Cách cánh cửa, những lời nói sẽ bị giảm âm đi đáng kể. Ngay khi câu chất vấn cuối cùng của Tô Hà vang lên, Tạ Lâu đã ngừng gõ cửa, anh hỏi bằng giọng lạnh căm: “Em muốn chia tay?”
Tô Hà trả lời: “Là anh muốn chia tay.”
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Em sớm đã có ý này rồi phải không? Cho nên bịa đặt ra chuyện anh vượt quá giới hạn, cái quỷ gì, tìm các loại lý do chỉ vì muốn cùng anh chia tay, đúng không?”
Giây tiếp theo, không đợi Tô Hà hoãn lại, Tạ Lâu bỏ thêm một câu, giọng nói trầm thấp giống như lặn xuống tầng băng, lúc này mới nghe rõ ràng.
“Chia, vậy thì chia tay, như em mong muốn.”
Sau đó, có một tiếng động lớn từ cánh cửa, đó là âm thanh cuối cùng mà anh lưu lại khi đạp cửa.
Cánh cửa sau lưng Tô Hà bị chấn động.
Phục hồi tinh thần lại thì bên ngoài đã yên tĩnh.
Đầu gối Tô Hà mềm nhũn không chống đỡ nổi, trượt chân ngã ngồi trên mặt đất.
Ngơ ngác mà nhìn sàn nhà.
Cho nên, thật sự đã chia tay rồi.
Di động vẫn luôn tích tích tích tích vang lên.
Tô Hà thất thần một hồi lâu mới vươn tay cầm lấy di động, đó là tin nhắn WeChat do nữ thực tập sinh và trợ lý Trần gửi.
Nữ thực tập sinh nói: “Tô Hà, trợ lý Trần đi rồi, em thấy sắc mặt của anh ấy khá kém, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Trợ lý Trần: “Tô Hà, anh đi đây, em không cần áy náy, là anh không may, về sau có khả năng anh sẽ không làm trong ngành này nữa.”
Anh sợ.
Tô Hà đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Mắt đau.
Tim cũng đau.
*
Cừa phòng tầng chín 906 bị đóng mạnh, cà vạt bị Tạ Lâu ném ở trên ngăn tủ. Anh đi đến mép giường, chống lên giường mà thở dốc, cả người đều là cơn tức giận.
Anh vừa mới nói cái gì?
Chia tay?
Anh hối hận.
Nhưng trong khoảng thời gian này tới nay, tất cả biểu hiện của cô đều cho anh biết.
Cô không yêu anh.
Không yêu.
Không yêu.
Không yêu!!
Không yêu.
Đôi mắt đỏ hoe như máu, một giọt nước theo khóe mắt nhỏ xuống ga giường.
Hai phút sau, Tạ Lâu đứng dậy xoay người xuống lầu, đến trước cửa phòng Tô Hà nhìn chằm chằm cánh cửa. Nhìn chằm chằm hồi lâu, anh giơ tay lên rồi lại buông xuống. Một lúc sau, anh từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa ngậm ở trong miệng, đôi mắt hẹp dài dừng ở cánh cửa thật sâu.
Thế nhưng anh lại mất đi dũng khí.
*
Tô Hà run rẩy nhắn tin trả lời trợ lý Trần, nói với anh ấy lời xin lỗi.
Sau khi chuẩn bị tinh thần đứng dậy, lại có một cuộc gọi đến, là ba Chu, Tô Hà bắt máy, ba Chu nói qua điện thoại: “Mẹ con đã xuất viện, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt. Tô Hà, con có thời gian qua đây không, bà ấy nói muốn nói chuyện với con … “
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị Vương Huệ lấy qua, Vương Huệ bỏ thêm một câu: “Tô Hà, xin lỗi con.”
Ba chữ, đã bóp nát cọng rơm cuối cùng của Tô Hà, cô khóc hu hu che lại điện thoại, lát sau cũng không nói chuyện, cũng chỉ là khóc. Vương Huệ làm như sợ nghe thấy cô khóc nên nhanh chóng ném điện thoại qua cho ba Chu.
Ba Chu nhận lấy, nghe thấy Tô Hà nén tiếng khóc của cô.
Càng không biết nên nói như thế nào, ông ta ấp úng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tô Hà, chú cùng mẹ con thật sự xin lỗi con, xin lỗi con….”
Xin lỗi.
Nhiều năm như vậy.
Vì cái gì đều phải xin lỗi tôi.
Đừng nói xin lỗi, nói ra cũng quá tủi thân.
Tô Hà khóc trong lặng câm, thật lâu không đáp lời. Ba Chu cuối cùng cũng cúp điện thoại. Di động chỉ có tiếng vang tít tít tít. Tô Hà ở hành lang trong phòng khóc, cửa lại lần nữa bị gõ nhưng cô cũng chưa đáp lại. Tựa như đã chết.
*
Lưu Na cùng trợ lý Lý bốn người ở dưới lầu đi bộ một hồi, sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy. Qua gần nửa giờ mới lên lầu, ai biết, sau khi đi lên lại nhìn thấy Tạ Lâu còn bị nhốt ở ngoài cửa phòng Tô Hà.
Bốn người đột nhiên dừng lại, đứng ở cầu thang, như thế nào cũng không dám đi về phía trước.
Đây là…
Người còn chưa dỗ dành xong à?
Trợ lý Lý nhìn Lưu Na.
Lưu Na cũng nhìn trợ lý Lý, sau đó Lưu Na nhỏ giọng: “Cậu xuống lầu, gọi quản lý khách sạn lên đây, bảo hắn mang chìa khóa phòng lên.”
Trợ lý Lý đáp lại và xuống lầu.
Rất xa, Tạ Lâu cắn điếu thuốc, đạp vài cái lên cửa phòng Tô Hà, áo sơmi bị kéo một bên lộ ra một góc. Có chút lỏng lẻo, thoạt nhìn rất chật vật.
Tạ Lâu như thế.
Thật sự là khó gặp.
Lưu Na tấm tắc hai tiếng, “Tổng giám đốc Tạ nói chuyện yêu đương lại là dáng vẻ này, khó trách không đáp ứng tình một đêm với tôi.”
Trên đời này không có người đàn ông nào mà không bị cám dỗ, đều là động vật dùng nửa người dưới. Nếu không cám dỗ được hắn vậy chứng minh hắn thật sự có người yêu.
Trợ lý Lý rất nhanh đã mang quản lý khách sạn đi lên.
Hai người có chút lỗ mãng định đi qua, Lưu Na lập tức ngăn bọn họ lại và nói: “Đưa chìa khóa cửa cho tôi.”
Trợ lý Lý đỡ mắt kính: “Sao?”
Lưu Na nói: “Các người tiến lên như vậy, không chừa chút mặt mũi cho tổng giám đốc Tạ hả? Về sau không xấu hổ à?”
Trợ lý Lý phản ứng lại: “Đúng vậy, thế… thế làm sao bây giờ?”
“Đưa cho tôi là được.” Lưu Na ngoắc ngón tay với quản lý khách sạn, quản lý khách sạn lập tức đưa thẻ phòng cho Lưu Na, Lưu Na nói: “Các cậu xuống lầu hút thuốc đi, tôi qua đó là được.”
Trợ lý Lý sau khi nghe xong cũng gật gật đầu.
Hai người đàn ông bên cạnh run bần bật, bọn họ nhìn Lưu Na, muốn nói lại thôi. Một hồi lâu, trong đó có một người nói với Lưu Na: “Hy vọng cô an toàn trở về.”
Nói xong lôi kéo một người khác chui vào thang máy.
Lưu Na không hiểu nổi.
Tôi có cái gì nguy hiểm hả?
*
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lưu Na đeo thẻ vào cửa, cẩn thận bước tới chỗ Tạ Lâu. Tạ Lâu hút gần hết một điếu, chỉ còn lại một chút. Anh ngẩng đầu, nhìn cánh cửa, một hồi lâu làm như lấy hết can đảm mới gõ cửa.
