Sôi nổi nhìn cô chăm chăm.
Không khí ngây dại ra vài giây sau, Tạ Lâu tiếp tục cởi cà vạt, ngón tay mảnh khảnh thong thả ung dung, gương mặt không cảm xúc đi về phía văn phòng.
Trước khi đẩy cửa ra, giọng điệu anh lạnh băng: “Tháng này mọi người bị trừ 20% tiền thưởng.”
Một số nhân viên mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngây ngẩn cả người, sau đó rên la thảm thiết. Đệch mợ nó.
Có mấy người trực tiếp nhìn về phía Tô Hà.
Vì sao cô nói thật thế hả?
Tô Hà ngẩn người, còn chưa biết nên nói cái gì thì quả giọng trầm ấm của Tạ Lâu lại vang lên lần nữa: “Tô Hà, bị trừ 50%.”
Tô Hà: “….. Ồ.”
Những người khác nghe thấy thế thì lập tức cân bằng, cũng không ai trách cứ Tô Hà nữa mà sôi nổi tan bầy.
*
Lưu Na vỗ vai Tô Hà thể hiện chút an ủi, “Tổng giám đốc Tạ làm như vậy là vì muốn tốt cho em, miễn cho có người lén nhằm vào em.”
Tô Hà cười cười: “Em biết mà.”
Lưu Na dựa sát vào người cô, mang theo dáng vẻ xem kịch vui: “Về nhà bảo cậu ta quỳ bàn phím, đền bù một chút.”
Tô Hà: “……”
À.
Trở lại bàn làm việc, Tiểu Dao nằm rạp xuống bàn, nói với giọng ủ rủ: “Sao mà trùng hợp để tổng giám đốc Tạ nghe được thế nhỉ, may mắn là chỉ trừ tiền thưởng. Em cảm thấy công việc thực tập này của mình không thể bảo đảm bất cứ lúc nào”
Tô Hà cầm lấy sổ sách bắt đầu tính, vừa tính toán vừa nói: “Sẽ không, sẽ không sa thải em.”
“Chỉ mong vậy thôi.”
Tiểu Dao lên tinh thần bắt đầu công việc.
Trợ lý Lý ra ngoài làm việc, nhìn đồng hồ đi vào rồi vội vàng đến văn phòng Tạ Lâu.
Đi vào chưa được vài phút thì cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý Lý chật vật đỡ mắt kính, sau đó lui ra, “Tổng giám đốc Tạ tha mạng, tha mạng, diễn đàn này không phải tôi đăng, Tổng giám đốc Tạ tra một chút đi, không phải tôi đâu…..”
Tạ Lâu đã cởi cà vạt xuống, cổ áo rộng mở, ngậm thuốc lá híp mắt nhìn sang trợ lý Lý.
Dáng vẻ kia tựa như lang như sói.
Các nhân viên bên ngoài đều ngước nhìn.
Tiểu Dao ồ lên, “Tổng giám đốc Tạ thật là đẹp trai.”
Tô Hà: “……”
Tiểu Dao lại nói: “Tổng giám đốc Tạ như vậy, sao có thể quỳ bàn phím được nhỉ?”
Thấy thế nào cũng không thể.
Tô Hà ở trong lòng ha hả một tiếng, không trả lời.
Trợ lý Lý lùi đụng vào bàn làm việc, cậu ta chần chờ mới đột nhiên nói: “Tôi… Tôi nhớ ra rồi, phó tổng Trần dùng notebook của tôi, tối hôm qua cậu ta đi công tác về, dùng qua!”
Tạ Lâu lấy điếu thuốc, búng búng làn khói mới nói: “Anh, tiền thưởng tháng này một đồng cũng không cho.”
Trợ lý Lý đỡ mắt kính liều mạng gật đầu.
Trong lòng nghĩ.
Chết tiệt, cái tên phó tổng Trần miệng rộng này.
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng xoay người muốn vào.
Tô Hà đột nhiên đứng lên, gọi: “Chờ đã.”
