Máy bay cất cánh, đích đến là Ô Lâm, thành phố nổi tiếng của Giang Nam.
Thành phố Ô Lâm có khoảng cách không tính là gần so với Kì Lâm, nhiệt độ không khí ở phía Nam ấm áp hơn rất nhiều Thành phố Kì Lâm, hai người đến nơi vào lúc tảng sáng, Diệp Cẩn Niên buồn ngủ dụi dụi mắt, có chút bất mãn đối với lựa chọn thời điểm du lịch lúc này.
Cũng vì vậy, sau khi máy bay đáp xuống, Diệp Cẩn Niên dụi đôi mắt mông lung vì buồn ngủ xong đứng dậy, dùng sự im lặng để kháng nghị, không nói lời nào.
"Đợi đã." Thiệu Tư Hữu đưa tay ngăn cản hành động định xuống máy bay của Diệp Cẩn Niên, như một nhà ảo thuật biến ra một cái hộp giày nhỏ vuông vắn, bên trong là đôi giày bông nhỏ bé màu trắng.
Ngón tay thon dài đẩy vạt áo khoác ngoài dày cộm đến nặng nề của Diệp Cẩn Niên ra, bên trong lộ ra đôi giày cao gót tinh xảo.
"Trước tiên thay cái này đã."
Cơn buồn ngủ của Diệp Cẩn Niên liền biến mất, có chút kinh ngạc nhìn Thiệu Tư Hữu đang cúi người xuống trước mình.
Đã quen với việc làm tất cả mọi chuyện đều phải hoàn hảo, cho nên cô sẽ không thật sự ăn mặc quần áo lố lăng để đi tham dự buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường, ngoài chiếc áo khoác dầy cộm nặng nề ra, là bộ lễ phục lộng lẫy đã được cô lựa chọn tỉ mỉ, chuẩn bị chu toàn.
Không có một ai phát hiện ra, điểm không thích hợp với cách ăn mặc cồng kềnh của cô, không phải là sự hóa trang trên khuôn mặt tinh xảo, mà là bên dưới chiếc áo khoác ngoài dầy cộm nặng nề là một đôi giày cao gót.
Trừ Thiệu Tư Hữu.
Những ngón chân mượt mà như hạt trân chân khẽ cong lên, Diệp Cẩn Niên ý thức rụt lại phía sau, né tránh bàn tay cầm tới của Thiệu Tư Hữu, đổi lại là nụ cười nhè nhẹ, dụ dỗ của anh: "Ngoan, không được động đậy."
Mang theo vẻ bá đạo không cho kháng cự, Thiệu Tư Hữu bắt được mắt cá chân đang nóng lòng muốn tránh né của Diệp Cẩn Niên, cẩn thận đi đôi giày bông nhỏ vào chân cho cô, sau đó xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ của Diệp Cẩn Niên: "Bên ngoài lạnh, coi chừng cảm lạnh."
*
Nhìn ra sự mệt mỏi của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu từ chối tất cả những cuộc xã giao của công ty chi nhánh, kế đó tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước, còn Diệp Cẩn Niên thì ngủ mê mệt, liên tục đến tận chiều mới tỉnh dậy.
Bên giường đã được đặt sẵn một bộ đồ mới tinh, Diệp Cẩn Niên quấn lấy chăn ngồi một hồi lâu, khi nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ mới bắt đầu dậy đi rửa mặt.
Ăn tối xong, Thiệu Tư Hữu lái xe đưa Diệp Cẩn Niên ra ngoài, phố thị phồn hoa, đèn noen nườm nượp, nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa kính xe.
Xe dừng lại trước cửa nhà hát lớn, Diệp Cẩn Niên rất lấy làm lạ, Thiệu Tư Hữu hưng sư động chốn (*) đưa mình tới đây, cũng chỉ là để dẫn mình đến thưởng thức một vở nhạc kịch.
(*) Hưng sư động chốn: Ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; huy động nhân lực.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu chỉ cười hiền lành, xoa xoa mái tóc đen mềm của cô, giải thích: "Đây là nhà hát duy nhất trong nước có đoàn diễn kịch lưu động trên thế giới đến biểu diễn, dẫn Nhạc Nhạc đi giải sầu."
Trước cửa nhà hát, dòng người đứng xếp hàng chờ vào chỗ ngồi rất dài, có thể thấy được mức độ nổi tiếng của đoàn kịch Italy này, Thiệu Tư Hữu tuấn tú, ưu nhã trong bộ âu phục màu trắng, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ quý phái khó cưỡng, mà bên cạnh anh, Diệp Cẩn Niên xinh xắn, lanh lợi, trang điểm nền nã, tươi đẹp động lòng người, hai người vừa xuất hiện, khí chất xuất chúng lập tức thu hút rất nhiều tầm mắt.
Không muốn Diệp Cẩn Niên ở bên ngoài chịu lạnh, trước đó Thiệu Tư Hữu đã lo liệu xong xuôi, người quản lý nhà hát tự mình đi tới, dẫn bọn họ đi vào chỗ ngồi trước từ cửa sau.
"Nhiều người, cẩn thận bị lạc." Giọng nói thanh nhuận, dễ nghe của Thiệu Tư Hữu thong thả vang lên, anh kéo tay Diệp Cẩn Niên đi qua lối đi trải thảm đỏ.
Diệp Cẩn Niên nhìn nhà hát vắng hoe do chưa tới giờ mở cửa có chút bất đắc, đôi mắt chớp chớp, hiện lên nụ cười thản nhiên.
Sân khấu được dàn dựng rất tráng lệ, các diễn viên vội vàng đi qua đi lại trên đài, chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn tiếp đó.
Khi tiếng chuông báo hiệu vang lên, cửa chính nhà hát được mở, khán giả bắt đầu ngồi vào vị trí.
Không hổ là tuần diễn của đoàn kịch số một, trong vòng mười phút đồng hồ, người hâm mộ đến xem đã không còn chỗ trống trong nhà hát, tiếng người ầm ĩ.
Cùng với tiếng Violon du dương vang lên, trong hội trường lập tức an tĩnh lại, ngay sau đó là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Đó là một vũ đạo mộng ảo, hoa lệ, tiết tấu thay đổi theo trình tự, sự hòa hợp tuyệt vời của các loại nhạc khí, vũ điệu tuyệt đẹp, giọng hát mê người, mỗi một động tác đều khiến cho người ta phải kích động.
Nội dung vở nhạc kịch kể về một cậu bé trong lúc vô tình gặp một cô bé, đột nhiên nảy sinh tình yêu say đắm, dần dần, từ không ai biết ai, cho đến khi hai trái tim thấu hiểu nhau.
Yêu không lý do, chỉ cần trong một khoảnh khắc.
Toàn bộ tiếng nhạc đều im bặt, đúng lúc này giọng nam cao vút vang lên, đọc một câu thoại trong vở kịch, chạm thẳng vào đáy lòng của con người, khơi lên sự cộng hưởng.
Tiếng đàn piano réo rắt kèm theo giọng nữ khẽ gọi, giống như lời thì thầm, êm ái đáp lại, lại khiến cho trong lòng mỗi người đều dâng lên sự cảm động.
Sau khi cậu bé lớn lên, thâm tình nhìn cô gái mình đã yêu say đắm, từ từ vươn tay ra, được người mình yêu cũng thâm tình đáp lại, giọng nói thì thầm của hai người gần như hòa vào nhau, lặp lại một câu thoại trước đó, yêu không lý do, chỉ cần trong một khoảnh khắc.
Có ai thời niên thiếu mà chưa từng mơ mộng như vậy? Không cần đồ trang sức xa hoa, không cần lời nói hoa lệ, đơn giản là, sự chân thành sẽ làm cảm động con tim.
Tấm màn che từ từ buông xuống, tiếng vỗ tay lại vang lên.
"Thích không?" Khi tất cả mọi người đều dồn dập ra về, Thiệu Tư Hữu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khẽ cười nhìn Diệp Cẩn Niên, biểu cảm trên mặt của cô khiến anh rất vui vẻ.
"Rất cảm động." Diệp Cẩn Niên gật đầu, rất cảm động, nhưng hơi khó để đạt được.
Rất ít người sẽ vì sự rung động của lần gặp đầu mà kiên trì nhiều năm, hơn nữa có ai có thể đảm bảo, sự chờ đợi điên dại như vậy thật sự có thể chờ được sự đáp lại?
Ánh mắt Thiệu Tư Hữu buồn buồn, ngay sau đó nhìn nhìn khu vực giữa sân khấu, kéo tay Diệp Cẩn Niên: "Đi thôi."
Nổi tiếng nhất thành phố Ô Lâm, không có gì ngoài đài phun nước nguyện cầu theo phong cách Baroque trên quảng trường trung tâm, đó là thiết kế được xây dựng phỏng theo Đài phun nước Trevi ở Rome, theo truyền thuyết, đài phun nước Trevi ở Rome là một trong những nơi nguyện cầu cực kỳ linh nghiệm. Trong hồ nước trong suốt hình tròn, những đồng tiền xu dưới ánh đèn trở nên lấp lánh, óng ánh, đại biểu cho vô số lời nguyện cầu tốt đẹp của con người.
"Muốn cầu nguyện không?" Đứng ở bên cạnh đài phun nước nguyện cầu, Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩn Niên hỏi.
"Không." Diệp Cẩn Niên lắc đầu.
Cô không tin vào cái này, năm đó ở đài phun nước Trevi của Rome, cô đã từng rất thành tâm cầu nguyện cho tình yêu của mình với Nam Cung Minh Húc được dài lâu, nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, ước vọng trước đó của cô mong manh đến độ không chịu nổi một sự đả kích.
"Vậy anh làm." Thiệu Tư Hữu cười nhẹ, lời vừa dứt, dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Cẩn Niên, đồng tiền xu trong tay anh được ném ra ngoài.
Đi được nửa vòng hình cung, cũng không phải là về phía hồ nước, mà đồng tiền xu nho nhỏ không nghiêng không lệch nện trúng vào đầu Diệp Cẩn, thuận thế rơi vào trong tay đang đưa ra đón theo bản năng của cô.
Diệp Cẩn Niên sững người, nhìn Thiệu Tư Hữu có chút luống cuống, nhưng trong lòng lại lờ mờ hiểu.
"Em sẽ làm chứ?" Giọng nói dễ nghe vang lên bên tai, Thiệu Tư Hữu từ từ đi đến bên cạnh Diệp Cẩn Niên, nắm bàn tay đang cầm đồng tiền xu của cô, mỉm cười hỏi.
Nhìn nụ cười rót sâu trong đáy mắt của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cảm nhận được đồng tiền xu trong tay đang nóng lên.
*
Khi máy bay đáp xuống sân bay thành phố Kì Lâm, Thiệu Tư Hữu mỉm cười nhìn đồng hồ trên tay, thời gian hiển thị 2 giờ 30 phút ngày 7 tháng 11, mà thời gian bọn họ rời đi là 23 giờ 40 phút ngày 5 tháng 11.
Vô cùng trân quý, ôm thật chặt Diệp Cẩn Niên đang ngồi ngủ vô cùng mệt mỏi vào trong lòng, Thiệu Tư Hữu nhìn chân trời bên này đang dần dần sáng, rốt cuộc, đã sang một ngày mới.
Ngày 6 tháng 11, ngày đầu đông của năm nay, cách đây năm năm, cũng chính là ngày cuối thu của năm ấy.
Có lẽ là bởi vì sự tương phản quá lớn của mùa vụ, mà Diệp Cẩn Niên cũng không đem hai ngày giống nhau đó gắn kết vào với nhau.
Cho đến mãi sau này, cô mới chợt nhận ra, ngày hôm đó đối với mình có ý nghĩa như thế nào.
Rất nhiều năm về sau, cô vẫn nhớ in như cũ, vào một ngày của năm đó, có một người đàn ông, đã dùng sự trân trọng giấu trong lòng, đưa cô rời khỏi thành phố, nơi đã tạo ra cơn ác mộng cho cô; đã dùng ánh mắt vô cùng chờ mong, trước đài cầu nguyện, ném tâm nguyện cho mình; mà vở nhạc kịch Italy anh đưa cô đi xem đó, có tên gọi là Amore a prima vista —— vừa thấy đã yêu.