Lưu Na đến gần mới thấy đôi tay xinh đẹp của anh, thế nhưng lại đang phát run.
Lưu Na không thể tưởng tượng được.
Này….
Chậc….
Được thôi.
Cô ta gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Tạ.”
“Cái này.” Cô ta nhanh chóng đưa thẻ phòng đến trước mặt Tạ Lâu, thẻ màu vàng ngăn cản động tác của Tạ Lâu. Ngón tay mảnh khảnh của anh lặng lẽ nhận lấy.
Sau khi Lưu Na buông ra, cô ấy thu tay về bỏ vào túi và nói: “Chuyện tối hôm qua là tôi không đúng, tổng giám đốc Tạ cậu đại nhân đại lượng, không cần ghi tạc trong lòng, xem phân lượng hôm nay tôi giải vây cho cậu, chuyện đó tan thành mây khói, có thể chứ?”
Sau đó cô ta lại thêm một câu: “Tô Hà cùng cậu rất xứng đôi, các người trời sinh một đôi.”
Cổ họng Tạ Lâu giật giật, vốn muốn nói cô có tư cách gì mà nói tan thành mây khói.
Nhưng sau đó cô ta nói thêm câu này, Tạ Lâu quay đầu lại từ trên cao nhìn xuống Lưu Na, lạnh như băng mà trả lời: “Có thể, cô hiện tại lăn trở về phòng của cô đi.”
“À, được được.” Đạt tới mục đích, mặt mày Lưu Na hớn hở, lấy ra mặt thẻ phòng khác mở cửa đi vào phòng mình.
Cánh cửa đóng lại.
Trên hành lang cũng chỉ còn lại lão si tình Tạ Lâu này.
Anh giơ thẻ phòng lên, tích một tiếng.
Đẩy cửa đi vào.
Anh thấy người nằm trên thảm ở lối đi.
Đôi mắt Tạ Lâu co lại, đau nhức chiếm cứ lồng ngực.
“Tô Hà!”
*
Anh gần như là đi qua đó, quỳ một gối ở trước mặt Tô Hà. Sau đó vươn tay ôm Tô Hà lên, nước mắt Tô Hà tuôn rơi trên cánh tay anh, gần như bỏng rát cả người.
Anh lau nước mắt cho Tô Hà, ôm mặt cô, hôn lên khóe môi cô, “Có phải em không muốn chia tay phải không? Em không muốn chia tay đúng hay không?”
“Anh nói….”
Tô Hà khóc đến có chút mệt, cô ôm chặt lấy điện thoại và nép vào vòng tay anh.
Tạ Lâu chặn ngang ôm cô lên, ôm đến đặt ở trên giường. Anh dựa vào đầu giường, ôm cô vào lòng thật chặt.
Tạ Lâu dán cánh môi mỏng lên trán Tô Hà, hôn thật tinh tế.
Tô Hà nhắm mắt lại, bắt lấy cánh tay anh, móng tay dùng sức nhéo lên trên một phát. Tạ Lâu làm như không đau thì cô khóc lóc.
Anh hôn cô.
Ngây người một hồi lâu.
Tạ Lâu cầm khăn giấy lau mặt cho cô.
Tô Hà đoạt lấy khăn giấy, ném xuống đất, cô xoay người nắm lấy cổ áo của Tạ Lâu, nhìn anh gay gắt.
Tạ Lâu híp đôi mắt hẹp dài, tùy cô nhìn, dùng tay nắm lấy gương mặt đỏ bừng của cô.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc cô khóc, là bởi vì anh đề ra chia tay, lúc này cái gì anh cũng không muốn so đo.
Quên nó đi.
Cũng sợ.
Tô Hà bắt lấy ngón tay trăng bệch mới đờ đẫn nói: “Không phải anh muốn chia tay sao?”
Tạ Lâu sửng sốt.
Qua một hồi lâu, anh gầm lên: “Là em muốn chia tay! Má nó! Chẳng phân biệt chẳng phân biệt chẳng phân biệt! Chết cũng chẳng phân biệt!”
*
Anh rống khiến lỗ tai Tô Hà đau đớn.
Cô cũng rống lên một câu: “Câm miệng.”
Tạ Lâu ngậm miệng lại.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, hai người nhìn nhau một hồi lâu. Khi Tạ Lâu vươn tay lặng lẽ sờ eo Tô Hà thì cổ áo bị Tô Hà kéo lấy, kéo đến trước mặt cô, anh ngoan ngoãn tới gần, đôi mắt hẹp dài mang theo một tia hưng phấn, Tô Hà lại lạnh lùng hỏi: “Vậy anh vì sao mà ngoại tình?”
“Không có.” Tạ Lâu nghe thấy lời này, đôi mắt lại lạnh xuống, lại muốn luận tội anh đây mà.
Tô Hà càng dùng sức túm lấy: “Anh không có? Tối hôm qua anh cùng Lưu Na…..”
Đột nhiên.
Tạ Lâu bừng tỉnh, anh liếm khóe môi, nắm lấy cổ tay Tô Hà, “Em cho anh là người nào? Thấy ai cũng muốn ngủ à? Lúc anh cùng em lên giường, anh là xử nam, bí mật này có thể làm em vui vẻ chút không hả?”
Tô Hà: “Khó trách anh lại thô lỗ như vậy.”
Tạ Lâu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, anh đen mặt, “Phải, là anh thô lỗ, cho nên lần thứ hai em mới chậm chạp không chịu cho anh, em sợ anh.”
“Nhưng anh lại không thể lý giải, lúc đụng tới em, anh chỉ nghĩ chết ở trong thân thể của em….”
Tô Hà nghe không nổi nữa, cô lại rống lên: “Câm miệng.”
“Đừng nói nữa.”
Tạ Lâu nhân cơ hội siết chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong vòng tay của anh, chặn lấy môi cô, trằn trọc hôn môi, đầu lưỡi móc lấy đầu lưỡi cô. Tô Hà rên lên hai tiếng, bị siết vào trong lòng anh, hôn đến nỗi cô mất đi sức lực giãy giụa, Tạ Lâu mới xoa cánh môi cô: “Chúng ta đây là làm lành hả?”
“Anh không muốn chiến tranh lạnh, không muốn bình tĩnh, còn như vậy nữa thì chỉ có thể chết cho em xem, sao hả?”
“Còn có, anh cùng Lưu Na không có xảy ra quan hệ, anh chỉ muốn làm em, chỉ thích em.”
Tạ Lâu sói già này phát hiện Tô Hà đây là đang ghen, trán lập tức như pháo hoa nổ tung khiến anh có chút choáng váng.
Cô…
Trong lúc chiến tranh lạnh…
Còn đang ghen nha….
Cô….
Không phải không thích anh á….
Con bà nó.
*
Tô Hà khóc đến nỗi hốc mắt đỏ lên, môi bị anh xoa đến rỉ máu, ngồi quỳ ở trong lòng ngực anh. Nghe anh nói chuyện xong, cô vô thức lại lần nữa nắm chặt cổ áo anh.
Giữ chặt nó, như thể nắm lấy một thứ gì đó.
Một lúc sau, cô thỏ thẻ: “Sau khi làm lành, anh có thể dịu dàng một chút hay không?”
Mắt Tạ Lâu hơi sáng lên, “Có thể.”
Tô Hà lại nói: “Em có rất nhiều tật xấu…”
“Anh đều có thể nhịn được.” Tạ Lâu không đợi cô nói xong, lại lại lần nữa nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt xinh đẹp yêu kiều kia.
Cho đến nay đánh chết anh, anh cũng không thể nghĩ tới sẽ yêu cô đến chết đi sống lại, yêu như thể đứt từng đoạn ruột.
Sẽ thành dáng vẻ như hôm nay.
Tô Hà: “Nhưng tật xấu của anh cũng quá nhiều.”
Tạ Lâu: “……”
À.