Sáng sớm hôm sau....
Do đêm qua thức đến 0:00 nên hắn vẫn chưa muốn rời khỏi chiếc giường yêu quý, tay chân thon dài vươn gần hết giường King Size. Quơ quơ tay một lúc, hắn nhận ra chỉ có mỗi mình mình còn say giấc, uể oải nhìn tấm rèm đã được đóng kín. Hử, là nó đóng giúp hắn sao?
Cạch.. cửa phòng tắm mở ra, theo sau là thân hình cao lớn, quay sang nhìn hắn, cất giọng trầm thấp, hai tay khoanh trước ngực, vai dựa vào tường, chân trái gác lên mu chân phải, tạo thành một góc nghiêng :
_Ngủ ngon chứ?
_Không ổn lắm. Vẫn còn buồn ngủ. - hắn vô thức đáp lại, giọng điệu ngang tàng.
_Vậy mà tôi tưởng kẻ hôn trộm tối qua sẽ ngon giấc đến sáng chứ?
Choang... tiếng trái tim hắn vỡ toang thành từng mảnh. Phát.. phát hiện rồi, chắc chắn sẽ bị nó tức là mã phanh thây cho xem. Cơ thể đang ấm áp của hắn bất chợt run lên, cảm nhận được hàn khí vẫn ở mức bình thường liền nhẹ nhõm, nhưng đôi môi đang mỉm cười kia thực quá đáng sợ. Vẻ ngang tàng ban nãy, một chút cũng không còn.
_Tôi..tôi...
_Ngủ đi, bây giờ tôi xuống tiếp Hạ Phu Nhân đây. - nói xong, bước thẳng ra cửa, không thèm quay đầu lại lấy một lần. Con người đang nằm dài kia cũng vơi được ít đá đè nặng lên tim, bất giác mỉm cười rồi nhắm mắt, vùi sâu vào giấc ngủ.
_Ngân Thiên, ta từng nghe con đã đạt giải đầu bếp tài năng vào năm năm trước. Thật sao?
_Vâng thưa phu nhân, chuyện đó là thật.
_Vậy, ta muốn con làm ra món ăn có thể khiến người vừa thức dậy hay người lớn tuổi cảm thấy ngon miệng và tốt cho hệ tiêu hóa.
Hạ phu nhân ngay lập tức vào thẳng vấn đề, đây chính là điều mà nó thích nhất ở bà - vị giám khảo có chiếc lưỡi chuẩn xác không chê vào đâu được. Hôm nay lại muốn làm khó nó ở lĩnh vực này vì thừa biết nó chưa từng tham gia lớp học bình thường nào, chỉ được đào tạo tại nhà (với thân phận là Ngân Thiên) mà nhận giải thưởng vào năm nó mười hai tuổi, tất nhiên Hạ phu nhân đây nghĩ nó sẽ không làm được.
_Xin cho con hỏi, mọi người muốn ăn vào giờ nào ạ?
_Khoảng ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu dùng điểm tâm.
_Chỉ cần mười sáu phút, lập tức sẽ xong. - Hạ phu nhân hơi bất ngờ bới lời nói như đinh đóng cột, nhưng lập tức thu phục nụ cười :
_Ta mong sẽ không trễ quá ba giây.
_Tuyệt đối không!
Hạ phu nhân vừa ra khỏi bếp, nó lập tức mở tủ đông lấy ra một phần thịt heo lượng mỡ nạc cân bằng chưa đông, đôi tay thuần thục mở ngăn mát lấy ra năm quả táo đỏ mọng cùng một lọ mật ong thường. Lí do nó biết tuốt mọi thứ là vì đêm qua trong lúc đang uống nước thì nhìn thấy các phần thịt đã bị đông lạnh ở mức nhiệt cao nhất - là một sự sắp đặt, liền lựa ra loại tốt nhất, mang xuống ngăn mát để chúng tan trong giờ cả nhà ăn tối. Đến đêm khuya thì để trên thành bồn rửa nguyên liệu cho rã đông hoàn toàn. Sáng nay, trước khi mẹ hắn xuống bếp đã nhanh chóng trả về vị trí cũ. Vì vậy bây giờ chỉ cần năm phút là thịt đã tan hết lớp đá.
Cơm chín, nó dùng tay vung nhẹ toàn bộ phần táo đã xắt viên vô cùng vuông vức vào nồi, tay còn lại cũng vung vào đó một thứ có màu đỏ đỏ rồi nêm nếm gia vị. Thao tác nhanh, dứt khoát lại như một điệu múa lại càng thêm bắt mắt.
