Huống chi fan của Tịch Đồng cũng lo lắng cậu là loại "đĩ tâm cơ", thuận cọc trèo lên cao, xong việc lại vẫn cứ bám theo cọ nhiệt độ.
Dương Quýnh không nhìn thấy nội dung bình chọn của Phó Duy Diễn, chính cậu sau khi bấm vào nhìn thấy bên trong hơn mười mấy lựa chọn, tổ hợp ghép đôi của mình và Tịch Đồng nằm ở cuối cùng, cậu nhất thời hiếu kỳ, tự bỏ cho mình một phiếu xem kết quả.
Giao diện nhảy tới một trang khác, bảng kết quả bình chọn biểu hiện số người tham gia bình chọn là 2K (2000), <Nghịch Lữ> Tịch Đồng, Dương Quýnh chiếm 0.1%... Tổng số phiếu bình chọn là hai người.
Dương Quýnh: "..."
Kết quả như thế này nằm trong dự kiến, chỉ là cậu thật sự tò mò Phó Duy Diễn bầu cho ai. Bởi vì Phó Duy Diễn ngày thường cơ bản là không xem phim sản xuất trong nước, lần trước Dương Quýnh nói với hắn bạn diễn của mình là Tịch Đồng, hắn còn nghe thành "hệ thống", hiển nhiên không hiểu biết gì về các minh tinh đang hot. Dương Quýnh cảm thấy hắn sẽ không bầu cho người khác, thế nhưng ngẫm lại nếu như Phó Duy Diễn bầu cho chính mình và Tịch Đồng... Cảm giác lại quái quái.
*Tịch Đồng (席桐) đọc là xí tóng, hệ thống (系统) đọc là xìtǒng
Buổi tối lúc hai người gọi điện thoại lại chưa kịp nói chuyện phiếu bầu, bởi vì Dương Quýnh thu được thông báo, phải quay cảnh giường chiếu trước.
Dương Quýnh nói: "Em một lát nữa phải đi chuẩn bị, trước tiên với báo cáo với anh một tiếng."
Phó Duy Diễn còn đang ở trong nỗi khiếp sợ chưa kịp phản ứng lại, Dương Quýnh vội động viên hắn: "Cái này anh yên tâm, không có động tác gì quá đáng, chỉ là tạo dáng một chút mà thôi."
Phó Duy Diễn gào ngao một tiếng thật to: "Tạo dáng một chút như thế nào cơ?" Lại kích động nói: "Em không được để cho hắn sờ! Em em em..." Hắn kích động lên nói lắp, Dương Quýnh vốn dĩ bản thân rất căng thẳng, vừa nghe hắn như vậy ngược lại là nhịn không được bật cười, giải thích: "Sẽ không, Tịch Đồng nhiều fan nữ, rất nhiều người không quá có thể tiếp thu cậu ta cùng một đứa con trai làm cái gì kia, anh không thấy CP tụi em cũng chưa xào lên sao."
Phó Duy Diễn nói: "Chưa xào lên là bọn họ không quen biết em."
"Chính là thế, bọn họ không quen biết em, cũng không có hứng thú quen biết em." Dương Quýnh cười: "Nếu như thực lực của em và Tịch Đồng tương đương, vậy chuyện này còn có thể trở thành mánh khóe tuyên truyền của đoàn phim, thế nhưng em hiện giờ là diễn viên tuyến mười tám tàng hình. Bộ phim này chủ yếu là để nâng Tịch Đồng, bất kể là cảnh giường chiếu hay là cái gì khác, ống kính chủ yếu đều ở trên người của cậu ta, để tránh bị em giọng khách át giọng chủ. Cho nên bất kể là xuất phát từ phương diện nào mà suy xét, cảnh quay đêm nay đều rất đơn giản, hơn nữa, chẳng sợ fan gây sự, bọn họ cũng sợ em nhân cơ hội ăn đậu hũ của Tịch Đồng."
Phó Duy Diễn lúc này mới an tĩnh một chút, hầm hừ nói: "Ai thèm ăn đậu hũ của hắn, anh còn sợ hắn ăn đậu hũ* của em đây."
*ăn đậu hũ: đại khái là lợi dụng cơ hội để sờ mó đụng chạm.
Trong lòng hắn vẫn là không an tâm, thế nhưng điểm này Dương Quýnh trước khi tới đã từng nói với hắn, cũng không thể không cho Dương Quýnh quay.
Phó Duy Diễn nổi giận nói: "Em về sau không đóng phim thì không đóng phim nữa đi, nếu em muốn diễn cho đỡ nghiện thì diễn với anh này."
Dương Quýnh kinh ngạc: "Em với anh diễn cái gì cơ?"
Phó Duy Diễn nói: "Diễn cái gì cũng được, cảnh giường chiếu cảnh hôn tùy em chọn lựa." Hắn nghĩ một hồi cực kỳ uất ức, chỉ có thể chính mình ở bên kia tưởng tượng cho thỏa cơn nghiện, hầm hừ nói: "Chẳng hạn như cảnh sát với ăn trộm nè, tổng tài bá đạo cùng trợ lý nhỏ, còn có y tá nam..."
Dương Quýnh: "Anh quá biến thái..." Nói xong lại hỏi tiếp: "Có phải là còn có thể diễn vai bác sĩ nam?"
Phó Duy Diễn nói: "Cũng được."
Dương Quýnh bỗng nhiên chơi xấu, hít sâu một hơi, ghé vào điện thoại thở dốc nói: "Bác sĩ, người ta bây giờ rất muốn anh."
Phó Duy Diễn: "..." Hắn không nghĩ tới Dương Quýnh sẽ đón ý hùa theo, yết hầu lăn lăn, thấp giọng hỏi: "Muốn anh làm gì?"
Dương Quýnh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, đỏ mặt nói: "Nơi đó... ngứa, muốn để Phó Duy Diễn chích cho một mũi..."
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh lại nói: "Anh ở nhà một mình?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng.
Dương Quýnh hỏi: "Có trai bao hay không đó?"
"Cả một phòng đây, "Phó Duy Diễn nói: "Em còn không phải là đang muốn dời đi lực chú ý của anh, vẽ bánh bao cho anh ăn sao, anh còn lâu mới mắc lừa." Nói xong lại hung tợn uy hiếp: "Em đêm nay chăm chỉ ấy bậy, là em đêm nay mau chóng quay cho xong, quay xong gọi điện thoại cho anh, biết chưa hả? Anh ở nhà chờ ha, mười giờ rưỡi bắt đầu tính giờ, cứ muộn một phút lại trồng trên đầu em một cọng cỏ*, muộn một tiếng liền cho em về sau một đầu xanh mượt."
*cỏ là thảo (草), đồng âm với "thao", mà các cô biết thao nghĩa là gì rồi đó, đại khái là bác sĩ Phó đòi muộn một phút chuỵch bù một lần =))
"..." Dương Quýnh xì xì mấy tiếng bật cười, nói: "Một phút một lần... Cũng thụt lùi quá nhiều đi?"
Cậu nói xong thừa dịp Phó Duy Diễn chưa phản ứng lại nhanh chóng cúp điện thoại, nghĩ thầm lần này tốt xấu gì cũng báo cáo xong, lại không nhịn được cười, tưởng tượng bộ dạng Phó Duy Diễn sau khi nghe hiểu được một câu cuối cùng kia.
Dương Quýnh nói chuyện điện thoại xong thả lỏng không ít, một bên khác Tịch Đồng lại mặt mày ủ dột nói: "Làm gì mà cứ một hai phải quay ngày hôm nay chứ? Vì sao nhất thiết phải quay ngày hôm nay?"
Cảnh giường chiếu ngày hôm nay là bố trí đột xuất. Bởi vì phải phối hợp tuyên truyền cùng những việc khác, cho nên tiến độ của đoàn làm phim dù gấp rút đẩy nhanh vẫn là kém rất nhiều. Khoảng thời gian này Kỷ Hiểu thương lượng với biên kịch xóa đi không ít cảnh quay, nỗ lực đuổi kịp lịch trình quay chụp, lại tập trung quay trước các phân cảnh của Dương Quýnh, để cho Tịch Đồng ở bên cạnh nhanh chóng học thuộc lời thoại ấp ủ tình cảm. Thế nhưng trình độ của Tịch Đồng lúc cao lúc thấp, mỗi khi tiến được trạng thái tốt vô cùng, ngay cả Dương Quýnh cũng cảm thấy y dường như rất có thiên phú, khả năng biểu hiện kinh người. Thế nhưng có những lúc lại cực sai, tựa như người vô hồn một buổi sáng không qua được hai phân cảnh.
Trạng thái của y hôm nay tốt hiếm thấy, chắc là Kỷ Hiểu cũng sợ cái kiểu mưa nắng thất thường của y, cho nên dứt khoát đẩy những phân cảnh khó lên quay trước.
Buổi chiều Tịch Đồng liên tiếp một lần quay là qua, còn đang nghĩ buổi tối có thể thoải mái nghỉ ngơi, ai dè Kỷ Hiểu lại đột nhiên nói cho y biết, đêm nay sẽ quay phân cảnh tình cảm mãnh liệt kia.
Chuyện này vẫn là Kỷ Hiểu tự mình thông báo cho hai người, Dương Quýnh lúc đó cũng rất bất ngờ, sửng sốt nửa ngày không biết đáp lời như thế nào.
Kỷ Hiểu bâng quơ nói: "Vừa khéo nhân dịp hôm nay đẹp trời, nhiệt độ buổi tối thích hợp, hai cậu sẽ không phải chịu khổ quá nhiều. Bằng không qua mấy ngày nữa trời cuối thu giá rét, để trần cánh tay ở ngoài trời lăn lộn nửa ngày, hai cậu lại bị cảm lạnh."
Dương Quýnh trợn mắt há mồm, đột nhiên bắt được trọng điểm, cả kinh nói: "... Ngoài trời?"
Tịch Đồng bình thường rất hay chòng ghẹo ngả ngớn, lúc này cũng chỉ lo trợn trừng mắt.
Kỷ Hiểu nói: "Đúng, đột xuất sửa lại một chút, chỗ này sớm xác định chính là tại nơi ở của các cậu, thế nhưng phân đoạn này là một trong những điểm trao trào của toàn bộ phim, cũng là nơi tình cảm của các cậu phát tiết đến đỉnh điểm... Nếu như ở nhà, cảnh tượng lặp lại, kế tiếp các cậu ở chung không hợp tình hợp lý, cho nên đổi sang ngoài trời."
Dương Quýnh tức khắc như bị sét đánh xuống đầu, thế nhưng cậu cũng biết phân cảnh này sớm muộn gì cũng phải quay. Dương Quýnh suy nghĩ trong chốc lát, trước tiên đè xuống cảm giác căng thẳng và mất tự nhiên trong lòng, nghi ngờ nói: "Nếu như ở ngoài trời thì có phải là hơi quá phóng túng hay không?"
Tịch Đồng gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy, quá phóng túng rồi, vãi chưởng, dã chiến à!"
Kỷ Hiểu tuy rằng dễ tính, nhưng rất kiêng kỵ một điểm diễn viên đưa ra kiến nghị lung tung này, mím môi không lên tiếng.
Dương Quýnh do dự một chút, vẫn nói: "Tôi là nói bầu không khí, nơi này là đỉnh điểm tình cảm phát tiết, đích thực là ngoài trời càng trống trải hơn một chút, bầu không khí cũng sẽ không quá ngột ngạt. Thế nhưng tính cách của Bách Dương là hướng nội, tình cảm trong giờ phút này lại là khắc chế chôn giấu, cho nên phải chăng là nên có một hoàn cảnh tương đối kín đáo..."
Kỷ Hiểu hơi nôn nao, trầm ngâm nói: "... Tương đối kín đáo... Đúng! Đây là ý kiến hay." Thế nhưng hiện tại một lần nữa bố trí lại bối cảnh thì không còn kịp nữa, đạo cụ và thời gian đều không cho phép, hơn nữa trong số những cảnh quay đã đạt yêu cầu trước đó cũng có cảnh ngoài trời, còn phải phòng ngừa tiền hậu bất nhất lòi ra "sạn" phim.
Kỷ Hiểu do dự một chút, cân nhắc tới lui chi tiết này, càng nghĩ càng cảm thấy làm một "căn phòng tối" là tuyệt vời hơn cả. Gã vội vã tìm đến biên kịch thương lượng, lại vội vã triệu tập bộ phận mỹ thuật, ánh đèn và quay phim, tập hợp ở một chỗ thảo luận các phương án khả thi.
Dương Quýnh cùng Tịch Đồng bị ném sang một bên, Dương Quýnh có giáo huấn từ lần trước, vừa mới chuẩn bị đã trước hết gọi điện thoại báo cáo cho Phó Duy Diễn. Kết quả thật vất vả gọi xong quay trở về, bên này Tịch Đồng vẫn còn đang giận dỗi.
Dương Quýnh cùng y trao đổi một ánh mắt, hai người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy rất lúng túng.
Dương Quýnh hỏi: "Hôm nay quay... hôm nay quay thì quay đi, sớm chết sớm siêu sinh không phải sao."
Tịch Đồng lại nhăn mặt nói: "Qua mấy ngày nữa không được sao, kể cả thật sự không được thì ngày mốt cũng được mà, cớ sao còn chưa báo trước một tiếng đã đòi quay luôn rồi?"
Dương Quýnh thầm nghĩ lời này cậu nên hỏi đạo diễn chứ, có điều hôm nay quay với ngày mốt quay thì có gì khác nhau sao...
Cậu cảm thấy kỳ quái, hỏi Tịch Đồng: "Cậu đêm nay có việc à?"
Tịch Đồng lắc đầu.
Dương Quýnh cảm thấy hắn đại khái có việc gì riêng tư, bèn thức thời không hỏi nữa.
Tịch Đồng vẫn còn chống đỡ hình tượng idol, nói với Dương Quýnh: "Tôi không có việc gì, chỉ là có chút mê tín, cảm thấy ngày hôm nay ấy mà, trên lịch vạn niên viết mọi việc không nên, cho nên sợ chúng ta quay cảnh này cứ bị NG mãi, lại còn bị cảm." Nói xong thấy Dương Quýnh trầm tư, bèn ngược lại an ủi cậu, nói: "Thế nhưng tôi sẽ không bởi vì anh chiếm tiện nghi mà khai trừ anh ra khỏi fanclub, chúng ta đây là công việc, có đúng không."
Dương Quýnh dở khóc dở cười gật đầu nói: "Đúng, công việc công việc."
Chỉ là lúc cậu dỗ ngọt Phó Duy Diễn rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng vẫn tránh không khỏi có chút chống cự cùng thấp thỏm, cũng không biết Kỷ Hiểu muốn quay như thế nào.
Hai người đều ôm kịch bản ở một bên trầm ngâm hồi lâu. Dương Quýnh do dự hết nửa ngày kìm lòng không nổi, lại hỏi Tịch Đồng: "Cậu trước đây từng đóng bao giờ chưa?"
Tịch Đồng hỏi: "Cái gì?"
"Cảnh giường chiếu chứ gì, " Dương Quýnh ho khan một chút, trên mặt tránh không khỏi toả nhiệt, nhưng vẫn chăm chú nhìn Tịch Đồng, muốn từ chỗ y xin một chút kinh nghiệm.
Mặt của Tịch Đồng so với cậu còn đỏ hơn, thở hổn hển nói: "... Tôi có cảnh giường chiếu hay không anh không biết sao? Tôi ở đâu ra có cảnh giường chiếu, tôi ngay cả cảnh hôn cũng đều là lợi dụng góc quay."
Dương Quýnh: "..." Người này cũng quá thuần khiết rồi đi?
Hai người lại trầm tư một lát, Tịch Đồng đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng, vỗ chân của cậu hỏi: "Ây, bằng không chúng ta dùng thế thân?"
Dương Quýnh bị y dọa giật mình, chần chừ nói: "Như vậy có thể được sao?"
"Sao lại không được?" Tịch Đồng nói: "Đến lúc đó để bên hậu kỳ cắt đầu hai ta dán lên là được thôi, tôi đi hỏi Kỷ Hiểu thử xem."
Y cố chấp mà chạy đi tìm Kỷ Hiểu, Dương Quýnh trong lòng cũng nhen nhóm một chút mong đợi nho nhỏ, ai ngờ chưa được vài giây, đã thấy xa xa Kỷ Hiểu cầm gì đó đuổi theo sau lưng Tịch Đồng đánh cho một trận, ước chừng nếu không phải buổi tối có cảnh quay, Tịch Đồng có thể bị đánh thành cái đầu heo.
Kỷ Hiểu thương lượng một phen, cuối cùng chọn một chỗ cỏ dại ở rìa ngoài khu cách ly, nơi đó có hai tấm sắt ở trên mặt đất vây thành hình chữ L, ban đầu Bách Dương trong lúc tìm vòng tay đi ngang qua bên kia, khi ấy không lo nghĩ nhiều, lúc này lại vừa vặn có đất dụng võ. Bãi cỏ là thật, lại vừa khéo đang cuối mùa thu, lá khô thon dài. Tổ dựng cảnh bèn tạm thời quét nước muối lên mặt trong của hai tấm sắt để làm chúng trông cũ đi, cuối cùng ánh đèn chiếu tới, tấm hắt sáng chuẩn bị kỹ càng, quả thật là thánh địa dã chiến hoàn mỹ.
Dương Quýnh và Tịch Đồng thay quần quần áo hóa trang xong xuôi chờ ở một bên, Kỷ Hiểu liền đi tới hướng dẫn cảnh quay cho hai người, đầu tiên quay trước một lần, trong chốc lát camera đã sẵn sàng, Dương Quýnh chuẩn bị vào chỗ.
Bảng cắt cảnh gõ xuống, Bách Dương lắc lư đèn pin cầm tay, nôn nóng mà đạp lên cỏ khô đi về phía trước. Đột nhiên lảo đảo một chút, ống kính kéo xuống, quay đến bãi cỏ... Bách Chu say khướt nằm ở trên mặt đất.
Bách Dương quỳ một chân, vỗ vỗ lên mặt Bách Chu sốt sắng gọi y, trong lúc vô tình ngón tay đụng phải cổ áo của Bách Chu. Hắn thoáng sửng sốt, khẽ kéo xuống một chút.
Ống kính phóng đại, trên xương quai xanh của Bách Chu có một cái dấu hôn.
Dương Quýnh thầm nghĩ, chẹp, dấu hôn này hóa trang trông thật thế nhở... Nhưng mà chờ đến khi cậu liếc nhìn một lần nữa, lại phát giác ra chỗ nào không đúng.
Trong kịch bản Bách Chu chỉ có một dấu hôn trên xương quai xanh, cơ mà hiện tại Tịch Đồng... trải dọc từ xương quai xanh đến bả vai có ít nhất bốn, năm dấu hôn dùng phấn nền che lại.
"Cắt" Kỷ Hiểu hô: "Cảnh kế tiếp."
Cảnh kế tiếp chính là cảnh giường chiếu thật, Dương Quýnh kéo Tịch Đồng lên, không nhịn được hỏi: "Trên người cậu là sao lại thế này? Ánh sáng chiếu tới là có thể nhìn ra đi?"
Chẳng trách sao Tịch Đồng sống chết không muốn quay hôm nay, hóa ra là trên người có "thương tích".
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi Tịch Đồng: "Cậu có nói với đạo diễn Kỷ không?"
"... Tôi nào dám, " Tịch Đồng cảnh giác nói: "Để anh ta biết thì tôi phải bị đánh chết."
Dương Quýnh: "..."
Tịch Đồng lại nói: "Lát nữa phải nhờ cả vào anh rồi, anh cũng không cần thật sự làm cái gì kia, chà xát chỗ phấn nền liền có hiệu quả."
"Đậu, tôi cũng không phải cầm thú, té ra đóng một bộ phim lại bận rộn biểu diễn cho cậu loại dâu tây này à?" Dương Quýnh cả kinh nói: "Cậu như vầy cũng quá nhiều rồi đó?"
Vừa vặn Kỷ Hiểu đi tới chỉ đạo cho hai người trong phút chốc phải làm sao để quay cảnh giường chiều. Trái phải trước sau nói bla bla nửa ngày, chủ yếu là mượn góc quay, chỉ cởi ra nửa người trên.
Dương Quýnh đột nhiên rất tò mò làm sao để quay ra cảm giác cảnh giường chiếu, bất thình lình Kỷ Hiểu tổng kết cho cậu: "Trong cảnh quay này cậu là chủ đạo, ừm... Ở một vài động tác thể hiện cầm thú một chút, điên cuồng một chút là được rồi."
Dương Quýnh "a" một tiếng hoàn hồn, lại thấy Tịch Đồng vội vã gật đầu lia lịa phụ họa theo: "Đúng đúng, cầm thú một chút, chà đạp tôi chà đạp tôi!"
===============================================
Editor: Ồ hai em thụ đóng cảnh giường chiếu =)))))