bò trên giường, đau ruột buốt gan mất một lúc. Ngày đầu xa cách cứ thế trôi qua trong nỗi nhớ nhung.
Ngày thứ hai, Cố Kiều cảm thấy khá hơn nhiều, không còn đến khu phía sau tòa nhà hò hét tên Trình Chu như tên ngốc nữa. Chỉ có điều trong lúc gọi video đã vô tình để quên tới sáng. Cũng không phải hai người trò chuyện cả đêm, chỉ là cứ mở video rồi để đó, để có thể nhìn thấy hoạt động của nhau qua ống kính.
Khi Trình Chu đứng lên, anh đã bị Cố Kiều mắng một trận vì tiểu Chu Chu quá lộ liễu.
Cố Kiều: “Đồ cầm thú!”
Trình Chu: “Chửi ai đó, tự nhiên đi nhìn quần người ta làm gì, thần kinh hả?”
Cố Kiều: “Đồ biến thái.”