• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tranh đối với việc Bạch Tế được nhiều thôn dân mơ ước trong lòng để lại nhiều phần tâm tư, từ hôm đi bái tế Hoắc Thiên Quân đến giờ, vô luận Bạch Tế khẩn cầu như thế nào, hắn cũng không gật đầu đáp ứng dẫn y ra cửa, mà để y ở trong phòng, nếu y buồn chán, chỉ cho phép được ra sân đi dạo hóng gió, chỉ cần không bước ra cửa lớn Hoắc gia một bước, bất luận ở nhà Bạch Tế muốn làm gì thì làm.

Từng ngày qua đi, Hoắc Tranh không còn nhiều tiền dư thừa, hắn tính toắn bắt đầu kiếm tiền.

Hoắc Tranh biết được trong mấy năm hắn ở bên ngoài đến giờ, Hoắc gia chỉ còn lại một nông trường cùng trại nuôi ngựa.

Nhiều năm qua bởi vì kinh doanh không tốt, hai nơi này của Hoắc gia không chỉ kiếm được không nhiều, mỗi năm còn phải trợ cấp tiền vào để duy trì kinh doanh. Không lâu trước đây nông trường đã bị Hoắc Thiên Quân bán đi để mua sính lễ cưới Bạch Tích Nhi, còn dư lại, cũng chỉ có trại nuôi ngựa.

Trại nuôi ngựa Hoắc gia ở Trường Nguyệt thôn nằm giữa ven sông và chân núi, hắn đi ra ngoài hỏi thôn dân vị trí, một đường đi qua.

Hoắc Tranh từ trong miệng thôn dân biết được, Hoắc Thiên Quân đem trại ngựa giao cho một vị gọi là Hồng Kim quản lí, người này hắn biết, lúc trước hắn phải rời khỏi Trường Nguyệt thôn, không thể thiếu công lao của Hồng Kim thổi gió bên tai Hoắc Thiên Quân.

Hoắc Tranh ra ngoài đến trại nuôi ngựa tìm Kim Hồng lấy khế ước đất về, trong nhà lúc này chỉ còn một mình Bạch Tế.

Y ngủ thẳng đến khi nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng, sáng trưng một mảnh, mới nửa tỉnh nửa mê xuống giường mang giày vào, sửa sang quần áo lại, Hoắc Tranh không có ở nhà y liền không có tinh thần, gần đây y rất thích ngủ, ngủ ít ít cũng đến nửa ngày rồi.

Trong nồi hầm lửa nhỏ là đồ ăn Hoắc Tranh chuẩn bị trước khi đi, cháo nấu thơm mềm, Bạch Tế nuốt nước miếng đem đồ ăn lấy ra, đang lúc khí hậu nóng bức, mặc dù mở cửa, cũng không có gió thổi vào nhà.

Y đành phải đem đồ ăn đến dưới bóng cây ngoài sân, lại vào trong phòng đem trà lạnh lấy ra tới.

Hai ngày trước Hoắc Tranh trồng thêm hai cây nhỏ, cành lá sum sê xanh đậm, Bạch Tế ngồi dưới gốc cây cho mát, vụng về mà cầm đũa trúc đẩy lá cải ra, gắp từng miếng nhỏ chậm rãi đưa vào trong miệng, ăn đến lịch sự tao nhã.

Đang ăn dở, Bạch Tế mơ hồ nghe được tiếng động nhỏ, y nghi hoặc nhìn một vòng trong sân, tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên đầu tường.

Cây cối ven tường được trồng khoảng tròn năm, cành khô chắc khỏe, tươi tốt, lá cây ào ào đong đưa. Nhưng mà lúc này dù có gió cũng là chút gió nóng, sao có thể thổi ra động tĩnh lớn như vậy.

“Là ai?”