Tạ Lâu theo phản xạ muốn bóp tắt điếu thuốc, anh quay đầu lại trong khi cầm điếu thuốc, nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà hơi mỉm cười: “Tổng giám đốc Tạ, nếu mọi người đều bị anh phạt tiền thưởng, như vậy chứng thực cho chúng tôi một chuyện ấy nhỉ, thật sự có phải anh sẽ quỳ bàn phím hay không?”
Mọi nhân viên đang xem trò hay đều hít một hơi, trợ lý Lý đỡ mắt kính loảng xoảng rơi xuống đất.
Tạ Lâu nhìn Tô Hà thật sâu, hàm răng cắn chặt.
Nhìn cô thật kỹ, cô cười thật ngọt ngào.
Ngay sau khi bầu không khí ngưng trệ trong vài giây thì Tạ Lâu khẽ ngước cằm lên: “Chuyện tình thú không phải rất bình thường sao?”
Tất cả mọi người đều ngây người.
Chết tiệt chết tiệt.
Chính là sự thật sao?
Ha ha ha ha ha ha ha….
Sau đó, cách hơn phân nửa văn phòng, Tạ Lâu búng làn khói, nhướng mày, nhếch môi và nở một nụ cười xấu xa, cách nhiều người như vậy nhìn về phía Tô Hà, hỏi thật ngả ngớn: “Cô thích chuyện tình thú sao?”
Mọi người nhất trí nhìn về phía Tô Hà.
Chết tiệt.
Trợ lý Tô, Tổng giám đốc Tạ đang đùa giỡn cô kìa!!
Quá kích thích.
Mặt Tô Hà đột nhiên bị thiêu cháy, cô cắn chặt răng: “….. Không thích.”
Sau đó mang tai ửng đỏ rồi ngồi xuống.
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, bóp tắt điếu thuốc rồi trở về văn phòng.
*
Khi cánh cửa phòng làm việc của anh đóng lại, những người còn lại đến chỗ Tô Hà, vài người cười nói: “Trợ lý Tô, em thật lớn gan.”
“Làm sao mà em dám hỏi Tổng giám đốc Tạ như vậy?”
“Ha ha không nghĩ tới tổng giám đốc Tạ sẽ cợt nhả như vậy, còn đùa giỡn em thế kia.”
“Xem kìa, mặt em đỏ cả rồi.”
Tô Hà bị trêu chọc không còn chốn dung thân, luận về lời cợt nhả thì cô khẳng định là không hơn được Tạ Lâu, sớm biết thế đã không lú đầu ra rồi. Lưu Na ở một bên nhịn cười, nhìn Tô Hà quẫn thành như vậy, một hồi lâu mới xua những người khác đi, cười vỗ nhẹ lên đầu Tô Hà rồi trở về văn phòng.
Cô ấy nghĩ thầm cái đôi này cũng thật biết cách chơi.
Tan tầm.
Chiếc xe hơi màu đen lái vào bãi xe tầng hầm Khu vực mới Hoa Đông, Tô Hà mới vừa cởi bỏ dây an toàn thì đã bị Tạ Lâu đè ở trên chỗ ngồi. Tô Hà nghiêng đầu, Tạ Lâu nắm cằm cô, ánh sáng gara tầng hầm có hơi tối, anh cười lạnh một tiếng: “Giỏi lắm, hôm nay ở trong công ty oán giận anh như thế.”
Tô Hà đẩy tay anh ra, Tạ Lâu trực tiếp ngậm lấy môi cô, đè cô ra rồi hôn thật sâu.
Tô Hà ư ơ hai tiếng, phát hiện tay anh đang sờ soạng trên vòng eo rồi tiến vào, hoảng loạn mà kêu lên: “Đây là ở trong xe.”
“Xe rung.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Lâu rơi vào tai cô kèm theo nụ hôn sâu.
Tô Hà chỗ nào chịu yên nên vẫn luôn giãy giụa.
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, “Biết sợ rồi à?”
Tô Hà: “……”
“Sợ còn dám oán anh nữa không? Hmm?” Tạ Lâu vuốt ve mặt cô, nhìn gương mặt cô đỏ ửng thì trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Tô Hà cúi đầu nhìn anh, ánh đèn trong xe lờ mờ, khuôn mặt chàng trai càng thêm lập thể nên nhịp tim của Tô Hà cũng tăng mạnh.
Về đến nhà.
