Tôi đứng thẳng, nhún vai, làm như không có chuyện gì, “Không có gì, nàng có thể làm gì em?”
Trương Khải Huy nhìn nửa li thủy tinh trên tay tôi, rồi nhìn đống hài cốt trên mặt đất, cau mày, đánh giá tôi từ đầu đến chân. Tôi chịu không nổi, “Đừng dùng vẻ mặt này, Vương Hân em không yếu đuối như vậy. Chẳng lẽ anh không thấy cô ta đỏ mắt đi ra?”
– “Hừ”. Hắn cười lạnh một tiếng, tháo cà vạt, “Nàng cũng không phải là nữ nhân bình thường”
Đồng ý, nàng bây giờ là Trương Quá Đáng!– tôi vốn định nói như vậy, sau lại nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, không muốn châm thêm dầu vào lửa nữa nên mới thôi. “Anh có việc?”. Tôi hỏi
Hắn cởi áo khoát, nói, “Tâm tình tốt đẹp đều bị nàng phá hủy”
– “Nga? Có tin tức tốt?”
Hắn đến trước mặt tôi, vén tóc trên trán tôi, “Ngày mốt theo anh đi HongKong”
– “Gì chứ?”. Hắn chưa bao giờ thương lượng với chồng làm tôi thực căm tức
Hắn quỷ mị cười cười, “Ba anh muốn gặp em”
A? Tâm tôi trầm xuống
Trương Diệu Bằng muốn gặp tôi? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ lão biết quan hệ của tôi và con trai mình? Hiện giờ tôi làm cho cuộc sống của Trương Khải Huy gà bay chó sủa, cha hắn không phanh thây tôi mới là lạ!
Nhìn thấy mặt tôi hiện dấu chấm hỏi, Trương Khải Huy cũng không giải thích thêm, quay đầu đi vào phòng ngủ. “Vé máy bay anh đã đặt rồi, ngày mai em thu dọn một chút”. Tôi không hỏi tiếp, tới thì cho tới luôn, gặp chiêu mới ra tay là sở trường của tôi. Tôi theo hắn đi vào, đóng cửa
Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Trương Khải Huy đã xông ra chiến trường. Tôi đơn giản thu thập ít quần áo bỏ vào va li, trong hai ngày sẽ quay về nên cũng không muốn mang theo nhiều đồ lắm. Sau đó tôi đến Mộng Ảo ôn cố tri tân. Không ngờ ‘cố’ tôi ôn không được đã gặp đối thủ– Vi Á Xu đang ngồi ở quầy bar. Đương sự sao lại nhàn hạ đến nơi này? Tôi vừa muốn quay đi, đã có người hô to, “Vương Hân, là nam nhân thì đừng đi!”. Tôi dừng bước, không cần quay đầu cũng biết ai là chủ nhân của câu nói kia, giọng nàng hơi phiêu, có lẽ đã hơi say. Người trong Mộng Ảo không nhiều lắm nhưng đồng tâm nhất trí nhìn hai người chúng ta. Trân Tả vừa mới vào đến cửa, dùng mắt hỏi tôi, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nàng liền vọt đến một bên
– “Lại đây a, Vương Hân! Mời tôi uống một chén được không?”. Vi Á Xu mang theo hơi men nâng chén. Tôi đến ngồi bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi, “Chị dâu Trương muốn uống gì?”
– “Hahaha…”. Nàng cười to một trận, “Chị dâu Trương…. haha….. Mọi người có nghe không? Tình địch của tôi gọi tôi là ‘chị dâu Trương’!…..”. Tôi nhìn quanh bốn phía, mọi người không nhiều lắm nhìn thấy ánh mắt Trân Tả đã bắt đầu rời đi. “Các người đi đâu!”. Vi Á Xu thấy mọi người tản ra, giương nanh múa vuốt gào lên, kết quả càng không xong—- mọi người chạy nhanh ra ngoài như tránh né ôn dịch, quay đầu nhìn ánh mắt của nàng đang như mẫu sư nổi điên
Vi Á Xu khóc, “A… Ô…..Vương Hân, anh biết vì sao tôi đến đây không? Bọn họ nói anh thường xuyên đến đây, tôi muốn nhìn xem cuộc sống của anh tột cùng có bao nhiều vui thú, tại sao Khải Huy là chết tâm phải bên cạnh anh. Không ngờ… Cáp, tôi ở nơi này đợi một đêm mới gặp anh! Hôm nay là ngày tố tụng cuối cùng, tôi biết…. Tôi thua, thua rất thảm! Vương Hân! Tại sao? tại sao?…. Anh nói cho tôi tại sao?”. Nàng tâm thần cấu lấy cánh tay tôi, móng tay chạm đến thịt, tôi biết nàng cố ý, nhưng không còn cách nào khác. Dù sao— nàng cũng là nữ nhân, một nữ nhân đang tuyệt vọng! Tôi không tỉ thí với nữ nhân!
– “Anh rất tuấn tú, Vương Hân…”. Nàng buông lỏng tay tôi, hai mắt không chút ánh sáng chằm chằm nhìn tôi, càng không ngừng nức nở. Đột nhiên nàng kêu to, “Là bởi vì khuôn mặt này phải không? Bởi vì khuôn mặt này mà Khải Huy mới thích anh?…..”. Vừa nói nàng vừa cầm một chai bia, hướng mặt tôi mà đánh—