• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối Dương Quýnh thật sự không nấu cơm, Phó Duy Diễn ôm cậu ở trên ghế sô pha xem ti vi, lại gọi đồ ăn về nhà. Chỉ là thức ăn ngoài không dám tùy tiện gọi, tìm một quán mỳ tương đối nổi danh đặt hai phần mỳ thịt bò.

Giờ này chính là thời kỳ cao điểm của dịch vụ giao đồ ăn tối, anh trai shipper trên đường lại trì hoãn trong chốc lát, lúc đưa tới mì đã dính cứng lại thành cục. Dương Quýnh mang tô lớn từ phòng bếp ra, nhìn Phó Duy Diễn bỏ vắt mì to bỏ vào tô rồi đổ phần nước lên, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đau lòng, lôi kéo hắn nói: "Bằng không anh chờ một chút, em đi nấu lại cho anh một phần khác nha."

Phó Duy Diễn kéo cậu trở về, tươi cười: "Cứ ăn thế này cũng được, cho qua bữa là tốt rồi." Hắn nói xong cầm đũa dùng sức đánh cho tơi mì, tự mình gắp một đũa, bưng bát lên đút tới bên miệng Dương Quýnh nghiêm túc nói: "Nào, ngoan."

Dương Quýnh cười ghét bỏ hắn: "Anh rỗi hơi à." Cậu cũng đi vào nhà bếp lấy một đôi đũa, ngồi trở lại cùng Phó Duy Diễn đầu đối đầu ăn mỳ.

Mỳ đã để lâu rồi đã không còn độ dai, nước dùng trái lại rất đậm vị, cốt xương hầm, hẳn là còn thêm không ít nước tương.

Phó Duy Diễn chẳng mấy khi đứng đắn, ăn vài miếng rồi nói: "Hiện giờ miệng anh cũng bị nuôi đến đỏng đảnh, trước đây sau khi tan tầm một mình ở căn phòng trọ kia, mệt đến mức ngay cả thức ăn ngoài cũng không muốn gọi, chắp vá ăn tạm mấy ổ bánh mì, thật sự không được nữa thì đun nước ngâm mỳ, tạm bợ một chút cho qua bữa."

Dương Quýnh ngẫm nghĩ, căn phòng trọ trước đây của Phó Duy Diễn xung quanh thật náo nhiệt, chỗ ăn uống cũng không ít, cũng không biết người này sao mà cứ lười biếng như vậy. Cậu hỏi: "Dưới lầu chỗ các anh không phải có rất nhiều quán ăn sao?"

Phó Duy Diễn lắc đầu thở dài: "Không thấy ngon miệng, không hợp vệ sinh. Dưới lầu chỗ tụi anh chỉ có mỗi cửa hàng cơm tấm sườn nướng kia là chế biến sạch sẽ, ông chủ có thói ở sạch, mỗi buổi sáng dậy đều xịt sàn nhà, cầm ống nước đến cả mặt đường bên ngoài cửa quán cũng xịt một lần. Cơ mà sườn nướng ổng làm khó ăn, khô như ngói, có đến ăn cũng ăn không vào."

"Cái miệng này của anh quá là đỏng đảnh, " Dương Quýnh nhớ tới trước đây, bật cười nói: "Khi đó bố anh nằm viện, anh ở bên cạnh soi mói, ghét bỏ cơm canh của căng-tin bệnh viện không dễ ăn."

Phó Duy Diễn chặc lưỡi nói: "Cơm bệnh viện bây giờ cũng không dễ ăn."

Hắn ăn hai miếng, mỳ còn dư một nửa lại không ăn nữa, đặt đũa xuống nói với Dương Quýnh: "Bây giờ còn sớm, mình ra ngoài đi dạo vòng quanh đi."

Ngày thường Dương Quýnh đều là dẫn bà ngoại xuống, hôm nay bà lão vừa mới đi, Phó Duy Diễn bèn lập tức xếp hàng. Dương Quýnh bất đắc dĩ nhoẻn cười, vẫn thu dọn bát đũa, trước tiên chưa rửa, thay quần áo cùng hắn đi xuống.

Hai người dọc theo con đường lát đá của tiểu khu chậm rãi đi dạo, cây cối bên đường cao to, bùn đất ướt một nửa, nhìn như thể vừa mới được dội nước. Bà lão mấy ngày nay phiền lòng không thôi, Dương Quýnh cũng đều ở lì trong nhà, hôm nay đi ra ngoài mới phát hiện ven đường được ban quản lý bày biện mấy chậu lục cúc.

Cậu chỉ cho Phó Duy Diễn xem, cười nói: "Em nhớ tới trước hồi còn học tiểu học, vừa đến mùa thu là trong trường rất thích trang trí hoa này. Thường thấy nhất chính là ba màu vàng, bạc, xanh lục, thế nhưng sau đó nhìn lại lần nữa, có vẻ như màu xanh lục rất hiếm thấy, mấy chậu cúc pháo hoa vàng được bày nhiều nhất kia cũng là chủng loại quý hiếm."

"Hồi bé em học trường tiểu học nào vậy?" Phó Duy Diễn hơi kinh ngạc: "Thời đó hoa màu xanh lục cũng không thường thấy lắm đi."

Dương Quýnh cười, Phó Duy Diễn lại nói tiếp: "Thế nhưng anh còn từng thấy một loài hoa cúc khác màu xanh lục, không giống loại này."

Dương Quýnh hỏi: "Trông thế nào?"

Phó Duy Diễn huơ tay miêu tả: "Lông xù xù, không nở hoa. Từng thấy ở cửa hàng cá cảnh."

Dương Quýnh thoáng sửng sốt, một hồi lâu sau mới nhịn cười nói: "Cái đấy không phải là hoa cúc, đấy là cỏ thủy sinh."

"Cỏ thủy sinh tại sao lại gọi là lục cúc?" Phó Duy Diễn không hiểu: "Vậy hoa cúc chính quy kia tên gì?"

"Hoa cúc chính quy?" Dương Quýnh cười càng tươi, ngay cả lúm đồng tiền cũng lõm sâu xuống: "Hoa cúc chính quy này gọi là lục mẫu đơn."

Phó Duy Diễn: "..."

Phó Duy Diễn không tin, cảm thấy Dương Quýnh nhất định là đang lừa dối hắn. Hắn không phục lườm người một cái, dừng lại không đi nữa, móc điện thoại từ trong túi quần ra tự mình tra cứu —— ai ngờ thật sự là như thế, cỏ thủy sinh được gọi là lục cúc, hoa cúc màu xanh lục được gọi là lục mẫu đơn. Hắn nhịn không được trợn tròn mắt, lại đi tra cứu xem hoa mẫu đơn màu xanh lục được gọi là gì.

Kết quả tìm được, trong tứ đại danh phẩm của hoa mẫu đơn có một loại là "Đậu Lục"*.

*Triệu Phấn cùng Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Đậu Lục được tôn xưng là "Mẫu Đơn tứ đại danh phẩm", bốn loại hoa mẫu đơn đẹp nhất.

Phó Duy Diễn: "..." Đậu đậu đậu, giỡn mặt ai vậy*.

*đậu (豆) nghĩa là cây đậu, đồng âm với đậu (逗) nghĩa là đùa giỡn.

Dương Quýnh nhìn hắn trừng mắt đến mức lác xẹo, không nhịn được cười ha hả. Phó Duy Diễn lần này chịu phục, hừ một tiếng nói: "Em trước kia là học cái gì vậy? Sao mà quen thuộc với ba cái thứ ly kỳ quái quái này thế?"

Dương Quýnh chỉ tốt nghiệp trung học, ở đâu ra mà học. Mỗi tội cậu học tập nghiêm túc ở trường lớp không xong, ngoại trừ việc học ra thì bàng môn tả đạo* ngược lại là vẫn luôn tinh thông, chỉ hứng thú học những thứ này, đối với làm vườn, nuôi cá, chó chó mèo mèo cũng vậy.