Tất nhiên là bị anh đè ở trên giường, mặc cho anh đùa nghịch rồi.
Trong lúc Tạ Lâu cầm bàn phím chạm vào người cô thì Tô Hà đỏ mặt vẫn luôn trốn tránh, Tạ Lâu dùng một tay nắm cổ tay của cô lên rồi cúi đầu cười nói: “Chuyện tình thú nơi phòng ngủ còn có thể chơi như vầy nè.”
Tô Hà khóc lóc thở dốc: “Anh cái tên biến thái này.”
*
Ngày 1 tháng 9 khai giảng.
Công việc của công ty cũng đã kết thúc, Tạ Lâu bước vào năm cuối và Tô Hà bước vào năm thứ hai.
Sinh viên năm nhất cũng lục tục tới báo danh, Tô Hà cùng Trì Dĩnh đi tàu điện ngầm đón Trần Lâm, gặp phải hai cô bạn của Chu Ngữ Ngữ. Hai cô ả thấy Tô Hà thì cứng người một giây, sau đó xoay người rời đi. Tô Hà kêu hai cô gái kia lại.
Các ả đều biết Tô Hà nhúng tay vào làm hại Chu Ngữ Ngữ mất một trăm vạn.
Lúc này trong lòng đều đang căm ghét Tô Hà.
Nhưng các ả cũng không dám đắc tội Tô Hà, xoay người lại nhưng cũng không quá tình nguyện mà hỏi lại: “Làm gì?”
Tô Hà không đến gần mấy ả, chỉ là hỏi từ xa: “Chu Ngữ Ngữ đâu?”
Trong đó có một người nở nụ cười lạnh: “Cậu ấy đến đại học Hải Đông, Tô Hàcô thật ác độc.”
Đại học Hải Đông cách đại học Hải Thành không xa, nhưng không có danh tiếng cao như đại học Hải Thành, là trường đại học mới thành lập, điểm xét tuyển đương nhiên thấp hơn. Tô Hà nhướng mày, chưa nói gì cả. Chỉ cần không phải tới đại học Hải Thành là được, cô không thích gương mặt cùng giọng nói kia của Chu Ngữ Ngữ.
Đặc biệt là cô ta đã từng quyến rũ Tạ Lâu.
Nếu nói Tô Hà đời này dành ác ý nhiều nhất cho ai thì đó chỉ có thể là Chu Ngữ Ngữ.
Nhưng hai cô bạn thân của Chu Ngữ Ngữ lại ở đại học Hải Thành, cũng ở chuyên ngành quản lý tài chính.
Sau khi đón được Trần Lâm thì ba người đi ăn cơm. Công ty Ôn Mạn có việc, phỏng chừng qua mấy ngày nữa mới đến trường học. Trần Lâm trải qua một kỳ nghỉ hè nên mái tóc đã dài lên rất nhiều còn nhuộm nữa, trông rất thời thượng.
Cơm nước xong xuôi thì ba người về ký túc xá.
Tạ Lâu vừa lúc đang đi xuống từ cầu thang bên cạnh. Anh nhìn đến Tô Hà thì nhướng mày, “Lại đây.”
Tô Hà nắm tay Trần Lâm, cô hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh ôm một cái.”
Trần Lâm và Trì Dĩnh đều thấy chua chát, lập tức đẩy Tô Hà đi.
Tô Hà lảo đảo đã bị Tạ Lâu ôm vào lòng, Tạ Lâu cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô: “Ba anh muốn gặp em, thứ bảy đến nhà anh ăn cơm? Nhé?”
Tô Hà: “….. Dạ.”
“Nhưng đính hôn….” Đây là vấn đề mà cô luôn muốn trốn tránh.
Tạ Lâu híp mắt, sắc mặt có hơi nặng nề: “Đính hôn không đại biểu cho kết hôn, nhưng có thể làm thân phận của em càng ổn định, như vậy không tốt sao?”
“Nếu không phải em vẫn luôn kháng cự thì anh đã sớm kéo em đi đăng ký rồi.”
Không dính chặt với em thì anh không thể nào yên tâm được.
Tô Hà: “Để em suy nghĩ mấy ngày đã.”
Tạ Lâu nhẫn nhịn, “Được.”
Hai người đứng ở cầu thang thân thiết, đột nhiên, Trần Diệu lộc cộc từ trên lầu đi xuống, vừa thấy Tạ Lâu thì gương mặt đầy hận ý, hung ác nói: “Tạ Lâu, lốp xe của tớ có phải cậu tháo ra hay không?”
Tô Hà từ trong lòng Tạ Lâu ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Trần Diệu nắm di động tàn nhẫn trừng Tạ Lâu.
Tạ Lâu dùng bàn tay to xoa vòng eo tinh tế của Tô Hà, lười biếng trả lời: “Đúng vậy.”
“Tạ Lâu, cái thằng chó này!” Trần Diệu tức chết rồi.
Không chiếm được Tô Hà thì xe chính là bà xã của cậu vậy mà Tạ Lâu còn luôn ra tay với “bà xã” của cậu.
Tô Hà ngửa đầu nhìn Tạ Lâu: “Làm gì lại bắt nạt anh ấy vậy?”
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Cậu ta đăng tin lên diễn đàn.”
Tô Hà: “….. Anh đúng là có thù tất báo.”
Tạ Lâu nhướng mày: “Anh rất khoan dung với em.”
Tô Hà tránh thoát khỏi cái ôm của anh, “Em về ký túc xá.”
Trần Lâm với Trì Dĩnh không ở lại xem ân ái nên đều đã lên lầu. Tạ Lâu đợi chút nữa cũng phải ra ngoài, cho nên buông lỏng cô ra.
Tô Hà trước khi rời đi thì an ủi Trần Diệu một chút, “Về sau anh cũng có thể tháo lốp xe của anh ấy ra.”
Trần Diệu khôi phục lại bình tĩnh, cậu hỏi Tô Hà: “Anh có thể cua em không?”
Tô Hà: “……”
Tạ Lâu chửi bậy một tiếng, tiến lên nắm cổ áo Trần Diệu, Trần Diệu cười lạnh một tiếng, “Á À? Đánh nhau?”
Tạ Lâu: “Cậu con mẹ nó còn chưa từ bỏ ý định?”
“Đúng vậy, chưa từ bỏ ý định, chờ cô ấy cùng cậu kết hôn thì tớ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, cậu không cần tìm cơ hội cho tớ, nếu không tớ cho cậu đội nón xanh đầy đầu đó.”
Rất tốt, hận thù giữa anh em coi như đã kết lớn rồi.
*
Thứ bảy.
Tô Hà đã học xong lớp buổi sáng, buổi chiều về nhà, ở nhà mở tủ quần áo tìm quần áo mặc cho đêm nay. Thật ra cô không mặc đẹp giống Trì Dĩnh, trang điểm gì đó cũng sẽ ít đi, nhưng cũng không tinh xảo thế kia, cuối cùng chọn bộ quần áo mà Cố Tình đưa tới.
Ngày đó Cố tình mặc áo sơmi cạp váy có thắt lưng, thật xinh đẹp. Cô cũng chọn cái này, màu be, lại xứng với thắt lưng màu xanh.
Cô uốn tóc một chút để trông chững chạc và đi giày cao gót đen hơi chấm gót.
Cô nhìn vào tấm gương dưới sàn, nhìn trái nhìn phải.
Chớp mắt đã nhìn thấy Tạ Lâu ôm cánh tay dựa vào ván cửa, đôi mắt thật sâu mà nhìn đôi chân dài trắng nõn nà kia.
Tô Hà cười với anh: “Đã về rồi ư?”
Tạ Lâu ừ một tiếng, đi đến ôm cô từ đằng sau, hít một hơi: “Thật đẹp.”
Mặt Tô Hà bị anh xoa đến đỏ lên: “Lần trước em thấy dì mặc cái này thật xinh đẹp.”
“Em mặc càng xinh đẹp hơn.” Tạ Lâu ôm thật chặt, hai bóng người trong gương đang chồng lên nhau, gãi đúng chỗ ngứa, không khí cũng rất ấm áp. Tạ Lâu nhéo cằm Tô Hà, hôn lên đôi môi kia, đôi mắt dừng ở tấm gương, nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của Tô Hà và đôi mi cong vút của cô.