Bạch Tế từ trên ghế đá đứng lên, lập tức đi đến gần đầu tường, lá cây lay động lợi hại, y dừng lại nhìn lá cây phía trên, đứng dưới bóng cây ngẩn đầu, bổng thấy một đôi mắt xuất hiện trên đỉnh đầu mình.

Không chỉ là một đôi mắt, từ bên trái nhìn qua, hai đôi, ba đôi, bên phải góc tường, đột nhiên lộ ra hai đầu người.

Thôn dân bò lên trên đầu tường nhìn trộm mỹ nhân bị phát hiện cũng không hề hoảng sợ, thậm chí đối với Bạch Tế nhếch miệng cười cười, vừa mở miệng chính là một giọng nói lớn tiếng, hồn hậu, “Tiểu nương tử, ta là Vương Trụ.”

Vương Trụ vừa mở miệng, giống như đang muốn chiếm tiện nghi, chọc đến người đang ghé vào góc tường rình coi bất mãn, bọn họ liền tranh nhau giới thiệu chính mình với Bạch Tế, đến nỗi sinh thần bát tự đều nói ra hết, chỉ sợ nói thiếu cái gì.

Bạch Tế không biết thôn dân đối với mình còn có tâm tư khác, chỉ là ánh mắt bọn họ vô cớ làm Bạch Tế không thích.

Trừ Hoắc Tranh ra, y không thích người khác nhìn chằm chằm mình không rời, y bĩu môi xoay người không để ý tới, ở trong mắt thôn dân lại là hành động tự phụ, bộ dáng y không để ý đến thật là làm người thích đến lợi hại.

Đồ vật không chiếm được luôn dễ dàng làm người ta nhớ mãi trong lòng, càng cào càng ngứa.

Thôn dân phỉ nhổ, “Hắc, tiểu nương tử, đã là tiểu quả phụ còn rất cao ngạo, đủ vị!”

Bạch Tế còn ngồi ở trong viện ăn cơm, đưa lưng về phía bọn thôn dân ở đầu tường, y càng an tĩnh, người trên đầu tường càng không cam lòng, xao động.

Một khi lòng mang ý xấu, làm việc càng thêm không cố kỵ. Mấy cái thôn dân hưng phấn hướng Bạch Tế huýt sáo, một tiếng tiểu nương tử hai tiếng tiểu quả phụ, rõ như ban ngày, xem nhẹ mọi việc.

Bạch Tế thu dọn mọi thứ, trở vào phòng đem cửa đóng chặt, tiếp tục trốn ở trong phòng, nằm ở trên giường Hoắc Tranh, không lâu liền một lần nữa ngủ thiếp đi.

Mặt trời ngả về tây Hoắc Tranh mới trở về nhà, trên tay còn có một sọt trứng gà mua của phụ nhân ở cửa thôn.

Sân nhà đã trở lại yên tĩnh, nhìn không ra dấu vết người khác đã tới, Bạch Tế đang ngủ mơ thấy Hoắc Tranh cũng đã tỉnh dậy, nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng chẻ củi, y không rảnh lo mang giày, chạy đến cửa mới cúi đầu nhìn xuống chân mình, mới trở lại một lần nữa đem giày mang vào, vừa chạy vừa kêu Tranh Tranh.

Y ngủ hết một ngày, màu da hồng nhuận, từ khuôn mặt đến đầu ngón chân đều hồng đến đáng yêu, nhìn thấy Hoắc Tranh chẻ củi, liền chủ động đem củi chẻ xong đến nhà bếp, Hoắc Tranh quay đầu lại dặn dò y một câu, kêu y đi đường nhớ chú ý.

Hoắc Tranh không biết ban ngày có thôn dân khác lại đây rình coi Bạch Tế, Bạch Tế cũng không nói cho Hoắc Tranh, việc này cứ như vậy liền giấu nhẹm xuống.

Hoắc Tranh đến trại nuôi ngựa tìm Hồng Kim gặp chút chuyện, đi vào mới biết được từ miệng gã sai vặt trông coi trại ngựa là Hồng Kim đã ra ngoài, rời thôn đã một khoảng thời gian.

