• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt chỉ có rút thăm là biện pháp công bằng nhất, bọn môn sinh cũng đồng ý rút thăm chọn ra người thi đá cầu. Lúc bọn họ muốn tìm cách thoái thác thì Yến Tuyết Sùng bỗng giơ tay, “Phu tử, ta nguyện ý vì thư quán chúng ta tham gia hội đá cầu.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người nhìn Yến Tuyết Sùng trở nên khác biệt.

Yến Tuyết Sùng gia cảnh giàu có, tại thư quán có người nịnh bợ hắn nhưng cũng không thiếu người ngầm châm chọc hắn, nói hắn có thể kiêu ngạo như thế bất quá chỉ là dựa vào Yến gia.

Thân thể người đọc sách không so được với người tập võ, mỗi năm tới hội đá cầu xảy ra ẩu đả ngầm cũng không ít.

Trong võ viện hầu như đều là nam nhân cường tráng, lơ đãng va chạm cũng làm cho người khác sinh ra bất mãn. Các phu tử cùng viện trưởng cũng không xử lý rõ ràng, sau khi thi đấu kết thúc đôi khi trong một hẻm nhỏ sẽ xảy ra ẩu đả. Chỉ là bọn môn sinh có thấy cũng sẽ im miệng không nhắc tới. Năm trước có môn sinh của một thư quán trong thành bị người đánh đến nằm trên giường ba ngày mới dậy nổi.

Các môn sinh nhìn Yến Tuyết Sùng nhiều thêm vài phần khâm phục, cũng nghĩ gia thế nhà hắn tốt, ra ngoài đều mang theo mấy cái gia nhân cường tráng. Chuyện này khẳng định không cần lo lắng, chẳng qua là tiểu thiếu gia đang muốn tranh nổi bật thôi.

Yến Tuyết Sùng thân phận đặc biệt, phu tử lần nữa hỏi hắn có chắc chắn tham gia thi đấu hay không, được hắn khẳng định phu tử mới trầm ngâm, “Vậy những người còn lại hãy bốc thăm đi.”

Ống trúc đựng thăm chia đều cho môn sinh trong nội đường, mỗi người ngẫu nhiên lấy một cái, nếu trên giấy có viết hai chữ đá cầu thì phải tham gia thi đấu.

Phương Tử Trần mở thăm ra, than thở một tiếng, thảm hề hề mà đi đến trước mặt Bạch Tế giơ lên tờ giấy, khóc không ra nước mắt, “Ta trúng thăm.”

Bạch Tế bình tĩnh mở thăm trong tay, chỉ thấy phía trên viết rõ ràng hai chữ đá cầu, Phương Tử Trần cứng họng ôm vai y, “Chúng ta hôm nay chính là huynh đệ cùng cảnh ngộ a!”

“Hai người các người tại sao lại trúng thăm!?”

Yến Tuyết Sùng liếc tờ giấy trong tay bọn họ, ánh mắt khinh thường dừng trên người Bạch Tế, bĩu môi, “Nhìn bộ dáng này của ngươi cũng có thể đá nổi cầu sao!?”

Bạch Tế không phản ứng hắn, quay đầu để lại một cái ót, Yến Tuyết Sùng có tức cũng không làm gì được. Mỗi lần hắn gặp Bạch Tế đều bị chọc tức đến giậm chân.

Sau giờ ngọ, Bạch Tế ở nhân lúc người trong viện đều nghỉ ngơi, thay một bộ quần áo khác lặng lẽ đến Hưng Võ Viện.

Phụ trách trông coi ngoài cửa vẫn là võ vệ đại ca lần trước, bình tĩnh nhìn ánh mắt lạnh nhạt của võ vệ, Bạch Tế một ngụm hai ngụm đều gọi hảo đại ca, võ vệ đành nhắm một mắt cho y vào.

Dùng xong cơm trưa không lâu, võ sinh đều thích đi xem náo nhiệt, vài người không thích nghỉ ngơi mà đi đến sân huấn luyện.

Hành lang rộng lớn, Bạch Tế vốn muốn tránh đi nhưng võ sinh so với y đều cao lớn, y thấp hơn bọn họ một cái đầu thực mau liền bị chú ý, có người chỉ chỉ y cười nói: “Nhóc con từ nơi nào trà trộn vào đây nha.”

Bạch Tế co rụt lại bả vai, đầu cúi đến càng thấp.

Y đi nhanh lên phía trước, đến chỗ rẽ bỗng nhiên có một cánh tay chuẩn xác khoác lên cổ y, Bạch Tế bị kéo lại, rầm một cái đụng vào đối phương.

Y cố giãy ra, ngẩn đầu căm tức nhìn người nọ, chỉ thấy đôi mắt hắn như đang cười chọc tức y.

Chử Thiếu Kiệt nửa xách Bạch Tế đi, “Tiểu gia hỏa, ngươi lại đến tìm ca ca ngươi à?”

Bạch Tế gỡ tay Chữ Thiếu Kiệt ra khỏi người mình, “Ngươi buông ta ra.”

Chử Thiếu Kiệt buông tay, sáp lại bên cạnh chụp lấy vai y, “Ta vừa vặn cũng đi sân huấn luyện, cùng đi đi.”

Một bên nhóm võ sinh bắt đầu ồn ào, “Chử Thiếu, y là gì của ngươi? Là võ sinh mới tới sao, như thế nào chưa từng thấy qua?”

Chử Thiếu Kiệt cười to, nhéo nhéo bả vai Bạch Tế, “Thật là mềm đâu, các ngươi làm sao so được với y, y là đệ đệ ta!” Nói xong lại cúi đầu xoa lỗ tai Bạch Tế, “Kêu ca ca ta nghe một chút.”

Nhéo vả vai y rồi còn muốn nhéo lỗ tai, Bạch Tế bực mình liếc đối phương đến chỉ còn tròng trắng, “Ta không quen biết ngươi, mau thả ta ra!”

Lúc y tức giận, lỗ tai đều hồng lên.

Ánh mắt Chữ Thiếu Kiệt khẽ biến, làm bộ muốn sờ lỗ tai y, Bạch Tế run lên dùng sức hút đầu thật mạnh vào ngực đối phương, khiến Chữ Thiếu Kiệt lùi về sau một bước, y liền vèo một cái chạy đi.

Chử Thiếu Kiệt thấy mình thất bại, cười cười “Như thế nào chạy còn nhanh hơn thỏ.”

Bạch Tế nhớ mang máng đường đến sân huấn luyện, y chạy ra khỏi đám võ sinh. Chử Thiếu Kiệt bắt chéo tay để sau đầu, chậm rì rì mà đuổi theo, giống như đang tùy ý đi bắt người.

Bạch Tế chạy một lát thì đụng vào người Hoắc Tranh. Hắn ở sân huấn luyện ăn cơm nghỉ ngơi qua loa xong đang chuẩn bị làm nóng người trên lôi đài, dư quang nhìn thấy thân ảnh trong lòng mình chạy tới, không chút nghĩ ngợi liền đi qua ôm người vào lòng.

“Tranh Tranh.”

Bạch Tế chạy đến đầu đầy mồ hôi nắm chặt tay đối phương, thấy Chử Thiếu Kiệt đang đuổi theo y, Hoắc Tranh lướt ánh mắt qua đám võ sinh còn lại, thái độ trầm xuống.

“Chử Thiếu Kiệt truy đuổi ngươi?”

Bạch Tế hừ hừ gật đầu.

Chử Thiếu Kiệt cười nói: “Tiếp theo ta nên cùng Hoắc võ giáo tỷ thí đi.”

Hết chương 58

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK