– “Cảm giác thế nào rồi?”– hắn nhẹ giọng hỏi tôi, tay phải vuốt mặt tôi
Tôi quay mặt đi, ngọt nhạt: “Hoàn hảo. không chết!”
– “Tôi không biết cậu bị loét bao tử”
– “Biết thì thế nào. A…….”– tôi còn định cãi với hắn một trận nữa, chính là vết thương lại đau làm tôi không thể không kìm chế lửa giận
– “Làm sao vậy?”– hắn vốn định ấn cái nút cấp cứu trên đầu giường
Tôi ngăn cản: “Không có việc gì. Chỉ là hơi tức giận thôi”. Tôi hít sâu một hơi tự bình tĩnh lại. Hắn không nói gì, vẫn đứng bên giường, nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của hắn, tôi chỉ đơn giản nhắm mắt lại. Hắn kéo tay tôi, nắm lấy, rồi hôn lên mu bàn tay: “Hân, có thể tiếp tục ở lại Hoàn Á không?”
Tôi gật gật đầu, vẫn không mở mắt
– “Tôi nghĩ tôi yêu cậu rồi”– tôi giật bắn người nhìn hắn, tinh hoa Cáp Phật này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hắn ôn nhu nhìn tôi, tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ thế này. Trước cậu tôi đã gặp qua vài nam nhân nhưng bản thân vẫn nghĩ tôi chỉ có thể yêu nữ nhân. Chính là khi gặp cậu, tôi mới biết mình nghĩ sai rồi”
Tôi rút tay về, cài này phải gọi là gì? Là tỏ tình à? Thế giới này làm sao vậy? Vương Hân tôi có sức quyến rũ lớn vậy sao? Trước là Kim Tri Nam, bây giờ lại đến Trương Khải Huy, đều trắng trợn trước mặt tôi bày tỏ “tình yêu” đích thực. Tôi cũng không phải kẻ ăn tạp, tưởng làm cho tôi nhận mình đồng tính dễ dàng vậy sao? Ánh mắt Trương Khải Huy như có lửa đốt mặt tôi đỏ cả lên. Một bên là tổng tài của Henry, một bên là người kế nghiệp của Hoàn Á, nếu tôi cứ vậy chơi đùa chắc mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì? Nếu việc này xảy ra vào 5 năm trước, có thể khi đó tôi còn hùng tâm tráng chí mà phản kháng dữ dội. Nhưng ở Hoàn Á tôi luyện 5 năm, tôi cũng hiểu thế nào là nhẫn, bản thân cũng không còn quá bon chen mà đã sớm có ý đinh quy ẩn giang hồ. Thương trường như chiến trường, không có thắng lợi nào là mãi mãi, chỉ muôn đời còn tồn tại những tranh đấu
Tôi nhẹ giọng thở dài: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc”. Trương Khải Huy không nói gì, nhưng cũng không đi, cứ ngồi đó nhìn tôi ngủ
Mấy ngày tiếp theo, Trương Khải Huy ngày nào cũng đều đặn đến điểm danh, hắn cũng chiếu cố chăm sóc tôi rất tốt. Tôi không nói gì cũng không lảng tránh ánh mắt hắn, bực bội với hắn để làm gì? Thỉnh thoảng vài lần tôi còn cười đùa với hắn
Bác sĩ nói tuần sau tôi có thể xuất viện, tôi thở phào nhẹ nhõm muốn mau chóng thoát khỏi cảnh được chăm sóc như sủng vật này đi. Nghe được tin này tôi vui mừng đến mất ngủ, mãi nửa đêm mới có thể bình tĩnh ngủ được. Hôm sau thức dậy đã là vào giữa trưa, trên bàn có đặt một bó hoa hồng lớn buộc ruy băng hồng, Trương Khải Huy không có ở đây, tôi liền ấn nút gọi Tiểu Khả. “Bó hoa này là sao?”. Tôi nghĩ Trương Khải Huy chắc lại tung chiêu thức mới
– “Nga, vừa rỗi có một vị tiên sinh tầm 30 tuổi đến tìm anh. Thấy anh chưa tỉnh, vị ấy liền cho người mang đến bó hồng 999 đóa, còn nhờ tôi chuyển lời đến anh: chúc anh sớm bình phục”. Tiểu Khả vẻ mặt có chút khác thường nói
– “Tôi…. anh họ tôi đâu?”– tôi không được tự nhiên hỏi
– “Hắn từ sớm đã rời khỏi rồi”
– “Nga”– tôi nhìn bó hồng, hẳn không phải là Kim Tri Nam đi? “Người nọ có để lại tên không?”
– “Người kia nói anh nhất định sẽ biết là ai tặng, vị ấy chiều cao cũng phong độ cũng không khác Trương tiên sinh là bao”– Tiểu Khả mỉm cười nói, nhưng nụ cười có chút cứng nhắc
Tôi im lặng, Tiểu Khả sửa sang lại chăn mền rồi đi ra. Tôi nhanh chóng suy nghĩ, đúng lúc Tiểu Khả mở cửa chuẩn bị rời đi, tôi liền gọi nàng: “Tiểu Khả”
– “Ân?”– nàng quay đầu lại
– “Bó hoa này tặng cho cô đó”– tôi mỉm cười
Nàng có chút do dự quay lại giường: “Tôi…. bó hoa này tôi không thể nhận. Vị tiên sinh kia tặng hoa cho anh, đó là tâm ý của người ta”
– “Tâm ý của hắn tôi sẽ nhận. Cô chăm sóc tôi thực vất cả nhưng tôi lại không có gì đáp lễ. Cô không thích bó hoa này sao? Tôi thấy chúng thật hợp với cô nha”– tôi tận lực bảo trì tươi cười
Tiểu Khả đỏ mặt, nàng cắn cắn môi, gật gật đầu, nàng còn muốn nói gì nhưng lại thôi, qua một lúc lâu sau nang mới khiếp đảm mở miệng: “Kia…. vị tiên sinh kia có phải là….. của anh?”
– “Cái gì của tôi?”– tôi tươi cười
Nàng càng đỏ mặt hơn: “Tôi…. đáng lẽ tôi không nên hỏi. Tôi đi đây”– nàng xoay người vừa muốn ôm lấy bó hoa thì Trương Khải Huy đi vào. Hắn nhìn thấy bó hoa, vẻ mặt so mới mền rách còn nhăn nhó hơn
– “Đây là chuyện gì?”– âm thanh hắn thâm trầm đến đáng sợ
– “Là tôi tặng cho Tiểu Khả”– tôi hoãn binh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Khả nhanh chóng ôm bó hoa ra ngoài
– “Buông!”– hắn hướng Tiểu Khả rống to một tiếng, Tiểu Khả giật mình đánh rơi bó hoa xuống sàn. “Cô, đi ra ngoài!”– hắn chỉ cửa ra lệnh, âm thanh không lớn nhưng đủ uy hiếp người khác. Tiểu Khả thút thít đi ra, tôi bốc hỏa
– “Anh rống cái con mẹ gì mà rống?”– tôi bực bội đắp chăn quay lưng về hướng hắn
Hắn vọt tới bên giường: “Hoa này là ai tặng?”
– “Hừ, anh ăn dấm chua? Người tình của tôi nhiều như vậy, các nàng đến an ủi tôi không được sao?”– tôi không nhắc tới Kim Tri Nam, chuyện này không nói ra vẫn tốt hơn
– “Cậu đừng giấu tôi, cái này của Kim Tri Nam phải không?”– hắn cả người đều rơi vào bình dấm chua rống giận hệt sư tử
– “Phải thì thế nào?”– tôi tức giận ngồi dậy
Hắn rất muốn cho tôi một quyền, nhưng vẫn sót lại chút lương tâm suy nghĩ cho bệnh trạng của tôi nên nện nắm đấm vào tường: “Cậu nhận hắn mà không nhận tôi?”– mắt hắn phun lửa giận
– “Sai! Tặng hoa là việc của hắn, tôi không yêu hắn, cũng không yêu anh. Nói cho anh biết, Trương Khải Huy, tôi với nam nhân không có chút hứng thú nào”– tôi cố tình đem câu cuối nhấn thật mạnh
– “Tôi sẽ làm cho cậu phải chấp nhận. Vương Hân, cậu chỉ có thể là người của Trương Khải Huy tôi”– hắn uy hiếp. Tôi tức giận hô hấp không thông, tên bá đạo trước mắt này nghĩ chỉ một câu có thể định đoạt số phận kẻ khác sao? Vương Hân tôi đây quyết không để loại người này thu phục mình
– “Cút! Tôi cần yên tĩnh”– nhiều lời vô ích
Hắn đột nhiên cúi xuống đè lên môi tôi, hai tay giữ chặt tay tôi. Nụ hôn thật ôn nhu không còn chút thô bạo như vừa nãy. Không biết qua bao lâu hắn buông tôi ra, nói một câu: “Ngày mai bắt đầu đến biệt thự của tôi tĩnh dưỡng”
– “Đừng mơ, anh tưởng muốn làm gì tôi thì làm sao? Anh nghĩ anh là ai?!?!”– mỗi khi tức giận vết thương của tôi càng trở nặng nhưng bây giờ tôi lại không cảm thấy gì
Hắn không màng lời tôi, ngồi xuống giường, ánh mắt bá đạo của hắn lại làm tôi phát hỏa lên: “Trương Khải Huy, anh đem tôi đánh thành thế này, bây giờ muốn giết tôi mới hài lòng phải không?”
Sắc mặt hắn nhất thời phi thường khó coi, gằng giọng: “Tôi sẽ chăm sóc cậu trọn đời”
Tôi không có hứng thú với anh! Tôi không có hứng thú với anh! Tôi tức giận đến nói không nên lời, hối hận trước kia bản thân tại sao lại làm ra sự tình ngu ngốc như vậy? Nhưng ai ngờ chuyện tình lại diễn biến như thế này? A, chuyện này nếu người ngoài biết được không biết sẽ ra sao