Trên bếp, chiếc chảo cũng đang phát ra tiếng xì xèo kèm theo hương thơm kích thích bao tử rỗng. Tiếp tục để nồi cơm hoạt động thêm năm phút nữa, nó lật từng lát thịt, nhanh chóng phủ một tấm khăn bàn màu trắng trang nhã, bát đũa cũng đích thân nó dọn ra,những cô giúp việc chỉ có thể đứng há hốc.
Mái tóc tím được buộc cao gọn gàng, trên người là một chiếc áo sơ mi đen cùng quần jean màu đen nốt, trông có vẻ vô cùng hoạt bát. Bây giờ lại nhìn thấy tốc độ như gió của nó mà muốn rớt quai hàm. Rất nhanh, chỉ ba phút đã bày biện vô cùng chuẩn mực theo phong cách Việt, nhưng dù có nhanh, cả một lỗi nhỏ cũng không thấy.
Hạ phu nhân cũng nói rất chắc chắn, mọi người gồm : ông bà nội, ngoại hai bên cùng cha mẹ hắn cũng đã tề tựu đông đủ. Cha mẹ nó vì công việc chồng chất nên đã nhanh chóng trở về từ đêm hôm qua.
Ngay khi mọi người ngồi vào bàn, nó di chuyển nhanh nhưng vẫng giữ đúng vóc dáng, sự dịu dàng của một cô gái, đặt từng đĩa cơm nóng hổi lên bàn, ngọn khói nghi ngút mang theo hương thơm chứng minh cho điều đó.
_ Con rất mong bữa điểm tâm này sẽ khiến mọi người hài lòng và cảm giác vui vẻ sẽ khiến mọi người hiểu nhau nhiều hơn.
Chap 59 : Đánh Bại Hoàn Toàn
Mẹ của hắn thật sự quá đỗi kinh ngạc, bà là một giám khảo nổi tiếng khó tính, gay gắt nhưng vừa nhìn thoáng qua bàn ăn đã không nói nên lời, không thể bắt lỗi lấy một chi tiết nhỏ : muỗng đũa được lau sáng bóng, phong cách vô cùng tinh tế.
_ Risotto táo? - nhìn thấy dĩa cơm đậm màu vàng đỏ bắt mắt với những viên táo đỏ xen lẫn đến cân bằng như đong đếm, bên cạnh còn có hai lát thịt theo được chiên vàng vừa đủ càng khiến người ta muốn ăn ngay tức thời. Nhưng Hạ phu nhân lại nở nụ cười nhạt, chưa vội động đũa, đưa đôi mắt rõ cuộc đời nhìn nó :
_ Chỉ trong mười sáu phút, chắc chắn táo sẽ chưa mềm hẳn, thịt cũng còn độ dai và chưa hẳn chín. Con muốn bảo ta ăn bữa ăn sơ sài này sao? Thật tầm thường!! - lời nói đanh thép, ,mỉa mai hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm xúc của nó. Những tưởng nó sẽ tức giận, nhưng không, nó nở nụ cười không hề giả tạo, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng :
_ Hạ phu nhân, nếu là món ăn sơ sài, tầm thường, con tuyệt đối sẽ không trình lên bàn ăn của người, thậm chí là nó sẽ không xuất hiện trong mắt người dù chỉ nửa khắc.
Một câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng như lá vàng rơi lại khiến tất cả mọi người trên bàn ăn lẫn các cô hầu chết trân không tin được. Thậm chí còn khiến bước chân đang muốn xoay lên lầu của Hạ phu nhân dừng hẳn không một chút luyến tiếc.
_ Hạ Tuyết Mai, con cũng đừng quá cứng ngắc, ta thấy nếu con không ăn dĩa cơm này chắc chắn sẽ hối hận. - Hạ phu nhân nhất thời cả kinh, người cha này ngày thường mở lời không quá ba câu lại có thể thốt ra một câu dài như vậy thật khiến bà không phục. Bà đảo mắt quanh một vòng bàn ăn, nhận thấy tất cả mọi người đều rất vui vẻ dùng bữa, lại còn ăn rất nhiều, thât thấy làm lạ.
_Ngon thật đấy, cảm giác như thịt đang tan trong miệng !
_Táo cũng như muốn trôi tuột xuống cuống họng !
Bà nghe thấy vậy, cuối cùng cũng xoay bước chân trở về bàn ăn, tay cầm muỗng đưa một ít cơm lên miệng. Ngay khi cơm vừa chạm vào đầu lưỡi, bà lập tức rùng mình một cái.
Risotto táo là một loại cơm của Ý với táo đỏ thái vuông nấu cùng cơm, khiến cơm vừa có độ chua ngọt trộn lẫn thích hợp cho mọi loại tiêu hóa, thịt ăn kèm với cơm được chiên vàng đều hai mặt hơi giống với màu cơm nhưng có hơi tương phản gây cảm giác dễ nhìn.
Đĩa cơm của nó lại có màu vàng đỏ bắt mắt, chứng tỏ những viên táo kia không thể tạo ra sắc màu như vậy, nếu bà đoán không nhầm thì...
_ Nước ép táo? - một câu hỏi khiến tất cả mọi người đồng loạt dừng ăn, đưa mắt về phía và Hạ phu nhân.
_ Vâng, vì thời gian khá ngắn, những viên táo căn bản không thể ngấm nước vào cơm, con đã dùng một ít nước ép táo rưới lên khắp bề mặt cơm, sau đó là những viên táo kia nhờ hơi nóng mà ngấm vào cơm nhưng vãn giữ lại riêng cho chúng sự giòn giòn kích thích vị giác và vui miệng. Thịt heo khi chiên sẽ hút không ít dầu mỡ, mà điểm tâm sáng thường không ai sử dụng dầu, con đã chiên áp chảo chúng, tiết kiệm được thời gian lại ngăn mỡ thoát hoặc ngấm quá nhiều. Món cơm này thích hợp với tất cả mọi người. - nó nói mạch lạc, trôi chảy, không vấp lấy nửa lời, vô cùng tự tin.
Hạ phu nhân cũng dùng thử một miếng thịt, trận rùng mình vừa nãy còn chưa dứt đã kéo thêm một trận khác, bà cảm giác được miếng thịt kia chưa nhai đến lần thứ hai đã hoàn toàn trôi tuột xuống cổ họng, thật lạ thường.
_ Ngân Thiên, con...
_ Xin lỗi Hạ phu nhân, thật ra đêm qua con đã lén mang thịt heo giã đông vài tiếng để thịt ngon hơn. - nó gãi nhẹ đầu, cố rặn ra nụ cười tự nhiên nhất khiến mọi người đang dùng bữa bỗng bật cười, bà ngoại của hắn lên tiếng trêu đùa :
_ Hạ Tuyết Mai, con bé này không những làm hài lòng con, còn có thể đoán được mọi toan tính của con, hahaha...
Tiếng cười ngày càng lớn hơn khiến Hạ phu nhân hơi đỏ mặt, bà bị vượt mặt mà không hề hay biết, cái con bé này... Nuốt cục tức xuống, Hạ phu nhân cất lời :
_ Chỉ trong mười sáu phút, dù thịt có giã đông trước đó, con cũng không thể nào khiến thịt mềm như thế này. Lẽ nào... ? - bà nheo mắt ngờ vực.
_ Con đã dùng một chút mật ong ướp cho thịt vừa đủ mềm rồi áp chảo thật nhanh nhưng thịt vẫn chín từ trong ra ngoài, lại có mùi vị đậm đà.
HẠ phu nhân lập tức hóa đá, cách ướp thịt bằng mật ong không có gì lạ lẫm, nhưng con bé này có thể ứng biến vô cùng nhanh, thậm chí là đoán được trước. Khoan.. đoán trước ?
_ Vậy con đã biết ta sẽ thử thách con ?
_ Dạ vâng, con đường ngắn nhất đến trái tim người khác là bao tử. Người mẹ chồng nào cũng muốn con dâu mình hoàn hảo, nhất là trong bếp núc.
Bàn ăn một lần nữa ngập tràn tiếng cười và Hạ phu nhân một lần nữa đỏ mặt, nó ngang nhiên đối đáp không chừa đường chạy cho bà.
_ Hạ Tuyết Mai bất bại đâu mất rồi ?
_ Ngân Thiên, cháu quả nhiên lợi hại. Không thẹn là con cháu của Ngô Gia.
_ Hạ Tuyết Mai hết đường chạy rồi.
_ Tuyết Mai, con dâu của con quả nhiên không thua kém gì con.
_Ông sui, ông có đứa cháu thật tuyệt.
Ông chỉ nhìn nó, môi không nở nụ cười, vẫn lạnh nhạt như trước đây. Trong mắt ông, nó mãi mãi chỉ là một đứa con gái đáng ghét.
Nhưng đâu đó trên cầu thang, một đôi mắt thu hết mọi cảnh vào trong mắt, đôi môi khẽ cười :
Hắn quyết định phải giữ cho bằng được người con gái này, chắc chắn là như vậy.