Hắn nghĩ thầm muốn thu hồi khế ước đất trại nuôi ngựa, lại không biết nó để ở nơi nào, vì thế Hoắc Tranh liên tiếp mấy ngày đều đi trại nuôi ngựa tìm người.

Chỉ là Hoắc Tranh không biết đến, thôn dân mỗi ngày bò lên đầu tường rình xem Bạch Tế ngày càng nhiều, hành vi ngày càng ngả ngớn trầm trọng, đối với Bạch Tế nói lời dụ dỗ.

Những dâm ngôn uế ngữ đó, Bạch Tế nghe không hiểu, những người trên bờ tường này, y không thích, đành phải mỗi ngày rầu rĩ ở nhà ngủ, thời tiết nóng bức, y càng ngủ càng sâu, toàn thân xương cốt lười biếng, một chút tinh thần đều không có.

Sáu bảy ngày sau đó, có một hôm mưa to, Bạch Tế vẫn theo lẽ thường ở trong phòng ngủ suốt một ngày, nhưng trước khi Hoắc Tranh trở về đã tỉnh.

Mở cửa mới phát hiện, mặt đất ướt dầm dề một mảnh, trong viện còn đọng ít vũng nước, trong không khí tràn ngập mùi lá cây cùng bùn đất pha lẫn, lá cây xanh lục như trong suốt, bị nước mưa dễ chịu rửa sạch tản mát dồi dào sức sống.

Bạch Tế cười cười, một chân giẫm lên vũng nước, làm bọt nước văng khắp nơi, trong không trung còn phiêu tán vài hạt mưa nhỏ li ti, rơi trên cái trán mát lạnh, mưa mùa hè a.

Trong viện bay xuống không ít lá cây, Bạch Tế tìm được cái chổi học theo động tác Hoắc Tranh quét sân, Hoắc Tranh từ bên ngoài trở về, Bạch Tế chạy đến ý bảo hắn mau nhìn xem lá cây được mình quét thành một đống, chờ được Hoắc Tranh khen khen mình, lại phát hiện sắc mặt hắn khó coi, so với trước đây khi tức giận, hôm nay từ ánh mắt đến sắc mặt Hoắc Tranh đều cực kì âm trầm đáng sợ.

Bạch Tế vội đem cái chổi vứt đi, chạy đến bên người hắn bất an hỏi: “Tranh Tranh, ngươi không thích ta quét sân sao?”

Hoắc Tranh môi vừa động, tựa hồ đang cố gắng nhẫn nại, “Tẩu tử, ngươi cùng ta ra đây một chút.”

Dẫn y đi xung quanh cả nhà Hoắc gia cùng sân viện một vòng, Hoắc Tranh chỉ vào dấu bùn giày lưu lại trên tường, còn có nhiều dấu chân hỗn độn, kích cỡ dài rộng không đồng đều, vừa thấy liền biết là dấu chân nam nhân, hơn nữa không chỉ có một người, một đám dấu chân kéo dài từ góc tường lên đến đầu tường bên sân.

Hoắc Tranh nhớ tới ánh mắt bọn thôn dân nhìn Bạch Tế mấy ngày trước, ngực tích tụ một trận tức giận, mở miệng nói chuyện có thể đem người đông cứng, “Tẩu tử, có phải hay không lúc ta không ở nhà có người bò lên trên đầu tường?”

Bạch Tế gật đầu, “Đúng là có vài người bò lên đầu tường.”

Hoắc Tranh lại hỏi: “Là ai?!”

Bạch Tế gãi gãi đầu nhớ lại “Ta không nhớ tên bọn họ.”

Hoắc Tranh nhắm mắt lại, tiếp tục hỏi: “Bọn họ lại đây đã mấy ngày?”

