Tô thái nữ có công lao gì chứ?
Ồ, chẳng qua là nửa tháng gần đây nàng phụng dưỡng trước mặt Hoàng hậu, được Hoàng hậu nương nương coi trọng, được tiếng là dịu dàng hiền thục.
Trước kia không ít người nịnh nọt Hoàng hậu nhưng được như Tô thái nữ, không giờ phải là... Tô nương tử, thăng hai cấp liền cũng không nhiều. Vốn Quý phi có thai đã là chuyện nóng hổi, phi tần liên tục đến thăm hỏi, thỉnh an. Giờ cửa cung bên Hoàng hậu cũng rất náo nhiệt, vị thế có vẻ cân bằng với Quý phi.
Hoàng hậu có thể làm cho Tô nương tử thăng hai cấp, chuyện tốt này có bao nhiêu người đang ngày đêm trông ngóng mong mỏi. Bởi vậy họ liên tiếp đến Phượng Hoàn Cung nịnh nọt hoàng hậu, hy vọng mình cũng có thể nhận được ân sủng này.
Người trong Phượng Hoàn Cung càng nhiều thì Tự Cẩm càng dễ thoát thân, nghĩ tới bay lên hai cấp không dễ dàng gì. Ngày ngày phải đi tới Phượng Hoàn Cung nói chuyện với hoàng hậu, sau đó đến giờ thì mang theo đồ ăn đã chuẩn bị ngon lành dâng cho hoàng đế. Ngồi trong Sùng Minh Điện hai canh giờ, hầu hạ hoàng đế ăn trưa, lại trở về Phượng Hoàn Cung báo cáo với hoàng hậu, sau đó mới có thể trở về Di Cùng Hiên nghỉ ngơi.
Chỉ có nửa tháng thôi, mặc dù thăng hai cấp nhưng thể lực và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Nhớ tới sáng hôm nay nàng từ Phượng Hoàn Cung trở về, hoàng hậu cười nói với nàng, “Nàng là người có phúc lớn.”
Nhưng phúc khí này từ đâu tới chứ?
Hoàng đế đang nâng đỡ hoàng hậu đấu với quý phi, có những lời hoàng đế không thể nói ra, chỉ khéo léo vô tình cho Tự Cẩm nghe thấy. Sau đó Tự Cẩm cũng lại vờ như vô tâm nhắc với hoàng hậu. Hoàng hậu cho rằng mình hiểu được ý vua, muốn đoạt thánh sủng của Quý phi nên mấy lần truyền tin cho người nhà, kêu họ ủng hộ hoàng đế trong triều đình.
Chính vì lý do này mà Tạ Hoàn xuống phía nam tra xét tiền cứu trợ thiên tai mới thuận lợi như thế.
Hoàng đế ra chiêu này quả là tinh vi nhuần nhuyễn, có điều nàng biết ngày càng nhiều việc thế này, có khi nào một ngày nào đó hoàng đế sẽ giết người diệt khẩu không đây?
Vậy nàng chẳng phải chết oan sao?
Đang nghĩ tới đó, Vân Thường vén rèm cửa đi vào, vừa cười vừa nói: “Tiểu chủ, Quản công công đến.”
“Mời vào đây.” Vị công công Quản Trường An này Tự Cẩm không dám đắc tội hắn ta.
Quản Trường An bước vào, đầu tiên thỉnh an Tự Cẩm, Tự Cẩm vội nói: “Quản công công không cần đa lễ như vậy, mau đứng lên.”
Quản Trường An cười mỉm đứng thẳng, “Tiểu chủ, Hoàng thượng kêu người sau giờ ngọ tới Sùng Minh Điện hầu mực.”
“Vâng, thần thiếp tuân chỉ.” Tự Cẩm vội vàng hành lễ về hướng Sùng Minh Điện rồi mới nhìn Quản Trường An nói: “Làm phiền công công phải vất vả đến đây.”
“Không dám nhận lời tiểu chủ nói, đây là bổn phận của nô tài.” Quản Trường An cười, “Nếu tiểu chủ không sai bảo gì khác, nô tài xin phép cáo lui.”
“Vân Thường, tiễn Quản công công.” Tự Cẩm vội dặn.
“Dạ.” Vân Thường cười đưa Quản Trường An ra ngoài, lúc đến cửa còn kín đáo đưa cho hắn ta một hà bao.
Quản Trường An từ chối không nhận, mỉm cười rời đi.
Chờ khi Quản Trường An vừa đi, Vân Thường trở về nói với Tự Cẩm: “Tiểu chủ, giờ Quản công công không chịu nhận hà bao, phải làm thế nào cho tốt đây?”
Tự Cẩm khẽ thở dài, còn có thể thế nào, giờ Quản Trường An đâu thèm chút tiền nhỏ này chứng minh hắn ta đang có mưu tính lớn khác. Người này có thể nhiều năm được hoàng đế trọng dụng giữ lại bên người, thấy rõ là người có thủ đoạn lợi hại. Có điều hắn ta định mưu đồ gì ở nàng chứ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn