Cốc nước va vào tường đá cẩm thạch, âm thanh vỡ vụn truyền ra từ phòng bếp tầng một nhà họ Thiệu.
Diệp Cẩn Niên sững sờ nhìn chiếc cốc bị vỡ trong tay, mảnh vụn đâm vào đầu ngón tay chảy máu, nước trong cốc cũng bị nhiễm đỏ, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Niên Nhạc Nhạc, em không sao chứ?” Giọng nói khẩn trương chạy đến bên cạnh Diệp Cẩn Niên, không phải là hai người ở gần cô nhất, vì ông cụ Thiệu và Lâm Thụy đang vùi đầu chiến đấu ở phòng khách, mà là kẻ không chịu ăn cơm tối Thiệu nhị thiếu gia Thiệu Mục Ân.
Đầu tóc có chút xốc xếch, trong con mắt đen mang theo sự hốt hoảng, Thiệu Mục Ân cẩn thận cầm tay phải bị thương của Diệp Cẩn Niên, đem nửa chiếc ly vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Mục Ân…” Diệp Cẩn Niên sững sờ nhìn Thiệu Mục Ân đột nhiên chạy tới trước mặt mình, tối qua kể từ lúc phát hiện vết thương trên cổ của cô, Thiệu Mục Ân vẫn luôn ở trong phòng không chịu ra ngoài.
“Ngu ngốc! Niên Nhạc Nhạc em thật sự rất ngu ngốc!” Xác định vết thương không nghiêm trọng lắm, hốt hoảng trong mắt Thiệu Mục Ân thay bằng ghét bỏ, tức giận trách mắng cô.
Ông cụ Thiệu cùng Lâm Thụy thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, Ân Dao chạy đi tìm hộp thuốc, Diệp Cẩn Niên bị mọi người kéo ra phòng khách để xử lý vết thương.
Không đợi Ân Dao động thủ, Thiệu Mục Ân trước một bước mở hộp thuốc ra, sau khi khử trùng cái nhíp, thật nghiêm túc loại bỏ những mảnh vỡ thủy tinh găm trong tay Diệp Cẩn Niên, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, lông mày nhíu thành một hàng.
Mấy người khác ngồi xung quanh, trong mắt cũng chứa đựng sự lo lắng.
Diệp Cẩn Niên nhìn một vòng, thấy có chút buồn cười, một màn này khiến cô nhớ lại thời điểm vừa trở thành Niên Nhạc Nhạc, bởi vì bản thân từng “không cẩn thận” làm chân bị thương trong thư phòng, từ trên xuống dưới nhà họ Thiệu cũng đều khẩn trương như vậy, đảo mắt đã qua bốn năm, hình như Niên Nhạc Nhạc trong lòng họ mãi mãi là búp bê sứ dễ vỡ, bất luận tuổi tác.
“Sao lại bất cẩn như vậy?” Lâm Vũ Phỉ dịu dàng ngồi cạnh Lâm Thụy, giọng nói cố ý tỏ ra thân thiết, “Trong bữa tối Nhạc Nhạc cũng không có tinh thần, hay là có chỗ nào khó chịu?”
Diệp Cẩn Niên không thèm để ý tới sự quan tâm giả dối của Lâm Vũ Phỉ, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, chín giờ tròn.
“A, không lẽ có liên quan đến việc Tư Hữu về muộn sao?” Lâm Vũ Phỉ khẽ cười một tiếng, đối với sự lạnh nhạt của Diệp Cẩn Niên coi như không thấy, giọng nói thân thiết lộ ra sự trêu trọc: “Chẳng phải vừa nói Tư Hữu đưa em về mới rời đi sao, hôm qua mới thổ lộ trong tiệc sinh nhật, mà hôm nay đã gắn bó không rời như vậy, thật khiến người ta hâm mộ đó.”
Miệng nói hâm mộ, nhưng đôi mắt kia lấp đầy sự ghen tỵ, nhất là khi nhìn thấy cái vòng trên tay Diệp Cẩn Niên, ghen tỵ càng sâu sắc.
Ngón tay bị thương đột nhiên đau nhói, Diệp Cẩn Niên thu hồi ý thức quét mắt đến đầu ngón tay, phát hiện cái nhíp kia căn bản không giúp cô gắp mảnh thủy tinh ra, mà đang ấn nó vào sâu hơn, đầu kim loại sắc nhọn cũng đâm vào da, máu tươi nhỏ từng giọt.
Bàn tay cầm nhíp đang đè nén sự run rẩy.
“Mục Ân.” Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu lông mày nhìn sắc mặt âm trầm của Thiệu Mục Ân, nhẹ kêu một tiếng, thân thể nghiêng sang một bên, chắn đi tầm nhìn của Thiệu Thiên Ngạo.
Nghe tiếng kêu của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Mục Ân như tỉnh mộng, phát hiện vết thương bị làm cho nghiêm trọng hơn, vội quăng cái nhíp trong tay, từ trên ghế salon đứng bật dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước chân có chút bối rối đi về phía phòng của mình, nói chính xác là bỏ chạy.
“Tên nhóc này bị sao vậy?” Thiệu Thiên Ngạo kỳ quái nói, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Thiệu Mục Ân, đến đóng cửa cũng không thèm quay đầu lại.
“A, Nhạc Nhạc, tay của em…” Tiếng hô nhỏ nhẹ kéo tầm mắt mọi người trở lại ngón tay vẫn đang chảy máu của Diệp Cẩn Niên, Lâm Vũ Phỉ bước nhanh tới bên cạnh Diệp Cẩn Niên, nhặt chiếc nhíp trên mặt đất, sau khi khử trùng, dịu dàng đề nghị: “Nhạc Nhạc, chị giúp em xử lý vết thương có được không?”
“Không cần, chị Ân Dao có thể giúp em.” Diệp Cẩn Niên cong cong môi cự tuyệt, thò tay lấy cái nhíp đưa cho Ân Dao ngồi bên cạnh, giống như vô tâm hỏi “Nghe nói khoảng thời gian này ở bên kia chị Vũ Phỉ đi học hoàn toàn không giao du với bên ngoài, không ngờ với chuyện bên này chị lại tường tận như vậy?”
“Gần đây cha mẹ có qua thăm chị, là anh trai nói cho chị biết.” Lâm Vũ Phỉ dừng lại một chút, liếc nhìn ánh mắt trầm tư của Lâm Thụy, sau đó cười yếu ớt trả lời, mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Niên lại bắt gặp Diệp Cẩn Niên cũng đang nhìn cô ta.
Trong nháy mắt, Lâm Vũ Phỉ cảm thấy cặp mắt đen kia của Diệp Cẩn Niên tỏa ra ánh sáng, giống như lưỡi dao sắc bén đem mình cắt nát, Lâm Vũ Phỉ không tự chủ rụt người lại, trong lòng hốt hoảng.
Ổn định cảm xúc, Lâm Vũ Phỉ kinh hãi trước vẻ mặt ngây thơ vô tội lúc này của Diệp Cẩn Niên, cùng với bộ dáng khiến cô ta khiếp sợ vừa rồi như hai người khác nhau.
Chỉ là, Lâm Vũ Phỉ sẽ không ngu đến mức cho mình bị ảo giác, ánh mắt tránh né rời đi, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Vậy sao?” Diệp Cẩn Niên không cần ngẩng đầu cũng biết được vẻ mặt thấp thỏm của Lâm Vũ Phỉ, nhìn Ân Dao cẩn thận lau máu trên tay mình, nụ cười vô hại hàm chứa ý lạnh.
Quả thật, một chút bình yên cũng không có.
Lâm Vũ Phỉ chờ giây lát, thấy Diệp Cẩn Niên cũng không cố chấp đuổi theo một vấn đề không thả giống như bốn năm trước, lén thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về hướng Thiệu Mục Ân rời khỏi, trong mắt có nhiều thắc mắc.
“Có đau không?” Sau khi mảnh thủy tinh được lấy hết ra, Ân Dao lấy bông y tế thấm nước khử trùng lau sạch máu dính trên tay Diệp Cẩn Niên, vừa nhẹ thổi vừa hỏi thăm.
“Không đau.” Bày ra khuôn mặt tươi cười, Diệp Cẩn Niên ngọt ngào trả lời.
Ân mỹ nhân không chút làm bộ quan tâm chăm sóc, khiến sự ân cần giả dối của Lâm Vũ Phỉ trở thành màn biểu diễn vụng về, không thể qua mắt người khác, chỉ có thể cười một tiếng cho qua.