“Hôm ngươi không mang theo ta ra ngoài đó, bọn họ liền tới rồi.” Bạch Tế bình thản trả lời.

“Tẩu tử!” Hoắc Tranh trầm thấp rống ra một tiếng, cổ đỏ lên, đôi tay nắm chắc thành quyền, “Ngươi vì sao không đem việc này nói cho ta.”

Bạch Tế vô tội chớp chớp mắt, Hoắc Tranh ý thức được mình quá nặng lời, mà Bạch Tế lại không hiểu những việc đó, cố gắng ổn định lại cảm xúc muốn bạo phát, “Những người đối với ngươi không có ý tốt, sau này bọn họ quay lại đây, ngươi thấy được nhất định phải nói cho ta.”

Hoắc Tranh trong lòng tự trách, tẩu tử hắn cái gì cũng không rõ, mà chính mình không đem tẩu tử bảo vệ tốt, để sự tình phát sinh qua mấy ngày mới biết được, nếu hôm nay không có mưa lưu lại dấu chân đám người kia, Hoắc Tranh không dám nghĩ tiếp nữa.

Đều do hắn sơ sẩy mà thành, thực xin lỗi tẩu tử, thực xin lỗi đại ca.

Hoắc Tranh từ ngày đó bắt đầu cố ý lưu lại trong nhà trông coi sân, để phòng ngừa những người lòng mang ý xấu đó lại đây ngồi xổm góc tường. Không tìm được Hồng Kim để lấy lại khế đất trại nuôi ngựa, Hoắc Tranh liền suy nghĩ cách khác tạm thời có thể kiếm tiền, bện mấy cái sọt tre, xem có thể hay không đem vào thành bán đi lấy chút tiền.

Bạch Tế cùng Hoắc Tranh vào núi chặt một ít dây mây và cây trúc, hai người ngày ngày ở trong nhà làm mấy thứ này, Hoắc Tranh nhìn qua giống người chỉ biết dùng sức mạnh, một ít đồ thủ công lại làm thật tinh xảo. Hắn dạy Bạch Tế dùng trúc bện vài con vật nhỏ đáng yêu, Bạch Tế ôm một đám thỏ giống nhau như đúc, đều luyến tiếc rời tay, khi ngủ cũng muốn đặt trên đầu giường, nhìn con thỏ Hoắc Tranh làm cho mình, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, có thôn dân kiềm chế không được lại không cam lòng, dần dần, với Hoắc gia, nổi lên một số lời đồn đãi xấu xa.

Người trong thôn trừ bỏ làm việc, lúc nhàn hạ thích nhất tụ tập lại nói chút chuyện không đứng đắng, đặc biệt là nhằm vào hai người Hoắc gia, tuy nói thân phận không giống nhau, rốt cuộc là trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, chính là đoán bọn họ sẽ thuận tiện làm bậy, nói tiểu quả phụ không biết kiềm chế, chính mình cùng đệ đệ trượng phu thông đồng một chỗ, suốt ngày trầm mê mất hồn, cửa lớn không ra một bước.

Hai người ở trong nhà làm thủ công đều không biết bên ngoài đối với bọn họ ác ý phỏng đoán, Hoắc Tranh tốc độ nhanh hơn đem mấy dây mây còn thừa bện thành khung sọt, mấy ngày nữa đến ngày khai chợ trong thành, đem mấy thứ này bán đi.

Bạch Tế đưa cho Hoắc Tranh một con thỏ mình bện đẹp nhất, y chân tay vụng về bện mất vài ngày, quấn lấy Hoắc Tranh nửa ngày mới làm đối phương miễn cưỡng nhận lấy, treo ở trên eo.

Bạch Tế chạy về lấy con thỏ Hoắc Tranh bện cho y để ở đầu giường, đem treo ở trên eo, cùng con thỏ y đưa cho Hoắc Tranh kia, vừa đúng là một đôi.

Hết chương 8

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK