_Ngân Thiên, mau đến đây. - Hạ phu nhân gọi nó đến bên bàn ngập thức ăn do các tiểu thư thi tài. Đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, nó quay sang phục vụ :
_Cho tôi một cốc nước lọc. - rồi quay sang Thiên Tự :
_Rất xin lỗi, Lâm thiếu gia, tôi phải tham gia làm giám khảo. Nếu có duyên, chúng ta sẽ lại nói chuyện. - nó cười như không cười, uống hết cốc nước lọc rồi xoay người rời đi, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
"Ầm" Một tảng đá vô cùng to rơi ngay đầu của cậu, nụ cười trên môi cũng cứng ngắc từ lúc nào : "Nếu có duyên..." Đôi tay cầm ly rượu như muốn bóp nát nó ra. "Bà xã, em được lắm, xem anh dạy dỗ em như thế nào."
_Thưa phu nhân, người cảm thấy các món ăn này thế nào? - sau khi thử tất cả các món, giám khảo ngồi thành một bàn và bắt đầu chấm điểm, riêng nó chưa tới hai phút đã chọn được người có điểm cao nhất, mà vị giám khảo nhỏ tuổi ở đây nhất là nó. Hạ phu nhân gương mặt lãnh đạm, mỗi khi là giáo khảo, hiếm khi có ai khiến bà nở nụ cười :
_ Tất cả đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất nhưng lại không tận dụng hết ưu điểm của chúng. Bọn trẻ bây giờ không phân biệt được : tiền bạc và ẩm thực là hoàn toàn khác nhau sao?
Nó nghe bà nói chỉ mỉm cười, quả thực là bà nói quá chuẩn rồi. Đang định nói thì cánh tay bị ai đó kéo, nó ngẩng đầu nhìn gương mặt siêu cute, cười nhẹ :
_ Lâm thiếu, có chuyện gì sao?
_Tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Xin hỏi Hạ phu nhân có thể cho phép không? - cậu quay sang bà Hạ, nở nụ cười chói mắt, tất nhiên bà đây đâu phải người phụ nữ hiền lành, đáp lại lạnh băng :
_Xin lỗi, con dâu của tôi còn có việc, hẹn Lâm thiếu khi khác.
"Con dâu của tôi???". Nó cảm nhận được lực nắm đang mạnh dần lên, gần như đang muốn bóp nát tay nó.
_Vậy xin thất lễ với Hạ phu nhân một lần, tôi phải mang cô gái này rời đi. - nói xong lập tức nắm tay nó ra khỏi buổi tiệc, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của bà Hạ, quá ư bá đạo.
Nhìn cánh tay kia lôi mình trong ghen tức, nó nhẹ mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc len lỏi trong trái tim.
Đi được một đoạn khá xa , Lâm Thiên Tự nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng chữ :
_Bà xã, anh cần một lời giải thích.
_Hihi, ông xã bớt giận, em chỉ đùa thôi.
_Đùa? Em nói đang đùa sao? - cậu nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị nó chặn đứng :
_Thiên Tự, hôm nay chúng ta hẹn hò đi.
_Nhưng, kết quả còn chưa biết. - chỉ một câu của nó, cậu lại hiền lành như con mèo, quá dễ dụ rồi.
_ Thì hôm nay ngoại lệ, nếu anh lọt vào top 100, chúng ta hẹn hò tiếp. - nó lại cười, nụ cười tỏa nắng, khiến cậu đỏ mặt, bối rối nắm tay nó kéo đi :
_Vậy anh chịu lỗ thôi.
Một cặp đẹp đôi đi bộ trên đường trong bộ vest không hề phù hợp chút nào, chỉ thấy ánh mắt ghen tị ngày càng nhiều.
Công viên giải trí Cốc Vũ (Mưa Rào)
_Ta chơi trò gì đây? - Tự quay sang hỏi thì thấy tay nó chỉ lên phía cao cao : tàu lượn siêu tốc ! Vừa thấy, mặt cậu đã tái xanh, nghe mấy tiếng hét xé gió kia cũng đủ run rồi.
_Bà xã, em mặc váy. - cậu như vớ được phao cứu sinh, nó cũng thấy hơi bất tiện, liền đề nghị :
_ Nhà ma. - Tự : phao cứu sinh lập tức vuột khỏi tay.
_Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa.......
Thiên Tự hét lên khi thấy một bàn tay đầy máu chạy về phía mình, chưa hết sợ đã bị một con nhện nhựa lao đến dọa. Nó lồng ngón tay mình vào tay cậu, vì hơi tối nên cậu không nhìn thấy được gương mặt của nó lúc này.
_Ông xã, cứ bình tĩnh.
Nghe vậy, cậu cũng an tâm hơn một chút, nhưng còn chưa bước được bước thứ hai đã cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm, rữa rữa chạm vào cổ cậu. Sau một tiếng hét inh tai, buông luôn tay nó chạy ra khỏi căn nhà kia, mà thứ vừa chạm vào cổ cậu, chính xác là đậu... hủ.
Bặt... một cánh tay ghì nó vào tường, hơi thở trầm khàn phả nhẹ bên tai.
_Hết Lâm Thiên Tự rồi đến Hoàng Nhật Phong, em quả thật không xem tôi ra gì.
_Buông. - một chữ, vạn người không dám không nghe theo, Thiên Hoàng buông tay nó, để lại một câu :
_Rồi em sẽ hối hận.
_Tôi không biết viết hai chữ đó.
_Bà xã, sao giờ em mới ra, không sao chứ ?
_Chúng ta đi chơi trò khác.
Loanh quanh nửa ngày cũng đã gần xế chiều, mây đen từ đâu đột ngột kéo đến. Nó cùng Thiên Tự cuốc bộ về nhà, vừa đi vừa trêu chọc nhau thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ.
Tách.... tách.... rào rào rào. Mưa bất chợt trút xuống khiến con đường trở nên náo loạn, Thiên Tự kéo nó vào một con hẻm nhỏ có mái hiên, lạnh lùng nhìn cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
_ Bà xã, hôm nay em thật sự rất đẹp !
Nhìn nó bị vài hạt mưa quấn lấy mà thêm quyến rũ, ánh mắt nóng bỏng không thôi dán lên người nó.
_Thật sao, em thấy..... - nửa câu sau đã bị Tự cướp lấy, đôi mắt nhắm lại mê người, hai tay ôm chặt lấy eo nó, chậm rãi vuốt chiếc lưng cách hai lớp áo. Nó đẩy Thiên Tự, hít lấy không khí :
_Thiên Tự, chúng ta đang ở trên đường.
_Không ai thấy đâu. - môi lại kề môi.
Qủa thật đúng như cậu nói, ngoài con đường trắng xóa một mảng, hoàn toàn chẳng có ai. Chỉ có cơn mưa đang quất mạnh vào người, rát buốt.
Nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh, cơn mưa dường như cũng chẳng thể ngăn nổi hai người. Đến lúc nhận ra nó sắp tắt thở, Tự mới chịu rời môi, nó vừa được "tha" liền vịn chắc lấy vai cậu mà hít thở, gương mặt đỏ như trái cà chua chín.
Ngay khi nó ngẩng đầu lên, trái tim bất chợt co thắt dữ dội, vì trước mặt nó như lúc này là nụ cười của Tự, nụ cười ác quỷ :
_Bà xã, em thật là chán ! - giọng nói rất nhẹ, tựa như đang nói chuyện hiển nhiên.
_Thiên Tự?
_Em cũng giống như những đứa con gái khác, quá dễ dãi, nếu anh "muốn" em ngay bây giờ, có lẽ em sẽ "cho" anh luôn nhỉ? Trông em bây giờ chẳng khác gì một con... Điếm.
"ẦM!!!" tiếng sét đánh như muốn phá vỡ màng nhĩ nó, hôm nay nó quên mất việc đeo phone cách âm nên bây giờ chỉ có thể ngồi thụp xuống ôm lấy tai, nó chưa bao giờ quên bất cứ cái gì lại thêm bộ dạng yếu đuối chưa từng thấy này, đây là nó sao ?
Thiên Tự cúi xuống nhìn nó, môi nở nụ cười khinh miệt, nửa ngồi nửa quỳ tóm lấy cằm nó, âm giọng rét lạnh người :
_Ngân Thiên, em đã hôn bao nhiêu kẻ bằng đôi môi này rồi? - câu nói lạnh buốt như vạn mũi kim đâm vào tim nó, đôi môi hơi tái vì lạnh, run run gọi tên cậu, trông mà đau lòng :
_Thiên Tự... Tự....
_Lúc em chuyển phòng chung với Vương Triệu, hai người đã ngọt ngào trong nhà tắm nhỉ? Lúc ở đảo Hoàng Gia, nhủ chung giường với Nhật Phong, em còn để yên cho hắn ta hôn. - đôi tay càng lúc càng bóp chặt cằm nó, nghiến từng chữ một, tựa hồ như muốn nghiền nát nó trong tức khắc. Đôi môi lạnh lùng tiếp tục nói ra từng lời như kim châm vào tim nó :
_ Và tên trợ lí Jun chết tiệt kia, hai người đã hôn nhau mỗi đêm suốt một tháng. Trông em lúc đó thật chẳng khác gì một con điếm. Ngân Thiên, em đã lên giường với tất cả bọn họ rồi phải không?
Một câu hỏi , hoàn toàn đập tan hi vọng, tình yêu lẫn sự mạnh mẽ của nó, một chút ánh sáng lẻ loi của nó hoàn toàn tan biến.... tay đang đặt trên đầu vô thức đưa lên cao, đả kích này quá lớn.....
BỐP.