Bóng đêm càng sâu, bầu trời lấp lánh ngàn vì sao, trong sân của nhà họ Thiệu, ánh đèn chiếu sáng lên mọi cảnh vật.
Dưới ánh đèn, người đàn ông khôi ngô tuấn tú dựa lưng vào cửa xe, trong gió lạnh mái tóc có chút hỗn độn, che đi ánh mắt không còn ôn hòa điềm đạm như trong quá khứ, chỉ còn lại nặng nề cùng phức tạp.
“Người đàn ông của Nhạc Nhạc, có thể là bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là anh, Thiệu Tư Hữu, con trai của những kẻ gián tiếp hại chết cha mẹ của Nhạc Nhạc.”
Câu nói tràn đầy hận ý của Holkeri vẫn mãi quẩn quanh trong đầu Thiệu Tư Hữu, làm thế nào cũng không xua đi được.
Cha mẹ của Niên Nhạc Nhạc, trận bão bất ngờ trên biển nhiều năm trước, mẹ tự sát, Nhạc Nhạc mắc chứng tự bế.
Những việc đã trải qua, dù Thiệu Tư Hữu cố gắng như thế nào cũng không thể xoay chuyển.
“Ba!”
Đưa lưng về phía ánh trăng, Thiệu Tư Hữu bật lửa đốt một điếu thuốc, ngọn lửa màu hồng cam lúc sáng lúc tắt trong gió rét,khói lượn lờ quấn vòng quanh đầu ngón tay, dần dần bị gió thổi tán.
Thiệu Tư Hữu không hút thuốc, chỉ để trong túi ứng phó mấy loại xã giao, yên lặng nhìn điếu thốc đang cháy, ngón tay thon dài chậm rãi buông ra, tàn thuốc rơi xuống lớp băng mỏng bao phủ trên mặt đất, lặp đi lặp lại bao thuốc đã trống rỗng.
Hít sâu một hơi, Thiệu Tư Hữu tiến lên đẩy cửa biệt thự, cửa phòng mở ra, một loại mùi vị gia đình ấm áp chiếu vào mắt.
Trong phòng khách, tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, mắt Lâm Vũ Phỉ lập tức sáng lên, từ trên ghế salon đứng lên nghênh đón, hướng Thiệu Tư Hữu chào hỏi:
“Tư Hữu, em đã về rồi đây.” Giọng nói dịu dàng lộ rõ sự vui vẻ.
Nụ cười trên mặt Lâm Vũ Phỉ rất nhanh liền cứng lại, bởi Thiệu Tư Hữu dễ dàng tránh khỏi thân thể nghênh đón của cô ta, cứ như vậy đi qua, tiến về phía Diệp Cẩn Niên.
“Tay em bị sao vậy?” Giọng nói khàn khàn mang theo chút mệt mỏi, tròng mắt hiện rõ tia máu, nhìn Ân Dao đang quấn băng gạc hỏi.
"Không cẩn thận đụng phải." Diệp Cẩn Niên ngẩng mặt lên mỉm cười trả lời, rút tay lại giơ giơ trước mặt Thiệu Tư Hữu, khẳng định cô không sao, lại bị Thiệu Tư Hữu túm lại, kéo đến trước mặt Ân Dao ý bảo tiếp tục băng bó, sâu trong đáy mắt thoáng chút không vui.
"Thật sự là không cẩn thận đụng phải." Tiếp nhận ánh mắt đưa tới của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy lập tức hiểuhắn hoài nghi, vội vàng lên tiếng giải thích, ánh mắt không tự chủ quét qua sắc mặt không tốt của Lâm Vũ Phỉ.
"Ăn cơm tối rồi sao?" Thuộc Thiên Ngạo thấy sắc mặt của Thiệu Tư Hữu có chút không đúng, trầm giọng hỏi, trước đây ông cũng chưa từng bắt gặp vẻ mặt này của Thiệu Tư Hữu, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để hỏi rõ.
"Dạ, đã ăn ở bên ngoài rồi ạ, khuya lắm rồi, cháu đưa Nhạc Nhạc về phòng nghỉ ngơi, ông nội cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Thấy Ân Dao đã đem băng gạc quấn tốt, Thiệu Tư Hữu kéo cánh tay không bị thương của Diệp Cẩn hướng phía Thiệu Thiên Ngạo nói.
"Được, đi đi." Thiệu Thiên Ngạo gật đầu một cái.
Nhận được sự đồng ý của Thiệu Thiên Ngạo, Thiệu Tư Hữu đầu cũng không quay lại lôi kéo Diệp Cẩn Niên đi lên lầu, lúc đi cũng không quên thả chậm bước chân, để Diệp Cẩn Niên có thể theo kịp.
Sau lưng, sắc mặt Lâm Vũ Phỉ tái nhợt, đưa mắt nhìn hai người rời đi, trong con ngươi thoáng qua nồng đậm không cam lòng, cùng với tàn nhẫn kiên quyết.
Cửa phòng tầng hai mở ra, Diệp Cẩn Năm bị Thiệu Tư Hữu nắm tay kéo vào, ánh đèn trong phòng chợt sáng lên, khiến Diệp Cẩn Niên trong nháy mắt không thích ứng nhắm mắt lại, đồng thời, thân thể đột nhiên bị một lực kéo vào một bờ ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn vào trong mũi.
"Anh hút thuốc sao?" Diệp Cẩn Niên khẽ cau mày, lần đầu tiên trong hương vị nhẹ nhàng sạch sẽ trên người Thiệu Tư Hữu có lẫn mùi thuốc lá xa lạ, cũng không quá đậm, nhưng lại làm cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy anh có vấn đề, hoặc là nói từ lúc Thiệu Tư Hữu vào cửa, cô cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng.
"Không có, chỉ là cầm ở trên tay mà thôi." Ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé trong ngực, Thiệu Tư Hữu đem cằm chống đỡ ở trên làn vai của cô thành thật trả lời.
Dùng khói thuốc để tê liệt thần kinh là thói quen được Thiệu Tư Hữu dưỡng thành từ rất sớm, chỉ là cái thói quen này vào cái đêm của sáu năm trước, bị anh dùng suốt cả đêm nhưng không chút nào hiệu quả, về sau liền không có sử dụng qua.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Diệp Cẩn Niên an tĩnh nép ở trong ngực Thiệu Tư Hữu, thử hỏi một câu, lời nói vừa dứt cũng cảm thấycái ôm càng thêm siết chặt, giống như là sợ sẽ mất đi.
Động tác này khiến Diệp Cẩn Niên càng chắc chắn Thiệu Tư Hữu khác thường, trong đầu bỗng dưng thoáng qua lời nói của Lâm Thụy với Thiệu Thiên Ngạo, lời mời của gia tộc Bố Tư Nặc.
"Là Holkeri tìm anh sao?" Sau khi nói ra nghi ngờ này, Diệp Cẩn Niên liền khẳng định suy đoán của mình, cô nhớ ban đầu Thiệu Tư Hữu đi học viện Y Nhĩ thăm mình thì bị Holkeri lấy lý do huấn luyện ngăn cản bọn họ gặp mặt, từ khi biết được chuyện này, Diệp Cẩn Niên liền hiểu rõ Holkeri không muốn cô cùng Thiệu gia có quan hệ, nếu đó không phải là chủ trương Holkeri, thì rất có thể là ý của ông ngoại Niên Nhạc Nhạc.
Nếu là như vậy, sự khác thường của Thiệu Tư Hữu giờ phút này liền có đáp án.
Không nghe được câu trả lời Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên thở dài, vòng hai tay qua thắt lưng của Thiệu Tư Hữu, đầu ngón tay vừa vặn có thể đụng phải vòng tay kim cương‘Quang Minh Chi Tâm’.
"Em sẽ không tiếp nhận, đừng lo lắng." Giọng buồn buồn từ trước ngực truyền ra, trong tròng mắt đen của Thiệu Tư Hữu thoáng qua vẻ vui sướng, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên cằm hơi nhọn, nhìn vào đôi mắt trong suốt như nước của Diệp Cẩn Niên.
"Yên tâm, em cũng không nghĩ sẽ trở thành Bố Tư Nặc ưmh. . ." Cho là Thiệu Tư Hữu không hiểu ý của mình, Diệp Cẩn Niên cười yếu ớt giải thích, đột nhiên bị đôi môi ấm áp đè xuống chặn lại lời nói.
Không giống những nụ hôn dịu dàng trong quá khứ, vội vàng đè xuống cánh môi hồng thuận ngọt ngào, đầu lưỡi miêu tả cánh môi mềm mại tinh tế của Diệp Cẩn Niên, mang theo bất an truyền vào nụ hôn này.