*bàng môn tả đạo: bang môn là cửa bên hông, không phải cửa chính, tả đạo chỉ con đường, tôn giáo sai trái, không phải chính đạo, ở đây chỉ kiến thức ngoài sách vở, kiến thức đời sống xã hội, sở thích linh tinh, không phải toán văn lý hóa.

Phó Duy Diễn chẳng qua chỉ cảm thán một chút, Dương Quýnh không hé răng hắn cũng không màng, giương điện thoại di động chụp ảnh mấy chậu hoa cúc kia. Hắn chụp xong rồi còn ghét bỏ trời chạng vạng ánh sáng không tốt, lại mở phần mềm chỉnh sửa ảnh lên tự động chỉnh sáng, lúc này mới đắc ý dạt dào mà đăng lên vòng bạn bè.

Uy mãnh tiên sinh: Lục mẫu đơn nở thật là đẹp! 【 ảnh 】 【 ảnh 】

Dương Quýnh nhận được thông báo nhắc nhở, lấy điện thoại ra nhìn, tức khắc sáng tỏ. Bởi vì lão Lý lập tức bình luận bên dưới: Cái này chỗ nào là hoa mẫu đơn, người anh em! Đây rõ ràng là hoa cúc!

Dương Quýnh: "..."

Phó Duy Diễn tức khắc mừng rỡ vô cùng, tựa như trông thấy cá đã cắn câu, lập tức trả lời người ta: Không có văn hóa thật là đáng sợ, ngay cả lục mẫu đơn cũng nhận không ra (nhe răng cười).

Lão Lý lại trả lời: "Người anh em mỗi ngày thấy "hoa cúc" bị thông cho nát bấy, bây giờ lại không quen biết hoa cúc thật, mau tỉnh lại đi."

Qua một giây, đại khái là tự mình tra cứu được, gã lại đột nhiên sửa lời nói: "... À anh tỉnh rồi (đổ mồ hôi)."

Phó Duy Diễn tinh tướng thành công, ôm bụng cười ha ha.

Dương Quýnh nhìn hắn đắc ý đến vô cùng, dứt khoát cất điện thoại của mình đi, đến gần nhìn hắn —— quả nhiên, ngoại trừ lão Lý còn có một tràng dài bình luận, Phó Duy Diễn chỉ trả lời lão Lý, thế nhưng thu đến một loạt 666*, nhìn là biết đồng nghiệp spam chơi.

*ngôn ngữ mạng của TQ, 666 đọc là liuliuliu, đồng âm với 溜溜溜và nghe na ná 牛牛牛(niuniuniu) nghĩa là trơn tru phết, trâu bò đấy, ghê thế, kinh nhờ.

Chỉ có một tài khoản để ảnh đại diện là cá vàng, bình luận không giống những người khác, hỏi hắn: Cậu từ bao giờ mà cũng biết phân biệt hoa, không dễ dàng, sẽ không phải là người khác vừa mới nói đấy chứ?

Dương Quýnh tức khắc cười trên sự đau khổ của người khác, chọt cánh tay Phó Duy Diễn, nhắc nhở hắn: "Anh bị người nhìn thấu."

Phó Duy Diễn cúi đầu liếc nhìn, tỏ vẻ không phục mà giơ tay bấm vào nút trả lời, suy nghĩ một chút, rồi lại rút tay về, dứt khoát khóa màn hình.

Sắc trời ngả về tối, hai người đi chưa được mấy bước lại dừng chân ở chỗ mấy chậu hoa cúc này, hiện tại đi tiếp về phía trước, lại bỗng nhiên gió nổi lên. Bệnh cảm lạnh của Dương Quýnh còn chưa khỏe, cũng không dám tiếp tục phơi ngoài gió, hai người đành phải giữa đường vòng trở về.

Phó Duy Diễn ấy vậy mà hứng thú không giảm, ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm rì rầm cừu nhà mình sao lại giỏi như vậy, cái gì cũng hiểu, nấu cơm cũng ngon.

Dương Quýnh quả thật cũng bị hắn khen tới tận trời, thầm nghĩ cũng không biết hôm nay có phải là lại đang có ý đồ gì, mới nãy lúc nên dỗ thì hắn đầy đầu ý nghĩ không đứng đắn, lúc này không sao rồi hắn lại bôi mật ở ngoài miệng.

Thế nhưng cậu lại không chống đỡ nổi, người này lúc nghiêm trang trịnh trọng khen người khác quá đáng yêu, biết rõ hắn thuận miệng nói nhưng vẫn đặc biệt muốn nghiêm túc đáp lại hắn, bằng không luôn cảm giác giống như là có lỗi với hắn vậy.

Dương Quýnh thở dài ở trong lòng, thầm nghĩ mình đúng là chả bao giờ đổi được cái tật xấu nhìn mặt. Lại nghe Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Em học nấu cơm từ ai vậy? Ăn ngon như vậy, là chuyên môn luyện tập cùng cao nhân sao?" Nói xong còn không quên nịnh nọt: "Anh ăn cơm em nấu rồi ra ngoài thật sự nuốt không trôi những thứ khác, ngay cả quán ăn ngon cũng không đúng khẩu vị."

Dương Quýnh đành phải có sao nói vậy: "Học bố em, không cố ý học, trước đây lúc ông ấy nấu cơm em đứng xem, sau đó đến lượt mình làm thì cơ bản cứ theo trong ấn tượng mà nấu." Nói xong không nhịn được nói hắn: "Anh dỗ em nấu cơm cho anh nhiều hơn thì cũng kiềm chế một chút, bây giờ anh cứ khen như thế, cứ như là em trước tiên bắt được dạ dày anh, sau đó mới bắt được anh vậy."

Phó Duy Diễn lại ra vẻ đương nhiên nói: "Vốn dĩ chính là như vậy."

Dương Quýnh hử một tiếng: "Trước khi anh cầu hôn em cũng chưa từng nấu cơm cho anh mà." Cậu thoáng suy nghĩ một chút, chặn miệng Phó Duy Diễn trước, nói: "Năm đó anh uống một ngụm canh kia không tính, một ngụm canh có thể có vị gì kia chứ, anh bớt lấy chuyện này ra lừa gạt em."

Phó Duy Diễn lại nói: "Đâu chỉ một ngụm canh, em không biết thôi, khi đó em đưa cơm cho ông nội em, phần lớn anh đều ăn qua rồi."

Dương Quýnh nhất thời sửng sốt, khó thể tin được mà ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Duy Diễn cười khà khà: "Lúc ấy anh chẳng phải là thèm ăn sao, có những lúc em đưa cơm đến rồi đi ngay, anh sẽ chờ ông nội em mở hộp cơm ra ăn thì ngồi bên cạnh nhìn, cứ nhìn mãi nhìn mãi, cho đến khi ông lão chia cho anh mấy miếng." Lúc đầu ông nội Dương không quá ưa hắn và bố hắn, ba người ở trong một phòng bệnh có thể cả ngày không để ý tới nhau.

Phó Duy Diễn suy đoán hẳn là lúc bố hắn gọi điện thoại cho những người kia ve vãn tán tỉnh để cho ông lão nghe thấy được. Thế hệ trước cực kỳ chướng mắt tác phong như vậy, đoán chừng cũng không thích cái kiểu trên người sặc sụa mùi tiền của Phó Hải Lâm, có mấy lần Phó Duy Diễn đi vào còn đúng dịp thấy ông nội Dương liếc mắt nhìn bố hắn, khóe miệng trễ xuống, vẻ mặt ghét bỏ.

Tương tự lúc đầu Phó Hải Lâm cũng chướng mắt ông nội Dương, lúc ông lão không ở trong phòng bệnh, ông liền bảo với con trai: "Đừng để ý tới hạng người này, nghèo túng nghèo túng, biết chưa? Bụng dạ nhỏ y như túi tiền, tiền thuốc thang đều sắp không bỏ ra nổi còn suốt ngày ra vẻ thanh cao."

Phó Duy Diễn tuy rằng không để lời dạy dỗ của ông vào đầu, thế nhưng đối với cả hai bên đều không thích, mãi cho đến khi Dương Quýnh xuất hiện. Lúc đầu Dương Quýnh đến ít, quá nửa là Dương Bội Quỳnh ghé qua thăm ông lão, ông nội Dương có chuyện gì cũng là tự mình lo liệu, sau đó số lần Dương Quýnh đến càng ngày càng nhiều, bắt đầu mang theo hộp giữ ấm lớn kiểu cũ, bên trong chứa đủ loại đồ ăn cơm canh màu sắc hương vị đầy đủ, bởi vậy mỗi khi cậu vừa xuất hiện, Phó Duy Diễn tuy rằng trên mặt không phản ứng, vẫn như trước cau có mà ngồi bên cạnh, thế nhưng mũi dù sao cũng không nhịn được chun lên ngửi ngửi, ngửi xem hôm nay là món ngon gì.

Phó Hải Lâm cũng thèm, chẳng được mấy bữa lại đổi một người đầu bếp nữ nấu cơm đưa cơm. Phó Duy Diễn lại cảm thấy được đầu bếp nữ nấu cơm trước sau vẫn không sánh được với đồ ăn của ông nội Dương, bởi vậy những lúc Dương Quýnh không chú ý, hắn liền nhìn chằm chằm hộp cơm của ông nội Dương... Tha thiết trông mong nhìn mấy ngày, tốt xấu gì cũng được ban cho một lần nếm thử.

Về sau nữa thì lại thành chuyện đương nhiên, ông nội Dương trong lòng nhiều tâm sự, tuổi đã cao nên dông dài. Phó Duy Diễn ăn của người ta vài miếng lại không thể ăn chùa, vì vậy chuyển sang ngồi ghế, cố nhẫn nhịn tính tình nghe ông nội Dương lải nhải cằn nhằn kể chuyện nhà mình thế này thế nọ, con trai cháu trai con dâu ra sao thế nào, phần lớn thời gian ông nội Dương đều là tố khổ, than thở lòng người dễ đổi thay, Phó Duy Diễn sao có thể nghe vào, bởi vậy mỗi lần như vậy cũng cảm giác là mình đang dùng lỗ tai để trả nợ cho cái miệng.

Phó Duy Diễn nói: "Sau đó bố anh không biết làm sao lại trò chuyện với ông nội em, hình như là bố anh trước đây lúc tòng quân cùng một trung đoàn với ông nội em, dù sao cũng là quanh co lòng vòng tìm được một người đồng chí chiến hữu, sau đó hai người này liền trở nên thân thiết. Bố anh ứng cho ông lão mấy lần tiền thuốc thang, nói cả nhà em đều là người tốt, có qua sẽ có lại, không cho anh nói ra bên ngoài. Ông ấy khi đó còn cảm thấy em cực kỳ tốt, thông minh hiếu thuận lại chịu khó, vừa đến thăm ông nội lại vừa đi làm kiếm tiền, lúc anh ngồi kia không có việc gì trêu chọc xét nét, em cũng không nói gì, sau đó cái lần tụi mình đánh nhau, em chân trước đi rồi sau lưng anh còn ăn một trận dạy bảo."

Dương Quýnh cũng không biết chuyện này, càng há hốc mồm: "Bố anh từng trả tiền thuốc thang cho ông nội em?"

Phó Duy Diễn gật đầu: "Ừ."

Dương Quýnh không hề hay biết, cũng hoàn toàn không nghe Dương Bội Quỳnh nói qua.

Phó Duy Diễn cũng hiểu, rồi lại giải thích: "Ông ấy bảo trợ lý trả trước, mẹ em hẳn là cũng không biết, có điều ngẫm lại khi đó mẹ em rất tiều tụy, nhìn còn không được hồng hào khỏe mạnh như bây giờ." Lại nói: "Hiện tại mẹ anh có thể trông khỏe mạnh như vậy, nhất định là bởi vì trong nhà có em, vừa rất sớm đi ra ngoài kiếm tiền vừa biết nấu cơm, có điều em không cần lo lắng, về sau em cũng có anh rồi, kể cả ngày nào đó không đi làm nữa, anh cũng có thể nuôi em đến béo tốt trắng trẻo."

Dương Quýnh nghe lời này mà buồng tim nóng lên, cười nói: "Sao có thể thật sự không đi ra ngoài làm việc, em đây mới bao nhiêu tuổi đâu, mà lại ăn không ngồi rồi."

Phó Duy Diễn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Em nếu như không đi làm nữa cũng được, dưới tay bố anh có một công ty nhỏ trực thuộc tổng công ty bất động sản, chỉ phụ trách bảo vệ và công nhân vệ sinh của xưởng thép và các tòa nhà văn phòng, tổng cộng gồm ba mươi, bốn mươi nhân viên, trước đây ông ấy công ty kia quá nhỏ lại phải thường xuyên phái người qua xem, tính toán quẳng cho một người cấp dưới, bị mẹ anh ngăn cản."

Dương Quýnh vừa nghe lại có liên quan đến bố mẹ hắn, theo bản năng mà định từ chối, thế nhưng sau khi nghe được nửa câu dường như công ty nhỏ kia cũng sắp bị chém đứt, lại không nhịn được hỏi: "Chủ yếu là làm cái gì? Nguy hiểm lắm sao?"

Phó Duy Diễn chặc lưỡi nói: "Có gì nguy hiểm đâu, làm cái này lại không cần đầu tư. Chẳng hạn như xưởng thép mỗi tháng trả cho em 60 ngàn tiền dọn dẹp đảm bảo vệ sinh, em phát cho cấp dưới 40 ngàn tiền lương, chính mình lại đơn giản kiếm lời 20 ngàn. Hai năm gần đây, tiền lương của công nhân vệ sinh cũng tăng lên, người cũng không dễ tìm, hai bên gộp lại mỗi tháng có thể kiếm được khoảng chừng 25, 26 ngàn đi."

Dương Quýnh trợn mắt há mồm.

Phó Duy Diễn nói: "Thế nhưng nhược điểm của công việc này là phải giám sát tỉ mỉ, bố anh không có kỹ năng này, đầu năm nay có người ở nhà đụng gãy chân, kết quả là vẫn khăng khăng gắng gượng đi làm, nói là trong lúc quét tước vệ sinh ở phân xưởng bị ngã, đòi tiền bồi thường tai nạn lao động, sau đó không chặn được bố anh, người nhà bọn họ liền kéo băng rôn biểu ngữ, viết tên ông ấy cùng mấy lời mắng chửi, làm cho ông ấy vô cùng tức giận, càng không muốn giữ công ty này."

Dương Quýnh thầm nghĩ, chuyện phiền toái ở đâu chẳng có, một tháng kiếm được tận hai, ba vạn, vãi chưởng, so với chính mình mệt chết mệt sống khá hơn nhiều rồi, làm sao có thể nói không cần là không cần nữa.

Cậu sợ Phó Duy Diễn là cố ý dỗ ngọt cậu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bố anh không muốn vậy mẹ anh muốn chứ, một tháng nhiều tiền như vậy cơ mà."

Phó Duy Diễn tức khắc nở nụ cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ anh cũng nói, một tháng cũng thu về không ít tiền, cho nên không cho chồng chém đứt. Thế nhưng bà thích chỗ tiền này rồi lại không muốn đi qua giám sát, văn phòng bên kia lại nằm bên trong một dãy ký túc xá ở bên ngoài xưởng thép, một gian phòng sáu bảy mét vuông, bên trong bàn gỗ cũ nát, động vào là kẽo kẹt, sao có thể so được với công ty của chính bà."

Tiền không muốn cho không người ngoài, thế nhưng việc thì không muốn đi làm, hiện tại ông Phó lại phái một người thành thật ở bên kia trông coi. Hôm bữa Phó Duy Diễn trước khi ra nước ngoài nghe được phong phanh, có vẻ nhưng người thành thật kia lúc này tâm tư cũng đã có chút khôn lỏi, bố hắn lại phiền.

Dương Quýnh không nhịn được hơi xúc động: "Nói thật, em còn nghĩ về sau em làm bảo vệ, công nhân vệ sinh, một tháng có thể nào xoay sở được bốn, năm ngàn hay không đây."

Phó Duy Diễn có sao nói vậy: "Cái này khó nói, lương của công nhân vệ sinh trong nhà máy lại chia cấp, bọn họ là sáng sớm quét một lần, sau đó chỉ cần định kỳ đi kiểm tra bảo đảm không có rác thải là được, công việc rất nhàn rỗi, ít nhất một tháng hai ngàn, nhiều như là tổ trưởng cũng không đến bốn ngàn."

Dương Quýnh thầm nghĩ, quả thật là như vậy, trước kia Giang Chí Hoành bảo cậu về làm bảo vệ ở siêu thị, dường như lương cũng là trên dưới ba ngàn rưỡi.

Hai người đã đến dưới lầu, Phó Duy Diễn tiến lại gần một chút, lại duỗi tay nắm chặt tay Dương Quýnh, suy tư nói: "Cho nên em không cần sợ về sau không đóng phim nữa thì phải làm thế nào, nhà mình không có nhân mạch hay bối cảnh gì đó, thế nhưng loại công ty quèn này vẫn có thể làm vài cái. Đến lúc đó em mà sợ phiền toái, anh cũng chỉ xin cho em đi qua đây làm, mỗi ngày em ngủ đẫy giấc tự nhiên dậy thì đi kiểm tra một chút, đốc thúc đốc thúc, đúng hạn lấy tiền cũng không nguy hiểm. Mỗi người sống một kiểu, nhà mình tiểu phú tức an* là đủ tốt rồi."

*tiểu phú tức an: ít của mà yên ổn.

Dương Quýnh chưa từng nghĩ tới còn có thể có biện pháp giải quyết kiểu này. Trong lòng cậu vừa sốc, cảm thấy dường như đã đánh giá quá quá thấp thực lực kinh tế của nhà họ Phó, ít nhất là hiện tại cậu cũng khó thể nào lý giải được không để hai, ba vạn ở trong mắt là cảm giác gì; vừa lại không nhịn được mà cảm động —— Phó Duy Diễn trông có vẻ như chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ăn uống, bình thường vừa tùy hứng lại bá đạo, thế nhưng khi so sánh hai người với nhau, hắn nguyện ý trả giá không kém hơn mình một chút nào.

Dương Quýnh dừng bước lại, giương mắt nhìn Phó Duy Diễn nhoẻn miệng cười, từ đáy lòng nói: "Cảm ơn anh." Cậu sợ Phó Duy Diễn hiểu nhầm, ngay sau đó tươi cười nói: "Em không muốn chiếm tiện nghi, nhưng cũng không muốn giả thanh cao, cho nên nếu quả thật đi đến một bước kia, bố anh cũng quả thật muốn xử lý gọn mảng kinh doanh này, vậy chúng ta công tư phân minh, anh hỏi thăm phí chuyển nhượng, em mua lại nó."

Phó Duy Diễn thấy cậu nghiêm túc, xoa tóc cậu cười nói: "Được, mình mua lại."

Dương Quýnh lần này không lên tiếng, dựa vào bả vai hắn mỉm cười.

Phó Duy Diễn nhẹ nhàng ôm lấy người, lại nhấc cằm cà cà trên tóc của Dương Quýnh, thở dài nói: "Anh trước đây thấy em đăng WeChat tìm công việc, trong lòng cũng khó chịu, cảm thấy công việc khổ thế này bỏ quách cho xong, tại sao phải đi cầu người. Thế nhưng sau đó lại nghĩ, giống như là công ty nhỏ này của bố anh, đi làm chính là mỗi ngày giám sát người, tựa như là chủ thầu, tuy rằng kiếm tiền nhiều mà chẳng có cảm giác gì. Tuy nhiên diễn viên thì khác, đó là công việc mấy năm nay em vẫn đang làm, lại như anh làm bác sĩ, tuy rằng kiếm tiền không nhiều, vừa khổ lại vừa mệt, thế nhưng sẽ cho người ta cảm giác mình có mục tiêu để phấn đấu, có thể từ bên trong mỗi thành tựu nhìn thấy giá trị của chính mình."

Hắn nói xong lại đặt một nụ hôn lên chóp mũi của Dương Quýnh, nhẹ giọng nói: "Em không cần có áp lực, yêu thích thì tiếp tục làm, không thích thì mình lại về nhà, nhé?"

Dương Quýnh lần này mũi rốt cuộc lên men, trầm tư trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừm!"

Sau sinh nhật của Phó Duy Diễn một ngày, đoàn phim <Nghịch Lữ > tổ chức lễ khởi động máy. Trước đó một ngày, Dương Quýnh và Phó Duy Diễn cùng nhau về nhà họ Phó ăn một bữa cơm, đồ ăn là Dương Quýnh nấu, canh là bà Phó làm, ông Phó cũng trở về nhà rất sớm, gọi Phó Duy Diễn lên lầu xem hoa lan của ông.

Một nhà bốn người tụ tập một chỗ, hiếm thấy ăn được một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn xong Dương Quýnh đưa Phó Duy Diễn về bệnh viện, người nọ cùng ngày lại phải tăng ca, hôm sau hai người không có cách nào nói lời tạm biệt, đành phải nhân khoảng thời gian buổi trưa này trò chuyện.

Dương Quýnh đưa người đến dưới lầu bệnh viện, một đường lải nhải liên miên không ít thứ, bảo với Phó Duy Diễn là đồ lót để thay nằm trong ngăn giữa tủ quần áo, tất để ở ngăn thấp nhất, mấy quán bán đồ ăn mang về dùng nguyên liệu tốt cậu đã in ra dán ở phòng khách, còn nói đã dọn dẹp xong phòng ngủ phụ, bên đó có kha khá khoảng không gian trống, Phó Duy Diễn có thể mua thiết bị tập thể hình bỏ vào, máy chạy bộ dễ gây tạp âm ảnh hưởng lầu dưới, cũng dễ tổn thương đầu gối, cho nên kiến nghị hắn mua máy tập toàn thân. Cuối cùng lại dặn đi dặn lại ra cửa đừng quên mang theo chìa khóa, chìa khóa dự phòng để ở chỗ bà Phó một bộ.

Phó Duy Diễn chỉ nhìn cậu gật đầu không nói lời nào.

Ngày hôm sau Dương Quýnh sáng sớm ra sân bay, tự mình sửa soạn xong hành lý đón xe rời nhà, lúc đi tới nửa đường liếc mắt nhìn WeChat, mới nhìn đến nửa đêm hôm qua lúc 2 giờ, Phó Duy Diễn để lại tin nhắn cho cậu.

Chủ tử: Vừa mới hết bận, mệt chết thôi, em ngủ rồi hả?

Chủ tử: A hai phút mà chưa trả lời, xem ra em ngủ rồi.

Dương Quýnh bất giác bật cười, khẽ lắc đầu, vuốt xuống chút nữa, lại thấy đằng sau còn có tin nhắn.

04:30:02

Chủ tử: Chúc em lên đường bình an, tự chăm sóc mình cho thật tốt, anh sẽ nhớ em.

06:00:02

Chủ tử: Đã bắt đầu nhớ em rồi...

=============================================

Editor: Đôi này yêu xa mà cứ nhét đường vào họng tôi uhuhuhu

*Cúc pháo hoa

ce102bbd546916562a9a2a34dbad17c0.jpg


*Lục mẫu đơn aka hoa cúc xanh

412ff843d43633777390a80d9e74448b.jpg


*mẫu đơn "Đậu Lục"

fec055db6089743655bbd3ed44e152a0.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK